Chương 51: Bí Mật Của Tô Giản An (2)
Đường Ngọc
16/07/2021
Từ thời đi học, Tô Giản An luôn là một học bá chỉ có trong truyền thuyết.Nhưng về phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô luôn chậm chạp trì độn.
Cho nên, dù cô đã quen biết Lục Bạc Ngôn từ năm mười tuổi, nhưng thật lâu sau mới phát hiện ra bản thân mình đã thích anh, mà trong khoảng thời gian đó, cô gái nhỏ ngày nào đã dần trở thành cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều , Lục Bạc Ngôn sao. . . . . . Cô đã không gặp lại anh trong nhiều năm như vậy , cô không còn biết liệu anh có còn đẹp trai như năm 16 tuổi hay không, dáng vẻ hiện tại của anh như thế nào.
Nhưng cô vẫn một mực thích anh.
Lúc năm nhất sơ trung nhận được bức thư tình đầu tiên, trong tờ thư được ướp hương thơm có ảnh chụp của một cậu bé, cô xem liếc mắt một cái, trong đầu tự động nghĩ đến dáng vẻ của Lục Bạc Ngôn , cái mũi của cậu bạn này không thẳng như của Lục Bạc Ngôn , ánh mắt không được đẹp và thâm thúy như Lục Bạc Ngôn, kiểu tóc cũng không tự nhiên được như Lục Bạc Ngôn, tất cả đều không so được với Lục Bạc Ngôn.
Lên năm hai sơ trung lại bị bạn khác giới chặn đường thổ lộ, một cậu nam sinh hùng hổ như du côn muốn cô làm bạn gái cậu ta, cam đoan sau này ở trường học cô có thể hoành hành ngang ngược không người nào dám bắt nạt. Cô đánh giá cậu nam sinh kia, ừm, không có một chút khí chất, không giống Lục Bạc Ngôn, khiến cho người ta chỉ cần xem liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn bởi sự trầm ổn cùng tao nhã mà những người bạn cùng lứa không có được của anh.
Sau đó là sự xuất hiện của mẹ con Tô Viên Viên, rồi mẹ cô đột ngột qua đời, cuộc đời cô bắt đầu vĩnh viễn chìm vào bóng đêm.
Ban ngày cô nhốt mình trong phòng của mẹ, đêm về khóc lóc thảm thương , vài lần cảm thấy bản thân như sống không nổi nữa, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô lại nhớ tới Lục Bạc Ngôn.
Lúc cô gặp anh, cha anh vừa qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ. Mẹ nói với cô anh trai đang rất buồn, con chơi cùng anh được không?
Khi đó sự đeo bám của cô có thể đã khiến Lục Bạc Ngôn phiền chán, nhưng hiện tại bóng hình anh lại trở thành trụ cột để cô dựa vào.
Lục Bạc Ngôn có thể đối mặt với sự thật rằng người thân yêu của mình đã rời khỏi thế giới này, cô vì cái gì mà không thể chứ?Ít nhất cũng phải cứng rắn,mạnh mẽ như anh thì mới có thể xứng đôi với anh, phải không?
Cứ như vậy, cô vẫn luôn khắc ghi hình ảnh của Lục Bạc Ngôn từ lúc nào mà không hề hay biết, cũng nhờ chút ký ức về anh mà cô có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn đó.
Lúc này cô còn còn chưa hề ý thức được việc mình thích Lục Bạc Ngôn.
Khi chuẩn bị tốt nghiệp trung học, cô vô tình nhìn thấy anh xuất hiện trên trang bìa của cuốn tạp chí tài chính.
Trong trí nhớ của cô, anh Bạc Ngôn vẫn là chàng thiếu niên mười sáu tuổi, mặc áo len và quần âu, nhưng anh ở trên bìa tạp chí, mặc tây trang may thủ công đắt tiền, dáng vẻ càng trở nên lạnh lùng rõ ràng hơn, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy khó lường, trông anh có vẻ đã cao hơn năm mười sáu tuổi không ít.
Anh từ một cậu thiếu niên, biến thành một doanh nhân ưu tú và thành đạt.
Cô bỗng nhiên hiểu được, Lục Bạc Ngôn đã trở thành một người đàn ông rồi .
Khoảnh khắc đó, tim cô đập thình thịch liên hồi, bạn bè trong lớp thấy cô thất thần, cười xấu xa rồi trêu chọc: "Giản An, cậu cũng có ngày ngồi ngẩn người tương tư nha! Vị doanh nhân này đẹp trai siêu cấp như vậy! Cậu có thích anh ta không?"
Thích chứ, Tô Giản An nghe được tiếng lòng của bản thân thốt lên, vẫn luôn thích anh mà.
Lúc này, cô mới chợt hiểu ra được tại sao bản thân lại không thể giống như những cô nữ sinh bình thường, có thể rung động với một cậu nam sinh cùng tuổi, cùng bọn họ trải qua một tình yêu gà bông thuần khiết thời thanh xuân; vì sao khi cậu nam sinh ngỗ nghịch ngồi bàn cuối, vẫn luôn là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường nói thích cô, cô lại nhịn không được mà đem bọn họ ra so sánh với Lục Bạc Ngôn,cuối cùng đều tự cảm thấy được bọn họ so ra thì kém Lục Bạc Ngôn rất nhiều.
Thật ra từ năm mười tuổi cô đã có mối tình đầu, rất thích Lục Bạc Ngôn, nhưng mà cho tới bây giờ mới phát hiện ra.
Trung học cũng mau chóng tốt nghiệp, cô thi vào đại học A, bắt đầu thích xem đủ các loại tạp chí tài chính và kinh tế, bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ đọc được những tin tức có liên quan đến Lục Bạc Ngôn, hoặc là những tin phỏng vấn anh.
Những tấm ảnh chụp anh trên tạp chí online cô tải về rồi giấu chúng trong album bí mật của điện thoại, ngay cả Lạc Tiểu Tịch cũng không biết.
Bốn năm đại học, cô cứ như vậy mà thầm thương trộm nhớ Lục Bạc Ngôn, những lúc ngẫu nhiên cùng Đường Ngọc Lan nói chuyện qua điện thoại, cũng có thể nghe được tin tức của Lục Bạc Ngôn từ miệng Đường Ngọc Lan.
Nhiều lần, Đường Ngọc Lan còn hỏi cô có muốn qua nhà bà ăn cơm hay không, nói Lục Bạc Ngôn hôm nay sẽ trở về, bọn họ có thể được gặp mặt.
Khi đó Lục Bạc Ngôn đã xây dựng và phát triển Lục Thị trở thành một đế quốc trong giới kinh doanh, anh đã trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái, tin đồn qua lại cùng Hàn Nhược Hi ồn ào huyên náo, ảnh chụp chung giữa hai người họ có mặt khắp mọi nơi, cô lắc đầu từ chối, lấy cớ học tập rất bận rộn, nhiều việc.
Thật ra là do sợ hãi khi phải tận mắt nhìn thấy anh cũng người khác ở bên nhau.
Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều cô gái yêu thầm người khác, ít nhất cô đã gặp được Lục Bạc Ngôn từ rất sớm, bây giờ còn có thể nghe được tin tức về anh bất cứ lúc nào.
Sau khi tốt nghiệp, Tô Diệp Thừa bảo cô đi du học, cô lựa chọn ngôi trường nơi Lục Bạc Ngôn đã học qua.
Khi còn học tại Đại học Columbia, Lục Bạc Ngôn cũng là một nhân vật truyền kỳ, có sức ảnh hưởng, tốt nghiệp nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhiều giáo sư nhớ tên anh, cô thỉnh thoảng có thể được giáo sư hoặc là bạn cùng lớp nói cho nghe về những mẩu chuyện khi anh còn học ở trường, vì vậy cô luôn cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu. Giang Thiếu Khải nói sau cô qua đây du học có phải đã tiếp xúc quá nhiều xác chết rồi không, nên mới thường xuyên cười cười như người mắc bệnh thần kinh vậy.
Giống bệnh thần kinh thì như bệnh thần kinh đi, thích Lục Bạc Ngôn là chuyện riêng của mình cô.
Trong hai năm đi du học, Tô Diệc Thừa cũng tập trung phát triển tập đoàn Thừa An lớn mạnh, tập đoàn Thừa An chèn ép Tô Thị, khiến cho Tô Hồng Viễn không thở nổi, Tô Hồng Viễn có ý định muốn bắt cóc cô để uy hiếp Tô Diệc Thừa.
Lúc Tô Diệc Thừa cùng Đường Ngọc Lan đưa ra đề nghị để cô cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn, phản ứng đầu tiên của Tô Giản An là sợ hãi.
Trộm thích người ta đã nhiều năm như vậy,anh hiện tại lại xuất sắc đến thế, mà cô cả ngày chỉ biết giao tiếp với mấy thi thể, huống chi. . . . . . Hình như anh đã có người mình thích rồi.
Trộm để ý đến anh cô đã thấy rất thỏa mãn, sao có thể con mơ mộng được kết hôn với anh chứ?
"Giản An, đây là cơ hội duy nhất của em." Tô Diệc Thừa nói với em gái, "Em thích cậu ta, anh biết."
Cô nhìn anh trai mình, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời, giống như một cô bé trộm đi giày cao gót của mẹ rồi bị phát hiện, đỏ mặt quẫn bách đến mức hận không thể biến mất từ nay về sau.
"Em thích cái gì thì phải tự mình đấu tranh để đạt được, thích một người cũng giống như vậy." Tô Diệc Thừa xoa đầu em gái, chậm rãi nói, "Nghĩ lại xem, nếu cậu ta kết hôn cùng người khác, em có cảm thấy khổ sở không?"
Cô ngây ngốc gật gật đầu, Tô Diệc Thừa nói tiếp: "Vậy em cùng cậu ta kết hôn đi. Không cần đem cậu ta tặng không cho người khác, ít nhất em cũng nên vì chính mình mà tranh thủ một lần."
Sau đó, cô gật đầu đồng ý cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn, cùng anh trở thành vợ chồng, Lục Bạc Ngôn lại nói với cô, hai năm sau cả hai sẽ ly hôn.
"Ồ, thật trùng hợp, vừa lúc tôi cũng không có chút tình cảm nào với anh cả" —— lúc ấy cô trả lời Lục Bạc Ngôn như vậy chỉ là giả vờ , trong lòng cô thật ra rất khổ sở.
Lục Bạc Ngôn từng hỏi cô, vì sao lại đồng ý kết hôn với anh, nguyên nhân thật sự đương nhiên là vì cô thích anh. Giang Thiếu Khải hỏi cô có gì đó ... muốn nói với Lục Bạc Ngôn hay không, cô chỉ muốn nói cho Lục Bạc Ngôn là cô thích anh, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu anh cùng Hàn Nhược Hi đã thật sự ở bên nhau, thì câu nói này sẽ trở thành vô nghĩa.
Dù sao có thể được cùng anh kết hôn, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Cô trộm thích Lục Bạc Ngôn nhiều năm như vậy, ngay cả mong muốn được ở bên cạnh anh cũng không dám nghĩ, càng miễn bàn đến chuyện kết hôn . Cho dù lần này thật sự bị giết , cô ít nhất cũng cùng Lục Bạc Ngôn làm vợ chồng suốt hai tháng, tuy rằng không lâu, nhưng cũng đủ để thấy đời này không uổng phí.
Xem xem, tình cảm cô cất giấu sâu trong vỏ bọc kiêu ngạo từ trong cốt khí đã trở nên hèn mọn, cho nên cô cũng không dám nhắc tới, không dám nói cho bất luận kẻ nào.
Tuy nhiên cô không nghĩ tới, Giang Thiếu Khải lại nhìn thấu được tất cả.
Tô Giản An đã không còn vẻ bối rối như cô gái năm đó bị Tô Diệc Thừa vạch trần tâm tư , cô cười cười, dùng giọng điệu cầu khẩn nói với Giang Thiếu Khải: "Đừng có nói cho người khác biết."
Giang Thiếu Khải tức giận đến đau cả tâm can: "Đồ không có tiền đồ!"
"Ai nói ? Nhưng mà tiền đồ của tôi đều đặt ở nơi khác rồi !"
"Luyện công phu đấu võ mồm cùng tôi thì có ích lợi gì?" Giang Thiếu Khải nói, "Đi theo Hàn Nhược Hi mà đấu đi, đem Lục Bạc Ngôn đoạt lấy thì mới là hữu dụng nha!"
Tô Giản An nhớ tới ảnh chụp Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn quần áo xốc xếch, dây dưa cùng một chỗ : "Tranh đoạt thế nào được, người ta là có tình cảm với nhau mà."
"Giản An, tôi đột nhiên cảm thấy cô giờ có chút đáng thương."
"Thân thể tôi khỏe mạnh, ăn được no, mặc được ấm, gả được cho người đàn ông tôi thích nhất, làm sao lại đáng thương?" Tô Giản An bĩu môi nói "Còn không bằng anh cảm thấy đáng thương cho Tiểu Tịch đi, cô ấy bị cha cắt đứt tiền tiêu vặt . . . . . ."
Giang Thiếu Khải "Xùy" một tiếng: " Lạc Tiểu Tịch, người ta so với cô còn dũng cảm hơn nhiều."
Tô Giản An sửng sốt một chút, nở nụ cười.
Đúng vậy, Tiểu Tịch quả thật so với cô dũng cảm hơn nhiều, thích ai đó thì sẽ lớn tiếng tỏ tình, người ta không đồng ý là chuyện của người ta, không liên quan gì cả, cô ấy sẽ tiếp tục theo đuổi.
Tô Giản An cầm theo điện thoại và bình giữ nhiệt đứng dậy: "Ngày mai lại mang cơm trưa qua cho anh."
Giang Thiếu Khải lúc này cũng không từ chối: "Lái xe cẩn thận chút."
Lúc Tô Giản An về đến nhà thì trời đã không còn sớm, cô đậu xe xong thì cầm bình giữ nhiệt mang vào nhà, thấy Lục Bạc Ngôn đang ngồi một mình trên sô pha ở phòng khách, trước mặt anh vẫn có khói phảng phất, và mẩu thuốc lá trong gạt tàn, mơ hồ còn có mùi khói thuốc trong không khí.
Trong ấn tượng của cô, Lục Bạc Ngôn sẽ không hút thuốc lá .
Cô đi qua hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên nâng mắt lên: "Không có việc gì. Cô vẫn ở bệnh viện đến giờ?"
Tô Giản An gật gật đầu: "Tiểu Tịch cũng ở đó, chúng tôi liền. . . . . . nói chuyện một lúc lâu."
Lục Bạc Ngôn “Ừ” một tiếng, bàn tay vươn ra với điếu thuốc cùng hộp diêm, không biết vì sao mà sau đó lại rụt trở về, anh nhìn về phía Tô Giản An: "Không có việc gì thì hãy đi ngủ sớm một chút."
"Ngày hôm qua. . . . . ." Tô Giản An do dự một chút vẫn lên tiếng, "Di động của tôi vẫn luôn để ở nhà của Tiểu Tịch gia, cho nên không biết anh có gọi điện thoại cho tôi, anh. . . . . . anh muốn nói với tôi chuyện gì sao?"
Cô không phủ nhận trong lòng có một tia chờ mong, nhưng mà, biểu cảm của Lục Bạc Ngôn lại không có gì khác thường, anh nói: "Không có gì."
Anh dường như không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa , Tô Giản An che dấu sự thất vọng trong lòng "Ô" một tiếng rồi cầm theo bình giữ nhiệt lên tầng.
Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường, Tô Giản An mới cảm giác sau đầu đau nhức.
Cô đột nhiên nhớ tới, tên hung thủ đêm qua có đánh vào sau đầu khiến cô ngất xỉu , hiện tại cảm thấy đau là rất bình thường .
Để an toàn, cô vẫn mò xuống tầng tìm tủ thuốc gia đình.
Hơn mười một giờ , đèn chùm pha lê trong phòng khách đã tắt, chỉ chừa lại mấy ánh đèn tường tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, Tô Giản An ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc.
Cô theo bản năng nhìn về phía sô pha ở kia, Lục Bạc Ngôn vẫn còn ngồi trên sô pha , đầu ngón tay lượn lờ khói thuốc, mà bóng lưng anh trông vô cùng cô đơn.
Tô Giản An đã xem qua một cuốn sách nói rằng, khuôn mặt con người có thể được ngụy trang cẩn thận không lọt một kẽ hở, nhưng bóng lưng thì không thể ngụy trang.
Một người luôn hạnh phúc viên mãn, hay là cô độc bất lực, theo bóng lưng của người đó đều có thể nhìn ra được.
Lục Bạc Ngôn. . . . . . Anh có thuộc kiểu người sau ư? Nếu không vì sao lại phải ngồi đơn độc một mình hút thuốc trên sô pha?
Trái tim Tô Giản An như bị vô vàn cây châm đâm vào, bước chân cô không tự chủ mà bước đến trước mặt Lục Bạc Ngôn.
Cho dù anh không thích cô tới gần cũng được, nhưng cô không thể làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục để anh một mình được.
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới Tô Giản An khuya như vậy còn chạy xuống đây, anh dụi tắt thuốc: "Không phải bảo cô đi ngủ sớm một chút sao?"
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An do dự đắn đo, sau một lúc lâu mới lên tiếng "Tôi xuống dưới để tìm tủ thuốc."
Đồng tử trong mắt Lục Bạc Ngôn đột nhiên co rút lại: "Làm sao lại bị thương rồi?"
Cho nên, dù cô đã quen biết Lục Bạc Ngôn từ năm mười tuổi, nhưng thật lâu sau mới phát hiện ra bản thân mình đã thích anh, mà trong khoảng thời gian đó, cô gái nhỏ ngày nào đã dần trở thành cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều , Lục Bạc Ngôn sao. . . . . . Cô đã không gặp lại anh trong nhiều năm như vậy , cô không còn biết liệu anh có còn đẹp trai như năm 16 tuổi hay không, dáng vẻ hiện tại của anh như thế nào.
Nhưng cô vẫn một mực thích anh.
Lúc năm nhất sơ trung nhận được bức thư tình đầu tiên, trong tờ thư được ướp hương thơm có ảnh chụp của một cậu bé, cô xem liếc mắt một cái, trong đầu tự động nghĩ đến dáng vẻ của Lục Bạc Ngôn , cái mũi của cậu bạn này không thẳng như của Lục Bạc Ngôn , ánh mắt không được đẹp và thâm thúy như Lục Bạc Ngôn, kiểu tóc cũng không tự nhiên được như Lục Bạc Ngôn, tất cả đều không so được với Lục Bạc Ngôn.
Lên năm hai sơ trung lại bị bạn khác giới chặn đường thổ lộ, một cậu nam sinh hùng hổ như du côn muốn cô làm bạn gái cậu ta, cam đoan sau này ở trường học cô có thể hoành hành ngang ngược không người nào dám bắt nạt. Cô đánh giá cậu nam sinh kia, ừm, không có một chút khí chất, không giống Lục Bạc Ngôn, khiến cho người ta chỉ cần xem liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn bởi sự trầm ổn cùng tao nhã mà những người bạn cùng lứa không có được của anh.
Sau đó là sự xuất hiện của mẹ con Tô Viên Viên, rồi mẹ cô đột ngột qua đời, cuộc đời cô bắt đầu vĩnh viễn chìm vào bóng đêm.
Ban ngày cô nhốt mình trong phòng của mẹ, đêm về khóc lóc thảm thương , vài lần cảm thấy bản thân như sống không nổi nữa, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô lại nhớ tới Lục Bạc Ngôn.
Lúc cô gặp anh, cha anh vừa qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ. Mẹ nói với cô anh trai đang rất buồn, con chơi cùng anh được không?
Khi đó sự đeo bám của cô có thể đã khiến Lục Bạc Ngôn phiền chán, nhưng hiện tại bóng hình anh lại trở thành trụ cột để cô dựa vào.
Lục Bạc Ngôn có thể đối mặt với sự thật rằng người thân yêu của mình đã rời khỏi thế giới này, cô vì cái gì mà không thể chứ?Ít nhất cũng phải cứng rắn,mạnh mẽ như anh thì mới có thể xứng đôi với anh, phải không?
Cứ như vậy, cô vẫn luôn khắc ghi hình ảnh của Lục Bạc Ngôn từ lúc nào mà không hề hay biết, cũng nhờ chút ký ức về anh mà cô có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn đó.
Lúc này cô còn còn chưa hề ý thức được việc mình thích Lục Bạc Ngôn.
Khi chuẩn bị tốt nghiệp trung học, cô vô tình nhìn thấy anh xuất hiện trên trang bìa của cuốn tạp chí tài chính.
Trong trí nhớ của cô, anh Bạc Ngôn vẫn là chàng thiếu niên mười sáu tuổi, mặc áo len và quần âu, nhưng anh ở trên bìa tạp chí, mặc tây trang may thủ công đắt tiền, dáng vẻ càng trở nên lạnh lùng rõ ràng hơn, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy khó lường, trông anh có vẻ đã cao hơn năm mười sáu tuổi không ít.
Anh từ một cậu thiếu niên, biến thành một doanh nhân ưu tú và thành đạt.
Cô bỗng nhiên hiểu được, Lục Bạc Ngôn đã trở thành một người đàn ông rồi .
Khoảnh khắc đó, tim cô đập thình thịch liên hồi, bạn bè trong lớp thấy cô thất thần, cười xấu xa rồi trêu chọc: "Giản An, cậu cũng có ngày ngồi ngẩn người tương tư nha! Vị doanh nhân này đẹp trai siêu cấp như vậy! Cậu có thích anh ta không?"
Thích chứ, Tô Giản An nghe được tiếng lòng của bản thân thốt lên, vẫn luôn thích anh mà.
Lúc này, cô mới chợt hiểu ra được tại sao bản thân lại không thể giống như những cô nữ sinh bình thường, có thể rung động với một cậu nam sinh cùng tuổi, cùng bọn họ trải qua một tình yêu gà bông thuần khiết thời thanh xuân; vì sao khi cậu nam sinh ngỗ nghịch ngồi bàn cuối, vẫn luôn là người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường nói thích cô, cô lại nhịn không được mà đem bọn họ ra so sánh với Lục Bạc Ngôn,cuối cùng đều tự cảm thấy được bọn họ so ra thì kém Lục Bạc Ngôn rất nhiều.
Thật ra từ năm mười tuổi cô đã có mối tình đầu, rất thích Lục Bạc Ngôn, nhưng mà cho tới bây giờ mới phát hiện ra.
Trung học cũng mau chóng tốt nghiệp, cô thi vào đại học A, bắt đầu thích xem đủ các loại tạp chí tài chính và kinh tế, bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ đọc được những tin tức có liên quan đến Lục Bạc Ngôn, hoặc là những tin phỏng vấn anh.
Những tấm ảnh chụp anh trên tạp chí online cô tải về rồi giấu chúng trong album bí mật của điện thoại, ngay cả Lạc Tiểu Tịch cũng không biết.
Bốn năm đại học, cô cứ như vậy mà thầm thương trộm nhớ Lục Bạc Ngôn, những lúc ngẫu nhiên cùng Đường Ngọc Lan nói chuyện qua điện thoại, cũng có thể nghe được tin tức của Lục Bạc Ngôn từ miệng Đường Ngọc Lan.
Nhiều lần, Đường Ngọc Lan còn hỏi cô có muốn qua nhà bà ăn cơm hay không, nói Lục Bạc Ngôn hôm nay sẽ trở về, bọn họ có thể được gặp mặt.
Khi đó Lục Bạc Ngôn đã xây dựng và phát triển Lục Thị trở thành một đế quốc trong giới kinh doanh, anh đã trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái, tin đồn qua lại cùng Hàn Nhược Hi ồn ào huyên náo, ảnh chụp chung giữa hai người họ có mặt khắp mọi nơi, cô lắc đầu từ chối, lấy cớ học tập rất bận rộn, nhiều việc.
Thật ra là do sợ hãi khi phải tận mắt nhìn thấy anh cũng người khác ở bên nhau.
Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều cô gái yêu thầm người khác, ít nhất cô đã gặp được Lục Bạc Ngôn từ rất sớm, bây giờ còn có thể nghe được tin tức về anh bất cứ lúc nào.
Sau khi tốt nghiệp, Tô Diệp Thừa bảo cô đi du học, cô lựa chọn ngôi trường nơi Lục Bạc Ngôn đã học qua.
Khi còn học tại Đại học Columbia, Lục Bạc Ngôn cũng là một nhân vật truyền kỳ, có sức ảnh hưởng, tốt nghiệp nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhiều giáo sư nhớ tên anh, cô thỉnh thoảng có thể được giáo sư hoặc là bạn cùng lớp nói cho nghe về những mẩu chuyện khi anh còn học ở trường, vì vậy cô luôn cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu. Giang Thiếu Khải nói sau cô qua đây du học có phải đã tiếp xúc quá nhiều xác chết rồi không, nên mới thường xuyên cười cười như người mắc bệnh thần kinh vậy.
Giống bệnh thần kinh thì như bệnh thần kinh đi, thích Lục Bạc Ngôn là chuyện riêng của mình cô.
Trong hai năm đi du học, Tô Diệc Thừa cũng tập trung phát triển tập đoàn Thừa An lớn mạnh, tập đoàn Thừa An chèn ép Tô Thị, khiến cho Tô Hồng Viễn không thở nổi, Tô Hồng Viễn có ý định muốn bắt cóc cô để uy hiếp Tô Diệc Thừa.
Lúc Tô Diệc Thừa cùng Đường Ngọc Lan đưa ra đề nghị để cô cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn, phản ứng đầu tiên của Tô Giản An là sợ hãi.
Trộm thích người ta đã nhiều năm như vậy,anh hiện tại lại xuất sắc đến thế, mà cô cả ngày chỉ biết giao tiếp với mấy thi thể, huống chi. . . . . . Hình như anh đã có người mình thích rồi.
Trộm để ý đến anh cô đã thấy rất thỏa mãn, sao có thể con mơ mộng được kết hôn với anh chứ?
"Giản An, đây là cơ hội duy nhất của em." Tô Diệc Thừa nói với em gái, "Em thích cậu ta, anh biết."
Cô nhìn anh trai mình, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời, giống như một cô bé trộm đi giày cao gót của mẹ rồi bị phát hiện, đỏ mặt quẫn bách đến mức hận không thể biến mất từ nay về sau.
"Em thích cái gì thì phải tự mình đấu tranh để đạt được, thích một người cũng giống như vậy." Tô Diệc Thừa xoa đầu em gái, chậm rãi nói, "Nghĩ lại xem, nếu cậu ta kết hôn cùng người khác, em có cảm thấy khổ sở không?"
Cô ngây ngốc gật gật đầu, Tô Diệc Thừa nói tiếp: "Vậy em cùng cậu ta kết hôn đi. Không cần đem cậu ta tặng không cho người khác, ít nhất em cũng nên vì chính mình mà tranh thủ một lần."
Sau đó, cô gật đầu đồng ý cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn, cùng anh trở thành vợ chồng, Lục Bạc Ngôn lại nói với cô, hai năm sau cả hai sẽ ly hôn.
"Ồ, thật trùng hợp, vừa lúc tôi cũng không có chút tình cảm nào với anh cả" —— lúc ấy cô trả lời Lục Bạc Ngôn như vậy chỉ là giả vờ , trong lòng cô thật ra rất khổ sở.
Lục Bạc Ngôn từng hỏi cô, vì sao lại đồng ý kết hôn với anh, nguyên nhân thật sự đương nhiên là vì cô thích anh. Giang Thiếu Khải hỏi cô có gì đó ... muốn nói với Lục Bạc Ngôn hay không, cô chỉ muốn nói cho Lục Bạc Ngôn là cô thích anh, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu anh cùng Hàn Nhược Hi đã thật sự ở bên nhau, thì câu nói này sẽ trở thành vô nghĩa.
Dù sao có thể được cùng anh kết hôn, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Cô trộm thích Lục Bạc Ngôn nhiều năm như vậy, ngay cả mong muốn được ở bên cạnh anh cũng không dám nghĩ, càng miễn bàn đến chuyện kết hôn . Cho dù lần này thật sự bị giết , cô ít nhất cũng cùng Lục Bạc Ngôn làm vợ chồng suốt hai tháng, tuy rằng không lâu, nhưng cũng đủ để thấy đời này không uổng phí.
Xem xem, tình cảm cô cất giấu sâu trong vỏ bọc kiêu ngạo từ trong cốt khí đã trở nên hèn mọn, cho nên cô cũng không dám nhắc tới, không dám nói cho bất luận kẻ nào.
Tuy nhiên cô không nghĩ tới, Giang Thiếu Khải lại nhìn thấu được tất cả.
Tô Giản An đã không còn vẻ bối rối như cô gái năm đó bị Tô Diệc Thừa vạch trần tâm tư , cô cười cười, dùng giọng điệu cầu khẩn nói với Giang Thiếu Khải: "Đừng có nói cho người khác biết."
Giang Thiếu Khải tức giận đến đau cả tâm can: "Đồ không có tiền đồ!"
"Ai nói ? Nhưng mà tiền đồ của tôi đều đặt ở nơi khác rồi !"
"Luyện công phu đấu võ mồm cùng tôi thì có ích lợi gì?" Giang Thiếu Khải nói, "Đi theo Hàn Nhược Hi mà đấu đi, đem Lục Bạc Ngôn đoạt lấy thì mới là hữu dụng nha!"
Tô Giản An nhớ tới ảnh chụp Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn quần áo xốc xếch, dây dưa cùng một chỗ : "Tranh đoạt thế nào được, người ta là có tình cảm với nhau mà."
"Giản An, tôi đột nhiên cảm thấy cô giờ có chút đáng thương."
"Thân thể tôi khỏe mạnh, ăn được no, mặc được ấm, gả được cho người đàn ông tôi thích nhất, làm sao lại đáng thương?" Tô Giản An bĩu môi nói "Còn không bằng anh cảm thấy đáng thương cho Tiểu Tịch đi, cô ấy bị cha cắt đứt tiền tiêu vặt . . . . . ."
Giang Thiếu Khải "Xùy" một tiếng: " Lạc Tiểu Tịch, người ta so với cô còn dũng cảm hơn nhiều."
Tô Giản An sửng sốt một chút, nở nụ cười.
Đúng vậy, Tiểu Tịch quả thật so với cô dũng cảm hơn nhiều, thích ai đó thì sẽ lớn tiếng tỏ tình, người ta không đồng ý là chuyện của người ta, không liên quan gì cả, cô ấy sẽ tiếp tục theo đuổi.
Tô Giản An cầm theo điện thoại và bình giữ nhiệt đứng dậy: "Ngày mai lại mang cơm trưa qua cho anh."
Giang Thiếu Khải lúc này cũng không từ chối: "Lái xe cẩn thận chút."
Lúc Tô Giản An về đến nhà thì trời đã không còn sớm, cô đậu xe xong thì cầm bình giữ nhiệt mang vào nhà, thấy Lục Bạc Ngôn đang ngồi một mình trên sô pha ở phòng khách, trước mặt anh vẫn có khói phảng phất, và mẩu thuốc lá trong gạt tàn, mơ hồ còn có mùi khói thuốc trong không khí.
Trong ấn tượng của cô, Lục Bạc Ngôn sẽ không hút thuốc lá .
Cô đi qua hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên nâng mắt lên: "Không có việc gì. Cô vẫn ở bệnh viện đến giờ?"
Tô Giản An gật gật đầu: "Tiểu Tịch cũng ở đó, chúng tôi liền. . . . . . nói chuyện một lúc lâu."
Lục Bạc Ngôn “Ừ” một tiếng, bàn tay vươn ra với điếu thuốc cùng hộp diêm, không biết vì sao mà sau đó lại rụt trở về, anh nhìn về phía Tô Giản An: "Không có việc gì thì hãy đi ngủ sớm một chút."
"Ngày hôm qua. . . . . ." Tô Giản An do dự một chút vẫn lên tiếng, "Di động của tôi vẫn luôn để ở nhà của Tiểu Tịch gia, cho nên không biết anh có gọi điện thoại cho tôi, anh. . . . . . anh muốn nói với tôi chuyện gì sao?"
Cô không phủ nhận trong lòng có một tia chờ mong, nhưng mà, biểu cảm của Lục Bạc Ngôn lại không có gì khác thường, anh nói: "Không có gì."
Anh dường như không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa , Tô Giản An che dấu sự thất vọng trong lòng "Ô" một tiếng rồi cầm theo bình giữ nhiệt lên tầng.
Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường, Tô Giản An mới cảm giác sau đầu đau nhức.
Cô đột nhiên nhớ tới, tên hung thủ đêm qua có đánh vào sau đầu khiến cô ngất xỉu , hiện tại cảm thấy đau là rất bình thường .
Để an toàn, cô vẫn mò xuống tầng tìm tủ thuốc gia đình.
Hơn mười một giờ , đèn chùm pha lê trong phòng khách đã tắt, chỉ chừa lại mấy ánh đèn tường tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, Tô Giản An ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc.
Cô theo bản năng nhìn về phía sô pha ở kia, Lục Bạc Ngôn vẫn còn ngồi trên sô pha , đầu ngón tay lượn lờ khói thuốc, mà bóng lưng anh trông vô cùng cô đơn.
Tô Giản An đã xem qua một cuốn sách nói rằng, khuôn mặt con người có thể được ngụy trang cẩn thận không lọt một kẽ hở, nhưng bóng lưng thì không thể ngụy trang.
Một người luôn hạnh phúc viên mãn, hay là cô độc bất lực, theo bóng lưng của người đó đều có thể nhìn ra được.
Lục Bạc Ngôn. . . . . . Anh có thuộc kiểu người sau ư? Nếu không vì sao lại phải ngồi đơn độc một mình hút thuốc trên sô pha?
Trái tim Tô Giản An như bị vô vàn cây châm đâm vào, bước chân cô không tự chủ mà bước đến trước mặt Lục Bạc Ngôn.
Cho dù anh không thích cô tới gần cũng được, nhưng cô không thể làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục để anh một mình được.
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới Tô Giản An khuya như vậy còn chạy xuống đây, anh dụi tắt thuốc: "Không phải bảo cô đi ngủ sớm một chút sao?"
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An do dự đắn đo, sau một lúc lâu mới lên tiếng "Tôi xuống dưới để tìm tủ thuốc."
Đồng tử trong mắt Lục Bạc Ngôn đột nhiên co rút lại: "Làm sao lại bị thương rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.