Chương 34: Vết Đỏ Ái Muội
Đường Ngọc
16/07/2021
Ngay khi Tô Giản An tan tầm về đến nhà, đã bị lôi đi trang điểm .
Vẫn là chuyên gia trang điểm lần trước, khác biệt là lần này Đường Ngọc Lan cũng ở trong phòng thay đồ.
Đường Ngọc Lan mặt bộ âu phục màu xám được thiết kế riêng, trên chân là một đôi giày cao gót đen, tóc đã được tạo hình kỹ càng, trang điểm cũng tinh xảo còn đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo xa xỉ.Nhìn qua thật khí thế, có khí chất tao nhã năm tháng lắng đọng, vẻ thanh lịch khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái cùng thân thiết.
Tô Giản An vừa vào cửa đã bị Đường Ngọc Lan kéo lại với vẻ mặt chờ mong: "Giản An, mẹ đã tự ý chọn cho con một bộ lễ phục dạ hội. Con thử xem có thích không? Không thích chúng ta lại đổi bộ khác ."
Chuyên gia trang điểm đã đưa bộ lễ phục cho Tô Giản An xem.
Một chiếc váy dạ hội dài suông, chiết eo, phần ren ở thân trên được đính kim cương rất tinh xảo, sang trọng nhưng lại không phô trương, là phong cách rất nổi tiếng. Một dải trắng mỏng ở eo được sử dụng làm thắt lưng, phần dưới bồng bềnh, trông rất thanh lịch.
Chiếc váy được làm thủ công tỉ mỉ và chất liệu vải tinh xảo, có thể thấy giá trị rất xa xỉ.
Tô Giản An không thể tìm ra điểm nào không hài lòng, hơn nữa cô đã rất lâu không được mặc quần áo mẹ chọn.
Mặc dù chiếc váy có màu hồng nhạt kén người mặc nhưng cô vẫn nói: "Con sẽ thử".
Tô Giản An thay lễ phục đi ra, ánh mắt chuyên gia trang điểm cũng sáng lên: "Bà Lục, bộ lễ phục dạ hội rất hợp với cô, mặc kệ là phong cách hay khí chất. Màu của cô có thể làm nổi bật màu của trang phục, màu hồng nhạt cũng khiến da dẻ cô càng thêm trắng nõn bóng loáng. Ánh mắt phu nhân chọn lễ phục thật độc đáo."
Tô Giản An không yên tâm xoay người nhìn Đường Ngọc Lan: "Mẹ, thật sự có thể chứ?"
Mẹ cô đi rồi, cô cũng không mặc quần áo màu hồng nữa, không mấy tự tin với trang phục màu này.
"Đương nhiên có thể!" Đường Ngọc Lan đi tới chỉ váy cho Tô Giản An "Rất đẹp! Ta đã nói, con dâu ta mặc vào khẳng định so với người mẫu quốc tế còn đẹp hơn! Giản An , con thấy mặc cái này thế nào?"
Giản An cười gật gật đầu: "Được ạ."
"Vậy con trang điểm đi, mẹ đi xuống lầu chờ . Đúng rồi, quần áo của Bạc Ngôn ở tủ quần áo, đợi nó trở lại con bảo thằng bé thay nhé."
Đường Ngọc Lan dặn dò rồi xuống nhà, Tô Giản An ngồi trước gương phối hợp với chuyên gia trang điểu.
Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng xong , Tô Giản An nhẹ nhàng thở ra, mới vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, là Lục Bạc Ngôn.
"Anh đã về rồi." Cô hiếm khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh, chỉ vào tủ bên cạnh “Mẹ nói quần áo của anh để trong đó. Cầm rồi thay đi. Chúng ta sắp đi rồi”.
Lục Bạc Ngôn không nhúc nhích, đánh giá Tô Giản An từ đầu đến chân. Tô Giản An cũng đi tới, ở trước mặt anh dạo qua một vòng, nụ cười sáng rực như nắng trưa: "Mẹ chọn lễ phục cho tôi, thế nào?"
Cô trang điểm màu nude, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tì vết, ngay cả cặp mắt hoa đào cũng trong suốt không chút tạp chất. Bờ vai và đường nét cổ, xương quai xanh đẹp đẽ của cô được phóng khoáng lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy những đường cong tinh xảo tuyệt mỹ của thân trên, vô tình hấp dẫn người ta.
Cách cô gần như vậy Lục Bạc Ngôn mới phát hiện, Tô Giản An khá gầy, nhưng là chỗ không nên gầy vẫn rất đầy đủ,
Xem ra “tiểu quái thú” nhà anh thật đúng là. . . . . . Thâm tàng bất lộ.
Chút tự tin nhỏ của Tô Giản An bị Lục Bạc Ngôn nhìn thì dần biết mất: "Anh cảm thấy xấu sao?"
Đâu chỉ là đẹp?
Quả thực đẹp đến mức anh muốn ngay lập tức kéo cô về phòng, xé toạc chiếc váy làm đôi.
"Không nói thì thôi." Tô Giản An hừ hừ, "Dù sao tôi cũng không định thay đổi!"
Lục Bạc Ngôn giữ chặt cô: "Tôi nói xấu khi nào ? Cô vui như vậy là vì mẹ thay cô chọn lễ phục ?" Ở trước mặt anh hoạt bát xoay quanh, đâu phải việc mà Tô Giản An đã trưởng thành sẽ làm? Có thể thấy được tâm trạng cô quả thật không tồi.
"Từ lúc mẹ tôi rời đi cũng không ai mua quần áo cho tôi ." Tô Giản An có chút ưu thương, "Quần áo anh tôi đưa đến đều do thư ký chọn ."
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, đột nhiên chú ý tới vết đỏ trên xương quai xanh Tô Giản An, đôi mắt hiện lên tia mất tự nhiên, ánh mắt liền bối rối .
Tô Giản An nghĩ anh đang nhìn vào ngực cô, muốn mắng đồ lưu manh, nhưng có chuyên gia trang điểm ở bên cạnh, cô đành phải nhịn xuống , hai gò má ửng đỏ trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn một cái.
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, cúi người ghé vào bên tai Tô Giản An: "Tuy rằng cô không phải “đồng bằng”, nhưng cũng không có gì đáng để nhìn, tôi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào đâu."
Tô Giản An : ". . . . . ."
Lục Bạc Ngôn gọi chuyên gia trang điểm, chỉ chỉ vào dấu đỏ trên xương quai xanh của Tô Giản An : "Che cho cô ấy một chút."
Sáng nay Tô Giản An tắm rửa liền phát hiện dấu vết này , nhưng làn da của cô mỏng, nhẹ nhàng chạm một chút cũng bị hồng vài ngày, cô tưởng bản thân không cẩn thận đụng phải đâu đó hay bị muỗi đốt , cũng không để ý.
Nhưng Lục Bạc Ngôn chỉ thẳng với chuyên gia trang điểm, thân là người từng trải đối phương cũng hiểu ý mà cười cười. . . . . . , Trong đầu cô như có cái gì"ầm" một tiếng mà nổ tung , hai gò má nhất thời đỏ như máu.
Cô khó thở nhìn qua kẻ đầu sỏ, Lục Bạc Ngôn lại vô cùng thân thiết an ủi cô: "Đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ chú ý chút."
Anh khẳng định là cố ý khiến người khác hiểu sai!
Tô Giản An giậm chân: "Liên quan gì đến anh?"
Ngốc muốn chết, Lục Bạc Ngôn nghĩ thầm, đây là kiệt tác của anh, sao có thể không liên quan được?
Nhưng nếu nói ra, “tiểu quái thú” chỉ sợ muốn cắn người.
Anh cũng không nói gì, chậm rãi lấy quần áo đi thay.
“Cái này có thể che được.” Chuyên gia trang điểm vội vàng an ủi Tô Giản An , "Bà Lục, đừng sốt ruột, che đi thì người khác đều nhìn không ra! Không cần thẹn thùng!"
Tô Giản An muốn khóc —— sự tình thật sự không phải như cô nghĩ .
Chỉ chốc lát, Lục Bạc Ngôn đã thay quần áo đi ra , vẫn mặc một bộ vest chỉnh tề, chỉ khác là chiếc cà vạt đã được thay bằng nơ, một chiếc khăn vuông màu trắng được thêm vào túi bên trái áo khoác, trông rất sang trọng và lịch lãm, mang hơi thở quý ông tự nhiên.
Người đàn ông này, trong công việc là người ưu tú tao nhã. Tham dự trường hợp xã giao lại giống một quý tộc sống an nhàn sung sướng từ nhỏ. Mỗi một mặt đều phong độ mê người, khó trách nhiều phụ nữ vì anh mà điên cuồng mê muội.
Yêu nghiệt! Tai họa!
Kẻ yêu nghiệt đi tới dắt tay Tô Giản An, mang theo cô xuống nhà.
Tô Giản An lúc đầu còn giãy dụa, Lục Bạc Ngôn vẫn không hề lay chuyển, quả nhiên xuống lầu thấy Đường Ngọc Lan, cô lập tức an phận , ngoan ngoãn như mèo con.
Đường Ngọc Lan thấy hai người tay trong tay đi xuống, vui mừng: "Xe đợi ở bên ngoài, chúng ta xuất phát đi."
Có hai chiếc xe đang đậu ở ngoài, là xe của Lục Bạc Ngôn và Đường Ngọc Lan , Tô Giản An nghĩ nghĩ, giãy tay Lục Bạc Ngôn: "Mẹ, con với mẹ đi chung xe."
"Làm sao vậy?" Đường Ngọc Lan sợ hai người cãi nhau, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Mẹ, không có gì." Lục Bạc Ngôn đi tới, cưng chiều Tô Giản An , "Cô ấy muốn cùng mẹ tâm sự, bọn con đi chung với mẹ."
Đường Ngọc Lan cười cười, kéo tay Tô Giản An: "Chúng ta ngồi phía sau. Bạc Ngôn, con lái xe đi?"
"Được"
Lục Bạc Ngôn nhận chìa khóa từ lái xe, ngồi trên ghế lái, Tô Giản An buồn bực nhìn anh —— sao cũng không thể thoát được người này ?
Đường từ khu biệt thự đến khách sạn hơi xa, Lục Bạc Ngôn chuyên tâm lái xe, Đường Ngọc Lan cùng Tô Giản An ở phía sau đang tán gẫu về chuyện mười bốn năm trước.
Mười bốn năm trước, Tô Giản An 10 tuổi hoàn toàn khác tính cách bây giờ, Đường Ngọc Lan nói lúc đó cô giống như cô hầu nhỏ quấn quít lấy Lục Bạc Ngôn, mặt cô liền đỏ bừng.
Sớm biết có ngày hôm nay, 14 năm trước cô nhất định sẽ là một nữ thần lạnh lùng, mới sẽ không quấn quít lấy Lục Bạc Ngôn đâu!
"Mới trước đây con mở miệng ra là ‘ anh trai Bạc Ngôn’." Đường Ngọc Lan nói "Thật sự gọi đến ta cũng thấy mềm lòng."
"Con. . . . ." Tô Giản An ấp úng, "Con đã quên rồi. . . . . ."
Thật ra, sao có thể quên?
Khi đó cô ngọt ngào gọi "anh trai Bạc Ngôn " , giống như rót mật vào bốn tiếng này, toàn bộ thế giới nghe xong cũng mềm lòng, duy chỉ Lục Bạc Ngôn xa cách cô, còn hù dọa cô.
Khi đó cô cảm thấy Lục Bạc Ngôn nhất định là rất chán ghét mình, nước mắt tí tách tuôn rơi, lúc cô méo miệng tủi thân rời đi, anh lại như có pháp thuật biến ra một cây keo mút, cô bật người liền nín khóc lại mỉm cười gọi anh.
Khi đó cô chẳng thiếu thứ gì, Lục Bạc Ngôn cho cô một cây kẹo mút cũng thấy đủ.
Khi đó cô là như vậy . . . . . . Không có chí khí.
Nhưng không lâu sau Đường Ngọc Lan liền mang theo Lục Bạc Ngôn đi Mĩ, cô cũng không gặp lại anh, cũng chưa bao giờ được ăn cây kẹo mút ngon như vậy nữa.
Mới đầu cô buồn bã rất nhiều, Tô Diệc Thừa còn tưởng rằng cô luyến tiếc Lục Bạc Ngôn, cô ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tô Diệc Thừa: "anh ơi, em muốn ăn kẹo mút, loại mà anh Bạc Ngôn cho em ấy."
Tô Diệc Thừa cười cô tham ăn, nhờ một người bạn mang cho cô một hộp lớn từ nước ngoài trở về, rõ ràng là cùng một nhãn hiệu, cùng một tỷ lệ và thành phần giống nhau, cũng cùng một bao bì đưa đến tận tay cô, như cô vẫn cảm thấy hương vị không đúng .
Cô ăn rất nhiều, cũng cũng không tìm ra hương vị mà Lục Bạc Ngôn đã cho cô
Nghĩ, Tô Giản An thở dài, Đường Ngọc Lan nghĩ đến cô nhớ về quá khứ, an ủi cô: "Đã quên thì không sao, các con còn có về sau."
Tô Giản An cười cười.
Đường Ngọc Lan sai lầm rồi, từ trước kia cô cũng nhớ rõ, nhưng cô cùng Lục Bạc Ngôn, không có về sau.
Lục Bạc Ngôn nhìn nụ cười của Tô Giản An qua gương chiếu hậu, không cần phí sức, anh đã biết cô suy nghĩ cái gì .
Ngu ngốc.
. . . . . .
Đúng bảy giờ, đã tới địa điểm buổi đấu giá, Đường Ngọc Lan mang theo Tô Giản An vào làm quen hội trường, tới bảy giờ mười lăm, rất nhiều khách mời đã tới, Đường Ngọc Lan sắp xếp Lục Bạc Ngôn đi kiểm tra vật phẩm đấu giá, bà mang theo Tô Giản An đến cửa tiếp đãi khách.
Trong giới cũng có người biết đến Tô Giản An , sau khi vụ việc truy lùng người xảy ra, Tô Giản An càng trở nên nổi tiếng. Đường Ngọc Lan đã sớm thả ra tin tức Tô Giản An hôm nay sẽ tham dự, vài vị phu nhân quen biết với mẹ cô cũng đến gặp cô.
"Giản An, vài năm không thấy, cháu trưởng thành là một cô gái xinh đẹp không nói, còn gả cho tình nhân trong mộng của các tiểu thư thành phố A, mẹ cháu đã có thể an tâm . Mấy năm nay, chúng ta đều rất nhớ mẹ cháu."
Tô Giản An có trí nhớ tốt, còn có thể mỉm cười gọi chính xác tên từng vị phu nhân, tất cả đều mặt mày hớn hở, kích động như hận không thể đem Tô Giản An về làm con gái ruột của mình vậy.
Có thể họ nhớ đến mẹ là thật, nhưng cố ý đến đây để nhìn cô, Tô Giản An lựa chọn cười trừ.
Nếu cô không gả cho Lục Bạc Ngôn, quần áo đắt tiền đứng tham dự bữa tiệc này, mà cả ngày mặc áo khoác trắng đứng giải phẫu thi thể, có ai sẽ đến thăm cô?
Đường Ngọc Lan thấy cũng gần như xong việc , cũng không muốn mỗi người đến đều nhắc tới mẹ của Tô Giản An gợi lên chuyện thương tâm, liền gọi Lục Bạc Ngôn đến đưa Tô Giản An đi.
Lục Bạc Ngôn nhìn ra được “tiểu quái thú” nhà mình có chút phiền muộn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Giản An lắc đầu, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe giọng nói quen thuộc sau lưng.
"Anh rể!"
Vẫn là chuyên gia trang điểm lần trước, khác biệt là lần này Đường Ngọc Lan cũng ở trong phòng thay đồ.
Đường Ngọc Lan mặt bộ âu phục màu xám được thiết kế riêng, trên chân là một đôi giày cao gót đen, tóc đã được tạo hình kỹ càng, trang điểm cũng tinh xảo còn đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo xa xỉ.Nhìn qua thật khí thế, có khí chất tao nhã năm tháng lắng đọng, vẻ thanh lịch khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái cùng thân thiết.
Tô Giản An vừa vào cửa đã bị Đường Ngọc Lan kéo lại với vẻ mặt chờ mong: "Giản An, mẹ đã tự ý chọn cho con một bộ lễ phục dạ hội. Con thử xem có thích không? Không thích chúng ta lại đổi bộ khác ."
Chuyên gia trang điểm đã đưa bộ lễ phục cho Tô Giản An xem.
Một chiếc váy dạ hội dài suông, chiết eo, phần ren ở thân trên được đính kim cương rất tinh xảo, sang trọng nhưng lại không phô trương, là phong cách rất nổi tiếng. Một dải trắng mỏng ở eo được sử dụng làm thắt lưng, phần dưới bồng bềnh, trông rất thanh lịch.
Chiếc váy được làm thủ công tỉ mỉ và chất liệu vải tinh xảo, có thể thấy giá trị rất xa xỉ.
Tô Giản An không thể tìm ra điểm nào không hài lòng, hơn nữa cô đã rất lâu không được mặc quần áo mẹ chọn.
Mặc dù chiếc váy có màu hồng nhạt kén người mặc nhưng cô vẫn nói: "Con sẽ thử".
Tô Giản An thay lễ phục đi ra, ánh mắt chuyên gia trang điểm cũng sáng lên: "Bà Lục, bộ lễ phục dạ hội rất hợp với cô, mặc kệ là phong cách hay khí chất. Màu của cô có thể làm nổi bật màu của trang phục, màu hồng nhạt cũng khiến da dẻ cô càng thêm trắng nõn bóng loáng. Ánh mắt phu nhân chọn lễ phục thật độc đáo."
Tô Giản An không yên tâm xoay người nhìn Đường Ngọc Lan: "Mẹ, thật sự có thể chứ?"
Mẹ cô đi rồi, cô cũng không mặc quần áo màu hồng nữa, không mấy tự tin với trang phục màu này.
"Đương nhiên có thể!" Đường Ngọc Lan đi tới chỉ váy cho Tô Giản An "Rất đẹp! Ta đã nói, con dâu ta mặc vào khẳng định so với người mẫu quốc tế còn đẹp hơn! Giản An , con thấy mặc cái này thế nào?"
Giản An cười gật gật đầu: "Được ạ."
"Vậy con trang điểm đi, mẹ đi xuống lầu chờ . Đúng rồi, quần áo của Bạc Ngôn ở tủ quần áo, đợi nó trở lại con bảo thằng bé thay nhé."
Đường Ngọc Lan dặn dò rồi xuống nhà, Tô Giản An ngồi trước gương phối hợp với chuyên gia trang điểu.
Sau hơn một giờ, cuối cùng cũng xong , Tô Giản An nhẹ nhàng thở ra, mới vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, là Lục Bạc Ngôn.
"Anh đã về rồi." Cô hiếm khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh, chỉ vào tủ bên cạnh “Mẹ nói quần áo của anh để trong đó. Cầm rồi thay đi. Chúng ta sắp đi rồi”.
Lục Bạc Ngôn không nhúc nhích, đánh giá Tô Giản An từ đầu đến chân. Tô Giản An cũng đi tới, ở trước mặt anh dạo qua một vòng, nụ cười sáng rực như nắng trưa: "Mẹ chọn lễ phục cho tôi, thế nào?"
Cô trang điểm màu nude, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tì vết, ngay cả cặp mắt hoa đào cũng trong suốt không chút tạp chất. Bờ vai và đường nét cổ, xương quai xanh đẹp đẽ của cô được phóng khoáng lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy những đường cong tinh xảo tuyệt mỹ của thân trên, vô tình hấp dẫn người ta.
Cách cô gần như vậy Lục Bạc Ngôn mới phát hiện, Tô Giản An khá gầy, nhưng là chỗ không nên gầy vẫn rất đầy đủ,
Xem ra “tiểu quái thú” nhà anh thật đúng là. . . . . . Thâm tàng bất lộ.
Chút tự tin nhỏ của Tô Giản An bị Lục Bạc Ngôn nhìn thì dần biết mất: "Anh cảm thấy xấu sao?"
Đâu chỉ là đẹp?
Quả thực đẹp đến mức anh muốn ngay lập tức kéo cô về phòng, xé toạc chiếc váy làm đôi.
"Không nói thì thôi." Tô Giản An hừ hừ, "Dù sao tôi cũng không định thay đổi!"
Lục Bạc Ngôn giữ chặt cô: "Tôi nói xấu khi nào ? Cô vui như vậy là vì mẹ thay cô chọn lễ phục ?" Ở trước mặt anh hoạt bát xoay quanh, đâu phải việc mà Tô Giản An đã trưởng thành sẽ làm? Có thể thấy được tâm trạng cô quả thật không tồi.
"Từ lúc mẹ tôi rời đi cũng không ai mua quần áo cho tôi ." Tô Giản An có chút ưu thương, "Quần áo anh tôi đưa đến đều do thư ký chọn ."
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, đột nhiên chú ý tới vết đỏ trên xương quai xanh Tô Giản An, đôi mắt hiện lên tia mất tự nhiên, ánh mắt liền bối rối .
Tô Giản An nghĩ anh đang nhìn vào ngực cô, muốn mắng đồ lưu manh, nhưng có chuyên gia trang điểm ở bên cạnh, cô đành phải nhịn xuống , hai gò má ửng đỏ trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn một cái.
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, cúi người ghé vào bên tai Tô Giản An: "Tuy rằng cô không phải “đồng bằng”, nhưng cũng không có gì đáng để nhìn, tôi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào đâu."
Tô Giản An : ". . . . . ."
Lục Bạc Ngôn gọi chuyên gia trang điểm, chỉ chỉ vào dấu đỏ trên xương quai xanh của Tô Giản An : "Che cho cô ấy một chút."
Sáng nay Tô Giản An tắm rửa liền phát hiện dấu vết này , nhưng làn da của cô mỏng, nhẹ nhàng chạm một chút cũng bị hồng vài ngày, cô tưởng bản thân không cẩn thận đụng phải đâu đó hay bị muỗi đốt , cũng không để ý.
Nhưng Lục Bạc Ngôn chỉ thẳng với chuyên gia trang điểm, thân là người từng trải đối phương cũng hiểu ý mà cười cười. . . . . . , Trong đầu cô như có cái gì"ầm" một tiếng mà nổ tung , hai gò má nhất thời đỏ như máu.
Cô khó thở nhìn qua kẻ đầu sỏ, Lục Bạc Ngôn lại vô cùng thân thiết an ủi cô: "Đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ chú ý chút."
Anh khẳng định là cố ý khiến người khác hiểu sai!
Tô Giản An giậm chân: "Liên quan gì đến anh?"
Ngốc muốn chết, Lục Bạc Ngôn nghĩ thầm, đây là kiệt tác của anh, sao có thể không liên quan được?
Nhưng nếu nói ra, “tiểu quái thú” chỉ sợ muốn cắn người.
Anh cũng không nói gì, chậm rãi lấy quần áo đi thay.
“Cái này có thể che được.” Chuyên gia trang điểm vội vàng an ủi Tô Giản An , "Bà Lục, đừng sốt ruột, che đi thì người khác đều nhìn không ra! Không cần thẹn thùng!"
Tô Giản An muốn khóc —— sự tình thật sự không phải như cô nghĩ .
Chỉ chốc lát, Lục Bạc Ngôn đã thay quần áo đi ra , vẫn mặc một bộ vest chỉnh tề, chỉ khác là chiếc cà vạt đã được thay bằng nơ, một chiếc khăn vuông màu trắng được thêm vào túi bên trái áo khoác, trông rất sang trọng và lịch lãm, mang hơi thở quý ông tự nhiên.
Người đàn ông này, trong công việc là người ưu tú tao nhã. Tham dự trường hợp xã giao lại giống một quý tộc sống an nhàn sung sướng từ nhỏ. Mỗi một mặt đều phong độ mê người, khó trách nhiều phụ nữ vì anh mà điên cuồng mê muội.
Yêu nghiệt! Tai họa!
Kẻ yêu nghiệt đi tới dắt tay Tô Giản An, mang theo cô xuống nhà.
Tô Giản An lúc đầu còn giãy dụa, Lục Bạc Ngôn vẫn không hề lay chuyển, quả nhiên xuống lầu thấy Đường Ngọc Lan, cô lập tức an phận , ngoan ngoãn như mèo con.
Đường Ngọc Lan thấy hai người tay trong tay đi xuống, vui mừng: "Xe đợi ở bên ngoài, chúng ta xuất phát đi."
Có hai chiếc xe đang đậu ở ngoài, là xe của Lục Bạc Ngôn và Đường Ngọc Lan , Tô Giản An nghĩ nghĩ, giãy tay Lục Bạc Ngôn: "Mẹ, con với mẹ đi chung xe."
"Làm sao vậy?" Đường Ngọc Lan sợ hai người cãi nhau, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Mẹ, không có gì." Lục Bạc Ngôn đi tới, cưng chiều Tô Giản An , "Cô ấy muốn cùng mẹ tâm sự, bọn con đi chung với mẹ."
Đường Ngọc Lan cười cười, kéo tay Tô Giản An: "Chúng ta ngồi phía sau. Bạc Ngôn, con lái xe đi?"
"Được"
Lục Bạc Ngôn nhận chìa khóa từ lái xe, ngồi trên ghế lái, Tô Giản An buồn bực nhìn anh —— sao cũng không thể thoát được người này ?
Đường từ khu biệt thự đến khách sạn hơi xa, Lục Bạc Ngôn chuyên tâm lái xe, Đường Ngọc Lan cùng Tô Giản An ở phía sau đang tán gẫu về chuyện mười bốn năm trước.
Mười bốn năm trước, Tô Giản An 10 tuổi hoàn toàn khác tính cách bây giờ, Đường Ngọc Lan nói lúc đó cô giống như cô hầu nhỏ quấn quít lấy Lục Bạc Ngôn, mặt cô liền đỏ bừng.
Sớm biết có ngày hôm nay, 14 năm trước cô nhất định sẽ là một nữ thần lạnh lùng, mới sẽ không quấn quít lấy Lục Bạc Ngôn đâu!
"Mới trước đây con mở miệng ra là ‘ anh trai Bạc Ngôn’." Đường Ngọc Lan nói "Thật sự gọi đến ta cũng thấy mềm lòng."
"Con. . . . ." Tô Giản An ấp úng, "Con đã quên rồi. . . . . ."
Thật ra, sao có thể quên?
Khi đó cô ngọt ngào gọi "anh trai Bạc Ngôn " , giống như rót mật vào bốn tiếng này, toàn bộ thế giới nghe xong cũng mềm lòng, duy chỉ Lục Bạc Ngôn xa cách cô, còn hù dọa cô.
Khi đó cô cảm thấy Lục Bạc Ngôn nhất định là rất chán ghét mình, nước mắt tí tách tuôn rơi, lúc cô méo miệng tủi thân rời đi, anh lại như có pháp thuật biến ra một cây keo mút, cô bật người liền nín khóc lại mỉm cười gọi anh.
Khi đó cô chẳng thiếu thứ gì, Lục Bạc Ngôn cho cô một cây kẹo mút cũng thấy đủ.
Khi đó cô là như vậy . . . . . . Không có chí khí.
Nhưng không lâu sau Đường Ngọc Lan liền mang theo Lục Bạc Ngôn đi Mĩ, cô cũng không gặp lại anh, cũng chưa bao giờ được ăn cây kẹo mút ngon như vậy nữa.
Mới đầu cô buồn bã rất nhiều, Tô Diệc Thừa còn tưởng rằng cô luyến tiếc Lục Bạc Ngôn, cô ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tô Diệc Thừa: "anh ơi, em muốn ăn kẹo mút, loại mà anh Bạc Ngôn cho em ấy."
Tô Diệc Thừa cười cô tham ăn, nhờ một người bạn mang cho cô một hộp lớn từ nước ngoài trở về, rõ ràng là cùng một nhãn hiệu, cùng một tỷ lệ và thành phần giống nhau, cũng cùng một bao bì đưa đến tận tay cô, như cô vẫn cảm thấy hương vị không đúng .
Cô ăn rất nhiều, cũng cũng không tìm ra hương vị mà Lục Bạc Ngôn đã cho cô
Nghĩ, Tô Giản An thở dài, Đường Ngọc Lan nghĩ đến cô nhớ về quá khứ, an ủi cô: "Đã quên thì không sao, các con còn có về sau."
Tô Giản An cười cười.
Đường Ngọc Lan sai lầm rồi, từ trước kia cô cũng nhớ rõ, nhưng cô cùng Lục Bạc Ngôn, không có về sau.
Lục Bạc Ngôn nhìn nụ cười của Tô Giản An qua gương chiếu hậu, không cần phí sức, anh đã biết cô suy nghĩ cái gì .
Ngu ngốc.
. . . . . .
Đúng bảy giờ, đã tới địa điểm buổi đấu giá, Đường Ngọc Lan mang theo Tô Giản An vào làm quen hội trường, tới bảy giờ mười lăm, rất nhiều khách mời đã tới, Đường Ngọc Lan sắp xếp Lục Bạc Ngôn đi kiểm tra vật phẩm đấu giá, bà mang theo Tô Giản An đến cửa tiếp đãi khách.
Trong giới cũng có người biết đến Tô Giản An , sau khi vụ việc truy lùng người xảy ra, Tô Giản An càng trở nên nổi tiếng. Đường Ngọc Lan đã sớm thả ra tin tức Tô Giản An hôm nay sẽ tham dự, vài vị phu nhân quen biết với mẹ cô cũng đến gặp cô.
"Giản An, vài năm không thấy, cháu trưởng thành là một cô gái xinh đẹp không nói, còn gả cho tình nhân trong mộng của các tiểu thư thành phố A, mẹ cháu đã có thể an tâm . Mấy năm nay, chúng ta đều rất nhớ mẹ cháu."
Tô Giản An có trí nhớ tốt, còn có thể mỉm cười gọi chính xác tên từng vị phu nhân, tất cả đều mặt mày hớn hở, kích động như hận không thể đem Tô Giản An về làm con gái ruột của mình vậy.
Có thể họ nhớ đến mẹ là thật, nhưng cố ý đến đây để nhìn cô, Tô Giản An lựa chọn cười trừ.
Nếu cô không gả cho Lục Bạc Ngôn, quần áo đắt tiền đứng tham dự bữa tiệc này, mà cả ngày mặc áo khoác trắng đứng giải phẫu thi thể, có ai sẽ đến thăm cô?
Đường Ngọc Lan thấy cũng gần như xong việc , cũng không muốn mỗi người đến đều nhắc tới mẹ của Tô Giản An gợi lên chuyện thương tâm, liền gọi Lục Bạc Ngôn đến đưa Tô Giản An đi.
Lục Bạc Ngôn nhìn ra được “tiểu quái thú” nhà mình có chút phiền muộn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Giản An lắc đầu, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe giọng nói quen thuộc sau lưng.
"Anh rể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.