Chương 35: Ấn Trên Tường, Hôn
Đường Ngọc
16/07/2021
Giọng nói nũng nịu, giống như một trận gió thổi tới cũng có thể cắt ngang chất giọng yếu ớt này vậy.
Dùng lời của Lạc Tiểu Tịch mà nói chính là, loại giọng mà phụ nữ nghe tới là sởn cả da đầu, nhưng vào tai đàn ông là không nỡ tổn thương.
Tô Viên Viên giống như cô gái ngây thơ chạy đến trước mặt Lục Bạc Ngôn: "Anh rể, em vừa đến đã thấy anh rồi!" Lúc này lại tỏ vẻ như mới chú ý tới Tô Giản An, "Hả? Chị, anh rể mang chị đến đây à? Nghe nói lần trước chị bị đám học sinh trung học chặn đường, không có bị thương chứ? Em và mẹ đều rất lo lắng cho chị!"
Cô ta chớp chớp hàng mi giả của mình, mở to mắt hết sức, thể hiện vẻ lo lắng khá chân thật.
Trường phái diễn xuất nha!
Tô Giản An cười cười, ngọt ngào khoác tay Lục Bạc Ngôn: "Anh rể cô tới rất đúng lúc, tôi không bị thương. Vết thương trên chân cô sao rồi? Có đỡ chưa?"
Tô Viên Viên sẽ không bao giờ quên được sự xấu hổ khi bị Tô Giản An gọi xe cứu thương tống đi bệnh viện, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, nhưng chỉ trong tích tắc, người bình thường thậm chí không kịp bắt giữ ánh mắt hung ác kia, nụ cười đơn thuần khờ dại lại xuất hiện trên mặt cô ta: "Đã tốt rồi. Chị ơi, lần trước cám ơn chị nhé."
Vẫn có thể diễn , Tô Giản An cũng cười càng sáng lạn: "Không có gì."
Lục Bạc Ngôn vòng qua eo Tô Giản An : "Tô tiểu thư, xin lỗi không tiếp đón được."
Anh mang theo Tô Giản An rời đi, Tô Viên Viên lại theo sau như cái đuôi, vẫn là dáng vẻ vô tội : "Anh rể, hai người muốn đi đâu? Mang theo êm được không? Em ở trong này cũng không quen biết những người khác."
Lục Bạc Ngôn nhíu mi, Tô Giản An biết anh mất hứng , nhưng phong thái của một người đàn ông khiến anh không thể thô lỗ với Tô Viên Viên.
Anh sẽ thoát khỏi Tô Viên Viên bằng cách nào? Thật chờ mong.
Dáng vẻ Tô Giản An vui sướng khi người gặp họa hoàn toàn lọt vào mắt Lục Bạc Ngôn, anh nheo mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đưa Tô Giản An đi tới ban công vắng vẻ.
Tô Viên Viên hưng trí đi theo: "Anh rể, anh đưa chị tới nơi này để gì vậy?"
Tô Giản An cũng tò mò, mắt hoa đào nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An thật sâu, ra tay nhanh như chớp, đột nhiên ấn Tô Giản An vào tường, khóa chặt môi cô.
Tô Viên Viên choáng váng ngây ngẩn cả người.
Tô Giản An cũng choáng váng.
Ánh mắt đột nhiên trừng lớn, đã quên đi hô hấp, đại não trống rỗng, thân thể như bị người khác điểm huyệt , không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mát lạnh và hơi thở ấm áp của Lục Bạc Ngôn .
Xúc cảm trên môi anh tốt lắm, giống như độc dược, khiến người ta vừa chạm đã nháy mắt sa đọa.
Tô Giản An giống bị treo lơ lửng giữa cách đá, chìm xuống liền tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, nhưng tiếp tục đi lên. . . . . . Quá gian nan.
Cô đã treo trên mép vực hơn mười năm, nếu có thể đi lên, cô đã sớm rời khỏi nơi này.
Lúc này Tô Viên Viên mới phát hiện phản ứng của mình không đúng, vội vàng che mắt,"A" một tiếng sợ hãi.
Lục Bạc Ngôn chậm rãi buông tay Tô Giản An , ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: "Đêm nay em thật đẹp, anh không nhịn được." Quay đầu đi nhìn về phía Tô Viên Viên: "Tô tiểu thư, cô còn muốn tiếp tục xem sao?"
Tô Viên Viên tỏ vẻ thẹn thùng như muốn tìm lỗ để chui: "Anh rể, anh đáng ghét!"
Cô ta bụm mặt, che dấu lòng tràn đầy ghen tị, xoay người chạy đi.
Tô Giản An còn ngơ ngác dán người trên tường, cả người giống như đầu gỗ trống rỗng, Lục Bạc Ngôn kéo cô vào lòng: "Ngu ngốc, hít thở!"
Cảm giác được không khí lại ùa vào phế quản, Tô Giản An giống như sống lại, còn chưa nói đã đỏ mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Lục Bạc Ngôn, anh, anh, anh quá đáng!"
Lục Bạc Ngôn nhàn nhạt nhướng mày: "Tôi quá đáng thế nào? Hửm?"
Âm cuối kéo dài nghe thật xấu xa, Tô Giản An thế nào cũng không thể thốt lên câu "anh hôn tôi", tức giận đùng đùng quay về phòng đấu giá.
Lục Bạc Ngôn giữ chặt cô: "Tôi xin lỗi cô. Không dùng phương pháp này, chúng ta không thể thoát hỏi Tô Viên Viên."
Tô Giản An trừng hắn: "Lấy cớ, anh là muốn giở trò lưu manh!"
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: "Cho dù tôi giở trò lưu manh, tốt xấu gì cũng tìm cái lấy cớ, cô ngay cả lấy cớ cũng không tìm."
Lại vu khống cô! Cô khi nào thì giở trò lưu manh ! ?
Thật sự là cái gì không thể nhịn thì không nên nhịn!
Tô Giản An : "Tôi giở trò lưu manh cũng sẽ không giở trò với anh!"
Yêu cầu của cô rất cao , được không?
"Lúc còn bé cô thật sự đã quên?" Lục Bạc Ngôn nhìn chằm chằm Tô Giản An , "Còn có ở tiệc rượu một tháng trước."
Lúc còn nhỏ, ách, lúc còn nhỏ. . . . . .
Ánh mắt Tô Giản An dần dần yếu đi.
Đối với Tô Giản An năm 10 tuổi mà nói, anh trai Bạc Ngôn cùng các anh trai khác không giống nhau. Những người anh trai cô quen lúc nhỏ, chỉ có Lục Bạc Ngôn, người đột nhiên xuất hiện trong ngôi nhà trống của họ khi cô 10 tuổi, là một người rất mới mẻ đối với cô, cô cũng biết được, thì ra trên thế giới này thật sự có người đẹp như anh trai mình vậy.
Nhưng chưa đầy một tháng sau, anh đã nói muốn đi Mĩ .
Lúc 10 tuổi, cô còn chưa từng đi Mĩ, cũng không biết nước Mĩ cách thành phố A có xa lắm không, mẹ nước Mĩ ở bên kia bán cầu, phải ngồi máy bay rất lâu mới tới.
Nghĩ đến việc sau này không thể ngồi xe tầm 10 phút là nhìn thấy Lục Bạc Ngôn nữa, Tô Giản An "Oa" một tiếng liền khóc, nước mặt rơi như hạt đậu, Đường Ngọc Lan dỗ cô: "Giản An, cháu thơm anh một cái, thơm một cái anh sẽ không đi nữa."
Lúc làm nũng với Tô Diệc Thừa đòi đồ, cô cũng thường xuyên thơm Tô Diệc Thừa, cho nên lúc đó với cô, chuyện thơm anh trai cũng không phải vấn đề gì lớn , hai mắt đẫm lệ mông lung ôm lấy Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn cũng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, kinh ngạc quay đầu lại, cô lại hôn trên môi Lục Bạc Ngôn.
Người lớn cười vật vã, sắc mặt Lục Bạc Ngôn cũng thay đổi, chỉ có cô lo lắng nắm lấy tay Lục Bạc Ngôn: "Anh đừng đi được không ?" Nói xong còn đáng thương lau nước mắt.
Cuối cùng Lục Bạc Ngôn vẫn đi rồi, bọn họ cho đến ngày trước khi kết hôn mới lại gặp mặt.
Về phần tiệc rượu một tháng trước . . . . .
Lúc ấy cô chỉ hôn một chút tạo hiệu ứng mà thôi, còn chỉ thơm vào má! Đó . . . . . cũng tính là đùa giỡn lưu manh sao?
Cô nhìn Lục Bạc Ngôn, rõ ràng oan ức lại không thể nói được gì.
"Đều nhớ ra?" Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, lại ấn cô lên tường "Tính đi tính lại, cô vẫn còn nợ tôi một lần."
Tô Giản An đảo mắt: "Hai lần tôi chỉ chạm nhẹ vào anh một chút, nhưng anh vừa rồi. . . . anh. . . . . . Thật lâu! Anh không biết xấu hổ!"
Cô hếch cằm, giống quái thú đang chuẩn bị chiến đấu, Lục Bạc Ngôn nhìn đôi môi hồng của cô, nhớ tới hương vị ngọt ngào như kẹo bông, mắt lại trầm xuống, môi mỏng lại áp lên.
Anh không biết mình muốn làm điều này từ khi nào, và việc anh có thể chịu đựng được đến giờ quả là một phép màu.
Lần này Tô Giản An cũng thông minh hơn, không có cứng ngắc như trước, nhưng vẫn không biết cách hô hấp, cảm giác hô hấp càng lúc càng khó khăn, không khí trong phổi gần như sắp bị đầu lưỡi của Lục Bạc Ngôn hút sạch.
Nhưng như vậy Lục Bạc Ngôn còn chưa thỏa mãn, anh kéo tay cô, quấn vào thắt lưng mình, rồi giữ chặt sau ót cô gái nhỏ , bắt đầu hôn sâu hơn.
Môi anh không còn lạnh như vừa rồi, có nhiệt độ, nóng rực như đầu lưỡi, như muốn làm tan chảy cô thành nước.
Tô Giản An khẩn trương nắm lấy quần áo Lục Bạc Ngôn, sau một lúc lâu mới nhớ lại —— sao cô không đẩy anh ra chứ?Hay là cắn anh như diễn viên trong TV?
Lục Bạc Ngôn nhận thấy được ý đồ của Tô Giản An , dùng sức siết chặt eo cô, ở hơi thở nóng hổi phun bên tai: "Ngoan, nghe lời."
Nói xong anh lại cắn nhẹ lên môi Tô Giản An, cả người cô giống như bị điện giật, quên hết mọi chuyện, đôi mắt hoa đào nhất thời tràn đầy mê mang.
Lục Bạc Ngôn cười cười, một lần nữa hôn lên môi cô.
Anh biết mình đang làm cái gì.
Chìm sâu thì chìm sâu, không khống chế được thì để nó không khống chế được.
Dù sao, cuộc đời này, cũng chỉ có một lần.
Lần này, Tô Giản An hoàn toàn quên mất Lục Bạc Ngôn đã hôn cô bao lâu, lúc anh buông cô ra, trên môi có chút đay, Lục Bạc Ngôn cũng không khá khẩm, khóe môi dính một chút son, lại vẫn là không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
Tên yêu nghiệt gì thế này?
Yêu nghiệt cảm thấy hài lòng, một tay chống trên tường, tay kia thì tùy ý nhẹ nhàng lau đi son lem trên môi Tô Giản An: "Cho cô thiếu nợ mười mấy năm, tôi cũng nên đòi chút lãi suất."
Tô Giản An : ". . . . . ." Cho nên, anh đã hôn lâu như vậy?
Haizz, giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại như chuyện đương nhiên.
Thấy Tô Giản An không phản ứng, Lục Bạc Ngôn liền dắt tay cô.
Tô Giản An một lát sau mới nhớ phải giãy dụa: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Môi cô bị lem." Lục Bạc Ngôn đem Tô Giản An đưa đến nhà vệ sinh, "Yên tâm, cho dù tôi muốn làm cái gì, cũng sẽ không ở trong này."
Tô Giản An lấy ra son môi: "Lưu manh!"
Lục Bạc Ngôn từ chối cho ý kiến, chú ý tới môi anh cũng dính son, tuy rằng không thể để bộ dạng thế này ra gặp người ngoài, nhưng nghĩ đến son này là từ môi Tô Giản An . . . . . . Cũng có vẻ không chán ghét .
Anh lấy khăn ướt lau son đi, lại là tổng tài Lục Thị hào hoa phong nhã.
Tô Giản An cũng chỉnh trang xong , đem son môi bỏ vào túi, thở phì phì, trừng mắt với Lục Bạc Ngôn: "Lãi tôi cũng trả rồi , sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau!"
Mặt cô đỏ bừng, môi sưng nhẹ lại thêm hồng hồng hấp dẫn, Lục Bạc Ngôn nhìn cô, chỉ muốn giấu cô đóng gói về nhà
"Cho nên?"
"Cho nên —— anh đừng mơ tìm được cớ chiếm tiện nghi của tôi!"
Nói xong Tô Giản An liền đi ra ngoài, Lục Bạc Ngôn bước hai bước đã bắt kịp, tự nhiên nắm tay cô.
Tô Giản An nghĩ hất ra, Lục Bạc Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở: "Mọi người đã đến đông đủ ."
Nói cách khác, bọn họ sắp bắt đầu đóng kịch, như vậy Lục Bạc Ngôn nắm tay cô, cũng sẽ không nằm trong phạm vi lợi dụng .
Tô Giản An không cam lòng vẻ mặt không tình nguyện đan tay với Lục Bạc Ngôn nở nụ cười miễn cưỡng.
"Bạc Ngôn, Giản An ." Đường Ngọc Lan vẫy tay với hai vợ chồng, "Mau tới đây, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi."
Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An đi qua, bữa tiệc đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Các vật phẩm đấu giá tối nay do khách mời và các tổ chức từ thiện quyên góp, có hơn 20 vật phẩm và cuộc đấu giá dự kiến sẽ hoàn thành trong vòng 1 giờ 15 phút.
Tô Giản An nghĩ cũng thấy may mắn, không cần ngồi lâu lắm.
Bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều bày một tập sách nhỏ, là danh sách đấu giá ngày hôm nay. Tô Giản An mở xem danh sách vật phẩm, ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc vòng ngọc, khó có thể rời mắt.
Lục Bạc Ngôn chú ý tới Tô Giản An, theo tầm mắt cô nhìn xuống, người quyên tặng là Tưởng Tuyết Lệ, mẹ kế cô.
Anh nhíu mi, đột nhiên nghe được Tô Giản An nói: "Đây là vòng tay của mẹ tôi."
Từ nhỏ cô đã thấy mẹ đeo chiếc vòng này, nghe nói giá trị xa xỉ, là bà ngoại truyền cho mẹ. Sau khi mẹ qua đời, Tô Giản An đã nghĩ tới chuyện sẽ cất giữ cho mẹ, lại không có tìm được.
Thì ra là ở trong tay Tưởng Tuyết Lệ, bà ta còn dám lấy ra để quyên tặng đấu giá từ thiện!
Đấu giá được chiếc vòng là phương pháp tốt nhất, nhưng giá khởi điểm là 30 vạn, cô không có nhiều tiền như vậy.
Chỉ có thể tìm Tô Diệc Thừa .
Cô lấy ra di động, gửi tin cho Tô Diệc Thừa.
Lục Bạc Ngôn nhìn thấy hành động của cô, nhíu mày thật sâu—— Lời anh nói qua, cô quả nhiên vẫn không nhớ được.
Dùng lời của Lạc Tiểu Tịch mà nói chính là, loại giọng mà phụ nữ nghe tới là sởn cả da đầu, nhưng vào tai đàn ông là không nỡ tổn thương.
Tô Viên Viên giống như cô gái ngây thơ chạy đến trước mặt Lục Bạc Ngôn: "Anh rể, em vừa đến đã thấy anh rồi!" Lúc này lại tỏ vẻ như mới chú ý tới Tô Giản An, "Hả? Chị, anh rể mang chị đến đây à? Nghe nói lần trước chị bị đám học sinh trung học chặn đường, không có bị thương chứ? Em và mẹ đều rất lo lắng cho chị!"
Cô ta chớp chớp hàng mi giả của mình, mở to mắt hết sức, thể hiện vẻ lo lắng khá chân thật.
Trường phái diễn xuất nha!
Tô Giản An cười cười, ngọt ngào khoác tay Lục Bạc Ngôn: "Anh rể cô tới rất đúng lúc, tôi không bị thương. Vết thương trên chân cô sao rồi? Có đỡ chưa?"
Tô Viên Viên sẽ không bao giờ quên được sự xấu hổ khi bị Tô Giản An gọi xe cứu thương tống đi bệnh viện, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, nhưng chỉ trong tích tắc, người bình thường thậm chí không kịp bắt giữ ánh mắt hung ác kia, nụ cười đơn thuần khờ dại lại xuất hiện trên mặt cô ta: "Đã tốt rồi. Chị ơi, lần trước cám ơn chị nhé."
Vẫn có thể diễn , Tô Giản An cũng cười càng sáng lạn: "Không có gì."
Lục Bạc Ngôn vòng qua eo Tô Giản An : "Tô tiểu thư, xin lỗi không tiếp đón được."
Anh mang theo Tô Giản An rời đi, Tô Viên Viên lại theo sau như cái đuôi, vẫn là dáng vẻ vô tội : "Anh rể, hai người muốn đi đâu? Mang theo êm được không? Em ở trong này cũng không quen biết những người khác."
Lục Bạc Ngôn nhíu mi, Tô Giản An biết anh mất hứng , nhưng phong thái của một người đàn ông khiến anh không thể thô lỗ với Tô Viên Viên.
Anh sẽ thoát khỏi Tô Viên Viên bằng cách nào? Thật chờ mong.
Dáng vẻ Tô Giản An vui sướng khi người gặp họa hoàn toàn lọt vào mắt Lục Bạc Ngôn, anh nheo mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đưa Tô Giản An đi tới ban công vắng vẻ.
Tô Viên Viên hưng trí đi theo: "Anh rể, anh đưa chị tới nơi này để gì vậy?"
Tô Giản An cũng tò mò, mắt hoa đào nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An thật sâu, ra tay nhanh như chớp, đột nhiên ấn Tô Giản An vào tường, khóa chặt môi cô.
Tô Viên Viên choáng váng ngây ngẩn cả người.
Tô Giản An cũng choáng váng.
Ánh mắt đột nhiên trừng lớn, đã quên đi hô hấp, đại não trống rỗng, thân thể như bị người khác điểm huyệt , không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mát lạnh và hơi thở ấm áp của Lục Bạc Ngôn .
Xúc cảm trên môi anh tốt lắm, giống như độc dược, khiến người ta vừa chạm đã nháy mắt sa đọa.
Tô Giản An giống bị treo lơ lửng giữa cách đá, chìm xuống liền tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, nhưng tiếp tục đi lên. . . . . . Quá gian nan.
Cô đã treo trên mép vực hơn mười năm, nếu có thể đi lên, cô đã sớm rời khỏi nơi này.
Lúc này Tô Viên Viên mới phát hiện phản ứng của mình không đúng, vội vàng che mắt,"A" một tiếng sợ hãi.
Lục Bạc Ngôn chậm rãi buông tay Tô Giản An , ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: "Đêm nay em thật đẹp, anh không nhịn được." Quay đầu đi nhìn về phía Tô Viên Viên: "Tô tiểu thư, cô còn muốn tiếp tục xem sao?"
Tô Viên Viên tỏ vẻ thẹn thùng như muốn tìm lỗ để chui: "Anh rể, anh đáng ghét!"
Cô ta bụm mặt, che dấu lòng tràn đầy ghen tị, xoay người chạy đi.
Tô Giản An còn ngơ ngác dán người trên tường, cả người giống như đầu gỗ trống rỗng, Lục Bạc Ngôn kéo cô vào lòng: "Ngu ngốc, hít thở!"
Cảm giác được không khí lại ùa vào phế quản, Tô Giản An giống như sống lại, còn chưa nói đã đỏ mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Lục Bạc Ngôn, anh, anh, anh quá đáng!"
Lục Bạc Ngôn nhàn nhạt nhướng mày: "Tôi quá đáng thế nào? Hửm?"
Âm cuối kéo dài nghe thật xấu xa, Tô Giản An thế nào cũng không thể thốt lên câu "anh hôn tôi", tức giận đùng đùng quay về phòng đấu giá.
Lục Bạc Ngôn giữ chặt cô: "Tôi xin lỗi cô. Không dùng phương pháp này, chúng ta không thể thoát hỏi Tô Viên Viên."
Tô Giản An trừng hắn: "Lấy cớ, anh là muốn giở trò lưu manh!"
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: "Cho dù tôi giở trò lưu manh, tốt xấu gì cũng tìm cái lấy cớ, cô ngay cả lấy cớ cũng không tìm."
Lại vu khống cô! Cô khi nào thì giở trò lưu manh ! ?
Thật sự là cái gì không thể nhịn thì không nên nhịn!
Tô Giản An : "Tôi giở trò lưu manh cũng sẽ không giở trò với anh!"
Yêu cầu của cô rất cao , được không?
"Lúc còn bé cô thật sự đã quên?" Lục Bạc Ngôn nhìn chằm chằm Tô Giản An , "Còn có ở tiệc rượu một tháng trước."
Lúc còn nhỏ, ách, lúc còn nhỏ. . . . . .
Ánh mắt Tô Giản An dần dần yếu đi.
Đối với Tô Giản An năm 10 tuổi mà nói, anh trai Bạc Ngôn cùng các anh trai khác không giống nhau. Những người anh trai cô quen lúc nhỏ, chỉ có Lục Bạc Ngôn, người đột nhiên xuất hiện trong ngôi nhà trống của họ khi cô 10 tuổi, là một người rất mới mẻ đối với cô, cô cũng biết được, thì ra trên thế giới này thật sự có người đẹp như anh trai mình vậy.
Nhưng chưa đầy một tháng sau, anh đã nói muốn đi Mĩ .
Lúc 10 tuổi, cô còn chưa từng đi Mĩ, cũng không biết nước Mĩ cách thành phố A có xa lắm không, mẹ nước Mĩ ở bên kia bán cầu, phải ngồi máy bay rất lâu mới tới.
Nghĩ đến việc sau này không thể ngồi xe tầm 10 phút là nhìn thấy Lục Bạc Ngôn nữa, Tô Giản An "Oa" một tiếng liền khóc, nước mặt rơi như hạt đậu, Đường Ngọc Lan dỗ cô: "Giản An, cháu thơm anh một cái, thơm một cái anh sẽ không đi nữa."
Lúc làm nũng với Tô Diệc Thừa đòi đồ, cô cũng thường xuyên thơm Tô Diệc Thừa, cho nên lúc đó với cô, chuyện thơm anh trai cũng không phải vấn đề gì lớn , hai mắt đẫm lệ mông lung ôm lấy Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn cũng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, kinh ngạc quay đầu lại, cô lại hôn trên môi Lục Bạc Ngôn.
Người lớn cười vật vã, sắc mặt Lục Bạc Ngôn cũng thay đổi, chỉ có cô lo lắng nắm lấy tay Lục Bạc Ngôn: "Anh đừng đi được không ?" Nói xong còn đáng thương lau nước mắt.
Cuối cùng Lục Bạc Ngôn vẫn đi rồi, bọn họ cho đến ngày trước khi kết hôn mới lại gặp mặt.
Về phần tiệc rượu một tháng trước . . . . .
Lúc ấy cô chỉ hôn một chút tạo hiệu ứng mà thôi, còn chỉ thơm vào má! Đó . . . . . cũng tính là đùa giỡn lưu manh sao?
Cô nhìn Lục Bạc Ngôn, rõ ràng oan ức lại không thể nói được gì.
"Đều nhớ ra?" Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, lại ấn cô lên tường "Tính đi tính lại, cô vẫn còn nợ tôi một lần."
Tô Giản An đảo mắt: "Hai lần tôi chỉ chạm nhẹ vào anh một chút, nhưng anh vừa rồi. . . . anh. . . . . . Thật lâu! Anh không biết xấu hổ!"
Cô hếch cằm, giống quái thú đang chuẩn bị chiến đấu, Lục Bạc Ngôn nhìn đôi môi hồng của cô, nhớ tới hương vị ngọt ngào như kẹo bông, mắt lại trầm xuống, môi mỏng lại áp lên.
Anh không biết mình muốn làm điều này từ khi nào, và việc anh có thể chịu đựng được đến giờ quả là một phép màu.
Lần này Tô Giản An cũng thông minh hơn, không có cứng ngắc như trước, nhưng vẫn không biết cách hô hấp, cảm giác hô hấp càng lúc càng khó khăn, không khí trong phổi gần như sắp bị đầu lưỡi của Lục Bạc Ngôn hút sạch.
Nhưng như vậy Lục Bạc Ngôn còn chưa thỏa mãn, anh kéo tay cô, quấn vào thắt lưng mình, rồi giữ chặt sau ót cô gái nhỏ , bắt đầu hôn sâu hơn.
Môi anh không còn lạnh như vừa rồi, có nhiệt độ, nóng rực như đầu lưỡi, như muốn làm tan chảy cô thành nước.
Tô Giản An khẩn trương nắm lấy quần áo Lục Bạc Ngôn, sau một lúc lâu mới nhớ lại —— sao cô không đẩy anh ra chứ?Hay là cắn anh như diễn viên trong TV?
Lục Bạc Ngôn nhận thấy được ý đồ của Tô Giản An , dùng sức siết chặt eo cô, ở hơi thở nóng hổi phun bên tai: "Ngoan, nghe lời."
Nói xong anh lại cắn nhẹ lên môi Tô Giản An, cả người cô giống như bị điện giật, quên hết mọi chuyện, đôi mắt hoa đào nhất thời tràn đầy mê mang.
Lục Bạc Ngôn cười cười, một lần nữa hôn lên môi cô.
Anh biết mình đang làm cái gì.
Chìm sâu thì chìm sâu, không khống chế được thì để nó không khống chế được.
Dù sao, cuộc đời này, cũng chỉ có một lần.
Lần này, Tô Giản An hoàn toàn quên mất Lục Bạc Ngôn đã hôn cô bao lâu, lúc anh buông cô ra, trên môi có chút đay, Lục Bạc Ngôn cũng không khá khẩm, khóe môi dính một chút son, lại vẫn là không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
Tên yêu nghiệt gì thế này?
Yêu nghiệt cảm thấy hài lòng, một tay chống trên tường, tay kia thì tùy ý nhẹ nhàng lau đi son lem trên môi Tô Giản An: "Cho cô thiếu nợ mười mấy năm, tôi cũng nên đòi chút lãi suất."
Tô Giản An : ". . . . . ." Cho nên, anh đã hôn lâu như vậy?
Haizz, giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại như chuyện đương nhiên.
Thấy Tô Giản An không phản ứng, Lục Bạc Ngôn liền dắt tay cô.
Tô Giản An một lát sau mới nhớ phải giãy dụa: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Môi cô bị lem." Lục Bạc Ngôn đem Tô Giản An đưa đến nhà vệ sinh, "Yên tâm, cho dù tôi muốn làm cái gì, cũng sẽ không ở trong này."
Tô Giản An lấy ra son môi: "Lưu manh!"
Lục Bạc Ngôn từ chối cho ý kiến, chú ý tới môi anh cũng dính son, tuy rằng không thể để bộ dạng thế này ra gặp người ngoài, nhưng nghĩ đến son này là từ môi Tô Giản An . . . . . . Cũng có vẻ không chán ghét .
Anh lấy khăn ướt lau son đi, lại là tổng tài Lục Thị hào hoa phong nhã.
Tô Giản An cũng chỉnh trang xong , đem son môi bỏ vào túi, thở phì phì, trừng mắt với Lục Bạc Ngôn: "Lãi tôi cũng trả rồi , sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau!"
Mặt cô đỏ bừng, môi sưng nhẹ lại thêm hồng hồng hấp dẫn, Lục Bạc Ngôn nhìn cô, chỉ muốn giấu cô đóng gói về nhà
"Cho nên?"
"Cho nên —— anh đừng mơ tìm được cớ chiếm tiện nghi của tôi!"
Nói xong Tô Giản An liền đi ra ngoài, Lục Bạc Ngôn bước hai bước đã bắt kịp, tự nhiên nắm tay cô.
Tô Giản An nghĩ hất ra, Lục Bạc Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở: "Mọi người đã đến đông đủ ."
Nói cách khác, bọn họ sắp bắt đầu đóng kịch, như vậy Lục Bạc Ngôn nắm tay cô, cũng sẽ không nằm trong phạm vi lợi dụng .
Tô Giản An không cam lòng vẻ mặt không tình nguyện đan tay với Lục Bạc Ngôn nở nụ cười miễn cưỡng.
"Bạc Ngôn, Giản An ." Đường Ngọc Lan vẫy tay với hai vợ chồng, "Mau tới đây, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi."
Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An đi qua, bữa tiệc đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Các vật phẩm đấu giá tối nay do khách mời và các tổ chức từ thiện quyên góp, có hơn 20 vật phẩm và cuộc đấu giá dự kiến sẽ hoàn thành trong vòng 1 giờ 15 phút.
Tô Giản An nghĩ cũng thấy may mắn, không cần ngồi lâu lắm.
Bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều bày một tập sách nhỏ, là danh sách đấu giá ngày hôm nay. Tô Giản An mở xem danh sách vật phẩm, ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc vòng ngọc, khó có thể rời mắt.
Lục Bạc Ngôn chú ý tới Tô Giản An, theo tầm mắt cô nhìn xuống, người quyên tặng là Tưởng Tuyết Lệ, mẹ kế cô.
Anh nhíu mi, đột nhiên nghe được Tô Giản An nói: "Đây là vòng tay của mẹ tôi."
Từ nhỏ cô đã thấy mẹ đeo chiếc vòng này, nghe nói giá trị xa xỉ, là bà ngoại truyền cho mẹ. Sau khi mẹ qua đời, Tô Giản An đã nghĩ tới chuyện sẽ cất giữ cho mẹ, lại không có tìm được.
Thì ra là ở trong tay Tưởng Tuyết Lệ, bà ta còn dám lấy ra để quyên tặng đấu giá từ thiện!
Đấu giá được chiếc vòng là phương pháp tốt nhất, nhưng giá khởi điểm là 30 vạn, cô không có nhiều tiền như vậy.
Chỉ có thể tìm Tô Diệc Thừa .
Cô lấy ra di động, gửi tin cho Tô Diệc Thừa.
Lục Bạc Ngôn nhìn thấy hành động của cô, nhíu mày thật sâu—— Lời anh nói qua, cô quả nhiên vẫn không nhớ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.