Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 78: Thuốc nổ trên xe hơi
Mẫn Nghê
01/04/2015
Ánh nắng tươi sáng, ngày xanh tuyệt vời, trải qua nhiều chuyện như vậy. Đơn Triết Hạo muốn mang Giản Nhụy Ái đi du lịch.
Có thể bồi dưỡng tình cảm lại có thể giải sầu.
Cả nhà họ Đơn vui vẻ hòa thuận, dì Tần nhận lấy hành lý, mỉm cười nói: "Cậu chủ, cô chủ. Các người cứ nghỉ ngơi đi, đồ cứ để đấy chúng tôi sẽ mang ra, các người cứ vào trong đi, thời tiết rất nóng, cẩn thận kẻo ốm."
Dì Tần là người nhiệt tình, thấy bà chạy đông chạy tây, trên mặt mang theo nụ cười. Giản Nhụy Ái muốn đi giúp một tay nhưng lại bị bà ngăn lại. Nói gì là phụ nữ có thai không thể cầm nặng.
Cô chỉ có thể để mặc dì Tần, thấy bà tuy già nhưng lại rất khỏe mạnh tuyệt không thua người trẻ.
Dì Tần cần cù và hiền lành. Chẳng làm cho người ta liên tưởng đến đó chính là mẹ của Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo; trên môi cô nở ra nụ cười hạnh phúc. Từ bé chưa được ra nước ngoài, đây là một mơ ước của cô.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa lên trên bụng cô, hài lòng cười: "Cục cưng, con xem mẹ con hưng phấn chưa kìa."
"Làm sao anh biết." Giản Nhụy Ái đem đôi tay của anh đặt lên cổ mình, có thể vì hạnh phúc khiến cô mờ mắt nên cô hoàn toàn không có để ý tới việc người giúp việc đang đứng bên cạnh.
Đơn Triết Hạo hôn môi của cô, cưng chiều nhéo chiếc mũi của cô: "Tiểu tử, cũng biết chọc giận người ta."
"Chậc chậc. . . . . ." Bà nội từ cầu thang xuống cố ý phát ra vài âm thanh trách lưỡi, nhưng ngoài lại miệng mỉm cười.
Giản Nhụy Ái tựa như lò xo chạy như bị người ta bắn lên, rời khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, ngượng đỏ mặt, mím chặt môi. Không có dũng khí nhìn bà nội.
Đơn Triết Hạo ngước mắt nhìn kẻ phá hoại. Ánh mắt chiếu ra một tia bất mãn và ghét bỏ .
Bà nội cười không khép miệng. "Hay lắm. . . . . . Các người cứ ôm ấp đi, cứ coi như bà già này mắt kém nên không nhìn thấy."
"Bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị lời nói của bà nội khiến cho ngượng ngùng đến chết. Hận không tìm được một cái hố mà chui xuống.
"Lão phu nhân, da mặt của cô chủ nhà chúng ta rất mỏng." Dì Tần vừa đem đồ ra cũng không quên góp một chân.
"Dì Tần, bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái xấu hổ la hét, trên mặt hồng đến thấy rõ cả tơ máu.
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái dễ dàng xấu hổ, lại không ngờ gương mặt ngại ngùng của Giản Nhụy Ái đáng yêu đến thế, vui vẻ vuốt ve tóc cô. "Cô gái nhỏ, mọi người nói giỡn thôi. Nhìn gương mặt ửng hồng của em kìa… ha ha."
Không khí nhà họ Đơn cực kỳ vui vẻ và hòa thuận.
Nhưng trong giờ phút này, Y Thiếu Thiên nhận được một hôm quà màu đen; anh đem lòng sinh nghi mở ra kiểm tra. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên nặng nề, vội vàng móc điện thoại di động ra.
Giản Nhụy Ái lôi Đơn Triết Hạo ra xe, hai người rất vui vẻ chuẩn bị cho chuyến du lịch vài ngày của mình.
‘tích tích. . . . . . ’ điện thoại di động vang lên. Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhận điện thoại: "Uy. Có chuyện gì."
Đơn Triết Hạo hiểu Y Thiếu Thiên biết bọn họ muốn đi du lịch. Không có chuyện quan trọng Y Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không nhàm chán mà gọi điện cho anh, nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi.
"Tổng giám đốc Đơn, ngàn vạn lần không được đến gần xe hơi. Ông chủ Trần đã cho người cài bom hẹn giờ trên xe. Có thể tùy thời đều mà nổ tung."
"Tiểu Nhụy, đừng qua đấy." Đơn Triết Hạo nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống. Nhìn Giản Nhụy Ái đang muốn qua xe, lập tức lên tiếng ra lệnh.
Giản Nhụy Ái lòng nghi ngờ nhưng tay vẫn mở cửa xe, vừa lúc ấy bị Đơn Triết Hạo kéo về. Thục mạng chạy càng xa xe càng tốt.
Ngay vào lúc này, một tiếng nổ to vang lên. Tiếng ‘đùng’ khiến mọi thứ nổ tung. Chiếc xe bay lên trời, giống như một quả cầu lửa xoay tròn giữa không trung.
Bà nội vội vàng chạy ra đến, nhìn cảnh tượng kia. Bị sợ đến nhịp tim dừng lại, kêu lên: "Hạo. Tiểu Nhụy. . . . . ."
Đơn Triết Hạo chợt bổ nhào về phía trước, đè lên người Giản Nhụy Ái, dùng thân thể mình bảo vệ cho cô, chẳng muốn cho cô bị thương thêm nữa.
"Hạo. Tiểu Nhụy. . . . . ."
Khói mù tràn ngập không gian, hai người nhúc nhích. Đơn Triết Hạo đứng dậy đỡ Giản Nhụy Ái đứng lên theo. "Tiểu Nhụy, em không sao chứ."
Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, nhìn lửa cháy rừng rực. Cô kinh sợ nhảy vào lòng Đơn Triết Hạo. "Hạo. Hạo. . . . . . Em không sao ."
Bà nội kích động khóc thút thít vỗ vai hai người bọn họ. Thật là trong cái xui lại có cái hên. Nếu như bọn họ có chuyện gì, thật không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
Ánh mắt Đơn Triết Hạo ngập tràn lo lắng, kiểm tra kỹ toàn thân Giản Nhụy Ái một lần. Thấy cô thật sự không có chuyện gì, trái tim đang treo lơ lững mới được hạ xuống.
Anh bố trí Camera khắp biệt thự luôn cố gắng cho nhà họ Đơn sống trong an toàn. Chính sợ ông chủ Trần xâm nhập vào nhà họ Đơn, hãm hại người trong nhà. Không nghĩ đến việc ông chủ Trần sẽ bảo người làm loại chuyện như thế này.
Lần này, may nhờ bọn họ phát hiện sớm nên mới giữ được mạng, hay nói đúng hơn đây chỉ là đang cảnh cáo bọn họ mà thôi.
Nhưng nếu, đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. . . . . . Anh thật chẳng dám tưởng tượng
Dư đảng của ông chủ Trần có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp thâm độc để trừ khử bọn họ. Bọn họ sống ở thế giới một ngày tức bọn họ sẽ đối mặt với nguy hiểm thêm một ngày
Tâm Giản Nhụy Ái vẫn còn kinh sợ, cô cảm giác tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như Đơn Triết Hạo không kéo cô ra kịp thì hiện tại cô và đứa bé sẽ thế nào?
Cô thất kinh, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, lập tức nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo: "Hạo. . . . . ."
"Được rồi. Đã không có việc gì, không cần phải sợ."
Bà nội thở phào một cái, bà đã lăn lộn bên ngoài rất nhiều năm. Cảnh tượng như thế này cũng thấy rất nhiều, nên cũng không có gì bất ngờ. Nhìn mọi người bình an là tốt.
"Tần Lan đâu?" Ánh mắt bà nội quét nhìn nhóm người giúp việc một cái, tất cả mọi người đều đứng ở đây, nhưng lại không có bóng dáng của Tần Lan. Cả những bảo vệ ẩn núp trong tòa nhà cũng đã tập họp ở đây, lại chẳng thấy bóng dáng của Tần Lan là sao.
Bà đưa đôi mắt dữ tợn nhìn chiếc xe bị thiêu đốt, sắc mặt biến hóa rất nhanh, từ trắng biến thành chết lặng
Ánh mắt của mọi người nhìn theo ánh mắt hừng hực của bà nội.
Trong lòng Đơn Triết Hạo keo kiệt giật mình. Trên mặt là sự khủng bố dữ tợn, nhớ đến việc dì Tần là người nhận trách nhiệm cất hành lý giúp bọn họ. . . . . .
Anh và Giản Nhụy Ái nhìn nhau một cái, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trên mặt mỗi người cũng xuất hiện một tia hoảng sợ đến không thể tin nổi.
Đơn Triết Hạo buông Giản Nhụy Ái ra. Chạy gấp tới bên cạnh đám tàn tro, trong lòng tự nhũ với mình, sẽ không, dì Tần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Giản Nhụy Ái đỡ bà nội chạy tới, bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa chân đứng không vững… quá thê thảm rồi. . . . . .
Dì Tần nằm trên sàn nhà, khắp người toàn là máu, máu nhuộm thành một mảng lớn. Trên người toàn là vết thương.
Bên cạnh là trăm mảnh vỡ, chẳng có từ nào có thể hình dung cảnh tưởng lúc này. Giản Nhụy Ái cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu, nước mắt không thể kiềm nén nổi mà xông ra bên ngoài.
"Dì Tần." Đơn Triết Hạo cảm thấy máu toàn thân anh chảy xuôi, tay anh run rẩy, đưa tay đỡ dì Tần dậy.
Giản Nhụy Ái và bà nội đưa đôi mắt thâm tình nhìn dì Tần, bà nội lập tức phân phó: "Nhanh lên một chút, gọi xe cứu thương."
Tâm Đơn Triết Hạo cũng run rẩy, nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Từ nhỏ đến lớn đều là dì Tần tự tay nuôi nấng anh. Trong lòng anh phần dì Tần cũng chẳng thua kém bà nội.
Anh đem đôi tay, lau cơ thể dì Tần, nhưng máu càng lúc càng chảy nhiều, anh tức giận quát: "Nhanh gọi xe cứu thương."
Giản Nhụy Ái thương tâm nhìn Đơn Triết Hạo. Tay khoác lên bả vai Đơn Triết Hạo, không biết an ủi Đơn Triết Hạo như thế nào.
"Dì Tần, con là Đơn Triết Hạo. Người nhanh tỉnh lại đi. . . . . . Nhanh tỉnh lại một chút. Con không cho phép người ngủ." Đơn Triết Hạo gào thét.
Giọng nói cứng rắn nuốt lấy đau thương, nước mắt chảy ra như suối.
Bà nội ngồi xổm xuống, lôi kéo một cánh tay khác của dì, rơi nước mắt tâm sự."Tần Lan, đừng ngủ gật. Chịu đựng, bác sĩ sẽ đến, bọn họ sẽ cứu cô . . . . . ."
Có thể bồi dưỡng tình cảm lại có thể giải sầu.
Cả nhà họ Đơn vui vẻ hòa thuận, dì Tần nhận lấy hành lý, mỉm cười nói: "Cậu chủ, cô chủ. Các người cứ nghỉ ngơi đi, đồ cứ để đấy chúng tôi sẽ mang ra, các người cứ vào trong đi, thời tiết rất nóng, cẩn thận kẻo ốm."
Dì Tần là người nhiệt tình, thấy bà chạy đông chạy tây, trên mặt mang theo nụ cười. Giản Nhụy Ái muốn đi giúp một tay nhưng lại bị bà ngăn lại. Nói gì là phụ nữ có thai không thể cầm nặng.
Cô chỉ có thể để mặc dì Tần, thấy bà tuy già nhưng lại rất khỏe mạnh tuyệt không thua người trẻ.
Dì Tần cần cù và hiền lành. Chẳng làm cho người ta liên tưởng đến đó chính là mẹ của Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo; trên môi cô nở ra nụ cười hạnh phúc. Từ bé chưa được ra nước ngoài, đây là một mơ ước của cô.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa lên trên bụng cô, hài lòng cười: "Cục cưng, con xem mẹ con hưng phấn chưa kìa."
"Làm sao anh biết." Giản Nhụy Ái đem đôi tay của anh đặt lên cổ mình, có thể vì hạnh phúc khiến cô mờ mắt nên cô hoàn toàn không có để ý tới việc người giúp việc đang đứng bên cạnh.
Đơn Triết Hạo hôn môi của cô, cưng chiều nhéo chiếc mũi của cô: "Tiểu tử, cũng biết chọc giận người ta."
"Chậc chậc. . . . . ." Bà nội từ cầu thang xuống cố ý phát ra vài âm thanh trách lưỡi, nhưng ngoài lại miệng mỉm cười.
Giản Nhụy Ái tựa như lò xo chạy như bị người ta bắn lên, rời khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, ngượng đỏ mặt, mím chặt môi. Không có dũng khí nhìn bà nội.
Đơn Triết Hạo ngước mắt nhìn kẻ phá hoại. Ánh mắt chiếu ra một tia bất mãn và ghét bỏ .
Bà nội cười không khép miệng. "Hay lắm. . . . . . Các người cứ ôm ấp đi, cứ coi như bà già này mắt kém nên không nhìn thấy."
"Bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị lời nói của bà nội khiến cho ngượng ngùng đến chết. Hận không tìm được một cái hố mà chui xuống.
"Lão phu nhân, da mặt của cô chủ nhà chúng ta rất mỏng." Dì Tần vừa đem đồ ra cũng không quên góp một chân.
"Dì Tần, bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái xấu hổ la hét, trên mặt hồng đến thấy rõ cả tơ máu.
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái dễ dàng xấu hổ, lại không ngờ gương mặt ngại ngùng của Giản Nhụy Ái đáng yêu đến thế, vui vẻ vuốt ve tóc cô. "Cô gái nhỏ, mọi người nói giỡn thôi. Nhìn gương mặt ửng hồng của em kìa… ha ha."
Không khí nhà họ Đơn cực kỳ vui vẻ và hòa thuận.
Nhưng trong giờ phút này, Y Thiếu Thiên nhận được một hôm quà màu đen; anh đem lòng sinh nghi mở ra kiểm tra. Trong nháy mắt sắc mặt trở nên nặng nề, vội vàng móc điện thoại di động ra.
Giản Nhụy Ái lôi Đơn Triết Hạo ra xe, hai người rất vui vẻ chuẩn bị cho chuyến du lịch vài ngày của mình.
‘tích tích. . . . . . ’ điện thoại di động vang lên. Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhận điện thoại: "Uy. Có chuyện gì."
Đơn Triết Hạo hiểu Y Thiếu Thiên biết bọn họ muốn đi du lịch. Không có chuyện quan trọng Y Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không nhàm chán mà gọi điện cho anh, nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi.
"Tổng giám đốc Đơn, ngàn vạn lần không được đến gần xe hơi. Ông chủ Trần đã cho người cài bom hẹn giờ trên xe. Có thể tùy thời đều mà nổ tung."
"Tiểu Nhụy, đừng qua đấy." Đơn Triết Hạo nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống. Nhìn Giản Nhụy Ái đang muốn qua xe, lập tức lên tiếng ra lệnh.
Giản Nhụy Ái lòng nghi ngờ nhưng tay vẫn mở cửa xe, vừa lúc ấy bị Đơn Triết Hạo kéo về. Thục mạng chạy càng xa xe càng tốt.
Ngay vào lúc này, một tiếng nổ to vang lên. Tiếng ‘đùng’ khiến mọi thứ nổ tung. Chiếc xe bay lên trời, giống như một quả cầu lửa xoay tròn giữa không trung.
Bà nội vội vàng chạy ra đến, nhìn cảnh tượng kia. Bị sợ đến nhịp tim dừng lại, kêu lên: "Hạo. Tiểu Nhụy. . . . . ."
Đơn Triết Hạo chợt bổ nhào về phía trước, đè lên người Giản Nhụy Ái, dùng thân thể mình bảo vệ cho cô, chẳng muốn cho cô bị thương thêm nữa.
"Hạo. Tiểu Nhụy. . . . . ."
Khói mù tràn ngập không gian, hai người nhúc nhích. Đơn Triết Hạo đứng dậy đỡ Giản Nhụy Ái đứng lên theo. "Tiểu Nhụy, em không sao chứ."
Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, nhìn lửa cháy rừng rực. Cô kinh sợ nhảy vào lòng Đơn Triết Hạo. "Hạo. Hạo. . . . . . Em không sao ."
Bà nội kích động khóc thút thít vỗ vai hai người bọn họ. Thật là trong cái xui lại có cái hên. Nếu như bọn họ có chuyện gì, thật không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.
Ánh mắt Đơn Triết Hạo ngập tràn lo lắng, kiểm tra kỹ toàn thân Giản Nhụy Ái một lần. Thấy cô thật sự không có chuyện gì, trái tim đang treo lơ lững mới được hạ xuống.
Anh bố trí Camera khắp biệt thự luôn cố gắng cho nhà họ Đơn sống trong an toàn. Chính sợ ông chủ Trần xâm nhập vào nhà họ Đơn, hãm hại người trong nhà. Không nghĩ đến việc ông chủ Trần sẽ bảo người làm loại chuyện như thế này.
Lần này, may nhờ bọn họ phát hiện sớm nên mới giữ được mạng, hay nói đúng hơn đây chỉ là đang cảnh cáo bọn họ mà thôi.
Nhưng nếu, đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. . . . . . Anh thật chẳng dám tưởng tượng
Dư đảng của ông chủ Trần có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp thâm độc để trừ khử bọn họ. Bọn họ sống ở thế giới một ngày tức bọn họ sẽ đối mặt với nguy hiểm thêm một ngày
Tâm Giản Nhụy Ái vẫn còn kinh sợ, cô cảm giác tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như Đơn Triết Hạo không kéo cô ra kịp thì hiện tại cô và đứa bé sẽ thế nào?
Cô thất kinh, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, lập tức nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo: "Hạo. . . . . ."
"Được rồi. Đã không có việc gì, không cần phải sợ."
Bà nội thở phào một cái, bà đã lăn lộn bên ngoài rất nhiều năm. Cảnh tượng như thế này cũng thấy rất nhiều, nên cũng không có gì bất ngờ. Nhìn mọi người bình an là tốt.
"Tần Lan đâu?" Ánh mắt bà nội quét nhìn nhóm người giúp việc một cái, tất cả mọi người đều đứng ở đây, nhưng lại không có bóng dáng của Tần Lan. Cả những bảo vệ ẩn núp trong tòa nhà cũng đã tập họp ở đây, lại chẳng thấy bóng dáng của Tần Lan là sao.
Bà đưa đôi mắt dữ tợn nhìn chiếc xe bị thiêu đốt, sắc mặt biến hóa rất nhanh, từ trắng biến thành chết lặng
Ánh mắt của mọi người nhìn theo ánh mắt hừng hực của bà nội.
Trong lòng Đơn Triết Hạo keo kiệt giật mình. Trên mặt là sự khủng bố dữ tợn, nhớ đến việc dì Tần là người nhận trách nhiệm cất hành lý giúp bọn họ. . . . . .
Anh và Giản Nhụy Ái nhìn nhau một cái, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trên mặt mỗi người cũng xuất hiện một tia hoảng sợ đến không thể tin nổi.
Đơn Triết Hạo buông Giản Nhụy Ái ra. Chạy gấp tới bên cạnh đám tàn tro, trong lòng tự nhũ với mình, sẽ không, dì Tần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Giản Nhụy Ái đỡ bà nội chạy tới, bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa chân đứng không vững… quá thê thảm rồi. . . . . .
Dì Tần nằm trên sàn nhà, khắp người toàn là máu, máu nhuộm thành một mảng lớn. Trên người toàn là vết thương.
Bên cạnh là trăm mảnh vỡ, chẳng có từ nào có thể hình dung cảnh tưởng lúc này. Giản Nhụy Ái cắn chặt môi, liều mạng lắc đầu, nước mắt không thể kiềm nén nổi mà xông ra bên ngoài.
"Dì Tần." Đơn Triết Hạo cảm thấy máu toàn thân anh chảy xuôi, tay anh run rẩy, đưa tay đỡ dì Tần dậy.
Giản Nhụy Ái và bà nội đưa đôi mắt thâm tình nhìn dì Tần, bà nội lập tức phân phó: "Nhanh lên một chút, gọi xe cứu thương."
Tâm Đơn Triết Hạo cũng run rẩy, nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Từ nhỏ đến lớn đều là dì Tần tự tay nuôi nấng anh. Trong lòng anh phần dì Tần cũng chẳng thua kém bà nội.
Anh đem đôi tay, lau cơ thể dì Tần, nhưng máu càng lúc càng chảy nhiều, anh tức giận quát: "Nhanh gọi xe cứu thương."
Giản Nhụy Ái thương tâm nhìn Đơn Triết Hạo. Tay khoác lên bả vai Đơn Triết Hạo, không biết an ủi Đơn Triết Hạo như thế nào.
"Dì Tần, con là Đơn Triết Hạo. Người nhanh tỉnh lại đi. . . . . . Nhanh tỉnh lại một chút. Con không cho phép người ngủ." Đơn Triết Hạo gào thét.
Giọng nói cứng rắn nuốt lấy đau thương, nước mắt chảy ra như suối.
Bà nội ngồi xổm xuống, lôi kéo một cánh tay khác của dì, rơi nước mắt tâm sự."Tần Lan, đừng ngủ gật. Chịu đựng, bác sĩ sẽ đến, bọn họ sẽ cứu cô . . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.