Chương 50: Bí Mật Của Tô Giản An (1)
Đường Ngọc
16/07/2021
Tô Giản An mệt đến mức không muốn nói chuyện nên đã nhờ đầu bếp làm một tô mì cho mình, cô tắm rửa xong ăn vài miếng rồi trở lại phòng ngả đầu liền ngủ.
Cô ngay cả cửa cũng không kịp đóng đã lăn ra ngủ, Lục Bạc Ngôn đi vào thay cô kéo rèm, cẩn thận kéo chăn bông ra và đắp cho cô
Hôm nay cô rất ngoan ngoãn, co mình vào trong chăn giống như tư thế nằm trong bụng mẹ, hận không thể đem bản thân co đến nhỏ nhất có thể trong chăn, sau đó cũng không cử động nữa, lại càng không đá chăn, ngoan ngoãn như con vật nhỏ.
Tay Lục Bạc Ngôn vươn đến vài lần, cuối cùng vẫn không đụng vào cô, xoay người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tựa như sáng hôm nay anh ở phía sau cô, Tô Giản An không biết hề biết tới.
Giấc này, Tô Giản An ngủ thẳng đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại, thật giống như ngủ qua một thế kỷ vậy, gân cốt khắp người đều thoải mái vô cùng, vươn vai, lúc này mới chú ý tới rèm cửa đã được kéo vào, căn phòng tối om.
Trước khi ngủ cô có kéo rèm?
Lúc đó thân thể của cô dường như đã đến cực hạn, cô còn không biết mình ngã xuống giường như thế nào, rèm cửa có bị kéo hay không…lại càng không nhớ rõ .
Có thể là do trong công việc có quá nhiều chi tiết cần chú ý, nên trong cuộc sống Tô Giản An ngược lại sẽ không qúa bận tâm về mấy việc nhỏ không đáng kể , thay đổi quần áo chạy xuống nhà, lập tức đi vào phòng bếp.
Bác Từ nghĩ cô sẽ chuẩn bị bữa tối cho Lục Bạc Ngôn, cười tủm tỉm nói: "Thiếu phu nhân, cô có thể chẩm một chút, thiếu gia còn đang ngủ mà."
Tô Giản An chỉ cười cười: "Bác Từ, có thể tìm giúp tôi bình giữ nhiệt không?"
Bác Từ nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt cứng trong giây lát, nhưng vẫn là đi lấy bình giữ nhiệt cho Tô Giản An.
Tô Giản An nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, nấu hai nồi canh xương hầm, sau đó xào rau.
Bận rộn một giờ, cuối cùng tất cả các món ăn đã được bày ra đĩa, canh cũng đã sắc nước.
Tô Giản An đem canh xương bỏ vào bình giữ nhiệt, cùng người làm mang các món ăn khách qua bàn ăn.
Lục Bạc Ngôn vừa lúc tỉnh ngủ đi xuống dưới nhà, cô cười cười: "Có thể ăn cơm ."
Tâm trạng Lục Bạc Ngôn cả ngày nay đều ảm đảm, nụ cười của Tô Giản An giống tia nắng mặt trời chiếu sáng lòng anh, trên mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ “Ừ” một tiếng, đi tới ngồi xuống.
Giờ phút này, cái gì Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi triền miên ở khách sạn suốt 4 giờ, Lục Bạc Ngôn hứa hẹn trở về sẽ cho cô điều bất ngờ, Tô Giản An đã thuyết phục bản thân quên đi tất cả, tự nhiên múc canh cho Lục Bạc Ngôn, sau đó vùi đầu ăn cơm, dùng sức nuốt.
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Đói bụng sao?"
Tô Giản An mạnh ngẩng đầu: "Anh mới đói!" Nói xong mới phản ứng lại là Lục Bạc Ngôn không phải đang mắng cô, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu ăn cơm, "Không có, chỉ là lát nữa tôi còn có việc."
Cô cảm thấy no bụng, buông bát đũa, đi qua phòng bếp nói lấy bình giữ ấm rồi ra ngoài, lúc lấy chìa khóa xe thì bất ngờ bị giật lại từ phía sau.
Cô quay đầu lại, là Lục Bạc Ngôn.
"Cô muốn đi đâu, không muốn nói cho tôi sao?"
Vẻ mặt Lục Bạc Ngôn âm trầm, nhìn không ra tâm trạng. Đôi mắt sâu thẳm của anh có vẻ bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đằng sau sự bình tĩnh của anh có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tô Giản An có chút khó hiểu: "Tôi muốn đi bệnh viện."
"Thăm Giang Thiếu Khải?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Ừ." Tô Giản An gật gật đầu, "Chắc anh ta đã tỉnh."
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, Tô Giản An còn không kịp hiểu là anh đang cười tự giễu hay là cười nhạt thì nụ cười đã biến mất, sau đó buông tay cô ra.
"Tôi đi đây."
Tô Giản An cầm chìa khóa xe, qua gara lấy chiếc xe SLK350, chạy thẳng đến bệnh viện.
Giang Thiếu Khải buổi chiều đã tỉnh lại, Lạc Tiểu Tịch không biết cũng chạy tới từ lúc nào, hai người đang cầm ipad cùng chơi trò cắt hoa quản, ngón tay vuốt trên màn hình như điên.
Lạc Tiểu Tịch mắt sáng chú ý tới bình giữ nhiệt trên tay Tô Giản An, hỏi: " Đồ gì thế?"
"Canh xương."
Hai mắt Lạc Tiểu Tịch phát sáng, phản ứng chậm chạm đã cắt phải boom , mãn bình tỏa sáng, Giang Thiếu Khải thắng.
Giang Thiếu Khải hoạt động ngón tay: "Lạc Tiểu Tịch,cả đời này cô cũngkhông thắng được tôi nhỉ? Giống như cô cả đời đều không đuổi kịp Tô Diệc Thừa ."
Lạc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Giang Thiếu Khải, hung thần ác sát làm bộ muốn chọc vào miệng vết thương của anh: "Còn nói lung tung nữa tôi sẽ khiến miệng vết thương của anh rạn nứt!"
Cô mở ra bình giữ nhiệt của Tô Giản An, mùi thơm ngào ngạt ập tới, liền chạy đi rửa bát.
Tô Giản An ngồi lên ghế cạnh giường, hỏi Giang Thiếu Khải: "Thế nào ?"
“Thuốc mê hết tác dụng rồi, đau quá.”Giang Thiếu Khải vẻ mặt đáng thương.
Tô Giản An: "Cắt hoa quả còn có thể thắng Lạc Tiểu Tịch, ai tin?"
Giang Thiếu Khải: ". . . . . ."
Lạc Tiểu Tịch rửa sạch hai bát đi ra, rót canh cho Giang Thiếu Khải trước: "Đừng nói tôi đối với anh không tốt nhé."
"Rất tốt với tôi mà cô còn uống ké canh của người bệnh?"
". . . . . . Tôi đang giúp anh!" Lạc Tiểu Tịch đúng lý hợp tình nói "Nhiều như vậy mình anh uống cũng không hết."
Tô Giản An lười nhìn hai người kia đùa giỡn, đi lấy túi của Lạc Tiểu Tịch, Lạc Tiểu Tịch quả nhiên đã đem tới di động cho cô , nhưn di động đã hết pin, cô mượn sạc của Giang Thiếu Khải sau đó khởi động máy.
Hơn chục thông báo gọi nhỡ, đều từ cùng một người.
Lục Bạc Ngôn.
Cô xem thời gian, vừa lúc tin tức anh cùng Hàn Nhược H ở khách sạn triền miên 4 giờ bị tuôn ra, cũng chính là buổi sáng hôm qua.
Anh gọi cho cô, muốn nói cái gì ? Giải thích chuyện anh cùng Hàn Nhược Hi?
Lạc Tiểu Tịch thấy Tô Giản An ngẩn ngơ, bưng bát canh qua: "Nhìn cái gì mà mất hồn thế? Có người cho cậu mấy trăm vạn?"
Tô Giản An sạc di động, dời đi lực chú ý: "Hôm qua cậu đã nói chuyện với công ty rồi phải không? Kết quả thế nào?"
"Không được tốt lắm" Lạc Tiểu Tịch thở dài, "Công ty rất nhỏ, nhưng các cô gái đền rất xinh đẹp, họ gom tiền mua hai túi chanel khác màu, ai đi cùng ông chủ thì được xách theo."
". . . . . ."
"Điều tôi muốn là người có thể khiến tôi tỏa sáng sân khấu, không phải là ông chủ giàu có." Bữa tối Lạc Tiểu Tịch kiên quyết không ăn thịt , vì thế đều đem xương thịt cho Giang Thiếu Khải, "Phải kiếm tiền bằng cách đi ăn cơm cùng người khác, thì tôi đi theo giúp cha tôi ăn bữa cơm là được rồi."
Lạc Tiểu Tịch thật sự đã từng đi ăn cơm cùng cha mình để kiếm tiền , khi đó cô mỗi ngày ở bên ngoài chơi bời, trong nhà phái mấy vệ sĩ đi theo đều bị cô bỏ rơi, cuối cùng cha cô đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng, lệnh cưỡng chế mỗi cuối tuần phải ăn cơm cùng ông ấy rồi sẽ nhận được tiền mặt, thuận tiện để Tiểu Tịch làm quen với công việc kinh doanh.
Lạc Tiểu Tịch rất nghe lời, mỗi lần đến đều ăn mặc rất xinh đẹp trên bàn ăn, dù là trước mặt khách hàng hay nhân viên công ty, cô đều thân mật ôm cha mình, mở miệng ra là gọi “ông chủ”, cha cô suýt nữa bị tức đến nhồi máu cơ tim, mở khóa thẻ cho cô, để cô mặc sức chơi bời.
"Vậy cậu tính làm sao bây giờ?" Tô Giản An hỏi.
"Chờ thôi, khẳng định có công ty lớn muốn ký hợp đồng với tôi!"
Lạc Tiểu Tịch cười, có đôi khi cô cũng không biết sự tự tin của mình đến tư đâu, luôn cố chấp tin tưởng một vài điều gì đó. Giống như cô tin tưởng Tô Diệc Thừa một ngày nào đó sẽ thích mình, tựa như cô hiện tại tin tưởng bản thân có thể được đầu quân vào công ty lớn, bước chân trên những sân khấu lớn.
Giang Thiếu Khải: "Không phải công ty giải trí lớn nhất trong nước, Truyền Thông Lục Thị, là công ty con của Lục Thị sao?"
Truyền Thông Lục thị? Tô Giản An nghe có chút quen tai.
Lạc Tiểu Tịch chịu không nổi vẻ mờ mịt của Tô Giản An, nhắc nhở cô: "Công ty chồng cậu đấy!"
Tô Giản An rốt cục phản ứng lại: "Tôi trở về giúp cậu hỏi một chút?"
"Không cần!" Lạc Tiểu Tịch rất có cốt khí từ chối , "Nghe nói người đại diện của Truyền Thông Lục Thị mỗi người đều rất mắt nhìn, bọn họ sẽ tự tới tìm tôi !"
Nói xong, Lạc Tiểu Tịch mang túi rời đi.
Cô luôn đến và đi như gió, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều đã quen , Giang Thiếu Khải nói với Tô Giản An: "Đi đóng cửa, tôi có lời muốn hỏi cô."
Tô Giản An nghe theo, trở về tò mò nhìn Giang Thiếu Khải: "Thần thần bí bí , anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Tối hôm trước, sao đã khuya vậy mà cô còn đến hiện trường vụ án?"
"Tôi muốn quay lại tìm kiếm manh mối mà chúng ta đã bỏ sót. Giáo sư không phải đã nói qua với chúng ta sao? Tin tưởng vào trực giác, khi lâm vào ngõ cụt , hãy quay lại nơi bắt đầu, vì vậy tôi . . . . ."
"Tôi biết cô rất cô gắng vào chăm chỉ trong công việc." Giang Thiếu Khải đột ngột ngắt lời Tô Giản An, "Nhưng tôi không biết, cô còn có thể liều mạng như vậy."
Tô Giản An ngẩn người: "Anh muốn nói cái gì?"
"Hôm trước cô ép mình làm việc cả ngày, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng ngồi phân tích, buổi tối không chịu tan tầm, nửa đêm chạy tới hiện trường. . . . . ." Giang Thiếu Khải nhìn chằm chằm Tô Giản An "Tôi quen cô bảy năm , cũng hiểu cô, dám nói bản thân không phải cố tình lao đầu vào công việc để quên đi những chuyện khác không?"
Trong tim Tô Giản An có một khoảng trống, chôn chặt những suy nghĩ này. Lời nói của Giang Thiếu Khải như một cái xẻng đào bới những bí mật sâu trong tim cô, bày ra trước mặt.
Giang Thiếu Khải ném ra quản bom cuối cùng: "Cô cho là mình che dấu rất tốt sao? Thật ra cả văn phòng đều nhìn ra, cho nên chúng tôi không dám nhắc tơi chuyện của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi."
Tô Giản An rũ mắt: "Vậy tôi nên cảm ơn mọi người."
Nếu bọn họ tò mò chạy tới hỏi cô Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi có phải thật sự lên giường với nhau không, cô thật sự gục ngã mất .
"Giản An, nói lại chuyện cũ." Giang Thiếu Khải ngồi xuống, "Lúc tốt nghiệp đại học, tôi cùng Lạc Tiểu Tịch có đùa giỡn hỏi qua, bao nhiêu năm như vậy sao cô không chịu yêu đương, có phải đã có người mình thích rồi không. Cô đã trầm mặc , chúng tôi cho là cam chịu, nhưng cô không muốn nói cho chúng tôi biết người kia là ai.
"Mấy tháng trước, cô đột nhiên nói cùng với Lục Bạc Ngôn kết hôn, còn nói hai người không có tình cảm, chỉ vì an toàn của bản thân, vì không để anh cô phải bận tâm nên mới kết hôn. Cô còn nói, anh ta cùng Hàn Nhược Hi mới là một đôi, hai năm sau hai người sẽ ly hôn.
"Tôi thiếu chút nữa đã tin tưởng cô đối với Lục Bạc Ngôn thật sự không có tình cảm, nhưng sau khi kết hôn, tâm trạng tốt xấu của cô đều liên quan đến anh ta. Ngày đó buổi tối cô tăng ca không quay về, buổi sáng anh ta đến nhìn cô, cô lại nở nụ cười cả một ngày. Ngày hôm qua có tin đồn xấu của anh ta và Hàn Nhược Hi, cô lại vùi đầu vào công việc, giống như người điên đang cố làm cho mình trông bình thường.
"Giản An, cô không phải lừa mình dối người, người cô thích nhiều năm kia. . . . là Lục Bạc Ngôn đúng không?"
Cô ngay cả cửa cũng không kịp đóng đã lăn ra ngủ, Lục Bạc Ngôn đi vào thay cô kéo rèm, cẩn thận kéo chăn bông ra và đắp cho cô
Hôm nay cô rất ngoan ngoãn, co mình vào trong chăn giống như tư thế nằm trong bụng mẹ, hận không thể đem bản thân co đến nhỏ nhất có thể trong chăn, sau đó cũng không cử động nữa, lại càng không đá chăn, ngoan ngoãn như con vật nhỏ.
Tay Lục Bạc Ngôn vươn đến vài lần, cuối cùng vẫn không đụng vào cô, xoay người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tựa như sáng hôm nay anh ở phía sau cô, Tô Giản An không biết hề biết tới.
Giấc này, Tô Giản An ngủ thẳng đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại, thật giống như ngủ qua một thế kỷ vậy, gân cốt khắp người đều thoải mái vô cùng, vươn vai, lúc này mới chú ý tới rèm cửa đã được kéo vào, căn phòng tối om.
Trước khi ngủ cô có kéo rèm?
Lúc đó thân thể của cô dường như đã đến cực hạn, cô còn không biết mình ngã xuống giường như thế nào, rèm cửa có bị kéo hay không…lại càng không nhớ rõ .
Có thể là do trong công việc có quá nhiều chi tiết cần chú ý, nên trong cuộc sống Tô Giản An ngược lại sẽ không qúa bận tâm về mấy việc nhỏ không đáng kể , thay đổi quần áo chạy xuống nhà, lập tức đi vào phòng bếp.
Bác Từ nghĩ cô sẽ chuẩn bị bữa tối cho Lục Bạc Ngôn, cười tủm tỉm nói: "Thiếu phu nhân, cô có thể chẩm một chút, thiếu gia còn đang ngủ mà."
Tô Giản An chỉ cười cười: "Bác Từ, có thể tìm giúp tôi bình giữ nhiệt không?"
Bác Từ nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt cứng trong giây lát, nhưng vẫn là đi lấy bình giữ nhiệt cho Tô Giản An.
Tô Giản An nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, nấu hai nồi canh xương hầm, sau đó xào rau.
Bận rộn một giờ, cuối cùng tất cả các món ăn đã được bày ra đĩa, canh cũng đã sắc nước.
Tô Giản An đem canh xương bỏ vào bình giữ nhiệt, cùng người làm mang các món ăn khách qua bàn ăn.
Lục Bạc Ngôn vừa lúc tỉnh ngủ đi xuống dưới nhà, cô cười cười: "Có thể ăn cơm ."
Tâm trạng Lục Bạc Ngôn cả ngày nay đều ảm đảm, nụ cười của Tô Giản An giống tia nắng mặt trời chiếu sáng lòng anh, trên mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ “Ừ” một tiếng, đi tới ngồi xuống.
Giờ phút này, cái gì Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi triền miên ở khách sạn suốt 4 giờ, Lục Bạc Ngôn hứa hẹn trở về sẽ cho cô điều bất ngờ, Tô Giản An đã thuyết phục bản thân quên đi tất cả, tự nhiên múc canh cho Lục Bạc Ngôn, sau đó vùi đầu ăn cơm, dùng sức nuốt.
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Đói bụng sao?"
Tô Giản An mạnh ngẩng đầu: "Anh mới đói!" Nói xong mới phản ứng lại là Lục Bạc Ngôn không phải đang mắng cô, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu ăn cơm, "Không có, chỉ là lát nữa tôi còn có việc."
Cô cảm thấy no bụng, buông bát đũa, đi qua phòng bếp nói lấy bình giữ ấm rồi ra ngoài, lúc lấy chìa khóa xe thì bất ngờ bị giật lại từ phía sau.
Cô quay đầu lại, là Lục Bạc Ngôn.
"Cô muốn đi đâu, không muốn nói cho tôi sao?"
Vẻ mặt Lục Bạc Ngôn âm trầm, nhìn không ra tâm trạng. Đôi mắt sâu thẳm của anh có vẻ bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đằng sau sự bình tĩnh của anh có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tô Giản An có chút khó hiểu: "Tôi muốn đi bệnh viện."
"Thăm Giang Thiếu Khải?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Ừ." Tô Giản An gật gật đầu, "Chắc anh ta đã tỉnh."
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, Tô Giản An còn không kịp hiểu là anh đang cười tự giễu hay là cười nhạt thì nụ cười đã biến mất, sau đó buông tay cô ra.
"Tôi đi đây."
Tô Giản An cầm chìa khóa xe, qua gara lấy chiếc xe SLK350, chạy thẳng đến bệnh viện.
Giang Thiếu Khải buổi chiều đã tỉnh lại, Lạc Tiểu Tịch không biết cũng chạy tới từ lúc nào, hai người đang cầm ipad cùng chơi trò cắt hoa quản, ngón tay vuốt trên màn hình như điên.
Lạc Tiểu Tịch mắt sáng chú ý tới bình giữ nhiệt trên tay Tô Giản An, hỏi: " Đồ gì thế?"
"Canh xương."
Hai mắt Lạc Tiểu Tịch phát sáng, phản ứng chậm chạm đã cắt phải boom , mãn bình tỏa sáng, Giang Thiếu Khải thắng.
Giang Thiếu Khải hoạt động ngón tay: "Lạc Tiểu Tịch,cả đời này cô cũngkhông thắng được tôi nhỉ? Giống như cô cả đời đều không đuổi kịp Tô Diệc Thừa ."
Lạc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Giang Thiếu Khải, hung thần ác sát làm bộ muốn chọc vào miệng vết thương của anh: "Còn nói lung tung nữa tôi sẽ khiến miệng vết thương của anh rạn nứt!"
Cô mở ra bình giữ nhiệt của Tô Giản An, mùi thơm ngào ngạt ập tới, liền chạy đi rửa bát.
Tô Giản An ngồi lên ghế cạnh giường, hỏi Giang Thiếu Khải: "Thế nào ?"
“Thuốc mê hết tác dụng rồi, đau quá.”Giang Thiếu Khải vẻ mặt đáng thương.
Tô Giản An: "Cắt hoa quả còn có thể thắng Lạc Tiểu Tịch, ai tin?"
Giang Thiếu Khải: ". . . . . ."
Lạc Tiểu Tịch rửa sạch hai bát đi ra, rót canh cho Giang Thiếu Khải trước: "Đừng nói tôi đối với anh không tốt nhé."
"Rất tốt với tôi mà cô còn uống ké canh của người bệnh?"
". . . . . . Tôi đang giúp anh!" Lạc Tiểu Tịch đúng lý hợp tình nói "Nhiều như vậy mình anh uống cũng không hết."
Tô Giản An lười nhìn hai người kia đùa giỡn, đi lấy túi của Lạc Tiểu Tịch, Lạc Tiểu Tịch quả nhiên đã đem tới di động cho cô , nhưn di động đã hết pin, cô mượn sạc của Giang Thiếu Khải sau đó khởi động máy.
Hơn chục thông báo gọi nhỡ, đều từ cùng một người.
Lục Bạc Ngôn.
Cô xem thời gian, vừa lúc tin tức anh cùng Hàn Nhược H ở khách sạn triền miên 4 giờ bị tuôn ra, cũng chính là buổi sáng hôm qua.
Anh gọi cho cô, muốn nói cái gì ? Giải thích chuyện anh cùng Hàn Nhược Hi?
Lạc Tiểu Tịch thấy Tô Giản An ngẩn ngơ, bưng bát canh qua: "Nhìn cái gì mà mất hồn thế? Có người cho cậu mấy trăm vạn?"
Tô Giản An sạc di động, dời đi lực chú ý: "Hôm qua cậu đã nói chuyện với công ty rồi phải không? Kết quả thế nào?"
"Không được tốt lắm" Lạc Tiểu Tịch thở dài, "Công ty rất nhỏ, nhưng các cô gái đền rất xinh đẹp, họ gom tiền mua hai túi chanel khác màu, ai đi cùng ông chủ thì được xách theo."
". . . . . ."
"Điều tôi muốn là người có thể khiến tôi tỏa sáng sân khấu, không phải là ông chủ giàu có." Bữa tối Lạc Tiểu Tịch kiên quyết không ăn thịt , vì thế đều đem xương thịt cho Giang Thiếu Khải, "Phải kiếm tiền bằng cách đi ăn cơm cùng người khác, thì tôi đi theo giúp cha tôi ăn bữa cơm là được rồi."
Lạc Tiểu Tịch thật sự đã từng đi ăn cơm cùng cha mình để kiếm tiền , khi đó cô mỗi ngày ở bên ngoài chơi bời, trong nhà phái mấy vệ sĩ đi theo đều bị cô bỏ rơi, cuối cùng cha cô đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng, lệnh cưỡng chế mỗi cuối tuần phải ăn cơm cùng ông ấy rồi sẽ nhận được tiền mặt, thuận tiện để Tiểu Tịch làm quen với công việc kinh doanh.
Lạc Tiểu Tịch rất nghe lời, mỗi lần đến đều ăn mặc rất xinh đẹp trên bàn ăn, dù là trước mặt khách hàng hay nhân viên công ty, cô đều thân mật ôm cha mình, mở miệng ra là gọi “ông chủ”, cha cô suýt nữa bị tức đến nhồi máu cơ tim, mở khóa thẻ cho cô, để cô mặc sức chơi bời.
"Vậy cậu tính làm sao bây giờ?" Tô Giản An hỏi.
"Chờ thôi, khẳng định có công ty lớn muốn ký hợp đồng với tôi!"
Lạc Tiểu Tịch cười, có đôi khi cô cũng không biết sự tự tin của mình đến tư đâu, luôn cố chấp tin tưởng một vài điều gì đó. Giống như cô tin tưởng Tô Diệc Thừa một ngày nào đó sẽ thích mình, tựa như cô hiện tại tin tưởng bản thân có thể được đầu quân vào công ty lớn, bước chân trên những sân khấu lớn.
Giang Thiếu Khải: "Không phải công ty giải trí lớn nhất trong nước, Truyền Thông Lục Thị, là công ty con của Lục Thị sao?"
Truyền Thông Lục thị? Tô Giản An nghe có chút quen tai.
Lạc Tiểu Tịch chịu không nổi vẻ mờ mịt của Tô Giản An, nhắc nhở cô: "Công ty chồng cậu đấy!"
Tô Giản An rốt cục phản ứng lại: "Tôi trở về giúp cậu hỏi một chút?"
"Không cần!" Lạc Tiểu Tịch rất có cốt khí từ chối , "Nghe nói người đại diện của Truyền Thông Lục Thị mỗi người đều rất mắt nhìn, bọn họ sẽ tự tới tìm tôi !"
Nói xong, Lạc Tiểu Tịch mang túi rời đi.
Cô luôn đến và đi như gió, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều đã quen , Giang Thiếu Khải nói với Tô Giản An: "Đi đóng cửa, tôi có lời muốn hỏi cô."
Tô Giản An nghe theo, trở về tò mò nhìn Giang Thiếu Khải: "Thần thần bí bí , anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"Tối hôm trước, sao đã khuya vậy mà cô còn đến hiện trường vụ án?"
"Tôi muốn quay lại tìm kiếm manh mối mà chúng ta đã bỏ sót. Giáo sư không phải đã nói qua với chúng ta sao? Tin tưởng vào trực giác, khi lâm vào ngõ cụt , hãy quay lại nơi bắt đầu, vì vậy tôi . . . . ."
"Tôi biết cô rất cô gắng vào chăm chỉ trong công việc." Giang Thiếu Khải đột ngột ngắt lời Tô Giản An, "Nhưng tôi không biết, cô còn có thể liều mạng như vậy."
Tô Giản An ngẩn người: "Anh muốn nói cái gì?"
"Hôm trước cô ép mình làm việc cả ngày, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng ngồi phân tích, buổi tối không chịu tan tầm, nửa đêm chạy tới hiện trường. . . . . ." Giang Thiếu Khải nhìn chằm chằm Tô Giản An "Tôi quen cô bảy năm , cũng hiểu cô, dám nói bản thân không phải cố tình lao đầu vào công việc để quên đi những chuyện khác không?"
Trong tim Tô Giản An có một khoảng trống, chôn chặt những suy nghĩ này. Lời nói của Giang Thiếu Khải như một cái xẻng đào bới những bí mật sâu trong tim cô, bày ra trước mặt.
Giang Thiếu Khải ném ra quản bom cuối cùng: "Cô cho là mình che dấu rất tốt sao? Thật ra cả văn phòng đều nhìn ra, cho nên chúng tôi không dám nhắc tơi chuyện của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi."
Tô Giản An rũ mắt: "Vậy tôi nên cảm ơn mọi người."
Nếu bọn họ tò mò chạy tới hỏi cô Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi có phải thật sự lên giường với nhau không, cô thật sự gục ngã mất .
"Giản An, nói lại chuyện cũ." Giang Thiếu Khải ngồi xuống, "Lúc tốt nghiệp đại học, tôi cùng Lạc Tiểu Tịch có đùa giỡn hỏi qua, bao nhiêu năm như vậy sao cô không chịu yêu đương, có phải đã có người mình thích rồi không. Cô đã trầm mặc , chúng tôi cho là cam chịu, nhưng cô không muốn nói cho chúng tôi biết người kia là ai.
"Mấy tháng trước, cô đột nhiên nói cùng với Lục Bạc Ngôn kết hôn, còn nói hai người không có tình cảm, chỉ vì an toàn của bản thân, vì không để anh cô phải bận tâm nên mới kết hôn. Cô còn nói, anh ta cùng Hàn Nhược Hi mới là một đôi, hai năm sau hai người sẽ ly hôn.
"Tôi thiếu chút nữa đã tin tưởng cô đối với Lục Bạc Ngôn thật sự không có tình cảm, nhưng sau khi kết hôn, tâm trạng tốt xấu của cô đều liên quan đến anh ta. Ngày đó buổi tối cô tăng ca không quay về, buổi sáng anh ta đến nhìn cô, cô lại nở nụ cười cả một ngày. Ngày hôm qua có tin đồn xấu của anh ta và Hàn Nhược Hi, cô lại vùi đầu vào công việc, giống như người điên đang cố làm cho mình trông bình thường.
"Giản An, cô không phải lừa mình dối người, người cô thích nhiều năm kia. . . . là Lục Bạc Ngôn đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.