Chương 8: . 2: Cô Ấy Cất Hết Đồ Đạc Của Mình Đi Rồi
Diệp Thất
14/05/2021
Lệ Cảnh Diễn khẽ nhăn mày lại, nhìn Thi Hạ đang đứng trước mặt mình, sau đó, trực tiếp đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra nhìn.
Mới, thật là mới!
"Thi Hạ, cô đã ở chỗ này hai năm sao?"
Thi Hạ gật đầu.
"Đúng vậy, có chuyện gì?"
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, anh đã không biết bản thân nên nói gì mới tốt đây.
"Trong tủ lạnh ngoài nước khoáng ra, không còn thứ gì khác?" Anh mỉm cười, cố hết sức để mình không nổi cáu!
"Hàng ngày công việc bận quá, tôi thật sự không có thời gian ra ngoài mua sắm." Thi Hạ mang vẻ mặt thành khẩn nói.
Bình thường trong nhà cũng chỉ có mỗi mình cô, ăn mì gói là xong chuyện, cần gì phải làm rắc rối phức tạp như vậy!
"Được rồi, bây giờ ra ngoài mua." Lệ Cảnh Diễn sai bảo.
Thi Hạ thở dài một hơi, không có cách nào khác, cuối cùng thì anh ta vẫn là chồng mình, không chăm sóc một chút cũng không hợp lý.
Huống chi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Tô Giai Kỳ đích thực là một người mẹ chồng rất tốt.
"Anh muốn ăn món gì, ghi cho tôi một phần danh sách." Thi Hạ mở miệng cười trả lời.
Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện, mình nên trả lời thế nào đây.
Dù sao, ngay lập tức bảo anh muốn ăn món gì, thật sự trong đầu óc anh đúng là đang trống rỗng.
"Tôi với em cùng nhau đi."
Thi Hạ hơi nhăn mày, nhìn Lệ Cảnh Diễn, có chút nghi ngờ.
"Anh xác định muốn đi chợ mua thức ăn cùng tôi?" Cô mở miệng hỏi.
"Không phải đi siêu thị sao?"
Thi Hạ bĩu môi, đúng là cậu chủ được nuông chiều từ bé, chút kĩ năng sống cơ bản này cũng không có.
"Trong siêu thị các loại rau dưa không được tươi mới, tôi không thấy người kén ăn như anh có thể chịu đựng nổi."
Lệ Cảnh Diễn cười, gật đầu, nhìn nét mặt có vẻ như tâm trạng cũng không tệ lắm.
"Em cũng biết nhiều đấy."
Điều cô nói là sự thật, việc ăn uống của Lệ Cảnh Diễn chính là bị mẹ chồng cô bà Tô Giai Kỳ nuôi làm cho kén ăn.
Thi Hạ tiếp tục lẩm bẩm: "Có điều, lúc này trong chợ bán thức ăn khả năng cũng chẳng có đồ gì ngon."
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ tới một biện pháp tốt hơn.
"Ở nhà chờ tôi, tôi đi lát rồi về, tối nay ăn tạm một chút, ngày mai tôi đi mua thức ăn."
Vốn dĩ Lệ Cảnh Diễn cũng muốn đi cùng xem sao, thuận tiện học hỏi thêm kiến thức, xem cô gái này mua thức ăn thế nào.
Nhưng mà, ngẫm lại thôi không đi nữa, chắc là cô vẫn có khả năng ấy.
"Được, được rồi."
Nhìn theo bóng dáng Thi Hạ rời đi, Lệ Cảnh Diễn ở phía sau bổ sung thêm một câu.
"Đi nhanh về nhanh."
Nhìn mì gói trên bàn, Lệ Cảnh Diễn nhíu chặt lông mày lại.
Nhìn dáng vẻ cô gái kia xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, anh thật sự cho rằng Thi Hạ sẽ biết cách chăm sóc mình!
Hóa ra cô gái này chính là kẻ cuồng công việc, bình thường vẫn tự chăm sóc bản thân như vậy!
"Thế mà lại ăn loại đồ ăn này những hai năm, Thi Hạ, cô cũng không sợ mắc bệnh ung thư à!"
Lệ Cảnh Diễn lập tức bước sang, nhìn thoáng qua bảng nghiên cứu thực nghiệm so sánh các loại mặt nạ mà Thi Hạ vừa đặt trên bàn uống nước, lông mày lại nhíu chặt.
"Cô gái ngốc!"
Qua khoảng hai mươi phút sau, Thi Hạ mới từ bên ngoài về, trong tay xách theo hai cái túi.
"Cô mua gì thế?"
Trong lòng Lệ Cảnh Diễn có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi.
"Mì sợi, cà chua, trứng gà, có vấn đề gì sao?"
Thi Hạ nói, rồi đặt đồ ăn mình mới mua về sang một bên.
Lệ Cảnh Diễn cắn môi, nhìn Thi Hạ, thở dài một hơi, anh thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của cô gái này.
"Không thành vấn đề, nhưng mà, Thi Hạ, em có từng nghĩ đến, nhà chúng ta như bây giờ, có dầu muối tương dấm sao?"
Lúc này Thi Hạ mới phản ứng lại, cô căn bản chưa từng nổi lửa tại chỗ này, ngoài việc đun nước, cho nên, dầu muối tương dấm...
"Hình như không có, hiện tại tôi xắt rau, anh đi mua giúp nhé." Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cười.
Lệ Cảnh Diễn đi đến, đem báo cáo mà mình vừa xử lý tốt ném cho Thi Hạ.
"Được rồi, tôi đi."
Anh nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Thi Hạ nhìn di động của mình từ văn bản đã biến thành bảng biểu số liệu, vừa xem đã hiểu ngay, không khỏi có chút kích động.
"Cảm ơn nhé!"
Lệ Cảnh Diễn thật sự rất giỏi, cô cũng nghĩ đến cách này, nhưng mà, không có biện pháp nào cả, năng lực xử lý số liệu của mình nói chung là quá kém.
Cho nên, cuối cùng vẫn thất bại, huống chi lại còn là loại số nhiều, phân tích báo cáo nhiều mặt sắp xếp thành bảng biểu, càng phức tạp hơn.
Không nghĩ tới, Lệ Cảnh Diễn lại làm được nhẹ nhàng như vậy.
Mới, thật là mới!
"Thi Hạ, cô đã ở chỗ này hai năm sao?"
Thi Hạ gật đầu.
"Đúng vậy, có chuyện gì?"
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, anh đã không biết bản thân nên nói gì mới tốt đây.
"Trong tủ lạnh ngoài nước khoáng ra, không còn thứ gì khác?" Anh mỉm cười, cố hết sức để mình không nổi cáu!
"Hàng ngày công việc bận quá, tôi thật sự không có thời gian ra ngoài mua sắm." Thi Hạ mang vẻ mặt thành khẩn nói.
Bình thường trong nhà cũng chỉ có mỗi mình cô, ăn mì gói là xong chuyện, cần gì phải làm rắc rối phức tạp như vậy!
"Được rồi, bây giờ ra ngoài mua." Lệ Cảnh Diễn sai bảo.
Thi Hạ thở dài một hơi, không có cách nào khác, cuối cùng thì anh ta vẫn là chồng mình, không chăm sóc một chút cũng không hợp lý.
Huống chi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Tô Giai Kỳ đích thực là một người mẹ chồng rất tốt.
"Anh muốn ăn món gì, ghi cho tôi một phần danh sách." Thi Hạ mở miệng cười trả lời.
Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện, mình nên trả lời thế nào đây.
Dù sao, ngay lập tức bảo anh muốn ăn món gì, thật sự trong đầu óc anh đúng là đang trống rỗng.
"Tôi với em cùng nhau đi."
Thi Hạ hơi nhăn mày, nhìn Lệ Cảnh Diễn, có chút nghi ngờ.
"Anh xác định muốn đi chợ mua thức ăn cùng tôi?" Cô mở miệng hỏi.
"Không phải đi siêu thị sao?"
Thi Hạ bĩu môi, đúng là cậu chủ được nuông chiều từ bé, chút kĩ năng sống cơ bản này cũng không có.
"Trong siêu thị các loại rau dưa không được tươi mới, tôi không thấy người kén ăn như anh có thể chịu đựng nổi."
Lệ Cảnh Diễn cười, gật đầu, nhìn nét mặt có vẻ như tâm trạng cũng không tệ lắm.
"Em cũng biết nhiều đấy."
Điều cô nói là sự thật, việc ăn uống của Lệ Cảnh Diễn chính là bị mẹ chồng cô bà Tô Giai Kỳ nuôi làm cho kén ăn.
Thi Hạ tiếp tục lẩm bẩm: "Có điều, lúc này trong chợ bán thức ăn khả năng cũng chẳng có đồ gì ngon."
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ tới một biện pháp tốt hơn.
"Ở nhà chờ tôi, tôi đi lát rồi về, tối nay ăn tạm một chút, ngày mai tôi đi mua thức ăn."
Vốn dĩ Lệ Cảnh Diễn cũng muốn đi cùng xem sao, thuận tiện học hỏi thêm kiến thức, xem cô gái này mua thức ăn thế nào.
Nhưng mà, ngẫm lại thôi không đi nữa, chắc là cô vẫn có khả năng ấy.
"Được, được rồi."
Nhìn theo bóng dáng Thi Hạ rời đi, Lệ Cảnh Diễn ở phía sau bổ sung thêm một câu.
"Đi nhanh về nhanh."
Nhìn mì gói trên bàn, Lệ Cảnh Diễn nhíu chặt lông mày lại.
Nhìn dáng vẻ cô gái kia xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, anh thật sự cho rằng Thi Hạ sẽ biết cách chăm sóc mình!
Hóa ra cô gái này chính là kẻ cuồng công việc, bình thường vẫn tự chăm sóc bản thân như vậy!
"Thế mà lại ăn loại đồ ăn này những hai năm, Thi Hạ, cô cũng không sợ mắc bệnh ung thư à!"
Lệ Cảnh Diễn lập tức bước sang, nhìn thoáng qua bảng nghiên cứu thực nghiệm so sánh các loại mặt nạ mà Thi Hạ vừa đặt trên bàn uống nước, lông mày lại nhíu chặt.
"Cô gái ngốc!"
Qua khoảng hai mươi phút sau, Thi Hạ mới từ bên ngoài về, trong tay xách theo hai cái túi.
"Cô mua gì thế?"
Trong lòng Lệ Cảnh Diễn có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi.
"Mì sợi, cà chua, trứng gà, có vấn đề gì sao?"
Thi Hạ nói, rồi đặt đồ ăn mình mới mua về sang một bên.
Lệ Cảnh Diễn cắn môi, nhìn Thi Hạ, thở dài một hơi, anh thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của cô gái này.
"Không thành vấn đề, nhưng mà, Thi Hạ, em có từng nghĩ đến, nhà chúng ta như bây giờ, có dầu muối tương dấm sao?"
Lúc này Thi Hạ mới phản ứng lại, cô căn bản chưa từng nổi lửa tại chỗ này, ngoài việc đun nước, cho nên, dầu muối tương dấm...
"Hình như không có, hiện tại tôi xắt rau, anh đi mua giúp nhé." Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cười.
Lệ Cảnh Diễn đi đến, đem báo cáo mà mình vừa xử lý tốt ném cho Thi Hạ.
"Được rồi, tôi đi."
Anh nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Thi Hạ nhìn di động của mình từ văn bản đã biến thành bảng biểu số liệu, vừa xem đã hiểu ngay, không khỏi có chút kích động.
"Cảm ơn nhé!"
Lệ Cảnh Diễn thật sự rất giỏi, cô cũng nghĩ đến cách này, nhưng mà, không có biện pháp nào cả, năng lực xử lý số liệu của mình nói chung là quá kém.
Cho nên, cuối cùng vẫn thất bại, huống chi lại còn là loại số nhiều, phân tích báo cáo nhiều mặt sắp xếp thành bảng biểu, càng phức tạp hơn.
Không nghĩ tới, Lệ Cảnh Diễn lại làm được nhẹ nhàng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.