Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 58: Chỉ cần ở cùng anh
Mẫn Nghê
10/04/2017
Giản Nhuỵ Ái
cố chịu đựng đau đớn trên người, tay run rẩy lau mặt Đơn Triết Hạo thật
sâu nói: "Hạo, cám ơn anh, em biết Hạo sẽ đến cứu em, cho nên chân sẽ
không đau nữa"
Đơn Triết Hạo trong lòng thoáng đau đớn, chân cô cũng đã sưng thành ra như vậy mà vẫn nói không sao chính là không muốn mình lo lắng.
"Tiểu Nhụy, em phải tin tưởng anh. Tin tưởng anh sẽ dẫn em đi ra ngoài."
"Vâng, em tin tưởng anh" Giản Nhuỵ Ái vô cùng tin tưởng Đơn Triết Hạo, cũng tin tưởng anh có năng lực cứu cô ra ngoài.
Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn cửa động, nếu như một mình anh muốn lên đi lên sẽ không là chuyện khó khăn, nhưng bây giờ Giản Nhuỵ Ái còn bị thương thì sẽ tương đối phức tạp.
Giản Nhuỵ Ái biết Đơn Triết Hạo chưa tìm ra biện pháp đi lên, nhưng cô vẫn bình tĩnh, có thể là bởi vì tin tưởng Đơn Triết Hạo, tin tưởng chỉ cần ở bên cạnh anh, cô sẽ dẹp yên lo lắng. Đơn Triết Hạo tuyệt đối sẽ không để cô có chuyện, anh nhất định sẽ mang theo cô rời khỏi nơi này.
Đơn Triết Hạo nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Nhuỵ Ái muốn an ủi cô không để cho cô sợ hãi, nhìn tình cảnh xung quanh nghĩ cách đi lên.
Nếu muốn đưa Giản Nhuỵ Ái an toàn ra ngoài, phải tìm người đến giúp một tay, cầm đến điện thoại di động, lại phát hiện không có tín hiệu, hy vọng cuối cùng không còn rồi.
Giản Nhuỵ Ái nằm ở trong ngực Đơn Triết Hạo, đau đớn trên người khiến hô hấp trở nên yếu ớt, kéo ống tay áo Đơn Triết Hạo, "Hạo, không cần lo cho em, anh lên trước đi tìm người đến cứu em."
" Không được! " Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái mệt mỏi. Mặc kệ như thế nào anh sẽ không rời khỏi cô, an ủi cô "Tiểu Nhụy, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi ở đây, đến khi có người đi kiểm tra bẫy thú sẽ cứu chúng ta".
"Vâng" Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái.
Đơn Triết Hạo bỏ Giản Nhuỵ Ái ra cầm chân của cô, thấy cô muốn cử động vội nói: "Không nên cử động, anh giúp em băng bó một chút."
Nhìn vết thương của cô khiến Đơn Triết Hạo đau lòng đến nghẹt thở, giống như muốn đem dao găm đâm vào ngực anh, nắm cổ chân Giản Nhuỵ Ái nhẹ nhàng ấn nhẹ .
Nhẹ nhàng xoa bóp, khiến Giản Nhuỵ Ái cảm thấy chân quá đau đớn, trong lòng sợ chân mình sẽ bị tàn phế liền rơi nước mắt kêu lên: "Đau. . . . . ."
"Tiểu Nhụy, em cố gắng nhịn đau, anh giúp em xoa bóp một chút, như vậy sẽ giúp tan máu bầm cũng tương đối dễ chịu". Đơn Triết Hạo khắc chế đau lòng, an ủi Giản Nhụy Ái. Nhìn nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái càng khiến Đơn Triết Hạo đau lòng âm thầm thề nhất định phải khiến cho kẻ làm cho tổn thương Nhụy Áitrả giá thật lớn.
Ngay sau đó, bàn tay to của Đơn Triết Hạo cầm chỗ chân bị sưng bầm xoa bóp giúp tan máu bầm. "Vâng!" Giản Nhuỵ Ái cắn môi, nghiêm túc cúi đầu, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ không hại cô.
Đơn Triết Hạo nhìn chỗ máu ứ đọng nghiêm túc hỏi, "Còn đau không?"
Giản Nhuỵ Ái cắn môi, chân truyền đến một loạt đau đớn khiến trán chảy đầy mồ hôi, thở gấp.
"Hạo, em không sao, có thể chịu được , anh yên tâm."
Thật ra thìchân của cô quá đau đã vượt quá khả năng chịu được, nhưng cô không muốn Đơn Triết Hạo lo lắng, nên cố che giấu.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái thay mình lo nghĩ khiến trái tim cũng ấm áp hơn buông chân cô ra, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của cô thì thầm "Bé ngốc!" Ngay sau đó, ôm cô vào lòng.
"Hạo, nếu như chúng ta có thể đi ra ngoài, anh đừng trách tội mẹ anh được không?"
Giản Nhuỵ Ái nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo, biết anh có thể tìm được cô thì cũng biết Vương Thiến Như không giữ bí mật, cô ấy đã nói cho Đơn Triết Hạo biết, cô tin tưởng Từ Tú Liên sẽ bị anh trừng phạt.
"Không thể nào." Đơn Triết Hạo không chút nghĩ ngợi nói, nhìn vết thương chằng chịt trên người Giản Nhuỵ Ái, anh càng sẽ không bỏ qua Từ Tú Liên .
Không có đem bà ta băm vằm ra thì bà ta cũng nên đi bái Phật rồi.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái làm nũng "Nếu anh không bỏ qua cho mẹ anh thì em sẽ không đi ra ngoài.". Cô không thể khiến Đơn Triết Hạo mang tội bất hiếu.
Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt kiên định của cô, vô cùng yêu thương dùng sức gật đầu một cái, "Được, anh đồng ý với em."
Ngay sau đó, để cho cô rúc vào trong lòng ngực mình, mà Đơn Triết Hạo tựa vào bên tường, lẳng lặng, giống như chỉ có thể nghe được với nhau tiếng hít thở, bình tĩnh như vậy.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái rúc vào ngực Đơn Triết Hạo, khẽ gọi.
Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Nhụy Ái ngồi ở bên cạnh mình, hơi thở ấm áp giày vò để cho trong lòng Đơn Triết Hạo nổi lên ham muốn, âm thanh trở nên khác thường trầm thấp.
"Thế nào? Tiểu Nhụy?"
"Hạo. . . . . . Chúng ta phải bao lâu mới có thể ra khỏi đây?" Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt ra hỏi. Thật ra cô cũng không muốn ở đây chờ đợi sợ đến lúc mặt trời lên cao, sẽ đem họ thiêu nắng chết.
"Sẽ nhanh thôi, đợi thợ săn xuất hiện, anh sẽ dẫn em đi ra." Đơn Triết Hạo đau lòng gia tăng lực ôm cô để cho cô đỡ sợ.
Dù sao ở nơi núi rừng hoang vu, chính Đơn Triết Hạo cũng rất khó xác định thợ săn lúc nào sẽ xuất hiện. Huống chi Giản Nhuỵ Ái chỉ là cô gái bình thường nhất định sẽ rất sợ hãi.
Giản Nhuỵ Ái kiên cường, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, vòng tay ôm cổ anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, mỉm cười, "Hạo, không cần biết sẽ như thế nào chỉ cần có thể đi cùng với anh, em đều vui vẻ, coi như đời này chỉ ở trong động này, em cũng thấy hạnh phúc ."
Đơn Triết Hạo hốc mắt có chút ướt nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Hôm nay cũng không uổng công đi tìm cô "Tiểu Nhụy, vậy chúng ta cũng không cần đi ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này, cho đến tóc trắng xoá, sau đó già đi rồi."
"A!" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn Đơn Triết Hạo, thấy hắn bộ mặt nghiêm chỉnh, giống như thật nghĩ đến ở luôn trong động không đi ra ngoài.
Giản Nhuỵ Ái muốn đáp lời nhưng lại nghe thấy tiếng gọi "Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái. . . . . ."
"Dạ, Thiến Như?" Giản Nhuỵ Ái kích động bắt được áo Đơn Triết Hạo "Ừ!".
"Cẩn thận một chút" Đơn Triết Hạo lo lắng cầm lấy chân của cô, anh cũng không muốn cưới người què về nhà.
Vương Thiến Như ghé đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái. Cuối cùng để cho cô tìm được bọn họ, không nghĩ đến đi theo Đơn Triết Hạo bị mất dấu, làm hại cô phải tìm kiếm khá lâu, vốn nghĩ bỏ qua nhưng trời không phụ người có lòng vẫn để cho cô tìm được bọn họ.
"Các nguời đang làm gì? Trong động này chơi rất vui sao?" Vương Thiến Như vô tư hỏi.
Đơn Triết Hạo ngẩng đầu lên hung hăng nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, "Ngu ngốc, nhanh lên một chút đi tìm người cứu chúng tôi đi ra ngoài."
"A, Vâng." Vương Thiến Như cũng chỉ cùng bọn họ nói giỡn, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo không hưởng ứng nên không còn hứng thú trêu đùa, bĩu môi xoay người rời đi.
Y Thiếu Thiên phái đến vô số nhân viên và bác sĩ cứu hộ chuyên nghiệp nên hai người nhanh chóng được cứu ra khỏi động. Sau đó dùng máy bayđưa Đơn Triết Hạo và Giản Nhuỵ Ái đến bệnh viện kiểm tra.
Đơn Triết Hạo trong lòng thoáng đau đớn, chân cô cũng đã sưng thành ra như vậy mà vẫn nói không sao chính là không muốn mình lo lắng.
"Tiểu Nhụy, em phải tin tưởng anh. Tin tưởng anh sẽ dẫn em đi ra ngoài."
"Vâng, em tin tưởng anh" Giản Nhuỵ Ái vô cùng tin tưởng Đơn Triết Hạo, cũng tin tưởng anh có năng lực cứu cô ra ngoài.
Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn cửa động, nếu như một mình anh muốn lên đi lên sẽ không là chuyện khó khăn, nhưng bây giờ Giản Nhuỵ Ái còn bị thương thì sẽ tương đối phức tạp.
Giản Nhuỵ Ái biết Đơn Triết Hạo chưa tìm ra biện pháp đi lên, nhưng cô vẫn bình tĩnh, có thể là bởi vì tin tưởng Đơn Triết Hạo, tin tưởng chỉ cần ở bên cạnh anh, cô sẽ dẹp yên lo lắng. Đơn Triết Hạo tuyệt đối sẽ không để cô có chuyện, anh nhất định sẽ mang theo cô rời khỏi nơi này.
Đơn Triết Hạo nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Nhuỵ Ái muốn an ủi cô không để cho cô sợ hãi, nhìn tình cảnh xung quanh nghĩ cách đi lên.
Nếu muốn đưa Giản Nhuỵ Ái an toàn ra ngoài, phải tìm người đến giúp một tay, cầm đến điện thoại di động, lại phát hiện không có tín hiệu, hy vọng cuối cùng không còn rồi.
Giản Nhuỵ Ái nằm ở trong ngực Đơn Triết Hạo, đau đớn trên người khiến hô hấp trở nên yếu ớt, kéo ống tay áo Đơn Triết Hạo, "Hạo, không cần lo cho em, anh lên trước đi tìm người đến cứu em."
" Không được! " Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái mệt mỏi. Mặc kệ như thế nào anh sẽ không rời khỏi cô, an ủi cô "Tiểu Nhụy, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi ở đây, đến khi có người đi kiểm tra bẫy thú sẽ cứu chúng ta".
"Vâng" Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái.
Đơn Triết Hạo bỏ Giản Nhuỵ Ái ra cầm chân của cô, thấy cô muốn cử động vội nói: "Không nên cử động, anh giúp em băng bó một chút."
Nhìn vết thương của cô khiến Đơn Triết Hạo đau lòng đến nghẹt thở, giống như muốn đem dao găm đâm vào ngực anh, nắm cổ chân Giản Nhuỵ Ái nhẹ nhàng ấn nhẹ .
Nhẹ nhàng xoa bóp, khiến Giản Nhuỵ Ái cảm thấy chân quá đau đớn, trong lòng sợ chân mình sẽ bị tàn phế liền rơi nước mắt kêu lên: "Đau. . . . . ."
"Tiểu Nhụy, em cố gắng nhịn đau, anh giúp em xoa bóp một chút, như vậy sẽ giúp tan máu bầm cũng tương đối dễ chịu". Đơn Triết Hạo khắc chế đau lòng, an ủi Giản Nhụy Ái. Nhìn nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái càng khiến Đơn Triết Hạo đau lòng âm thầm thề nhất định phải khiến cho kẻ làm cho tổn thương Nhụy Áitrả giá thật lớn.
Ngay sau đó, bàn tay to của Đơn Triết Hạo cầm chỗ chân bị sưng bầm xoa bóp giúp tan máu bầm. "Vâng!" Giản Nhuỵ Ái cắn môi, nghiêm túc cúi đầu, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ không hại cô.
Đơn Triết Hạo nhìn chỗ máu ứ đọng nghiêm túc hỏi, "Còn đau không?"
Giản Nhuỵ Ái cắn môi, chân truyền đến một loạt đau đớn khiến trán chảy đầy mồ hôi, thở gấp.
"Hạo, em không sao, có thể chịu được , anh yên tâm."
Thật ra thìchân của cô quá đau đã vượt quá khả năng chịu được, nhưng cô không muốn Đơn Triết Hạo lo lắng, nên cố che giấu.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái thay mình lo nghĩ khiến trái tim cũng ấm áp hơn buông chân cô ra, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của cô thì thầm "Bé ngốc!" Ngay sau đó, ôm cô vào lòng.
"Hạo, nếu như chúng ta có thể đi ra ngoài, anh đừng trách tội mẹ anh được không?"
Giản Nhuỵ Ái nhìn ánh mắt của Đơn Triết Hạo, biết anh có thể tìm được cô thì cũng biết Vương Thiến Như không giữ bí mật, cô ấy đã nói cho Đơn Triết Hạo biết, cô tin tưởng Từ Tú Liên sẽ bị anh trừng phạt.
"Không thể nào." Đơn Triết Hạo không chút nghĩ ngợi nói, nhìn vết thương chằng chịt trên người Giản Nhuỵ Ái, anh càng sẽ không bỏ qua Từ Tú Liên .
Không có đem bà ta băm vằm ra thì bà ta cũng nên đi bái Phật rồi.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái làm nũng "Nếu anh không bỏ qua cho mẹ anh thì em sẽ không đi ra ngoài.". Cô không thể khiến Đơn Triết Hạo mang tội bất hiếu.
Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt kiên định của cô, vô cùng yêu thương dùng sức gật đầu một cái, "Được, anh đồng ý với em."
Ngay sau đó, để cho cô rúc vào trong lòng ngực mình, mà Đơn Triết Hạo tựa vào bên tường, lẳng lặng, giống như chỉ có thể nghe được với nhau tiếng hít thở, bình tĩnh như vậy.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái rúc vào ngực Đơn Triết Hạo, khẽ gọi.
Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Nhụy Ái ngồi ở bên cạnh mình, hơi thở ấm áp giày vò để cho trong lòng Đơn Triết Hạo nổi lên ham muốn, âm thanh trở nên khác thường trầm thấp.
"Thế nào? Tiểu Nhụy?"
"Hạo. . . . . . Chúng ta phải bao lâu mới có thể ra khỏi đây?" Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt ra hỏi. Thật ra cô cũng không muốn ở đây chờ đợi sợ đến lúc mặt trời lên cao, sẽ đem họ thiêu nắng chết.
"Sẽ nhanh thôi, đợi thợ săn xuất hiện, anh sẽ dẫn em đi ra." Đơn Triết Hạo đau lòng gia tăng lực ôm cô để cho cô đỡ sợ.
Dù sao ở nơi núi rừng hoang vu, chính Đơn Triết Hạo cũng rất khó xác định thợ săn lúc nào sẽ xuất hiện. Huống chi Giản Nhuỵ Ái chỉ là cô gái bình thường nhất định sẽ rất sợ hãi.
Giản Nhuỵ Ái kiên cường, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, vòng tay ôm cổ anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, mỉm cười, "Hạo, không cần biết sẽ như thế nào chỉ cần có thể đi cùng với anh, em đều vui vẻ, coi như đời này chỉ ở trong động này, em cũng thấy hạnh phúc ."
Đơn Triết Hạo hốc mắt có chút ướt nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Hôm nay cũng không uổng công đi tìm cô "Tiểu Nhụy, vậy chúng ta cũng không cần đi ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này, cho đến tóc trắng xoá, sau đó già đi rồi."
"A!" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn Đơn Triết Hạo, thấy hắn bộ mặt nghiêm chỉnh, giống như thật nghĩ đến ở luôn trong động không đi ra ngoài.
Giản Nhuỵ Ái muốn đáp lời nhưng lại nghe thấy tiếng gọi "Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái. . . . . ."
"Dạ, Thiến Như?" Giản Nhuỵ Ái kích động bắt được áo Đơn Triết Hạo "Ừ!".
"Cẩn thận một chút" Đơn Triết Hạo lo lắng cầm lấy chân của cô, anh cũng không muốn cưới người què về nhà.
Vương Thiến Như ghé đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái. Cuối cùng để cho cô tìm được bọn họ, không nghĩ đến đi theo Đơn Triết Hạo bị mất dấu, làm hại cô phải tìm kiếm khá lâu, vốn nghĩ bỏ qua nhưng trời không phụ người có lòng vẫn để cho cô tìm được bọn họ.
"Các nguời đang làm gì? Trong động này chơi rất vui sao?" Vương Thiến Như vô tư hỏi.
Đơn Triết Hạo ngẩng đầu lên hung hăng nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, "Ngu ngốc, nhanh lên một chút đi tìm người cứu chúng tôi đi ra ngoài."
"A, Vâng." Vương Thiến Như cũng chỉ cùng bọn họ nói giỡn, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo không hưởng ứng nên không còn hứng thú trêu đùa, bĩu môi xoay người rời đi.
Y Thiếu Thiên phái đến vô số nhân viên và bác sĩ cứu hộ chuyên nghiệp nên hai người nhanh chóng được cứu ra khỏi động. Sau đó dùng máy bayđưa Đơn Triết Hạo và Giản Nhuỵ Ái đến bệnh viện kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.