Chương 145: .1: Hình Tượng Người Chồng Quốc Dân Sụp Đổ
Diệp Thất
15/05/2021
"Cảnh Dương!"
Con trai bị thương như vậy, người đau lòng nhất là Tô Giai Kỳ.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, sao anh lại đánh con!" Tô Giai Kỳ quay sang oán trách chồng mình.
Thấy vợ mình đến lúc này rồi vẫn còn che chở con trai, Lệ Chí Nhân hơi bực mình.
"Anh nghĩ hai đứa con trai từ bé đã bị em chiều hư."
Nhưng Tô Giai Kỳ cũng không quan tâm nhiều như vậy, con trai quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.
"Nhanh lên, Hạ Hạ, mau tìm băng gạc lại đây.“
ThiHạ nghe mẹ chồng nói vậy vội vàng chạy đi tìm.
Thấy Thi Hạ đứng dậy rời đi, Lệ Cảnh Diễn nhìn theo cô, sau đó cũng đứng dậy.
"Tôi đi cùng cô."
Thi Hạ không trả lời, nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn đi theo cô lên phòng.
Thi Hạ cũng làm như không nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn. Cô nghĩ anh đi theo cô có lẽ vì muốn trốn tránh khỏi chuyện dưới kia.
Dù sao mấy người nhà họ Tô cũng không phải những người dễ chọc giận.
Thi Hạ vào phòng, cúi đầu định tìm dụng cụ y tế, bông cầm máu, băng gạc và thuốc chống viêm.
"Nhìn thấy Tô Khả Khả mang thai con của Lệ Cảnh Dương, cô có thấy khó chịu không?" Lệ Cảnh Diễn đứng ở sau cô, tự nhiên hỏi.
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Thi Hạ ngây người, dừng động tác của mình lại.
Thì ra Lệ Cảnh Diễn nghĩ cô là người như thế, Thi Hạ cười khổ, nhưng lại cảm thấy hơi vô lý.
"Nó không liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi thấy tâm trạng bố mẹ không tốt nên hơi lo lắng mà thôi."
Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa dừng lại, anh hỏi tiếp: "Thi Hạ, những lời cô nói là thật lòng sao?"
Cô khẽ mím môi, những người hiểu cô đều biết tâm trạng bây giờ của cô rất tồi tệ.
Tại sao, Lệ Cảnh Diễn sao lại chắc chắn mình và Lệ Cảnh Dương có quan hệ không rõ ràng?
"Vấn đề này tôi không cần phải nói dối. Anh là người trong cái nhà này, tôi cảm thấy việc bây giờ anh nên làm nhất là giúp đỡ bố mẹ của anh chia sẻ mối lo trước mắt."
Gương mặt Thi Hạ lạnh lùng, có chút không vui.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy."
Nhưng ngay lúc cô xoay người rời đi, Lệ Cảnh Diễn lại duỗi tay kéo cô lại.
"Vậy cô muốn tôi phải làm gì?" Anh hỏi.
Thi Hạ dừng bước nhưng cũng không quay đầu nhìn anh, trong lòng cô bây giờ rất khó chịu.
"Bây giờ vấn đề không phải là tôi muốn anh làm cái gì, mà là Lệ Cảnh Diễn anh phải làm cái gì."
Thi Hạ nói xong giãy khỏi tay Lệ Cảnh Diễn rồi rời khỏi phòng.
Cô cảm thấy rất đau lòng vì những nghi ngờ của Lệ Cảnh Diễn. Nhưng nghĩ đến chuyện từ trước đến nay anh chưa bao giờ tin tưởng mình, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Một người đến tận bây giờ cũng không hề tin tưởng cô, thì cô nào dám chờ mong gì từ anh.
Con trai bị thương như vậy, người đau lòng nhất là Tô Giai Kỳ.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, sao anh lại đánh con!" Tô Giai Kỳ quay sang oán trách chồng mình.
Thấy vợ mình đến lúc này rồi vẫn còn che chở con trai, Lệ Chí Nhân hơi bực mình.
"Anh nghĩ hai đứa con trai từ bé đã bị em chiều hư."
Nhưng Tô Giai Kỳ cũng không quan tâm nhiều như vậy, con trai quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.
"Nhanh lên, Hạ Hạ, mau tìm băng gạc lại đây.“
ThiHạ nghe mẹ chồng nói vậy vội vàng chạy đi tìm.
Thấy Thi Hạ đứng dậy rời đi, Lệ Cảnh Diễn nhìn theo cô, sau đó cũng đứng dậy.
"Tôi đi cùng cô."
Thi Hạ không trả lời, nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn đi theo cô lên phòng.
Thi Hạ cũng làm như không nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn. Cô nghĩ anh đi theo cô có lẽ vì muốn trốn tránh khỏi chuyện dưới kia.
Dù sao mấy người nhà họ Tô cũng không phải những người dễ chọc giận.
Thi Hạ vào phòng, cúi đầu định tìm dụng cụ y tế, bông cầm máu, băng gạc và thuốc chống viêm.
"Nhìn thấy Tô Khả Khả mang thai con của Lệ Cảnh Dương, cô có thấy khó chịu không?" Lệ Cảnh Diễn đứng ở sau cô, tự nhiên hỏi.
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Thi Hạ ngây người, dừng động tác của mình lại.
Thì ra Lệ Cảnh Diễn nghĩ cô là người như thế, Thi Hạ cười khổ, nhưng lại cảm thấy hơi vô lý.
"Nó không liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi thấy tâm trạng bố mẹ không tốt nên hơi lo lắng mà thôi."
Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa dừng lại, anh hỏi tiếp: "Thi Hạ, những lời cô nói là thật lòng sao?"
Cô khẽ mím môi, những người hiểu cô đều biết tâm trạng bây giờ của cô rất tồi tệ.
Tại sao, Lệ Cảnh Diễn sao lại chắc chắn mình và Lệ Cảnh Dương có quan hệ không rõ ràng?
"Vấn đề này tôi không cần phải nói dối. Anh là người trong cái nhà này, tôi cảm thấy việc bây giờ anh nên làm nhất là giúp đỡ bố mẹ của anh chia sẻ mối lo trước mắt."
Gương mặt Thi Hạ lạnh lùng, có chút không vui.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm vậy."
Nhưng ngay lúc cô xoay người rời đi, Lệ Cảnh Diễn lại duỗi tay kéo cô lại.
"Vậy cô muốn tôi phải làm gì?" Anh hỏi.
Thi Hạ dừng bước nhưng cũng không quay đầu nhìn anh, trong lòng cô bây giờ rất khó chịu.
"Bây giờ vấn đề không phải là tôi muốn anh làm cái gì, mà là Lệ Cảnh Diễn anh phải làm cái gì."
Thi Hạ nói xong giãy khỏi tay Lệ Cảnh Diễn rồi rời khỏi phòng.
Cô cảm thấy rất đau lòng vì những nghi ngờ của Lệ Cảnh Diễn. Nhưng nghĩ đến chuyện từ trước đến nay anh chưa bao giờ tin tưởng mình, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Một người đến tận bây giờ cũng không hề tin tưởng cô, thì cô nào dám chờ mong gì từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.