Chương 5
_TuVu_
28/06/2018
- Sao? Nó là con ruột của bố nên bố không nỡ?
Mộc Hy sớm đã đoán ra từ lâu nhưng đến khi cô nhìn thấy thái độ ngày hôm nay của ông cô mới thêm chắc chắn.
Người bố này nghe từ đầu cô không nên có, người bố này, đã khiến cô vừa sinh ra liền mất mẹ, người bố này khiến cô lưu lạc từ khi mới lọt lòng mẹ. Cô hận, thật sự rất hận! Nếu như không phải ông nội luôn theo dõi cô, cho cô biết thân thế của mình, thì chắc bây giờ cô vẫn phải làm thêm ở cái quán bar bẩn thủi ấy.
Mộc Tâm nghe Mộc Hy nói thì sững người. Hoá ra, cô ta có mang dòng máu chính thống của Mộc gia.
- Mộc Hy, chuyện đã qua rồi con nên buông bỏ.
- Buông bỏ?
Lúc này cô như sắp phát điên đến nơi. Ông nói cô buông bỏ cho ông? Mấy năm nay cô vừa học vừa làm lại còn phải đi tìm hiểu về cái chết của mẹ cô, ông nói cô làm sao buông bỏ?
Ông hiểu cho cô không? Từ lúc cô 16 tuổi, ông nội đã ép cô đến Mộc thị tìm hiểu công việc, năm 18 tuổi, lên chức tổng giám đốc, rồi lại còn là lão đại của tổ chức ngầm lớn nhất thế giới, vô số người muốn lấy cái mạng nhỏ này của cô, ông có bao giờ lo lắng không?
Lúc cô đang gầy dựng sự nghiệp, Mộc Tâm đang làm gì? Nó được sống trong vào tay cưng chiều của ông, được ăn sung mặc sướng, được bình thản đi học, rồi lại được ông đón về, có bao giờ ông làm thế với cô không?
Mộc Hy lúc này quả thật muốn khóc, cô đưa tay lên dụi mắt, dặn lòng không đưa khóc, dặn lòng phải kiên cường, nhưng có kiên cường đến đâu cô cũng chỉ là một đứa con gái.
- Bố đã từng nghe câu, nợ máu phải trả bằng máu chưa?
Mộc Phong tinh ý hiểu, người con gái này của ông, muốn ông phải chết!
- Con con muốn làm gì?
Mộc Hy tiến là gần ông, đưa khẩu súng nhét vào tay ông, rồi điều chỉnh tay ông đặt khẩu súng vào chính thái dương ông, cười trào phúng:
- Nổ súng đi, bố yêu của con ơi!
Sống lưng Mộc Phong cứng đờ, nó, điên rồi!
Mộc Tâm đương nhiên là ham sống sợ chết, nhân lúc Mộc Hy cùng Mộc Phong tranh cãi, lén bò ra ngoài cửa, chỉ là số cô ta không may, gặp chính Triết Vũ Hàm.
- Vợ yêu à! Con chó nó trốn rồi này.
Triết Vũ Hàm một tay túm tóc lôi Mộc Tâm vào, một tay giơ về phía Mộc Hy.
- Sao anh lại đến đây?
Mộc Hy nhíu chặt mi tâm.
- Đến giết người hộ vợ anh.
Triết Vũ Hàm vẫn mặt dày nói.
- Ai là vợ anh? Đừng nhận vơ ở đây.
- Em chứ ai. Ngủ cũng ngủ rồi, em còn nói không.
Mộc Hy nhất thời không nói được gì, đành quay ra giận cá chém thớt với Mộc Tâm:
- Nếu còn lén bỏ ra ngoài, tôi liền dùng súng làm cô liệt luôn đấy.
- Vợ! Em muốn giết ai?
Triết Vũ Hàm lên tiếng. Từ lúc hắn dùng thân phận ngầm của hắn điều tra cô, hắn càng thêm hứng thú với cô gái nhỏ này, đặc biệt, hắn chính là muốn giết người bố Mộc Phong của cô, vì ông ta khiến cô chịu khổ đến vậy.
Đoàng. Âm thanh của sự chết chóc vừa vang lên, không khí đã nồng nặc mùi máu tanh.
Hắn rút khẩu súng từ bên hông, nhắm vào chân Mộc Phong bắn thẳng.
- Bố vợ, đây là quà con dành cho người.
Mộc Hy sớm đã đoán ra từ lâu nhưng đến khi cô nhìn thấy thái độ ngày hôm nay của ông cô mới thêm chắc chắn.
Người bố này nghe từ đầu cô không nên có, người bố này, đã khiến cô vừa sinh ra liền mất mẹ, người bố này khiến cô lưu lạc từ khi mới lọt lòng mẹ. Cô hận, thật sự rất hận! Nếu như không phải ông nội luôn theo dõi cô, cho cô biết thân thế của mình, thì chắc bây giờ cô vẫn phải làm thêm ở cái quán bar bẩn thủi ấy.
Mộc Tâm nghe Mộc Hy nói thì sững người. Hoá ra, cô ta có mang dòng máu chính thống của Mộc gia.
- Mộc Hy, chuyện đã qua rồi con nên buông bỏ.
- Buông bỏ?
Lúc này cô như sắp phát điên đến nơi. Ông nói cô buông bỏ cho ông? Mấy năm nay cô vừa học vừa làm lại còn phải đi tìm hiểu về cái chết của mẹ cô, ông nói cô làm sao buông bỏ?
Ông hiểu cho cô không? Từ lúc cô 16 tuổi, ông nội đã ép cô đến Mộc thị tìm hiểu công việc, năm 18 tuổi, lên chức tổng giám đốc, rồi lại còn là lão đại của tổ chức ngầm lớn nhất thế giới, vô số người muốn lấy cái mạng nhỏ này của cô, ông có bao giờ lo lắng không?
Lúc cô đang gầy dựng sự nghiệp, Mộc Tâm đang làm gì? Nó được sống trong vào tay cưng chiều của ông, được ăn sung mặc sướng, được bình thản đi học, rồi lại được ông đón về, có bao giờ ông làm thế với cô không?
Mộc Hy lúc này quả thật muốn khóc, cô đưa tay lên dụi mắt, dặn lòng không đưa khóc, dặn lòng phải kiên cường, nhưng có kiên cường đến đâu cô cũng chỉ là một đứa con gái.
- Bố đã từng nghe câu, nợ máu phải trả bằng máu chưa?
Mộc Phong tinh ý hiểu, người con gái này của ông, muốn ông phải chết!
- Con con muốn làm gì?
Mộc Hy tiến là gần ông, đưa khẩu súng nhét vào tay ông, rồi điều chỉnh tay ông đặt khẩu súng vào chính thái dương ông, cười trào phúng:
- Nổ súng đi, bố yêu của con ơi!
Sống lưng Mộc Phong cứng đờ, nó, điên rồi!
Mộc Tâm đương nhiên là ham sống sợ chết, nhân lúc Mộc Hy cùng Mộc Phong tranh cãi, lén bò ra ngoài cửa, chỉ là số cô ta không may, gặp chính Triết Vũ Hàm.
- Vợ yêu à! Con chó nó trốn rồi này.
Triết Vũ Hàm một tay túm tóc lôi Mộc Tâm vào, một tay giơ về phía Mộc Hy.
- Sao anh lại đến đây?
Mộc Hy nhíu chặt mi tâm.
- Đến giết người hộ vợ anh.
Triết Vũ Hàm vẫn mặt dày nói.
- Ai là vợ anh? Đừng nhận vơ ở đây.
- Em chứ ai. Ngủ cũng ngủ rồi, em còn nói không.
Mộc Hy nhất thời không nói được gì, đành quay ra giận cá chém thớt với Mộc Tâm:
- Nếu còn lén bỏ ra ngoài, tôi liền dùng súng làm cô liệt luôn đấy.
- Vợ! Em muốn giết ai?
Triết Vũ Hàm lên tiếng. Từ lúc hắn dùng thân phận ngầm của hắn điều tra cô, hắn càng thêm hứng thú với cô gái nhỏ này, đặc biệt, hắn chính là muốn giết người bố Mộc Phong của cô, vì ông ta khiến cô chịu khổ đến vậy.
Đoàng. Âm thanh của sự chết chóc vừa vang lên, không khí đã nồng nặc mùi máu tanh.
Hắn rút khẩu súng từ bên hông, nhắm vào chân Mộc Phong bắn thẳng.
- Bố vợ, đây là quà con dành cho người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.