Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 57: Giản Nhụy Ái biến mất
Mẫn Nghê
10/04/2017
Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt, phát hiện ra mình ngủ gật cảm giác có người khác bên cạnh khoác áo lên người hạnh phúc mỉm cười.
Anh Quyền Hàn vẫn quan tâm cô như vậy, có sự yêu thương của anh ấy giúp cô cảm thấy mình bớt cô đơn vẫn được người khác đối tốt, quan tâm.
Giản Nhuỵ Ái chỉnh đốn lại quần áo, kéo áo đắp lại cho anh Quyền Hàn đang ngủ say, vỗ vỗ bắp chân đứng lên, vươn lưng hít thở một hơi để khỏi mỏi người vì nằm lâu.
Ban đêm ở nghĩa trang có loại âm khí lạnh, Giản Nhuỵ Ái ôm lấy bả vai, không nhịn được khẽ run, nhìn đêm tối rợn cả tóc gáy, cô nhìn thấy phía trước có ánh đèn, muốn đi tới phía trước để lấy thêm can đảm.
Giản Nhuỵ Ái nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn đang mệt mỏi ngủ thấy anh sẽ không sớm tỉnh dậy được. Thật không nghĩ đến, cô nói chuyện với anh Quyền Hàn mấy tiếng, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Đi trong đêm tối, nhìn bên cạnh có đôi mắt màu vàng óng, nhìn chằm chằm đang từ từ đến gần cô , đợi đến khi Giản Nhuỵ Ái nhìn rõ ràng mới biết đó là con lợn rừng.
Giản Nhuỵ Ái sắc mặt tái nhợt, cắn môi, kinh hoàng sợ liều mạng lui về phía sau, mà con lợn rừng tiến tới càng gần hơn. Giản Nhuỵ Ái không có dũng khí chống lại, quay người bỏ chạy .
Không nghĩ đến con lợn rừng lại đuổi theo. "A!" Giản Nhuỵ Ái cảm giác kinh sợ run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, nhưng cô phải tỉnh táo, dù có cố chạy xuống thì sớm muộn sẽ bị con lợn rừng đuổi kịp .
Lúc này, Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình đang chạy trốn thần chết .
"A!" Một quãng chạy hụt chân để cho cả người Giản Nhuỵ Ái trong nháy mắt bay lên không.
Có lẽ cô phải chết thật. Không được! Cô không muốn chết. Nhưng tại sao mí mắt nặng như vậy. . . . . . Cả người đều đau đớn, thật là không có hơi sức để mở mắt nhưng nước mắt cô đơn sợ hãi cứ tuôn chảy .
Đơn Triết Hạo chạy lên nghĩa trang, nghĩ tới thời điểm đêm tối không có người Giản Nhuỵ Ái có thể xảy ra chuyện, liền điên cuồng lo lắng, mắt đỏ tia máu.
Đơn Triết Hạo tuyệt đối không thể để Giản Nhuỵ Ái xảy ra chuyện, anh sẽ không chịu nổi khổ sở nếu lại một lần nữa mất Giản Nhụy Ái, nếu thế anh sẽ điên mất, hoàn toàn điên mất.
Bỗng nhìn thấy có người đang nằm ở ngôi mộ, Đơn Triết Hạo cau mày đi đến gần nhưng không phải Giản Nhụy Ái, mà là Quyền Hàn.
Nghi ngờ thoáng qua, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi nhiều chuyện, âm trầm nhìn người đang ngủ say, quát lớn "Quyền Hàn, Quyền Hàn. . . . . ."
Quyền Hàn khẽ mở mắt, kinh hãi bừng tỉnh, bởi không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ tìm đến tận đây.
"Quyền Hàn, Tiểu Nhụy đâu?" Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt hoảng hốt của Quyền Hàn.
Giản Nhuỵ Ái không ở bên cạnh mình, Quyền Hàn xoay người nhìn thấy bên cạnh trống không không có ai, lo lắng khiếp sợ tránh khỏi kìm kẹp của Đơn Triết Hạo nhìn chung quanh, "Kỳ quái, sao Nhụy Ái không ở bên cạnh mình."
Đơn Triết Hạo nắm tay thật chặt,trán nổi đầy gân, hung hăng nhìn chằm chằm Quyền Hàn, trong lòng lo lắng, linh cảm Giản Nhụy Ái đã xảy ra chuyện, ý nghĩ này sắp khiến anh nổi điên .
Vung tay đấm lên mặt Quyền Hàn "Anh nên cầu trời phù hộ Tiểu Nhụy không xảy ra chuyện gì." Hét xong liềnxoay người chạy đi tìm kiếm Giản Nhuỵ Ái.
Quyền Hàn cũng không dám chậm trễ, chạy ngược hướng Đơn Triết Hạo, anh hối hận rồi, tự nhiên lại ngủ say quên mất Giản Nhuỵ Ái, nếu cô xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời cũng gần sáng, Đơn Triết Hạo càng thêm lo sợ, hốc mắt tràn ngập lo lắng và nước mắt. Trong lòng anh chỉ cầu mong Giản Nhuỵ Ái đừng xảy ra chuyện, không thể xảy ra chuyện.
Khi Đơn Triết Hạo ướt đầy mồ hôi gần như tuyệt vọng cúi đầu thất vọng lại phát hiện thấy một động thật sâu trong đó có bóng người, không khỏi khẩn trương ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Phía dưới không có tiếng trả lời, Đơn Triết Hạo không để ý trực tiếp trượt xuống, sau lưng đập vào tảng đá lớn nhưng không cảm thấy đau đớn, chỉ lo lắng nghĩ tới Giản Nhụy Ái.
Động rất sâu, tại sao phần mộ lại có động lớn?
Khắp nơi bùn đất và cỏ cây, Giản Nhuỵ Ái nhếch nhác nằm trên mặt đất, không động đậy.
Đơn Triết Hạo khẩn trương sợ hãi ôm lấy Giản Nhụy Ái nhìn khuôn mặt dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng lo sợ, "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Trong hang động u ám, Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong ngực, khẩn trương nhìn đôi mắt đang khép chặt của Giản Nhụy Ái sợ hãi gọi: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy, em tỉnh lại đi!"
Giản Nhuỵ Ái cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng lại nghe được tiếng Đơn Triết Hạo gọi, chẳng lẽ cô thật sự đã chết rồi, nhưng cô không muốn chết, nếu thế Đơn Triết Hạo sẽ như thế nào? . Nước mắt rơi xuống, cô phải kiên trì, tuyệt đối không thể chết, Giản Nhuỵ Ái cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang nhìn chằm chằm lay gọi cô. Chẳng lẽ mình đã chết thật sao?
Nhưng nhiệt độ thân thể Đơn Triết Hạo khiến cô chân thật cảm nhận được, kinh hoảng nhìn xung quanh để cho cô biết cô thật chưa chết.
"Hạo. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Em thật chưa chết phải không?"
Đơn Triết Hạo nghe được giọng nói của Giản Nhuỵ Ái, kích động ôm lấy cô, "Tiểu Nhụy, cám ơn trời đất, rốt cuộc em đã tỉnh lại".
"Hạo, hù chết em...em cứ tưởng là sẽ không được gặp lại anh". Giản Nhuỵ Ái cũng kích động khóc thút thít, ôm thật chặt cổ Đơn Triết Hạo giống như tìm được nơi trú ẩn an toàn.
Đơn Triết Hạo đau lòng bàn tay vuốt lưng Giản Nhuỵ Ái "Không sao, không sao . . . . . . Có anh ở đây, không phải sợ."
Giản Nhuỵ Ái dừng khóc cảm nhận tư vị của Đơn Triết Hạo, cô thật sự còn sống, kích động ôm Đơn Triết Hạo. "A!" Trên tay đau đớn, để cho cô khẽ cau mày.
Đơn Triết Hạo khẩn trương cầm lấy tay của Giản Nhụy Ái thấy một vết thương rất lớn vội buông Giản Nhuỵ Ái ra kiểm tra trên người cô có không còn vết thương nào, cầm đến chân Giản Nhuỵ Ái kiểm tra.
"A!"
Nghe Giản Nhụy Ái đau đớn thét chói tai, Đơn Triết Hạo cũng bị sợ trái tim muốn ngừng đập "Thế nào? Đau không?"
Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu, nhìn cổ chân mình đang sưng tấy đau muốn khóc nhưng cô cứng rắn nhịn xuống.
"Xem ra, rơi xuống nên bị gãy chân rồi." Đơn Triết Hạo đôi mắt thâm thúy gắt gao đau lòng nhìn chằm chằm cổ chân cô.
Giản Nhuỵ Ái cả người đau đớn, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tự hỏi từ khi bị rơi xuống cô cũng chưa đi lên mà tại sao Đơn Triết Hạo lại ở bên cạnh mình?
Không nghĩ đến, chính anh nhảy xuống .
"Em không sao đâu." Giản Nhuỵ Ái nhìn cửa động, "Đồ ngốc, làm sao anh cũng nhảy xuống đây? Nếu như anh có mệnh hệ gì thì bà nội làm thế nào?"
"Anh lo lắng cho em nên đã không nghĩ được nhiều như vậy." Đơn Triết Hạo nắm tay của cô, lẳng lặng nói.
Anh Quyền Hàn vẫn quan tâm cô như vậy, có sự yêu thương của anh ấy giúp cô cảm thấy mình bớt cô đơn vẫn được người khác đối tốt, quan tâm.
Giản Nhuỵ Ái chỉnh đốn lại quần áo, kéo áo đắp lại cho anh Quyền Hàn đang ngủ say, vỗ vỗ bắp chân đứng lên, vươn lưng hít thở một hơi để khỏi mỏi người vì nằm lâu.
Ban đêm ở nghĩa trang có loại âm khí lạnh, Giản Nhuỵ Ái ôm lấy bả vai, không nhịn được khẽ run, nhìn đêm tối rợn cả tóc gáy, cô nhìn thấy phía trước có ánh đèn, muốn đi tới phía trước để lấy thêm can đảm.
Giản Nhuỵ Ái nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn đang mệt mỏi ngủ thấy anh sẽ không sớm tỉnh dậy được. Thật không nghĩ đến, cô nói chuyện với anh Quyền Hàn mấy tiếng, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Đi trong đêm tối, nhìn bên cạnh có đôi mắt màu vàng óng, nhìn chằm chằm đang từ từ đến gần cô , đợi đến khi Giản Nhuỵ Ái nhìn rõ ràng mới biết đó là con lợn rừng.
Giản Nhuỵ Ái sắc mặt tái nhợt, cắn môi, kinh hoàng sợ liều mạng lui về phía sau, mà con lợn rừng tiến tới càng gần hơn. Giản Nhuỵ Ái không có dũng khí chống lại, quay người bỏ chạy .
Không nghĩ đến con lợn rừng lại đuổi theo. "A!" Giản Nhuỵ Ái cảm giác kinh sợ run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, nhưng cô phải tỉnh táo, dù có cố chạy xuống thì sớm muộn sẽ bị con lợn rừng đuổi kịp .
Lúc này, Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình đang chạy trốn thần chết .
"A!" Một quãng chạy hụt chân để cho cả người Giản Nhuỵ Ái trong nháy mắt bay lên không.
Có lẽ cô phải chết thật. Không được! Cô không muốn chết. Nhưng tại sao mí mắt nặng như vậy. . . . . . Cả người đều đau đớn, thật là không có hơi sức để mở mắt nhưng nước mắt cô đơn sợ hãi cứ tuôn chảy .
Đơn Triết Hạo chạy lên nghĩa trang, nghĩ tới thời điểm đêm tối không có người Giản Nhuỵ Ái có thể xảy ra chuyện, liền điên cuồng lo lắng, mắt đỏ tia máu.
Đơn Triết Hạo tuyệt đối không thể để Giản Nhuỵ Ái xảy ra chuyện, anh sẽ không chịu nổi khổ sở nếu lại một lần nữa mất Giản Nhụy Ái, nếu thế anh sẽ điên mất, hoàn toàn điên mất.
Bỗng nhìn thấy có người đang nằm ở ngôi mộ, Đơn Triết Hạo cau mày đi đến gần nhưng không phải Giản Nhụy Ái, mà là Quyền Hàn.
Nghi ngờ thoáng qua, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi nhiều chuyện, âm trầm nhìn người đang ngủ say, quát lớn "Quyền Hàn, Quyền Hàn. . . . . ."
Quyền Hàn khẽ mở mắt, kinh hãi bừng tỉnh, bởi không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ tìm đến tận đây.
"Quyền Hàn, Tiểu Nhụy đâu?" Đơn Triết Hạo nhìn ánh mắt hoảng hốt của Quyền Hàn.
Giản Nhuỵ Ái không ở bên cạnh mình, Quyền Hàn xoay người nhìn thấy bên cạnh trống không không có ai, lo lắng khiếp sợ tránh khỏi kìm kẹp của Đơn Triết Hạo nhìn chung quanh, "Kỳ quái, sao Nhụy Ái không ở bên cạnh mình."
Đơn Triết Hạo nắm tay thật chặt,trán nổi đầy gân, hung hăng nhìn chằm chằm Quyền Hàn, trong lòng lo lắng, linh cảm Giản Nhụy Ái đã xảy ra chuyện, ý nghĩ này sắp khiến anh nổi điên .
Vung tay đấm lên mặt Quyền Hàn "Anh nên cầu trời phù hộ Tiểu Nhụy không xảy ra chuyện gì." Hét xong liềnxoay người chạy đi tìm kiếm Giản Nhuỵ Ái.
Quyền Hàn cũng không dám chậm trễ, chạy ngược hướng Đơn Triết Hạo, anh hối hận rồi, tự nhiên lại ngủ say quên mất Giản Nhuỵ Ái, nếu cô xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời cũng gần sáng, Đơn Triết Hạo càng thêm lo sợ, hốc mắt tràn ngập lo lắng và nước mắt. Trong lòng anh chỉ cầu mong Giản Nhuỵ Ái đừng xảy ra chuyện, không thể xảy ra chuyện.
Khi Đơn Triết Hạo ướt đầy mồ hôi gần như tuyệt vọng cúi đầu thất vọng lại phát hiện thấy một động thật sâu trong đó có bóng người, không khỏi khẩn trương ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Phía dưới không có tiếng trả lời, Đơn Triết Hạo không để ý trực tiếp trượt xuống, sau lưng đập vào tảng đá lớn nhưng không cảm thấy đau đớn, chỉ lo lắng nghĩ tới Giản Nhụy Ái.
Động rất sâu, tại sao phần mộ lại có động lớn?
Khắp nơi bùn đất và cỏ cây, Giản Nhuỵ Ái nhếch nhác nằm trên mặt đất, không động đậy.
Đơn Triết Hạo khẩn trương sợ hãi ôm lấy Giản Nhụy Ái nhìn khuôn mặt dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng lo sợ, "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Trong hang động u ám, Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái vào trong ngực, khẩn trương nhìn đôi mắt đang khép chặt của Giản Nhụy Ái sợ hãi gọi: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy, em tỉnh lại đi!"
Giản Nhuỵ Ái cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng lại nghe được tiếng Đơn Triết Hạo gọi, chẳng lẽ cô thật sự đã chết rồi, nhưng cô không muốn chết, nếu thế Đơn Triết Hạo sẽ như thế nào? . Nước mắt rơi xuống, cô phải kiên trì, tuyệt đối không thể chết, Giản Nhuỵ Ái cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang nhìn chằm chằm lay gọi cô. Chẳng lẽ mình đã chết thật sao?
Nhưng nhiệt độ thân thể Đơn Triết Hạo khiến cô chân thật cảm nhận được, kinh hoảng nhìn xung quanh để cho cô biết cô thật chưa chết.
"Hạo. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Em thật chưa chết phải không?"
Đơn Triết Hạo nghe được giọng nói của Giản Nhuỵ Ái, kích động ôm lấy cô, "Tiểu Nhụy, cám ơn trời đất, rốt cuộc em đã tỉnh lại".
"Hạo, hù chết em...em cứ tưởng là sẽ không được gặp lại anh". Giản Nhuỵ Ái cũng kích động khóc thút thít, ôm thật chặt cổ Đơn Triết Hạo giống như tìm được nơi trú ẩn an toàn.
Đơn Triết Hạo đau lòng bàn tay vuốt lưng Giản Nhuỵ Ái "Không sao, không sao . . . . . . Có anh ở đây, không phải sợ."
Giản Nhuỵ Ái dừng khóc cảm nhận tư vị của Đơn Triết Hạo, cô thật sự còn sống, kích động ôm Đơn Triết Hạo. "A!" Trên tay đau đớn, để cho cô khẽ cau mày.
Đơn Triết Hạo khẩn trương cầm lấy tay của Giản Nhụy Ái thấy một vết thương rất lớn vội buông Giản Nhuỵ Ái ra kiểm tra trên người cô có không còn vết thương nào, cầm đến chân Giản Nhuỵ Ái kiểm tra.
"A!"
Nghe Giản Nhụy Ái đau đớn thét chói tai, Đơn Triết Hạo cũng bị sợ trái tim muốn ngừng đập "Thế nào? Đau không?"
Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu, nhìn cổ chân mình đang sưng tấy đau muốn khóc nhưng cô cứng rắn nhịn xuống.
"Xem ra, rơi xuống nên bị gãy chân rồi." Đơn Triết Hạo đôi mắt thâm thúy gắt gao đau lòng nhìn chằm chằm cổ chân cô.
Giản Nhuỵ Ái cả người đau đớn, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tự hỏi từ khi bị rơi xuống cô cũng chưa đi lên mà tại sao Đơn Triết Hạo lại ở bên cạnh mình?
Không nghĩ đến, chính anh nhảy xuống .
"Em không sao đâu." Giản Nhuỵ Ái nhìn cửa động, "Đồ ngốc, làm sao anh cũng nhảy xuống đây? Nếu như anh có mệnh hệ gì thì bà nội làm thế nào?"
"Anh lo lắng cho em nên đã không nghĩ được nhiều như vậy." Đơn Triết Hạo nắm tay của cô, lẳng lặng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.