Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 77: Ép giản nhụy ái điên khùng
Mẫn Nghê
01/04/2015
Mấy ngày sau, Đơn Triết Hạo luôn bên cạnh và chăm sóc cô, cái gì thay cũng thay cô quyết định, có thể nói nếu như thay cô chịu đau đớn thì anh cũng phấn đấu quên mình mà đón lấy.
Bọn họ nghe cùng ăn ý khi quyết định sẽ không nói cho bà nội biết. Bởi vì họ sợ bà sẽ lo lắng, cho nên cứ xem như bọn họ đang nghỉ phép ở làng chài đi.
"Đơn Triết Hạo, lỗ tai anh có điếc không, em không muốn ăn cần thái." Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo đang hướng chén cần thái đến cạnh mình, sắc mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ mà thét lớn.
"Em không muốn ăn không có nghĩa là con anh không thích ăn" Đơn Triết Hạo không khách khí đưa một muỗng cần thái đến cho cô. Ném ánh mắt không được phép cử tuyệt đến thẳng Giản Nhụy Ái.
Như vậy có phải là Đơn Triết Hạo chơi xỏ cô không?. Thật khiến cho Giản Nhụy Ái không biết phải làm thế nào.
Cửa phòng bỗng được mở ra, một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời, yêu kiều giống như một đóa hoa Bách Hợp trắng noãn, trên tay cầm bó hoa hồng đang đứng tại cửa. Ngoài miệng mang theo nụ cười thân thiết nhưng kỳ thực nội tâm cô lại rất nhàm chán.
Người này liền không nói cũng biết đó chính là Lạc Tình Tình
Lạc Tình Tình đi tới trước mặt họ, khẽ mỉm cười: "Ái Nhụy, nghe nói cô nằm viện. Tôi cố ý đến thăm cô, cô cũng nên cẩn thận, hoa này là tặng cô"
Cô đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, nhưng khóe mắt lại nhìn về phía Đơn Triết Hạo, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo. Cô cũng biết mình làm bộ đã bị phát hiện, nên nụ cười tự nhiên giảm xuống vài phần.
Giản Nhụy Ái an tĩnh vẽ ra nụ cười, cô nâng cổ tay lên nhận lấy bó hoa hồng. "Cám ơn, hoa này thật đẹp, tôi rất thích."
Trong óc cô tràn đầy nghi ngờ, sao Lạc Tình Tình biết cô nằm viện. Chỉ là thấy ánh mắt nhiệt tình của Lạc Tình Tình, thì Giản Nhụy Ái làm ngơ, chẳng lẽ là Đơn Triết Hạo nói, ánh mắt cô lập tức trở nên ảm đảm.
Đơn Triết Hạo nhận lấy hoa trong tay Giản Nhụy Ái, rồi để nó vào một bình hoa gần đó.
Một màn ấm áp như thế khiến sắc mặt Lạc Tình Tình hơi biến hóa. Trong nháy mắt cũng biến thành trắng bệch.
Lạc Tình Tình cố nén khí căm hận và ghen tỵ trong lòng xuống. Không nghĩ đến đường đường là Đơn Triết Hạo mà lại có thể vì một cô gái mà xen vào nhiều chuyện như thế, xem ra Giản Nhụy Ái cũng không đơn giản.
Giản Nhụy Ái hoang mang không hiểu chuyện gì, mắt đẹp nhìn Lạc Tình Tình. Vì sao cô ta lại cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Đơn Triết Hạo, rõ ràng chính là tình cảm không bỏ được, đôi môi khẽ chau lại, ánh mắt u buồn, thì ra là cô ta chưa quên được Đơn Triết Hạo
Giản Nhụy Ái cảm giác mình hổ thẹn khi đối mặt với Lạc Tình Tình nên lặng lẽ giấu tay vào chăn, tay không tự giác mà siết chặt .
Đúng vậy, khí thế của Lạc Tình Tình mạnh mẽ như thế khiến Giản Nhụy Ái đặc biệt không có tự tin.
Người đàn ông giống như Đơn Triết Hạo, anh tuấn lại nhiều tiền; thỉnh thoảng lại tỏa ra khí phách. ‘Đàn ông không hư. Phụ nữ không yêu’. Nhưng cô tin tưởng Đơn Triết Hạo có tình cảm thật sự với mình.
Đơn Triết Hạo tính tình chính trực, khi đã xác định thì sẽ thật lòng cũng không dễ dàng thay đổi. Huống chi cô và Đơn Triết Hạo đã nhiều lần cùng nhau đi qua sinh tử; cô càng thêm tin chắc Đơn Triết Hạo thật yêu mình
Cô chỉ có thể cảm thấy có lỗi với Lạc Tình Tình. Ba người rối rắm trong đoạn tình yêu; nhất định phải có một người đau đớn .
"Tiểu Nhụy. Trước tiên phải ăn cơm hết rồi hả nói chuyện." Đơn Triết Hạo nhỏ giọng mang theo dụ dỗ.
Giản Nhụy Ái mỉm cười đón lấy muỗng cơm; sau đó hướng về phía Đơn Triết Hạo nói lời cảm ơn.
Lạc Tình Tình đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi. Tâm, nồng nặc ghen tức, tay không tự giác mà nắm thật chặt.
Lạc Tình Tình hiểu Đơn Triết Hạo làm những thứ này tức là dùng những hành động thay lời nói để nói với cô rằng cô đừng kỳ vọng xa vời.
Nhưng anh sai lầm rồi, Lạc Tình Tình luôn kích thích với những thứ không có được.
Không khí trở nên cực kỳ trầm muộn. . . . . .
Giản Nhụy Ái miễn cưỡng kéo ra nụ cười thật tươi: "Tình Tình, cô có muốn ăn chút cơm không?."
Giọng nói mềm mại, thật ra thì cô không hy vọng Lạc Tình Tình bị tổn thương. Dù sao cô ấy cũng là người thiện lương.
Giản Nhụy Ái xem bộ dáng Lạc Tình Tình như thế, có mấy phần không đành lòng.
"Không cần, tôi ăn no rồi." Ngoài miệng Lạc Tình Tình nâng lên nụ cười, nhưng nội tâm sắp điên lên. "Hạo. Em vừa trở về, cũng không biết làm gì. Anh xem ở công ty có thiếu nhân lực tôi, em muốn xin vào công ty anh, làm thư ký cho anh."
Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, ngước mắt nhìn Lạc Tình Tình, khuôn mặt của cô ta càng thêm khó đoán. Cô ta đang muốn làm quỷ quái gì đây?
Thấy Đơn Triết Hạo vẫn chẳng lên tiếng trả lời Lạc Tình Tình; tâm Giản Nhụy Ái trong không đành lòng. Nhìn Lạc Tình Tình khóc thút thít. "Hạo. Công ty của các anh lớn như vậy. Nuôi thêm một thư ký nữa có sao đâu, anh đồng ý đi."
Cô nhìn Lạc Tình Tình bởi vì Đơn Triết Hạo dừng ánh mắt mập mờ lại. Cô gái xinh đẹp ánh mắt ảm đạm làm người ta đau lòng. Dù sao yêu một người cũng không có sai yêu một người không thương mình là đau lòng không dứt.
Nếu như đổi lại là cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ xuống tinh thần.
Lạc Tình Tình đem tất cả thu hết vào mắt: "Hạo, có thể không."
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái; thằng ngốc vĩnh viễn đơn thuần như vậy, bị người ta bán còn thay người ta than thở; thở dài: "Được. Cô xem lúc nào rãnh rỗi thì đến làm."
Lạc Tình Tình hưng phấn chạy tới ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, hôn lên gương mặt anh.
Cái hôn này. Ngay sau đó, khiến cho không khí phòng bệnh lạnh xuống.
Lạc Tình Tình biết mình thất cách, lập tức buông Đơn Triết Hạo ra, chạy đến bên giường Giản Nhụy Ái, hôn một cái lên má cô. "Cám ơn hai người. Cám ơn các người đã cho tôi có cơ hội ăn cơm chùa."
Khuôn mặt Giản Nhụy Ái trở nên lúng túng; khóe môi nở ra nụ cười gượng ép, không biết nên ứng phó như thế nào với Lạc Tình Tình.
"Mục đích của cô đã đạt được, có thể rời đi chưa?." Đơn Triết Hạo lạnh lùng nói.
Cái lệnh đuổi khách này khiến gương mặt Lạc Tình Tình đong cứng lại. "Hạo, mặc dù chúng ta không làm người tình được. Nhưng chúng ta dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, anh đừng tỏ ra xa cách như thế chứ."
"Dối." Đơn Triết Hạo thủy chung không ngước mắt; giọng nói lạnh lẽo. "Tình Tình, cái gì cũng có điểm dừng lại. Tôi chưa ra tay thì cô đừng gây sự. Nên chừa cho mình chút mặt mũi."
"Mặt mũi? Từ nhỏ nhìn thấy anh, em đã không còn mặt mũi nào nữa rồi. Được, hôm nay tâm tình chúng ta không tốt, nếu ở chung cũng chỉ gây gổ. Em đi trước." Lạc Tình Tình khắc chế tức giận trong lòng. Nghiêng đầu hướng về phía Giản Nhụy Ái: "Tôi đi trước."
Giản Nhụy Ái chưa kịp phản ứng Lạc Tình Tình đã xoay người rời đi; nhìn theo bóng lưng cô đơn kia khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Tiểu Nhụy; chừng nào em mới có thể trưởng thành đây. Không phải mỗi người đều có suy nghĩ sao, thiện lương như vậy cũng không phải cách hay." Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái muốn nói gì, nên lập tức đem lời nói ra chặn lại.
Anh thở dài, ánh mắt trở nên ấm áp. Làm sao anh lại cảm thấy giống như mình đang yêu một đứa ngốc vậy.
"Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị chận miệng lại, e dè không dám lên tiếng, chép miệng một cái.
"Được rồi. Vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái nằm xuống giường, tỉ mỉ giúp cô đắp chăn.
Giản Nhụy Ái dịu dàng nhìn Đơn Triết Hạo, ngoài miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc."Hạo. Anh thật tốt với em."
Gương mặt nghiêm túc của Đơn Triết Hạo lộ ra nụ cười, bàn tay khẽ vuốt ve mặt cô; giọng điệu cứng ngắc nhưng lại rất quan tâm: "Được rồi. Nhanh ngủ đi, em không mệt nhưng con anh cảm thấy mệt rồi."
Mấy ngày sau, Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo bức điên; anh giống như một kẻ đang phòng trộm vậy, đề phòng mình, rất sợ cô xảy ra vấn đề gì.
Cô cầu xin anh tha thứ, bảo rằng anh không cần khẩn trương, cô không có chuyện gì. Nhưng ý kiến không hề hữu dụng, căn bản Đơn Triết Hạo không nghe lời của cô.
Anh sợ chuyện kia lại đến lần nữa, anh sẽ không có dũng khí để đối mặt; cái loại đó lòng dạ ác độc hung ác rồi đầu óc trống không… anh rất sợ.
Đơn Triết Hạo cảm giác khẩn trương, liều mạng nhìn chằm chằm hành động của cô, cho đến khi cô an toàn xuất viện thì anh mới thở ra một hơn.
Chỉ là việc làm đó đã mang Giản Nhụy Ái ép điên rồi.
Bọn họ nghe cùng ăn ý khi quyết định sẽ không nói cho bà nội biết. Bởi vì họ sợ bà sẽ lo lắng, cho nên cứ xem như bọn họ đang nghỉ phép ở làng chài đi.
"Đơn Triết Hạo, lỗ tai anh có điếc không, em không muốn ăn cần thái." Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo đang hướng chén cần thái đến cạnh mình, sắc mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ mà thét lớn.
"Em không muốn ăn không có nghĩa là con anh không thích ăn" Đơn Triết Hạo không khách khí đưa một muỗng cần thái đến cho cô. Ném ánh mắt không được phép cử tuyệt đến thẳng Giản Nhụy Ái.
Như vậy có phải là Đơn Triết Hạo chơi xỏ cô không?. Thật khiến cho Giản Nhụy Ái không biết phải làm thế nào.
Cửa phòng bỗng được mở ra, một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời, yêu kiều giống như một đóa hoa Bách Hợp trắng noãn, trên tay cầm bó hoa hồng đang đứng tại cửa. Ngoài miệng mang theo nụ cười thân thiết nhưng kỳ thực nội tâm cô lại rất nhàm chán.
Người này liền không nói cũng biết đó chính là Lạc Tình Tình
Lạc Tình Tình đi tới trước mặt họ, khẽ mỉm cười: "Ái Nhụy, nghe nói cô nằm viện. Tôi cố ý đến thăm cô, cô cũng nên cẩn thận, hoa này là tặng cô"
Cô đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, nhưng khóe mắt lại nhìn về phía Đơn Triết Hạo, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo. Cô cũng biết mình làm bộ đã bị phát hiện, nên nụ cười tự nhiên giảm xuống vài phần.
Giản Nhụy Ái an tĩnh vẽ ra nụ cười, cô nâng cổ tay lên nhận lấy bó hoa hồng. "Cám ơn, hoa này thật đẹp, tôi rất thích."
Trong óc cô tràn đầy nghi ngờ, sao Lạc Tình Tình biết cô nằm viện. Chỉ là thấy ánh mắt nhiệt tình của Lạc Tình Tình, thì Giản Nhụy Ái làm ngơ, chẳng lẽ là Đơn Triết Hạo nói, ánh mắt cô lập tức trở nên ảm đảm.
Đơn Triết Hạo nhận lấy hoa trong tay Giản Nhụy Ái, rồi để nó vào một bình hoa gần đó.
Một màn ấm áp như thế khiến sắc mặt Lạc Tình Tình hơi biến hóa. Trong nháy mắt cũng biến thành trắng bệch.
Lạc Tình Tình cố nén khí căm hận và ghen tỵ trong lòng xuống. Không nghĩ đến đường đường là Đơn Triết Hạo mà lại có thể vì một cô gái mà xen vào nhiều chuyện như thế, xem ra Giản Nhụy Ái cũng không đơn giản.
Giản Nhụy Ái hoang mang không hiểu chuyện gì, mắt đẹp nhìn Lạc Tình Tình. Vì sao cô ta lại cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Đơn Triết Hạo, rõ ràng chính là tình cảm không bỏ được, đôi môi khẽ chau lại, ánh mắt u buồn, thì ra là cô ta chưa quên được Đơn Triết Hạo
Giản Nhụy Ái cảm giác mình hổ thẹn khi đối mặt với Lạc Tình Tình nên lặng lẽ giấu tay vào chăn, tay không tự giác mà siết chặt .
Đúng vậy, khí thế của Lạc Tình Tình mạnh mẽ như thế khiến Giản Nhụy Ái đặc biệt không có tự tin.
Người đàn ông giống như Đơn Triết Hạo, anh tuấn lại nhiều tiền; thỉnh thoảng lại tỏa ra khí phách. ‘Đàn ông không hư. Phụ nữ không yêu’. Nhưng cô tin tưởng Đơn Triết Hạo có tình cảm thật sự với mình.
Đơn Triết Hạo tính tình chính trực, khi đã xác định thì sẽ thật lòng cũng không dễ dàng thay đổi. Huống chi cô và Đơn Triết Hạo đã nhiều lần cùng nhau đi qua sinh tử; cô càng thêm tin chắc Đơn Triết Hạo thật yêu mình
Cô chỉ có thể cảm thấy có lỗi với Lạc Tình Tình. Ba người rối rắm trong đoạn tình yêu; nhất định phải có một người đau đớn .
"Tiểu Nhụy. Trước tiên phải ăn cơm hết rồi hả nói chuyện." Đơn Triết Hạo nhỏ giọng mang theo dụ dỗ.
Giản Nhụy Ái mỉm cười đón lấy muỗng cơm; sau đó hướng về phía Đơn Triết Hạo nói lời cảm ơn.
Lạc Tình Tình đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi. Tâm, nồng nặc ghen tức, tay không tự giác mà nắm thật chặt.
Lạc Tình Tình hiểu Đơn Triết Hạo làm những thứ này tức là dùng những hành động thay lời nói để nói với cô rằng cô đừng kỳ vọng xa vời.
Nhưng anh sai lầm rồi, Lạc Tình Tình luôn kích thích với những thứ không có được.
Không khí trở nên cực kỳ trầm muộn. . . . . .
Giản Nhụy Ái miễn cưỡng kéo ra nụ cười thật tươi: "Tình Tình, cô có muốn ăn chút cơm không?."
Giọng nói mềm mại, thật ra thì cô không hy vọng Lạc Tình Tình bị tổn thương. Dù sao cô ấy cũng là người thiện lương.
Giản Nhụy Ái xem bộ dáng Lạc Tình Tình như thế, có mấy phần không đành lòng.
"Không cần, tôi ăn no rồi." Ngoài miệng Lạc Tình Tình nâng lên nụ cười, nhưng nội tâm sắp điên lên. "Hạo. Em vừa trở về, cũng không biết làm gì. Anh xem ở công ty có thiếu nhân lực tôi, em muốn xin vào công ty anh, làm thư ký cho anh."
Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, ngước mắt nhìn Lạc Tình Tình, khuôn mặt của cô ta càng thêm khó đoán. Cô ta đang muốn làm quỷ quái gì đây?
Thấy Đơn Triết Hạo vẫn chẳng lên tiếng trả lời Lạc Tình Tình; tâm Giản Nhụy Ái trong không đành lòng. Nhìn Lạc Tình Tình khóc thút thít. "Hạo. Công ty của các anh lớn như vậy. Nuôi thêm một thư ký nữa có sao đâu, anh đồng ý đi."
Cô nhìn Lạc Tình Tình bởi vì Đơn Triết Hạo dừng ánh mắt mập mờ lại. Cô gái xinh đẹp ánh mắt ảm đạm làm người ta đau lòng. Dù sao yêu một người cũng không có sai yêu một người không thương mình là đau lòng không dứt.
Nếu như đổi lại là cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ xuống tinh thần.
Lạc Tình Tình đem tất cả thu hết vào mắt: "Hạo, có thể không."
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái; thằng ngốc vĩnh viễn đơn thuần như vậy, bị người ta bán còn thay người ta than thở; thở dài: "Được. Cô xem lúc nào rãnh rỗi thì đến làm."
Lạc Tình Tình hưng phấn chạy tới ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, hôn lên gương mặt anh.
Cái hôn này. Ngay sau đó, khiến cho không khí phòng bệnh lạnh xuống.
Lạc Tình Tình biết mình thất cách, lập tức buông Đơn Triết Hạo ra, chạy đến bên giường Giản Nhụy Ái, hôn một cái lên má cô. "Cám ơn hai người. Cám ơn các người đã cho tôi có cơ hội ăn cơm chùa."
Khuôn mặt Giản Nhụy Ái trở nên lúng túng; khóe môi nở ra nụ cười gượng ép, không biết nên ứng phó như thế nào với Lạc Tình Tình.
"Mục đích của cô đã đạt được, có thể rời đi chưa?." Đơn Triết Hạo lạnh lùng nói.
Cái lệnh đuổi khách này khiến gương mặt Lạc Tình Tình đong cứng lại. "Hạo, mặc dù chúng ta không làm người tình được. Nhưng chúng ta dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, anh đừng tỏ ra xa cách như thế chứ."
"Dối." Đơn Triết Hạo thủy chung không ngước mắt; giọng nói lạnh lẽo. "Tình Tình, cái gì cũng có điểm dừng lại. Tôi chưa ra tay thì cô đừng gây sự. Nên chừa cho mình chút mặt mũi."
"Mặt mũi? Từ nhỏ nhìn thấy anh, em đã không còn mặt mũi nào nữa rồi. Được, hôm nay tâm tình chúng ta không tốt, nếu ở chung cũng chỉ gây gổ. Em đi trước." Lạc Tình Tình khắc chế tức giận trong lòng. Nghiêng đầu hướng về phía Giản Nhụy Ái: "Tôi đi trước."
Giản Nhụy Ái chưa kịp phản ứng Lạc Tình Tình đã xoay người rời đi; nhìn theo bóng lưng cô đơn kia khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Tiểu Nhụy; chừng nào em mới có thể trưởng thành đây. Không phải mỗi người đều có suy nghĩ sao, thiện lương như vậy cũng không phải cách hay." Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái muốn nói gì, nên lập tức đem lời nói ra chặn lại.
Anh thở dài, ánh mắt trở nên ấm áp. Làm sao anh lại cảm thấy giống như mình đang yêu một đứa ngốc vậy.
"Em. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị chận miệng lại, e dè không dám lên tiếng, chép miệng một cái.
"Được rồi. Vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái nằm xuống giường, tỉ mỉ giúp cô đắp chăn.
Giản Nhụy Ái dịu dàng nhìn Đơn Triết Hạo, ngoài miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc."Hạo. Anh thật tốt với em."
Gương mặt nghiêm túc của Đơn Triết Hạo lộ ra nụ cười, bàn tay khẽ vuốt ve mặt cô; giọng điệu cứng ngắc nhưng lại rất quan tâm: "Được rồi. Nhanh ngủ đi, em không mệt nhưng con anh cảm thấy mệt rồi."
Mấy ngày sau, Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo bức điên; anh giống như một kẻ đang phòng trộm vậy, đề phòng mình, rất sợ cô xảy ra vấn đề gì.
Cô cầu xin anh tha thứ, bảo rằng anh không cần khẩn trương, cô không có chuyện gì. Nhưng ý kiến không hề hữu dụng, căn bản Đơn Triết Hạo không nghe lời của cô.
Anh sợ chuyện kia lại đến lần nữa, anh sẽ không có dũng khí để đối mặt; cái loại đó lòng dạ ác độc hung ác rồi đầu óc trống không… anh rất sợ.
Đơn Triết Hạo cảm giác khẩn trương, liều mạng nhìn chằm chằm hành động của cô, cho đến khi cô an toàn xuất viện thì anh mới thở ra một hơn.
Chỉ là việc làm đó đã mang Giản Nhụy Ái ép điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.