Chương 3
_TuVu_
28/06/2018
Sau khi đuổi Triết Vũ Hàm đi, Mộc Hy mới sửa soạn để đến tập đoàn Mộc thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc....
- Tổng giám đốc, bên phía tổ chức xảy ra chuyện...
Mộc Hy nghe xong câu kia thái đột vẫn bình tĩnh, cô từ từ rời mắt khỏi đống tài liệu, tầm mắt rơi vào người thư ký đứng đối diện.
- Ai làm?
Giọng nói không nóng không lạnh vang lên nhưng lại tựa như một sợ dậy buộc lấy người kia khiến cho cô ta khó cất lời.
- Đã điều tra ra...là Mộc Phong, bố của người.
Tiếp đó một loạt tiếng vô tay trào phúng của Mộc Hy. Người cha này, không những không thương yêu cô giống bao người cha khác mà ngược lại luôn tính kế hãm hại cô.
- Đến tổ chức.
Mộc Hy buông một câu lạnh nhạt, sau đó liền rời khỏi phòng tổng tài.
Chiếc xe màu đen lái thẳng vào khu rừng phía bắc, đi sâu vào trong, một toà nhà tựa như lâu đài dần dần hiện ra trước mắt.
- Lão đại.
- Lão đại.
Toàn thể những người nhìn thế cô đều cung kính cúi người, chào một tiếng “lão đại” bởi họ biết cô gái này không đơn giản. Một cô gái bên ngoài nhìn yếu đuối không tưởng như lại là lão đại của một tổ chức lớn nhất hắc đạo.
- Bố tôi đâu?
- Dạ, ở phòng phía cuối
Đoàn người mặc áo vest đen cao lớn dẫn Mộc Hy vào.
Két. Cánh cửa mở ra, Mộc Hy từ từ hạ chiếc kính râm bản to xuống, để lộ đôi mắt to tròn xinh đẹp.
- Bố...
- Sao con lại ở đây?
Mộc Phong chấn kinh khi nhìn thấy Mộc Hy.
- Chị...
Thái độ của Mộc Tâm cũng không khác Mộc Phong là mấy. Họ hoàn toàn không ngờ Mộc Hy lại có thể bình thản đứng ở nơi này.
Mộc Hy cười lạnh, đến để bàn chuyện làm ăn cũng vác theo Mộc Tâm sao? Sao lại không bố thí cho cô một chút tình cảm như thế? Thế mà, người bố ruột này của cô, lại lập ra một tổ chức để hạ bệ chính cô con gái ruột này xuống đấy!
- Bố, không phải tổ chức của bố muốn hợp tác với tổ chức của con à?
Một câu này liền cho Mộc Phong hiểu, Mộc Hy chính là người đứng đầu của tổ chức lớn mạnh này!
Ông liền dắt Mộc Tâm đi thẳng ra cửa, nhưng đáng tiếc lại bị người của Mộc Hy chặn.
- Bố, sao lại đi sớm thế? Còn chưa nói gì mà?
- Giữ người lại!
Mộc Hy lạnh lùng hạ lệnh.
- Vâng lão đại!
Mộc Hy tiến đến chỗ Mộc Phong, cười một cái rồi lại nhìn sang Mộc Tâm, ánh mắt hiện lên ý lạnh.
Ngày hôm nay, chắc phải diễn ra cuộc đấu nội bộ của nhà họ Mộc.
- Bố, ngồi xuống chúng ta ôn lại chuyện cũ.
Mộc Phong nhìn Mộc Hy tràn đầy tức giận. Người con gái này của ông ngay từ đầu đã không đơn giản. Một tay nó có thể sáng lập ra cái tổ chức lớn mạnh đến mức này, rồi còn ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc ở Mộc thị thì ông làm sao có thể đấu lại nó.
- Bố, chúng ta cùng ôn lại cái cách bố giết mẹ con.
Mộc Phong toàn thân run run, hai tay nắm chặt, gân xanh nổ lên nhìn ghê rợn vô cùng!
- Con nghe nói, mẹ con vì khó sinh mà mất, có đúng không bố?
- Đúng.
Mộc Phong nghiến răng nói.
- Thật sự là thế sao? Hay người của con điều tra sai? Con tưởng rằng, sau khi mẹ con xin con ra, liền bị dính ba viên đạn của bố vào trúng nơi trí mạng mà chết chứ?
Trong văn phòng tổng giám đốc....
- Tổng giám đốc, bên phía tổ chức xảy ra chuyện...
Mộc Hy nghe xong câu kia thái đột vẫn bình tĩnh, cô từ từ rời mắt khỏi đống tài liệu, tầm mắt rơi vào người thư ký đứng đối diện.
- Ai làm?
Giọng nói không nóng không lạnh vang lên nhưng lại tựa như một sợ dậy buộc lấy người kia khiến cho cô ta khó cất lời.
- Đã điều tra ra...là Mộc Phong, bố của người.
Tiếp đó một loạt tiếng vô tay trào phúng của Mộc Hy. Người cha này, không những không thương yêu cô giống bao người cha khác mà ngược lại luôn tính kế hãm hại cô.
- Đến tổ chức.
Mộc Hy buông một câu lạnh nhạt, sau đó liền rời khỏi phòng tổng tài.
Chiếc xe màu đen lái thẳng vào khu rừng phía bắc, đi sâu vào trong, một toà nhà tựa như lâu đài dần dần hiện ra trước mắt.
- Lão đại.
- Lão đại.
Toàn thể những người nhìn thế cô đều cung kính cúi người, chào một tiếng “lão đại” bởi họ biết cô gái này không đơn giản. Một cô gái bên ngoài nhìn yếu đuối không tưởng như lại là lão đại của một tổ chức lớn nhất hắc đạo.
- Bố tôi đâu?
- Dạ, ở phòng phía cuối
Đoàn người mặc áo vest đen cao lớn dẫn Mộc Hy vào.
Két. Cánh cửa mở ra, Mộc Hy từ từ hạ chiếc kính râm bản to xuống, để lộ đôi mắt to tròn xinh đẹp.
- Bố...
- Sao con lại ở đây?
Mộc Phong chấn kinh khi nhìn thấy Mộc Hy.
- Chị...
Thái độ của Mộc Tâm cũng không khác Mộc Phong là mấy. Họ hoàn toàn không ngờ Mộc Hy lại có thể bình thản đứng ở nơi này.
Mộc Hy cười lạnh, đến để bàn chuyện làm ăn cũng vác theo Mộc Tâm sao? Sao lại không bố thí cho cô một chút tình cảm như thế? Thế mà, người bố ruột này của cô, lại lập ra một tổ chức để hạ bệ chính cô con gái ruột này xuống đấy!
- Bố, không phải tổ chức của bố muốn hợp tác với tổ chức của con à?
Một câu này liền cho Mộc Phong hiểu, Mộc Hy chính là người đứng đầu của tổ chức lớn mạnh này!
Ông liền dắt Mộc Tâm đi thẳng ra cửa, nhưng đáng tiếc lại bị người của Mộc Hy chặn.
- Bố, sao lại đi sớm thế? Còn chưa nói gì mà?
- Giữ người lại!
Mộc Hy lạnh lùng hạ lệnh.
- Vâng lão đại!
Mộc Hy tiến đến chỗ Mộc Phong, cười một cái rồi lại nhìn sang Mộc Tâm, ánh mắt hiện lên ý lạnh.
Ngày hôm nay, chắc phải diễn ra cuộc đấu nội bộ của nhà họ Mộc.
- Bố, ngồi xuống chúng ta ôn lại chuyện cũ.
Mộc Phong nhìn Mộc Hy tràn đầy tức giận. Người con gái này của ông ngay từ đầu đã không đơn giản. Một tay nó có thể sáng lập ra cái tổ chức lớn mạnh đến mức này, rồi còn ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc ở Mộc thị thì ông làm sao có thể đấu lại nó.
- Bố, chúng ta cùng ôn lại cái cách bố giết mẹ con.
Mộc Phong toàn thân run run, hai tay nắm chặt, gân xanh nổ lên nhìn ghê rợn vô cùng!
- Con nghe nói, mẹ con vì khó sinh mà mất, có đúng không bố?
- Đúng.
Mộc Phong nghiến răng nói.
- Thật sự là thế sao? Hay người của con điều tra sai? Con tưởng rằng, sau khi mẹ con xin con ra, liền bị dính ba viên đạn của bố vào trúng nơi trí mạng mà chết chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.