Chương 146: .2: Hình Tượng Người Chồng Quốc Dân Sụp Đổ
Diệp Thất
15/05/2021
Dưới lầu.
Thi Hạ và Tô Giai Kỳ cùng nhau xử lý vết thương trên trán Lệ Cảnh Dương.
Trọng lượng của chiếc gạt tàn không hề nhẹ, nhìn vết thương trên đầu Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ cũng hiểu.
Tô Giai Kỳ tràn đầy yêu thương và đau lòng, dù sao cũng là tâm can bảo bối của mình: "Vết thương lớn thế này, không biết sau này có để lại sẹo không."
Cha mẹ Tô Khả Khả bên cạnh đang nói chuyện, họ nhìn ra được Tô Giai Kỳ chắc chắn sẽ thiên vị cho con trai mình.
Thế nên bây giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào Lệ Chí Nhân.
"Ông Lệ, ông là người hiểu chuyện, thế nên không biết cậu Lệ định tính thế nào với Khả Khả của chúng tôi?" Mẹ Tô nhìn Lệ Chí Nhân.
Bà ta không tin người nhà họ Lệ sẽ không quan tâm tới mặt mũi của nhà họ Lệ.
Lệ Chí Nhân im lặng, hiện tại cũng không biết phải làm thế nào.
Dù bây giờ ông muốn con trai mình cưới Tô Khả Khả, nhưng cũng phải được con trai đồng ý thì mới có thể thực hiện.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, không ai nói câu nào.
Lúc này Lệ Thanh Diễn cũng vừa từ trên lầu đi xuống.
"Nếu như đứa bé trong bụng cô Tô là con cháu nhà họ Lệ thì nhà chúng tôi tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà, nếu như đứa bé này không phải, thì nó không liên quan gì đến nhà chúng tôi!" Giọng nói của Lệ Cảnh Diễn có vài phần lạnh lùng.
Mẹ Tô trong lòng vô cùng lo lắng nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Chủ tịch Lệ có ý gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười khẩy, ngồi xuống bên cạnh Thi Hạ, trả lời: "Ý trên mặt chữ, nếu như tất cả đám chó mèo đều đến đây tìm người thân, nhà chúng tôi đều thừa nhận hết, vậy nhà họ Lệ chẳng phải chở thành nơi cưu mang người vô gia cư à?"
Lệ Cảnh Diễn cười nhạt, nhìn thẳng Tô Khả Khả trước mặt.
Sắc mặt cha mẹ nhà họ Tô vô cùng khó coi, nhưng vì người đang nói là Lệ Cảnh Diễn nên họ cũng không dám hé răng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà nếu trong bụng có con của Lệ Cảnh Dương thì nhà họ Lệ nhất định phải chịu trách nhiệm.
"Hơn nữa, cô Tô là người như thế nào, một người dám chủ động chuốc thuốc đàn ông thì cũng có can đảm bịa ra chuyện đang mang thai nhỉ!"
Lúc Lệ Cảnh Diễn nói chuyện, tuy cười nhưng giọng nói lại cực kì lạnh lùng.
Tô Khả Khả luống cuống, Lệ Cảnh Diễn nói vậy khiến cô ta cảm thấy chuyện không ổn rồi!
"Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có nói bậy!"
Lệ Cảnh Diễn khẽ nhếch môi, nhìn lướt qua Tô Khả Khả, anh cười lạnh.
"Tôi có nói bậy hay nói thật người khác không rõ, nhưng cô Tô không lẽ cũng không rõ sao?"
Thấy con gái lo lắng luống cuống, mẹ Tô nổi nóng. Bà ta nghĩ Lệ Cảnh Diễn đang dọa dẫm con gái mình.
Bà ta không hề nghĩ bởi vì con gái mình có tật giật mình.
"Được rồi, chủ tịch Lệ, nếu như anh đã nói thế thì chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra nước ối. Nếu đứa bé này là con của Lệ Cảnh Dương thì cậu ta phải chịu trách nhiệm.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, sửa sang lại tây trang trên người, liếc nhìn qua bố của Tô Khả Khả rồi lại nhìn Lệ Cảnh Dương.
"Ông Tô cứ yên tâm, đàn ông nhà họ Lệ chúng tôi không phải là người hèn nhát trốn tránh trách nhiệm!"
Lệ Cảnh Dương nhìn anh trai mình, trên mặt Lệ Cảnh Diễn không có biểu cảm dư thừa nào, Lệ Cảnh Dương cũng không đoán được rốt cuộc anh trai mình muốn làm gì.
"Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ chờ kết quả xét nghiệm thôi, tiễn khách được rồi."
Lệ Cảnh Diễn nói xong đứng dậy trở về thư phòng.
Ý của anh rất rõ ràng, không chào đón nhà họ Tô đến quấy rầy mình.
Hai vợ chồng nhà họ Tô thấy Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng như vậy cũng sợ không dám nói thêm câu nào.
Người vừa đi khỏi, Tô Giai Kỳ lập tức quay đầu nhìn con trai, không biết làm thế nào.
"Cảnh Diễn, làm sao bây giờ?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai mình, nói thật anh không hề thông cảm cho cậu chút nào.
"Người nào gây họa thì người đấy tự tìm cách giải quyết."
"Nhưng mà..."
Lệ Cảnh Diễn nói xong thì lên lầu, Thi Hạ nắm tay Tô Giai Kỳ, cố gắng an ủi bà.
Nhưng Tô Giai Kỳ bây giờ vô cùng lo lắng.
"Hạ Hạ, thực sự không có việc gì chứ?"
Thi Hạ gật đầu, an ủi bà: "Mẹ yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ ổn thôi, cả nhà chúng ta sẽ tìm cách."
Thi Hạ và Tô Giai Kỳ cùng nhau xử lý vết thương trên trán Lệ Cảnh Dương.
Trọng lượng của chiếc gạt tàn không hề nhẹ, nhìn vết thương trên đầu Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ cũng hiểu.
Tô Giai Kỳ tràn đầy yêu thương và đau lòng, dù sao cũng là tâm can bảo bối của mình: "Vết thương lớn thế này, không biết sau này có để lại sẹo không."
Cha mẹ Tô Khả Khả bên cạnh đang nói chuyện, họ nhìn ra được Tô Giai Kỳ chắc chắn sẽ thiên vị cho con trai mình.
Thế nên bây giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào Lệ Chí Nhân.
"Ông Lệ, ông là người hiểu chuyện, thế nên không biết cậu Lệ định tính thế nào với Khả Khả của chúng tôi?" Mẹ Tô nhìn Lệ Chí Nhân.
Bà ta không tin người nhà họ Lệ sẽ không quan tâm tới mặt mũi của nhà họ Lệ.
Lệ Chí Nhân im lặng, hiện tại cũng không biết phải làm thế nào.
Dù bây giờ ông muốn con trai mình cưới Tô Khả Khả, nhưng cũng phải được con trai đồng ý thì mới có thể thực hiện.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, không ai nói câu nào.
Lúc này Lệ Thanh Diễn cũng vừa từ trên lầu đi xuống.
"Nếu như đứa bé trong bụng cô Tô là con cháu nhà họ Lệ thì nhà chúng tôi tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà, nếu như đứa bé này không phải, thì nó không liên quan gì đến nhà chúng tôi!" Giọng nói của Lệ Cảnh Diễn có vài phần lạnh lùng.
Mẹ Tô trong lòng vô cùng lo lắng nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Chủ tịch Lệ có ý gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười khẩy, ngồi xuống bên cạnh Thi Hạ, trả lời: "Ý trên mặt chữ, nếu như tất cả đám chó mèo đều đến đây tìm người thân, nhà chúng tôi đều thừa nhận hết, vậy nhà họ Lệ chẳng phải chở thành nơi cưu mang người vô gia cư à?"
Lệ Cảnh Diễn cười nhạt, nhìn thẳng Tô Khả Khả trước mặt.
Sắc mặt cha mẹ nhà họ Tô vô cùng khó coi, nhưng vì người đang nói là Lệ Cảnh Diễn nên họ cũng không dám hé răng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà nếu trong bụng có con của Lệ Cảnh Dương thì nhà họ Lệ nhất định phải chịu trách nhiệm.
"Hơn nữa, cô Tô là người như thế nào, một người dám chủ động chuốc thuốc đàn ông thì cũng có can đảm bịa ra chuyện đang mang thai nhỉ!"
Lúc Lệ Cảnh Diễn nói chuyện, tuy cười nhưng giọng nói lại cực kì lạnh lùng.
Tô Khả Khả luống cuống, Lệ Cảnh Diễn nói vậy khiến cô ta cảm thấy chuyện không ổn rồi!
"Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có nói bậy!"
Lệ Cảnh Diễn khẽ nhếch môi, nhìn lướt qua Tô Khả Khả, anh cười lạnh.
"Tôi có nói bậy hay nói thật người khác không rõ, nhưng cô Tô không lẽ cũng không rõ sao?"
Thấy con gái lo lắng luống cuống, mẹ Tô nổi nóng. Bà ta nghĩ Lệ Cảnh Diễn đang dọa dẫm con gái mình.
Bà ta không hề nghĩ bởi vì con gái mình có tật giật mình.
"Được rồi, chủ tịch Lệ, nếu như anh đã nói thế thì chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra nước ối. Nếu đứa bé này là con của Lệ Cảnh Dương thì cậu ta phải chịu trách nhiệm.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, sửa sang lại tây trang trên người, liếc nhìn qua bố của Tô Khả Khả rồi lại nhìn Lệ Cảnh Dương.
"Ông Tô cứ yên tâm, đàn ông nhà họ Lệ chúng tôi không phải là người hèn nhát trốn tránh trách nhiệm!"
Lệ Cảnh Dương nhìn anh trai mình, trên mặt Lệ Cảnh Diễn không có biểu cảm dư thừa nào, Lệ Cảnh Dương cũng không đoán được rốt cuộc anh trai mình muốn làm gì.
"Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ chờ kết quả xét nghiệm thôi, tiễn khách được rồi."
Lệ Cảnh Diễn nói xong đứng dậy trở về thư phòng.
Ý của anh rất rõ ràng, không chào đón nhà họ Tô đến quấy rầy mình.
Hai vợ chồng nhà họ Tô thấy Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng như vậy cũng sợ không dám nói thêm câu nào.
Người vừa đi khỏi, Tô Giai Kỳ lập tức quay đầu nhìn con trai, không biết làm thế nào.
"Cảnh Diễn, làm sao bây giờ?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai mình, nói thật anh không hề thông cảm cho cậu chút nào.
"Người nào gây họa thì người đấy tự tìm cách giải quyết."
"Nhưng mà..."
Lệ Cảnh Diễn nói xong thì lên lầu, Thi Hạ nắm tay Tô Giai Kỳ, cố gắng an ủi bà.
Nhưng Tô Giai Kỳ bây giờ vô cùng lo lắng.
"Hạ Hạ, thực sự không có việc gì chứ?"
Thi Hạ gật đầu, an ủi bà: "Mẹ yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ ổn thôi, cả nhà chúng ta sẽ tìm cách."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.