Chương 74: . 1: Mối Tình Đầu Của Anh Quay Lại Rồi
Diệp Thất
15/05/2021
Nhìn thấy sắc mặt của Thi Hạ thật sự rất tệ, Lệ Cảnh Diễn cũng dần trở nên khẩn trương.
"Thi Hạ, rốt cuộc cô bị sao vậy?"
Thi Hạ nhẹ lắc đầu, cô chỉ muốn để Lệ Cảnh Diễn biết, bản thân vẫn ổn.
Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có một loại cảm giác không ổn chút nào.
Loại cảm giác này khiến cho Thi Hạ cảm thấy lo lắng.
Sau khi mua quần áo và đi ra khỏi trung tâm thương mại, Thi Hạ luôn thấp thỏm không yên trong lòng. Thật ra, cô cũng không biết được sao mình lại như vậy, bởi vì cô cũng không có năng lực dự đoán tương lai, cũng không thể biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Không sao đâu, anh đỡ tôi qua bên kia nghỉ ngơi một chút rồi sẽ ổn thôi." Thi Hạ lắc đầu, gượng cười một cái.
"Kia không phải đại minh tinh Thẩm Giai sao?"
Không biết là ai ở giữa đám đông thốt lên, chớp mắt gần như tất cả mọi người đều nhìn sang hướng đó.
Gồm cả Lệ Cảnh Diễn.
"Thật không ngờ Thẩm Giai cũng đến."
Thẩm Giai quay lại rồi?
Thi Hạ tâm tình trầm xuống, bất giác ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn, lại phát hiện ra Lệ Cảnh Diễn vậy mà cũng đang nhìn mình.
Sau khi cúi đầu nhìn qua Thi Hạ, anh liền quay người rời đi, hướng về phía Thẩm Giai.
" Lệ Cảnh Diễn. . ."
Thi Hạ một tay vừa ôm bụng mình, vừa nhìn về hướng mà Lệ Cảnh Diễn rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mất mát.
Lệ Cảnh Diễn cuối cùng vẫn là rời đi. . .
Khi cô đang cảm thấy không khỏe, Lệ Cảnh Diễn vẫn bỏ đi, anh không hề lo lắng cho Thi Hạ.
Từ trước đến nay trong lòng anh, vẫn chỉ có Thẩm Giai mà thôi.
Thi Hạ cô thì tính là gì đây chứ?
Thi Hạ ôm chặt bụng mình, bụng rất đau, cô chỉ đành dựa vào chiếc bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng duy trì được đôi chân run rẩy của mình.
Cô là đến đây cùng với Lệ Cảnh Diễn, nhưng bây giờ Lệ Cảnh Diễn lại đang đi tìm người phụ nữ khác, nhìn Thi Hạ cô xem, thật quá thảm hại!
Bởi vì đau đớn, toàn thân Thi Hạ đều run lên, qua một lúc sau cũng không biết phải làm thế nào mới đỡ hơn.
Bây giờ coi như cô đã bị Lệ Cảnh Diễn quẳng đi rồi.
Thi Hạ chống một tay lên bàn, tay kia ôm lấy bụng mình, đầu cúi xuống, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da nam màu đen.
Cô còn cho rằng Lệ Cảnh Diễn đã quay lại, vậy có phải là trong lòng anh ấy vẫn có mình đúng không?
Thi Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, thì ra người đàn ông trước mặt lại không phải Lệ Cảnh Diễn.
"Anh Khương?"
Vừa rồi ánh mắt cô còn đang rạng rỡ, đột nhiên lại trầm xuống, trở nên ảm đạm vô thần.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Thi Hạ, Khương Ngự Thừa cũng cảm thấy lòng mình đau đớn.
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Khương Ngự Thừa nói xong, gần như không đợi Thi Hạ nói mình không sao, đã bế lấy Thi Hạ, quay người rời đi.
Mà Thi Hạ thật sự cũng đau đến mức không thể nói được nữa, bây giờ cô có đi thì Lệ Cảnh Diễn chắc hẳn cũng không biết được.
Anh nhìn thấy Thẩm Giai, liền không biết đến vợ mình nữa sao?
Khương Ngự Thừa bế Thi Hạ đi bằng cửa sau, bởi vì thân phận cô có chút đặc biệt, nếu để mọi người nhìn thấy anh ta bế Thi Hạ, thực tình có điều không thích hợp.
Vừa rồi Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thẩm Giai, không chút do dự mà bỏ rơi Thi Hạ lại, Khương Ngự Thừa đã nhìn thấy rõ toàn bộ.
Chỉ là, Khương Ngự Thừa thật sự không có cách nào hiểu được, người đàn ông kia căn bản không yêu Thi Hạ, cô ấy vì sao vẫn muốn bán rẻ bản thân mình!
Nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Thi Hạ ngồi trên ghế lái phụ, Khương Ngự Thừa thực không nhẫn tâm nói thêm gì nữa.
"Thi Hạ, rốt cuộc cô bị sao vậy?"
Thi Hạ nhẹ lắc đầu, cô chỉ muốn để Lệ Cảnh Diễn biết, bản thân vẫn ổn.
Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có một loại cảm giác không ổn chút nào.
Loại cảm giác này khiến cho Thi Hạ cảm thấy lo lắng.
Sau khi mua quần áo và đi ra khỏi trung tâm thương mại, Thi Hạ luôn thấp thỏm không yên trong lòng. Thật ra, cô cũng không biết được sao mình lại như vậy, bởi vì cô cũng không có năng lực dự đoán tương lai, cũng không thể biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Không sao đâu, anh đỡ tôi qua bên kia nghỉ ngơi một chút rồi sẽ ổn thôi." Thi Hạ lắc đầu, gượng cười một cái.
"Kia không phải đại minh tinh Thẩm Giai sao?"
Không biết là ai ở giữa đám đông thốt lên, chớp mắt gần như tất cả mọi người đều nhìn sang hướng đó.
Gồm cả Lệ Cảnh Diễn.
"Thật không ngờ Thẩm Giai cũng đến."
Thẩm Giai quay lại rồi?
Thi Hạ tâm tình trầm xuống, bất giác ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn, lại phát hiện ra Lệ Cảnh Diễn vậy mà cũng đang nhìn mình.
Sau khi cúi đầu nhìn qua Thi Hạ, anh liền quay người rời đi, hướng về phía Thẩm Giai.
" Lệ Cảnh Diễn. . ."
Thi Hạ một tay vừa ôm bụng mình, vừa nhìn về hướng mà Lệ Cảnh Diễn rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mất mát.
Lệ Cảnh Diễn cuối cùng vẫn là rời đi. . .
Khi cô đang cảm thấy không khỏe, Lệ Cảnh Diễn vẫn bỏ đi, anh không hề lo lắng cho Thi Hạ.
Từ trước đến nay trong lòng anh, vẫn chỉ có Thẩm Giai mà thôi.
Thi Hạ cô thì tính là gì đây chứ?
Thi Hạ ôm chặt bụng mình, bụng rất đau, cô chỉ đành dựa vào chiếc bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng duy trì được đôi chân run rẩy của mình.
Cô là đến đây cùng với Lệ Cảnh Diễn, nhưng bây giờ Lệ Cảnh Diễn lại đang đi tìm người phụ nữ khác, nhìn Thi Hạ cô xem, thật quá thảm hại!
Bởi vì đau đớn, toàn thân Thi Hạ đều run lên, qua một lúc sau cũng không biết phải làm thế nào mới đỡ hơn.
Bây giờ coi như cô đã bị Lệ Cảnh Diễn quẳng đi rồi.
Thi Hạ chống một tay lên bàn, tay kia ôm lấy bụng mình, đầu cúi xuống, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da nam màu đen.
Cô còn cho rằng Lệ Cảnh Diễn đã quay lại, vậy có phải là trong lòng anh ấy vẫn có mình đúng không?
Thi Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, thì ra người đàn ông trước mặt lại không phải Lệ Cảnh Diễn.
"Anh Khương?"
Vừa rồi ánh mắt cô còn đang rạng rỡ, đột nhiên lại trầm xuống, trở nên ảm đạm vô thần.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Thi Hạ, Khương Ngự Thừa cũng cảm thấy lòng mình đau đớn.
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Khương Ngự Thừa nói xong, gần như không đợi Thi Hạ nói mình không sao, đã bế lấy Thi Hạ, quay người rời đi.
Mà Thi Hạ thật sự cũng đau đến mức không thể nói được nữa, bây giờ cô có đi thì Lệ Cảnh Diễn chắc hẳn cũng không biết được.
Anh nhìn thấy Thẩm Giai, liền không biết đến vợ mình nữa sao?
Khương Ngự Thừa bế Thi Hạ đi bằng cửa sau, bởi vì thân phận cô có chút đặc biệt, nếu để mọi người nhìn thấy anh ta bế Thi Hạ, thực tình có điều không thích hợp.
Vừa rồi Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thẩm Giai, không chút do dự mà bỏ rơi Thi Hạ lại, Khương Ngự Thừa đã nhìn thấy rõ toàn bộ.
Chỉ là, Khương Ngự Thừa thật sự không có cách nào hiểu được, người đàn ông kia căn bản không yêu Thi Hạ, cô ấy vì sao vẫn muốn bán rẻ bản thân mình!
Nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Thi Hạ ngồi trên ghế lái phụ, Khương Ngự Thừa thực không nhẫn tâm nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.