Chương 41: Chờ Tôi Trở Lại
Đường Ngọc
16/07/2021
Rất nhanh đã tới sân bay , lái xe cầm hành lý của Lục Bạc Ngôn đi làm thủ tục, Tô Giản An lui trong xe không muốn đi xuống.
Đi xuống để tiễn anh, thì giống như cô rất luyến tiếc vậy Lục Bạc Ngôn, vậy thì khỏi xuống đi.
Lục Bạc Ngôn đứng ngoài cửa xe, híp mắt nhìn Tô Giản An không nói lời nào.Tô Giản An không hiểu sao cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vẫn là ngoan ngoãn xuống xe .
"Tiễn phật đến tây phương!"
Lục Bạc Ngôn nắm chặt tay cô, đi về phía hành lang khu VIP.
Sân bay kẻ đến người đi, từ các dì đã ngoài 40, đến bé con chưa đầy 4 tuổi, thấy Lục Bạc Ngôn thì hai mắt đều phát sáng, nhưng khi ánh mắt chuyển sang Tô Giản An bên cạnh, hai mắt lại thành hình viên đạn.
Tô Giản An cảm thấy thật oan ức, cô rõ ràng là bị Lục Bạc Ngôn kéo vào mà. . . . . .
Trạm kiểm soát an ninh càng lúc càng gần, Tô Giản An nhìn thấy cảnh các đôi tình nhân đẫm lệ từ biệt nhau, đột nhiên cũng có chút phiền muộn .
Anh lần này đi bảy ngày, không dài không ngắn, nhưng là cũng đủ nhấc lên một hồi sóng gió.
Nhìn thấy Tô Giản An lơ đãng, Lục Bạc Ngôn cau mày, đem cô kéo đến trước mặt lại dặn dò thêm một lần: "Đừng chạy lung tung, không được một mình đi gặp Tô Hồng Viễn."
Tô Giản An gật gật đầu: "Nhớ rõ."
Vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng càng là như vậy, Lục Bạc Ngôn lại càng cảm thấy lo lắng.
Anh không tin Tô Giản An sẽ nghe lời như vậy.
Tô Giản An bị nhìn có chút mất tự nhiên, chớp chớp: "Không cần tỏ vẻ như sinh ly tử biệt vậy, anh chỉ ra nước ngoài 7 ngày thôi mà."
Lục Bạc Ngôn cười sung sướng: "Nhẩm tính qua?"
Tô Giản An nghiêng đầu: "Anh trai Bạc Ngôn , anh nhất định không biết bài kiểm tra toán của tôi vẫn luôn đứng đầu nhỉ!"
Còn cần đếm nhẩm? Ngay cả tính cũng không cần tính được không?
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, đột nhiên chế trụ ót cô, Tô Giản An ngẩn người, một cảm giác ấm áp và mềm mại từ giữa lông mày ...
Lúc này, trong người cô dường như có một luồng điện xẹt qua, cô không kịp phản ứng gì.
"Chờ tôi trở lại."
Giọng Lục Bạc Ngôn trầm thấp mê người, giống như một lốc xoáy xinh đẹp đang không ngừng xoay tròn trước mặt Tô Giản An, cô cũng bị cuốn vào đó, ngơ ngác gật gật đầu.
Lục Bạc Ngôn cười cười, buông tay cô đi qua khu an ninh.
Lúc Tô Giản An hoàn toàn tỉnh táo lại, Lục Bạc Ngôn đã đi xa , nhìn thấy bóng dáng anh, cô đột nhiên không rét mà run.
Rất khủng bố , vừa rồi trong nháy mắt tựa như có thuốc mê của Lục Bạc Ngôn , lúc đó cho dù Lục Bạc Ngôn nói "Đem tim cô cho tôi đi" , phỏng chừng cô cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Không nên không nên, như vậy không được!
Trên đường trở về, Tô Giản An gọi cho Lạc Tiểu Tịch, vừa kết nối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng ồn ào của đàn ông đã truyền vào tai cô, cô nhăn mặt: "Lạc Tiểu Tịch, cậu ở đâu?"
"Rượu —— yo!" Lạc Tiểu Tịch kích động hô hào "Sao cậu có thời gian rảnh mà gọi cho tôi vậy? Lúc này không phải là nên ở cạnh chủ tịch Lục tài hoa nhà cậu sao?"
Giọng Lạc Tiểu Tịch có vẻ không thích hợp, nghe qua rất hưng phấn .
Tô Giản An có dự cảm khong tốt: "Cậu đang ở quán bar nào? Ở cùng ai?"
"Tần Ngụy, người cậu gặp sau buổi kết hôn theo tôi tới quán bar đó , hiện tại là bạn thân của tôi!" Lạc Tiểu Tịch ngay nói cũng không rõ ràng , "Đang ở ‘ Muse ’, cậu qua đây sao?"
"Loảng xoảng" một tiếng, Tô Giản An không nghe thấy giọng Lạc Tiểu Tịch, chỉ nghe thấy cô ấy ho dữ dội, bên cạnh có vài giọng nam truyền đến: "Lần đầu tiên đều như vậy! Lần sau sẽ không sao!"
Cô cúp điện thoại: "Chú Tiền, đi đến quán bar ‘ Muse ’."
"Cái này, Thiếu phu nhân. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn hiển nhiên đã dặn dò chú Tiền, mặt ông lộ vẻ khó xử.
"Bạn tôi ở đó đã xảy ra chuyện, tôi phải đi tìm cô ấy, sẽ không để chú khó xử ." Tô Giản An rất gấp, "Chú không đưa tôi qua, thì dừng xe phía trước, tôi bắt xe qua."
Chú Tiền lại càng không dám để Tô Giản An xuống xe, đành phải nói: "Thiếu phu nhân, tôi đưa cô qua, nhưng tôi phải đi theo cô."
Tô Giản An gật gật đầu: "Được. Chú có thể lái nhanh hơn được không?"
Cô thật sự lo lắng cho Lạc Tiểu Tịch.
Vì yêu Tô Diệc Thừa, Lạc Tiểu Tịch không chỉ học đi bar, uống rượu, càng thuần thục việc mua say bằng rượu, từ giọng nói vừa rồi, hình như cậu ta lại học được điều gì mới mẻ.
Lạc Tiểu Tịch này là loại sợ đau sợ chết nhưng thích sĩ diện, trừ phi tan nát cõi lòng sẽ không quá chén để tổn thương mình.
Lần này cậu ấy chơi lớn như vậy, khẳng định là lại cùng Tô Diệc Thừa xảy ra chuyện gì
Tô Giản An đã đúng.
Hai giờ trước, khách sạn world Garden ——
Lạc Tiểu Tịch ngồi trong phòng hồi lâu thì tiếng chuông cửa vội vã vang lên, Tần Ngụy bảo cô đi mở cửa.
Cô trừng mắt nhìn Tần Ngụy, nới lỏng áo tắm, vò loạn tóc, sau đó miễn cưỡng mở cửa: "Tiểu thư, cô tìm ai?”
Đứng ngoài cửa là một cô gái nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, mang theo túi Chanel đôi mắt đỏ hoe: "Tần Ngụy có ở bên trong không?"
"Ồ, đang đi tắm." Lạc Tiểu Tịch miễn cưỡng quay đầu lại hô một tiếng, "Tần Ngụy, có người tìm, là một mĩ nữ."
Cô gái vừa khóc vừa gọi người phía sau: "Chị họ! Chị lại đây xem!"
Một người phụ nữ khác đi tới, trong lòng Lạc Tiểu Tịch thầm chửi “mẹ nó" một tiếng.
Mẹ kiếp, chị họ của bạn gái Tần Ngụy lại là bạn gái Tô Diệc Thừa, ngày đó người mặc nguyên cây Dior xinh đẹp ở quán bar, vô cùng thân thiết dựa vào người Tô Diệc Thừa thì thầm là cô ta.
Xong rồi xong rồi, chơi quá đà rồi.
Nhưng là cô đã đồng ý giúp Tần Ngụy vờ thuê phòng, để có thể giải thoát cho cô gái nhỏ này, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Người chị họ rất bình tĩnh: "Lị Lị, quên đi, anh ta đã ... , người đàn ông như vậy không đáng để em lưu luyến."
Lị Lị không cam lòng, giơ tay lên muốn đánh Lạc Tiểu Tịch.
"Này này!" Lạc Tiểu Tịch nhẹ nhàng khép cửa lại, kẹp lấy tay Lị Lị "Em gái nhỏ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kẹp phải tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. Có chuyện thì từ từ nói"
"Cô không biết xấu hổ!" Lị Lị mắng to, "Tần Ngụy là bạn trai tôi, cô còn dây dưa với anh ta, cẩu nam nữ!"
Lạc Tiểu Tịch cười cười: "Là quan hệ nam nữ hay bạn bè thì sao? Chỉ cần tôi thích, các người có kết hôn tôi cũng ra tay. Em gái nhỏ, yếu ớt như vậy, vẫn nên trở về tìm một tên ngốc nào đó đi."
Lị Lị dùng sức đẩy cửa: "Tần Ngụy! Tần Ngụy! Anh ra đây!"
Em gái nhỏ nổi điên cũng khá đáng sợ , Lạc Tiểu Tịch cũng không giữ nổi, thiếu chút nữa cửa đã bị đẩy ra, cô lại gắt gao đẩy trở về, sau đó không chú ý đến, liền thấy Tô Diệc Thừa cách đó không xa.
Xong rồi, cái này là thật sự xong rồi.
Lạc Tiểu Tịch đã quên dùng sức, Lị Lị lập tức đẩy cửa ra, ván cửa đụng vào trán cô, nhưng cô không có chút cảm giác.
Tần Ngụy trừng mắt: "Lạc Tiểu Tịch cô lớn lên cao như vậy? Sức lực đi đâu hết rồi!"
Lúc này Lị Lị vọt vào, giơ tay muốn tát Lạc Tiểu Tịch, Tần Ngụy thấy Lạc Tiểu Tịch không phản ứng, nghĩ đến cô bị đụng đến choáng váng, liền bắt lấy tay Lị Lị , hung hăng đẩy co gái nhỏ ra
Lị Lị không thể tin: "Tần Ngụy, anh . . . . ."
"Tôi chỉ chơi đùa với cô mà thôi." Tần Ngụy hoàn toàn không đem xem trọng Lị Lị "Tối đó cùng cô đi thuê phòng tôi đã nói rồi, cô cũng hứa sẽ không dây dưa làm phiền tôi.Hiện tại là chuyện gì vậy?"
"Lị Lị, thấy rõ ràng chưa? Đây là đồ cặn bã." Chị họ nổi giận, kéo Lị Lị bước đi, "Về sau đừng nhớ thương anh ta nữa, đừng dây dưa với anh ta!"
Lị Lị khóc sướt mướt bị kéo vào thang máy, Lạc Tiểu Tịch vẫn không có phản ứng, Tần Ngụy lúc này mới phát hiện cô đang nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa.
Là Tô Diệc Thừa, rất ít người ở thành phố A không biết, người Lạc Tiểu Tịch hết lòng nhiều năm như vậy, chính là Tô Diệc Thừa?
Tần Ngụy rất có hứng thú, lui về sau xem kịch hay.
Tô Diệc Thừa đi tới: "Lạc Tiểu Tịch, tôi tưởng cô chỉ là người không có nguyên tắc, không nghĩ tới ngay cả giới hạn cũng không có."
Lạc Tiểu Tịch lắc đầu, đang muốn giải thích cái gì, lại nghe đến Tô Diệc Thừa cười lạnh: "Cô có thể một bên nói thích một người, một bên cùng người khác thuê phòng lên giường?"
"Đủ rồi." Tần Ngụy nghe không nổi nữa, đi lên đem Lạc Tiểu Tịch kéo trở về, không kịp nói thêm câu nữa, Tô Diệc Thừa đã giơ tay đấm vào mặt anh, .
"Bốp—"
Tô Diệc Thừa nghiến răng nói: "Đây là thay cho Lị Lị."
"Mẹ kiếp"
Hai mắt Tần Ngụy đỏ ngầu xông lên, Tô Diệc Thừa cũng không lui về phía sau, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Lạc Tiểu Tịch rất hiểu anh , anh đang muốn đánh tới cùng.
Lạc Tiểu Tịch không chút do dự ôm lấy Tần Ngụy: "Không cần, quên đi, Tần Ngụy, chúng ta quên đi được không?"
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, đây là lần đầu tiên Tần Ngụy thấy cô cầu xin người khác, bờ vai gầy phát run, ngay cả cao 1m73, thoạt nhìn cũng trông đáng thương bất lực như vậy.
Anh vô cùng tức giận, lôi cô về phòng rồi đóng cửa "rầm" một cái.
Lạc Tiểu Tịchcuối cùng ngồi sụp xuống đất như mất hết sức lực, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, trái tim cô lạnh như tuyết.
"Khóc cái gì?" Tần Ngụy cầm khăn giấy lau mặt cho cô, "Tôi còn không tính sổ với cô đâu, không cho tôi đánh anh ta chắc? Tôi trúng không một đấm của anh ta?"
". . . . . ." Lạc Tiểu Tịch lau khô nước mắt, đột nhiên nở nụ cười.
"Lạc Tiểu Tịch cô không thể như vậy." Tần Ngụy tức chết rồi, "Cô không thể vì thích anh ta mà tổn thương tôi được?"
"Thôi đi." Lạc Tiểu Tịch khinh thường liếc Tần Ngụy một cái, "Cô gái nhỏ nũng nịu như vậy ngủ với anh một đêm anh còn oan ức sao? Anh ấy luyện tập cận chiến, anh đánh không lại đâu, tôi suy nghĩ cho anh đó!"
"Tôi không quan tâm!" Tần Ngụy sờ sờ khóe miệng, đau đến nhe răng trợn mắt, "Cô phải bồi thường cho tôi."
"Mời anh đi uống rượu, cả chục chị em ở quán bar đang đợi anh đấy."
"Không đi." Anh biết Lạc Tiểu Tịch suy nghĩ cái gì.
Mắt Lạc Tiểu Tịchlại đỏ lên: "Anh đi theo giúp tôi đi! Lúc này chắc anh ấy rất chán ghét tôi , khẳng định còn cảm thấy tôi vô cùng dơ bẩn thấp hèn, tôi . . . . ."
"Đi đi đi!" Tần Ngụy đóng sầm cửa đi ra ngoài, "Thay quần áo, mang cô đi!"
Tới quán bar Muse nổi tiếng khắp thành phố A, vừa lúc đụng phải nhóm bạn ăn chơi của Tần Ngụy, Tần Ngụy giới thiệu Lạc Tiểu Tịch là em gái mình, một đám người liền đã hiểu, không đánh chủ ý với Lạc Tiểu Tịch, gọi đủ loại rượu mang lên mặt bàn, chơi trò chơi, người thua phải uống.
Lạc Tiểu Tịch cũng không quen chơi, liên tiếp thua, đang đàn ông mở miệng: "Tiểu Tịch, uống một phần ba đi. Mỹ nữ mà, chúng tôi tình nguyện để cô chiếm chút tiện nghi."
Lạc Tiểu Tịch vung tay lên: "Nam nữ bình đẳng!" Nói xong cốc Hennessy đã cạn đến đáy
"Ngầu lắm!"
Một đám người người hoan hô, cùng với âm thanh ồn ào ở quán bar, uống càng hăng .
Lạc Tiểu Tịch lắc xúc xắc trên tay, thắng cười, thua cũng cười, lúc uống rượu còn cười, nhìn người khác uống vẫn cười, người khác đều nghĩ cô rất vui vẻ, thật ra cô quá đau khổ
Buồn đến nổi nước mắt chạy ngược vào trong, không dám khóc, chỉ có thể cười ra, sau đó lau đi.
Nhìn xem, như vậy không một ai biết cô khóc.
Đi xuống để tiễn anh, thì giống như cô rất luyến tiếc vậy Lục Bạc Ngôn, vậy thì khỏi xuống đi.
Lục Bạc Ngôn đứng ngoài cửa xe, híp mắt nhìn Tô Giản An không nói lời nào.Tô Giản An không hiểu sao cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vẫn là ngoan ngoãn xuống xe .
"Tiễn phật đến tây phương!"
Lục Bạc Ngôn nắm chặt tay cô, đi về phía hành lang khu VIP.
Sân bay kẻ đến người đi, từ các dì đã ngoài 40, đến bé con chưa đầy 4 tuổi, thấy Lục Bạc Ngôn thì hai mắt đều phát sáng, nhưng khi ánh mắt chuyển sang Tô Giản An bên cạnh, hai mắt lại thành hình viên đạn.
Tô Giản An cảm thấy thật oan ức, cô rõ ràng là bị Lục Bạc Ngôn kéo vào mà. . . . . .
Trạm kiểm soát an ninh càng lúc càng gần, Tô Giản An nhìn thấy cảnh các đôi tình nhân đẫm lệ từ biệt nhau, đột nhiên cũng có chút phiền muộn .
Anh lần này đi bảy ngày, không dài không ngắn, nhưng là cũng đủ nhấc lên một hồi sóng gió.
Nhìn thấy Tô Giản An lơ đãng, Lục Bạc Ngôn cau mày, đem cô kéo đến trước mặt lại dặn dò thêm một lần: "Đừng chạy lung tung, không được một mình đi gặp Tô Hồng Viễn."
Tô Giản An gật gật đầu: "Nhớ rõ."
Vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng càng là như vậy, Lục Bạc Ngôn lại càng cảm thấy lo lắng.
Anh không tin Tô Giản An sẽ nghe lời như vậy.
Tô Giản An bị nhìn có chút mất tự nhiên, chớp chớp: "Không cần tỏ vẻ như sinh ly tử biệt vậy, anh chỉ ra nước ngoài 7 ngày thôi mà."
Lục Bạc Ngôn cười sung sướng: "Nhẩm tính qua?"
Tô Giản An nghiêng đầu: "Anh trai Bạc Ngôn , anh nhất định không biết bài kiểm tra toán của tôi vẫn luôn đứng đầu nhỉ!"
Còn cần đếm nhẩm? Ngay cả tính cũng không cần tính được không?
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, đột nhiên chế trụ ót cô, Tô Giản An ngẩn người, một cảm giác ấm áp và mềm mại từ giữa lông mày ...
Lúc này, trong người cô dường như có một luồng điện xẹt qua, cô không kịp phản ứng gì.
"Chờ tôi trở lại."
Giọng Lục Bạc Ngôn trầm thấp mê người, giống như một lốc xoáy xinh đẹp đang không ngừng xoay tròn trước mặt Tô Giản An, cô cũng bị cuốn vào đó, ngơ ngác gật gật đầu.
Lục Bạc Ngôn cười cười, buông tay cô đi qua khu an ninh.
Lúc Tô Giản An hoàn toàn tỉnh táo lại, Lục Bạc Ngôn đã đi xa , nhìn thấy bóng dáng anh, cô đột nhiên không rét mà run.
Rất khủng bố , vừa rồi trong nháy mắt tựa như có thuốc mê của Lục Bạc Ngôn , lúc đó cho dù Lục Bạc Ngôn nói "Đem tim cô cho tôi đi" , phỏng chừng cô cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Không nên không nên, như vậy không được!
Trên đường trở về, Tô Giản An gọi cho Lạc Tiểu Tịch, vừa kết nối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng ồn ào của đàn ông đã truyền vào tai cô, cô nhăn mặt: "Lạc Tiểu Tịch, cậu ở đâu?"
"Rượu —— yo!" Lạc Tiểu Tịch kích động hô hào "Sao cậu có thời gian rảnh mà gọi cho tôi vậy? Lúc này không phải là nên ở cạnh chủ tịch Lục tài hoa nhà cậu sao?"
Giọng Lạc Tiểu Tịch có vẻ không thích hợp, nghe qua rất hưng phấn .
Tô Giản An có dự cảm khong tốt: "Cậu đang ở quán bar nào? Ở cùng ai?"
"Tần Ngụy, người cậu gặp sau buổi kết hôn theo tôi tới quán bar đó , hiện tại là bạn thân của tôi!" Lạc Tiểu Tịch ngay nói cũng không rõ ràng , "Đang ở ‘ Muse ’, cậu qua đây sao?"
"Loảng xoảng" một tiếng, Tô Giản An không nghe thấy giọng Lạc Tiểu Tịch, chỉ nghe thấy cô ấy ho dữ dội, bên cạnh có vài giọng nam truyền đến: "Lần đầu tiên đều như vậy! Lần sau sẽ không sao!"
Cô cúp điện thoại: "Chú Tiền, đi đến quán bar ‘ Muse ’."
"Cái này, Thiếu phu nhân. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn hiển nhiên đã dặn dò chú Tiền, mặt ông lộ vẻ khó xử.
"Bạn tôi ở đó đã xảy ra chuyện, tôi phải đi tìm cô ấy, sẽ không để chú khó xử ." Tô Giản An rất gấp, "Chú không đưa tôi qua, thì dừng xe phía trước, tôi bắt xe qua."
Chú Tiền lại càng không dám để Tô Giản An xuống xe, đành phải nói: "Thiếu phu nhân, tôi đưa cô qua, nhưng tôi phải đi theo cô."
Tô Giản An gật gật đầu: "Được. Chú có thể lái nhanh hơn được không?"
Cô thật sự lo lắng cho Lạc Tiểu Tịch.
Vì yêu Tô Diệc Thừa, Lạc Tiểu Tịch không chỉ học đi bar, uống rượu, càng thuần thục việc mua say bằng rượu, từ giọng nói vừa rồi, hình như cậu ta lại học được điều gì mới mẻ.
Lạc Tiểu Tịch này là loại sợ đau sợ chết nhưng thích sĩ diện, trừ phi tan nát cõi lòng sẽ không quá chén để tổn thương mình.
Lần này cậu ấy chơi lớn như vậy, khẳng định là lại cùng Tô Diệc Thừa xảy ra chuyện gì
Tô Giản An đã đúng.
Hai giờ trước, khách sạn world Garden ——
Lạc Tiểu Tịch ngồi trong phòng hồi lâu thì tiếng chuông cửa vội vã vang lên, Tần Ngụy bảo cô đi mở cửa.
Cô trừng mắt nhìn Tần Ngụy, nới lỏng áo tắm, vò loạn tóc, sau đó miễn cưỡng mở cửa: "Tiểu thư, cô tìm ai?”
Đứng ngoài cửa là một cô gái nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, mang theo túi Chanel đôi mắt đỏ hoe: "Tần Ngụy có ở bên trong không?"
"Ồ, đang đi tắm." Lạc Tiểu Tịch miễn cưỡng quay đầu lại hô một tiếng, "Tần Ngụy, có người tìm, là một mĩ nữ."
Cô gái vừa khóc vừa gọi người phía sau: "Chị họ! Chị lại đây xem!"
Một người phụ nữ khác đi tới, trong lòng Lạc Tiểu Tịch thầm chửi “mẹ nó" một tiếng.
Mẹ kiếp, chị họ của bạn gái Tần Ngụy lại là bạn gái Tô Diệc Thừa, ngày đó người mặc nguyên cây Dior xinh đẹp ở quán bar, vô cùng thân thiết dựa vào người Tô Diệc Thừa thì thầm là cô ta.
Xong rồi xong rồi, chơi quá đà rồi.
Nhưng là cô đã đồng ý giúp Tần Ngụy vờ thuê phòng, để có thể giải thoát cho cô gái nhỏ này, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Người chị họ rất bình tĩnh: "Lị Lị, quên đi, anh ta đã ... , người đàn ông như vậy không đáng để em lưu luyến."
Lị Lị không cam lòng, giơ tay lên muốn đánh Lạc Tiểu Tịch.
"Này này!" Lạc Tiểu Tịch nhẹ nhàng khép cửa lại, kẹp lấy tay Lị Lị "Em gái nhỏ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kẹp phải tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. Có chuyện thì từ từ nói"
"Cô không biết xấu hổ!" Lị Lị mắng to, "Tần Ngụy là bạn trai tôi, cô còn dây dưa với anh ta, cẩu nam nữ!"
Lạc Tiểu Tịch cười cười: "Là quan hệ nam nữ hay bạn bè thì sao? Chỉ cần tôi thích, các người có kết hôn tôi cũng ra tay. Em gái nhỏ, yếu ớt như vậy, vẫn nên trở về tìm một tên ngốc nào đó đi."
Lị Lị dùng sức đẩy cửa: "Tần Ngụy! Tần Ngụy! Anh ra đây!"
Em gái nhỏ nổi điên cũng khá đáng sợ , Lạc Tiểu Tịch cũng không giữ nổi, thiếu chút nữa cửa đã bị đẩy ra, cô lại gắt gao đẩy trở về, sau đó không chú ý đến, liền thấy Tô Diệc Thừa cách đó không xa.
Xong rồi, cái này là thật sự xong rồi.
Lạc Tiểu Tịch đã quên dùng sức, Lị Lị lập tức đẩy cửa ra, ván cửa đụng vào trán cô, nhưng cô không có chút cảm giác.
Tần Ngụy trừng mắt: "Lạc Tiểu Tịch cô lớn lên cao như vậy? Sức lực đi đâu hết rồi!"
Lúc này Lị Lị vọt vào, giơ tay muốn tát Lạc Tiểu Tịch, Tần Ngụy thấy Lạc Tiểu Tịch không phản ứng, nghĩ đến cô bị đụng đến choáng váng, liền bắt lấy tay Lị Lị , hung hăng đẩy co gái nhỏ ra
Lị Lị không thể tin: "Tần Ngụy, anh . . . . ."
"Tôi chỉ chơi đùa với cô mà thôi." Tần Ngụy hoàn toàn không đem xem trọng Lị Lị "Tối đó cùng cô đi thuê phòng tôi đã nói rồi, cô cũng hứa sẽ không dây dưa làm phiền tôi.Hiện tại là chuyện gì vậy?"
"Lị Lị, thấy rõ ràng chưa? Đây là đồ cặn bã." Chị họ nổi giận, kéo Lị Lị bước đi, "Về sau đừng nhớ thương anh ta nữa, đừng dây dưa với anh ta!"
Lị Lị khóc sướt mướt bị kéo vào thang máy, Lạc Tiểu Tịch vẫn không có phản ứng, Tần Ngụy lúc này mới phát hiện cô đang nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa.
Là Tô Diệc Thừa, rất ít người ở thành phố A không biết, người Lạc Tiểu Tịch hết lòng nhiều năm như vậy, chính là Tô Diệc Thừa?
Tần Ngụy rất có hứng thú, lui về sau xem kịch hay.
Tô Diệc Thừa đi tới: "Lạc Tiểu Tịch, tôi tưởng cô chỉ là người không có nguyên tắc, không nghĩ tới ngay cả giới hạn cũng không có."
Lạc Tiểu Tịch lắc đầu, đang muốn giải thích cái gì, lại nghe đến Tô Diệc Thừa cười lạnh: "Cô có thể một bên nói thích một người, một bên cùng người khác thuê phòng lên giường?"
"Đủ rồi." Tần Ngụy nghe không nổi nữa, đi lên đem Lạc Tiểu Tịch kéo trở về, không kịp nói thêm câu nữa, Tô Diệc Thừa đã giơ tay đấm vào mặt anh, .
"Bốp—"
Tô Diệc Thừa nghiến răng nói: "Đây là thay cho Lị Lị."
"Mẹ kiếp"
Hai mắt Tần Ngụy đỏ ngầu xông lên, Tô Diệc Thừa cũng không lui về phía sau, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Lạc Tiểu Tịch rất hiểu anh , anh đang muốn đánh tới cùng.
Lạc Tiểu Tịch không chút do dự ôm lấy Tần Ngụy: "Không cần, quên đi, Tần Ngụy, chúng ta quên đi được không?"
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, đây là lần đầu tiên Tần Ngụy thấy cô cầu xin người khác, bờ vai gầy phát run, ngay cả cao 1m73, thoạt nhìn cũng trông đáng thương bất lực như vậy.
Anh vô cùng tức giận, lôi cô về phòng rồi đóng cửa "rầm" một cái.
Lạc Tiểu Tịchcuối cùng ngồi sụp xuống đất như mất hết sức lực, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, trái tim cô lạnh như tuyết.
"Khóc cái gì?" Tần Ngụy cầm khăn giấy lau mặt cho cô, "Tôi còn không tính sổ với cô đâu, không cho tôi đánh anh ta chắc? Tôi trúng không một đấm của anh ta?"
". . . . . ." Lạc Tiểu Tịch lau khô nước mắt, đột nhiên nở nụ cười.
"Lạc Tiểu Tịch cô không thể như vậy." Tần Ngụy tức chết rồi, "Cô không thể vì thích anh ta mà tổn thương tôi được?"
"Thôi đi." Lạc Tiểu Tịch khinh thường liếc Tần Ngụy một cái, "Cô gái nhỏ nũng nịu như vậy ngủ với anh một đêm anh còn oan ức sao? Anh ấy luyện tập cận chiến, anh đánh không lại đâu, tôi suy nghĩ cho anh đó!"
"Tôi không quan tâm!" Tần Ngụy sờ sờ khóe miệng, đau đến nhe răng trợn mắt, "Cô phải bồi thường cho tôi."
"Mời anh đi uống rượu, cả chục chị em ở quán bar đang đợi anh đấy."
"Không đi." Anh biết Lạc Tiểu Tịch suy nghĩ cái gì.
Mắt Lạc Tiểu Tịchlại đỏ lên: "Anh đi theo giúp tôi đi! Lúc này chắc anh ấy rất chán ghét tôi , khẳng định còn cảm thấy tôi vô cùng dơ bẩn thấp hèn, tôi . . . . ."
"Đi đi đi!" Tần Ngụy đóng sầm cửa đi ra ngoài, "Thay quần áo, mang cô đi!"
Tới quán bar Muse nổi tiếng khắp thành phố A, vừa lúc đụng phải nhóm bạn ăn chơi của Tần Ngụy, Tần Ngụy giới thiệu Lạc Tiểu Tịch là em gái mình, một đám người liền đã hiểu, không đánh chủ ý với Lạc Tiểu Tịch, gọi đủ loại rượu mang lên mặt bàn, chơi trò chơi, người thua phải uống.
Lạc Tiểu Tịch cũng không quen chơi, liên tiếp thua, đang đàn ông mở miệng: "Tiểu Tịch, uống một phần ba đi. Mỹ nữ mà, chúng tôi tình nguyện để cô chiếm chút tiện nghi."
Lạc Tiểu Tịch vung tay lên: "Nam nữ bình đẳng!" Nói xong cốc Hennessy đã cạn đến đáy
"Ngầu lắm!"
Một đám người người hoan hô, cùng với âm thanh ồn ào ở quán bar, uống càng hăng .
Lạc Tiểu Tịch lắc xúc xắc trên tay, thắng cười, thua cũng cười, lúc uống rượu còn cười, nhìn người khác uống vẫn cười, người khác đều nghĩ cô rất vui vẻ, thật ra cô quá đau khổ
Buồn đến nổi nước mắt chạy ngược vào trong, không dám khóc, chỉ có thể cười ra, sau đó lau đi.
Nhìn xem, như vậy không một ai biết cô khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.