Chương 40: Thật Ra Là Ý Của Cô
Đường Ngọc
16/07/2021
Lấy thân đền đáp?
Tô Giản An bị suy nghĩ của mình làm sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi: "Không nên không nên, vậy không được!"
Xong rồi, cô trở nên sa đọa như vậy từ bao giờ?
"Cái gì không được?" Lục Bạc Ngôn dù bận vẫn ung dung hỏi.
Tô Giản An đột nhiên sửng sốt.
Có chết cũng không thể để Lục Bạc Ngôn biết cô đang suy nghĩ gì, nếu không thật sự không sống nổi nữa!
Cô muốn khóc: "Mấy triệu khó khăn quá. Anh, anh bảo tôi bồi thường thế nào?"
Lục Bạc Ngôn cong môi nhìn cô đầy ẩn ý: "Sau này tôi sẽ nói."
Tô Giản An đột nhiên cảm thấy, Lục Bạc Ngôn giống một gã thợ săn đã thành công tóm gọn con mồi, anh ôn nhu nhìn con mồi, cũng không phải muốn thả nó, mà là đang tìm cách để ăn nó một cách gọn gẽ nhất. . . . . .
Cả người cô run lên —— trở về nhất định phải tìm Giang Thiếu Khải tính sổ! Không phải Giang Thiếu Khải, sao cô lại biến thành con mồi nhỏ của Lục Bạc Ngôn chứ?
Trở lại cục cảnh sát, Giang Thiếu Khải đang gác chân xem tài liệu, Tô Giản An giật lấy tập tài liệu, Giang Thiếu Khải "Ô" một tiếng, đánh giá cô: "Lục Bạc Ngôn nói thế nào ?"
"Anh ấy muốn tôi phụ trách bồi thường." Tô Giản An đem chuyện Lục Thị tổn thất mấy triệu nói ra, ai oán nhìn Giang Thiếu Khải, "Đều tại anh! Vốn tôi đã thiếu nợ ba trăm vạn , kết quả vì cuộc gọi của anh mà thêm mấy số không nữa!"
"Vẽ chuyện!" Giang Thiếu Khải khinh bỉ nhìn Tô Giản An , "Lục Bạc Ngôn là người như thế, vĩnh viễn luôn nắm giữ quyền chủ động, hợp tác có thể thành công hay không đều là anh ta quyết định. Anh ta bỏ dở cuộc đàm phán chạy tới đây, trở về nhiều lắm là xin lỗi đối phương một tiếng, thêm vài khoản có lợi cho bên kia là ổng rồi. Cái gì tổn thất đều tính cho cô, cô thật sự tin sao?"
Tô Giản An nghi hoặc: "Vì sao anh ấy phải lừa tôi?"
"Người ngốc thì dễ lừa."
"Bốp!"
Tô Giản An dùng sức đập tập tài liệu lên đầu Giang Thiếu Khải.
Giang Thiếu Khải bật camera trước của điện thoại, sửa sang lại kiểu tóc mới nói: "Lại nói tiếp cô nên cám ơn tôi, nếu không phải tôi gọi điện thoại tới, cô cũng không có cách xác định Lục Bạc Ngôn có quan tâm đến mình không đâu"
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Lục Bạc Ngôn, khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh không còn là dáng vẻ tao nhã thong dong, ánh mắt vô cùng lo lắng, hẳn là. . . . . . Là lo lắng cô nhỉ.
Lại nói tiếp, mỗi khi cô gặp chuyện không may , Lục Bạc Ngôn luôn tới rất đúng lúc, bị anh em họ Thiệu bắt cóc , hay lúc bị đám học sinh chặn đường cũng vậy.
Nhưng nói Lục Bạc Ngôn để ý cô, lại cảm giác như đang mơ.Dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.
"Thế nào?" Giang Thiếu Khải cười tủm tỉm nhìn Tô Giản An , "Cô định sẽ buông ta cho người đã yêu nhiều năm, rung động với Lục Bạc Ngôn ?"
Tô Giản An trố mắt, chợt ghét bỏ nhìn Giang Thiếu Khải: "Anh càng ngày càng nhiều chuyện."
Cô quay về chỗ ngồi mở máy tính, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục viết báo cáo.Trên thực tế đầu óc đều là Lục Bạc Ngôn Lục Bạc Ngôn Lục Bạc Ngôn. . . . . .
Giang Thiếu Khải sao có thể nhìn không ra Tô Giản An đang giả vờ, cười nhấp một ngụm Espresso, mi tâm đột nhiên nhíu mày.
Thật đắng quá đi mất.
Đã uống bao nhiêu năm, sao hôm nay mới cảm thấy đắng như vậy?
Ngày này, Giang Thiếu Khải cuối cùng cũng xác định được, bản thân buộc phải từ bỏ cái gì.
Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải chỉ cách nhau một cái bàn, lại không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong lòng Giang Thiếu Khải.
Sau khi tan làm, Tô Giản An về đến nhà đúng giờ, thím Lý vội vàng chạy tới tìm cô.
"Thiếu phu nhân, tôi đang dọn đồ cho thiếu gia, cô đến hỗ trợ nhìn xem có thiếu gì không? Tôi không biết phải chuẩn bị thế nào, trước kia đều là thím Lưu phụ trách, nhưng hôm nay lại đúng ngày nghỉ của thím ấy."
Tô Giản An theo thím Lý vào phòng Lục Bạc Ngôn nhìn nhìn, hành lý chuẩn bị rất chỉnh tề, nhưng quần áo không phối hợp giống nhau
Cô cười cười: "Thím Lý, thím đi tìm giúp tôi mấy túi trong suốt, nơi này giao cho tôi."
Thím Lý giống như thấy được cứu tinh, vui vẻ đầu đi tìm túi.
Tô Giản An đem hành lý kéo tới phòng chứa quần áo, một lần nữa phối hợp hai bộ tây trang cùng một bộ quần áo thường ngày.
Lục Bạc Ngôn về tới cửa phòng, liền thấy Tô Giản An ôm quần áo của anh từ phòng thay đồ đi ra, đặt toàn bộ ở trên giường, lại cúi người sắp xếp từng cái một.
Đầu tiên cô gấp gọn gàng bộ vest, sau đó phối áo sơ mi và cà- vạt, ngay cả cài áo và khăn vuông cũng sắp đặt thỏa đáng, mỗi một bước đều rất cẩn thận, thay anh gạt đi không ít phiền phức.
Ánh nắng vàng tràn vào từ cửa kính sát đất, chiếu lên người cô, cô im lặng lại hết sức chăm chú chuẩn bị quần áo cho anh, góc nghiêng dưới ánh trời chiều trở nên mềm mại và rõ nét hơn, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, khiến tim người ta nhịn không được mà đập thình thịch.
Lục Bạc Ngôn bỗng nhiên cảm giác thả lỏng
Nếu về sau đều được thế này , tựa hồ cũng không chán ghét.
Thím Lý cầm gói to lên tầng, liền thấy Lục Bạc Ngôn đứng ở cửa phòng, lần đầu tiên cảm thấy vẻ mặt thoải mái như vậy.
Mấy năm nay Lục Bạc Ngôn giống như một bộ máy làm việc trong 24 giờ, dường như vĩnh viễn đều bận rộn, mày luôn luôn nhíu lại, đây cũng là lần đầu tiên thấy anh thả lỏng như vậy.
Nhìn lại Tô Giản An trong phòng, thím Lý tựa hồ hiểu được cái gì , đem túi đưa cho Lục Bạc Ngôn, ý bảo anh đưa cho Tô Giản An .
Lúc này, Tô Giản An vừa lúc phối xong quần áo, còn chưa thấy thím Lý, cúi đầu tùy ý thúc dục một tiếng: "Thím Lý?"
Lục Bạc Ngôn đem túi đưa đến trước mặt Tô Giản An , cô tiếp nhận, đem từng bộ đồ cho vào túi rồi xếp vào vali, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đứng lên, đột nhiên thấy Lục Bạc Ngôn.
Chân cô mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, Lục Bạc Ngôn nhanh tay đỡ lấy cô: "Tôi chỉ về nhà mà thôi, có cần vui vẻ vậy không?"
Tô Giản An vẫn đang kinh ngạc: "Anh về khi nào vậy ?"
"Từ lúc cô ôm quần áo đi ra."
Tô Giản An cẩn thận nghĩ nghĩ, xác định bản thân không có làm chuyện gì mất mặt , lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Thím Lý nói không biết chuẩn bị, tôi chỉ thuận tiện hỗ trợ mà thôi. Anh không cần nghĩ nhiều."
Cô cũng không muốn giúp, chỉ sợ Lục Bạc Ngôn đi công tác lại luống cuống…
Lục Bạc Ngôn vòng tay qua eo Tô Giản An, nhẹ nhàng ôm cô về phía mình: "Cô cảm thấy tôi sẽ nghĩ gì? Hửm?"
Tô Giản An cố gắng kiềm chế, kéo dãn khoảng cách với Lục Bạc Ngôn nhưng mặt cũng không khỏi nóng lên : "Tôi, tôi làm sao biết được anh nghĩ gì?"
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Lục Bạc Ngôn , cúi đầu muốn trốn khỏi phòng.
Lục Bạc Ngôn nhìn cô như con mồi nhỏ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Anh sẽ bay lúc 8h, cơm nước xong sẽ đi , lái xe ở ngoài cửa chờ, bác Từ đem hành lý của Lục Bạc Ngôn xuống, bảo người làm đưa lên xe.
Tô Giản An nhìn bác Từ và mọi người vì Lục Bạc Ngôn rời đi mà bận rộn, lúc này mới ý thức được Lục Bạc Ngôn phải đi , trong lòng giống như có thứ gì đang dồn nén, trái tim chợt thấy trống rỗng . . . . .
Tại sao có thể như vậy chứ?
"Thiếu gia, đều đã chuẩn bị xong ." Bác Từ đi tới nói, "Có thể xuất phát ra sân bay ."
"Ừ." Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái, “con mồi nhỏ” cũng đang nhìn anh, mắt hoa đào có chút mê mang, tựa hồ như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Anh nắm tay “con mồi nhỏ”, mang theo cô ra ngoài.
Lên xe Tô Giản An mới phản ứng lại: "Lục Bạc Ngôn, tôi không thể đi! Ngày mai tôi còn phải đi làm!"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Đưa tôi ra sân bay thì liên quan gì đến việc ngày mai cô đi làm?"
"Hả?" Tô Giản An chớp chớp mắt, cô nghĩ Lục Bạc Ngôn muốn đem cô bắt đến Mĩ cơ đấy. . . . . .
"Vẫn là, cô muốn đi cùng tôi?"
"Anh nghĩ nhiều rồi!" Tô Giản An nghiêm túc nói "Sao tôi phải đi cùng anh?"
Lục Bạc Ngôn cười cười, cũng không so đo, chỉ hỏi cô: "Lời giữa trưa tôi nói, có nhớ kỹ chưa?"
"Nói cái gì?"Tô Giản An mang vẻ mặt mờ mịt.
Đối với chuyện giữa trưa, cô vẫn nhớ rõ ràng là Lục Bạc Ngôn hù dọa cô đã hại Lục Thị tổn thất mấy triệu, đây có lẽ là cơn ác mộng của người nghèo như cô.
Lục Bạc Ngôn nguy hiểm nheo mắt, anh tới gần Tô Giản An : "Thật sự đã quên?"
Hơi thở nam tính quen thuộc ập đến, đầu óc Tô Giản An trống rỗng, trái tim không nghe lời lại bắt đầu tăng tốc .
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới mơ mơ màng màng nhớ lại: "Anh bảo tôi không được chạy lung tung!"
Lục Bạc Ngôn khá vừa lòng: "Còn gì nữa?"
"Còn nữa?" Tô Giản An nghĩ nghĩ, "Hừ" một tiếng, "Không phải anh vẫn muốn nhắc đến chuyện tôi hại Lục Thị tổn thất mấy triệu chứ? Kẻ lừa đảo, tôi biết hết rồi, anh cũng không tổn thất nhiều đến vậy!"
"Ai nói cho cô? Giang Thiếu Khải?"
Lục Bạc Ngôn cũng không cho rằng Tô Giản An sẽ đột nhiên trở nên thông minh.
". . . . . ." Tô Giản An không nói lời nào, nhưng vẻ mặt có vẻ cam chịu.
"Cô tin tưởng lời Giang Thiếu Khải như vậy?" Lục Bạc Ngôn lại tới gần Tô Giản An , ánh mắt càng thêm nguy hiểm .
Tô Giản An đã không còn chỗ nào để lui, đành phải đẩy Lục Bạc Ngôn: "Tôi đương nhiên tin tưởng lời anh ta.Anh ta cũng không xấu xa như anh."
Lục Bạc Ngôn cũng không tức giận, bắt lấy tay Tô Giản An : "Tôi xấu xa thế nào? Hửm? Chỉ cho tôi xem."
Bộ dạng hiện tại muốn giở trò lưu manh của anh rất xấu xa , nhưng Tô Giản An có thể chỉ ở đâu đây?
Cô rõ vừa chỉ trỏ lộn xộn vừa nói: "Nơi này, nơi này, nơi này, chỗ nào cũng xấu xa !"
". . . . . ." Lục Bạc Ngôn không nói lời nào, cười cười với Tô Giản An .
Tô Giản An nghi hoặc, Lục Bạc Ngôn không nên dễ dàng thừa nhận như vậy chứ, cô nhìn vị trí tay mình đang chỉ, mặt lập tức đỏ bừng.
Chọc mù mắt cô đi.
Chỉ ở đâu không chỉ, vì sao lại chỉ vào chỗ đó chứ.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn chậm rãi cong lên: "Cô nói thừa quá, sao biết nơi này xấu xa vậy?"
Giọng anh thật mờ ám, quả thực khiến lòng người không kiềm chế nổi.
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An đời này cũng chưa từng thấy xấu hổ như bây giờ, cô nhắm mắt lại, "Lục Bạc Ngôn, anh tránh ra!"
Lục Bạc Ngôn thích thú nhìn “con mồi nhỏ” đang giãy dụa trong góc, tiếp tục chọc cô: "Chi bằng chờ tôi đi công tác trở về, cho cô thử xem?"
Tô Giản An mở to mắt, hai gò má hồng hồng, trừng mắt với Lục Bạc Ngôn: "Đùa giỡn lưu manh!"
"Cô bắt đầu trước."
Tô Giản An : ". . . . . ."
"Cẩn thận ngẫm lại tôi còn chưa nói gì với cô.” Lục Bạc Ngôn "Ôn nhu" cười cười, "Nghĩ không ra, sẽ không chỉ là đùa giỡn lưu manh ."
Chẳng lẽ sẽ trở thành lưu manh thật sự sao?
Tô Giản An run rẩy, suy nghĩ nửa ngày ngoài câu "Không được chạy lung tung" cũng chỉ hoang mang đáp: "Có việc phải tìm anh?"
Trên mặt Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng: "Sau này còn quên không?"
Tô Giản An dùng sức lắc đầu, náo loạn như vậy, đừng nói về sau , cô đời này cũng không thể quên được .
Lục Bạc Ngôn sờ sờ đầu cô: "Ngoan."
“Con mồi nhỏ” : ". . . . . ."
Tô Giản An bị suy nghĩ của mình làm sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi: "Không nên không nên, vậy không được!"
Xong rồi, cô trở nên sa đọa như vậy từ bao giờ?
"Cái gì không được?" Lục Bạc Ngôn dù bận vẫn ung dung hỏi.
Tô Giản An đột nhiên sửng sốt.
Có chết cũng không thể để Lục Bạc Ngôn biết cô đang suy nghĩ gì, nếu không thật sự không sống nổi nữa!
Cô muốn khóc: "Mấy triệu khó khăn quá. Anh, anh bảo tôi bồi thường thế nào?"
Lục Bạc Ngôn cong môi nhìn cô đầy ẩn ý: "Sau này tôi sẽ nói."
Tô Giản An đột nhiên cảm thấy, Lục Bạc Ngôn giống một gã thợ săn đã thành công tóm gọn con mồi, anh ôn nhu nhìn con mồi, cũng không phải muốn thả nó, mà là đang tìm cách để ăn nó một cách gọn gẽ nhất. . . . . .
Cả người cô run lên —— trở về nhất định phải tìm Giang Thiếu Khải tính sổ! Không phải Giang Thiếu Khải, sao cô lại biến thành con mồi nhỏ của Lục Bạc Ngôn chứ?
Trở lại cục cảnh sát, Giang Thiếu Khải đang gác chân xem tài liệu, Tô Giản An giật lấy tập tài liệu, Giang Thiếu Khải "Ô" một tiếng, đánh giá cô: "Lục Bạc Ngôn nói thế nào ?"
"Anh ấy muốn tôi phụ trách bồi thường." Tô Giản An đem chuyện Lục Thị tổn thất mấy triệu nói ra, ai oán nhìn Giang Thiếu Khải, "Đều tại anh! Vốn tôi đã thiếu nợ ba trăm vạn , kết quả vì cuộc gọi của anh mà thêm mấy số không nữa!"
"Vẽ chuyện!" Giang Thiếu Khải khinh bỉ nhìn Tô Giản An , "Lục Bạc Ngôn là người như thế, vĩnh viễn luôn nắm giữ quyền chủ động, hợp tác có thể thành công hay không đều là anh ta quyết định. Anh ta bỏ dở cuộc đàm phán chạy tới đây, trở về nhiều lắm là xin lỗi đối phương một tiếng, thêm vài khoản có lợi cho bên kia là ổng rồi. Cái gì tổn thất đều tính cho cô, cô thật sự tin sao?"
Tô Giản An nghi hoặc: "Vì sao anh ấy phải lừa tôi?"
"Người ngốc thì dễ lừa."
"Bốp!"
Tô Giản An dùng sức đập tập tài liệu lên đầu Giang Thiếu Khải.
Giang Thiếu Khải bật camera trước của điện thoại, sửa sang lại kiểu tóc mới nói: "Lại nói tiếp cô nên cám ơn tôi, nếu không phải tôi gọi điện thoại tới, cô cũng không có cách xác định Lục Bạc Ngôn có quan tâm đến mình không đâu"
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Lục Bạc Ngôn, khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh không còn là dáng vẻ tao nhã thong dong, ánh mắt vô cùng lo lắng, hẳn là. . . . . . Là lo lắng cô nhỉ.
Lại nói tiếp, mỗi khi cô gặp chuyện không may , Lục Bạc Ngôn luôn tới rất đúng lúc, bị anh em họ Thiệu bắt cóc , hay lúc bị đám học sinh chặn đường cũng vậy.
Nhưng nói Lục Bạc Ngôn để ý cô, lại cảm giác như đang mơ.Dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.
"Thế nào?" Giang Thiếu Khải cười tủm tỉm nhìn Tô Giản An , "Cô định sẽ buông ta cho người đã yêu nhiều năm, rung động với Lục Bạc Ngôn ?"
Tô Giản An trố mắt, chợt ghét bỏ nhìn Giang Thiếu Khải: "Anh càng ngày càng nhiều chuyện."
Cô quay về chỗ ngồi mở máy tính, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục viết báo cáo.Trên thực tế đầu óc đều là Lục Bạc Ngôn Lục Bạc Ngôn Lục Bạc Ngôn. . . . . .
Giang Thiếu Khải sao có thể nhìn không ra Tô Giản An đang giả vờ, cười nhấp một ngụm Espresso, mi tâm đột nhiên nhíu mày.
Thật đắng quá đi mất.
Đã uống bao nhiêu năm, sao hôm nay mới cảm thấy đắng như vậy?
Ngày này, Giang Thiếu Khải cuối cùng cũng xác định được, bản thân buộc phải từ bỏ cái gì.
Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải chỉ cách nhau một cái bàn, lại không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong lòng Giang Thiếu Khải.
Sau khi tan làm, Tô Giản An về đến nhà đúng giờ, thím Lý vội vàng chạy tới tìm cô.
"Thiếu phu nhân, tôi đang dọn đồ cho thiếu gia, cô đến hỗ trợ nhìn xem có thiếu gì không? Tôi không biết phải chuẩn bị thế nào, trước kia đều là thím Lưu phụ trách, nhưng hôm nay lại đúng ngày nghỉ của thím ấy."
Tô Giản An theo thím Lý vào phòng Lục Bạc Ngôn nhìn nhìn, hành lý chuẩn bị rất chỉnh tề, nhưng quần áo không phối hợp giống nhau
Cô cười cười: "Thím Lý, thím đi tìm giúp tôi mấy túi trong suốt, nơi này giao cho tôi."
Thím Lý giống như thấy được cứu tinh, vui vẻ đầu đi tìm túi.
Tô Giản An đem hành lý kéo tới phòng chứa quần áo, một lần nữa phối hợp hai bộ tây trang cùng một bộ quần áo thường ngày.
Lục Bạc Ngôn về tới cửa phòng, liền thấy Tô Giản An ôm quần áo của anh từ phòng thay đồ đi ra, đặt toàn bộ ở trên giường, lại cúi người sắp xếp từng cái một.
Đầu tiên cô gấp gọn gàng bộ vest, sau đó phối áo sơ mi và cà- vạt, ngay cả cài áo và khăn vuông cũng sắp đặt thỏa đáng, mỗi một bước đều rất cẩn thận, thay anh gạt đi không ít phiền phức.
Ánh nắng vàng tràn vào từ cửa kính sát đất, chiếu lên người cô, cô im lặng lại hết sức chăm chú chuẩn bị quần áo cho anh, góc nghiêng dưới ánh trời chiều trở nên mềm mại và rõ nét hơn, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, khiến tim người ta nhịn không được mà đập thình thịch.
Lục Bạc Ngôn bỗng nhiên cảm giác thả lỏng
Nếu về sau đều được thế này , tựa hồ cũng không chán ghét.
Thím Lý cầm gói to lên tầng, liền thấy Lục Bạc Ngôn đứng ở cửa phòng, lần đầu tiên cảm thấy vẻ mặt thoải mái như vậy.
Mấy năm nay Lục Bạc Ngôn giống như một bộ máy làm việc trong 24 giờ, dường như vĩnh viễn đều bận rộn, mày luôn luôn nhíu lại, đây cũng là lần đầu tiên thấy anh thả lỏng như vậy.
Nhìn lại Tô Giản An trong phòng, thím Lý tựa hồ hiểu được cái gì , đem túi đưa cho Lục Bạc Ngôn, ý bảo anh đưa cho Tô Giản An .
Lúc này, Tô Giản An vừa lúc phối xong quần áo, còn chưa thấy thím Lý, cúi đầu tùy ý thúc dục một tiếng: "Thím Lý?"
Lục Bạc Ngôn đem túi đưa đến trước mặt Tô Giản An , cô tiếp nhận, đem từng bộ đồ cho vào túi rồi xếp vào vali, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đứng lên, đột nhiên thấy Lục Bạc Ngôn.
Chân cô mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất, Lục Bạc Ngôn nhanh tay đỡ lấy cô: "Tôi chỉ về nhà mà thôi, có cần vui vẻ vậy không?"
Tô Giản An vẫn đang kinh ngạc: "Anh về khi nào vậy ?"
"Từ lúc cô ôm quần áo đi ra."
Tô Giản An cẩn thận nghĩ nghĩ, xác định bản thân không có làm chuyện gì mất mặt , lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Thím Lý nói không biết chuẩn bị, tôi chỉ thuận tiện hỗ trợ mà thôi. Anh không cần nghĩ nhiều."
Cô cũng không muốn giúp, chỉ sợ Lục Bạc Ngôn đi công tác lại luống cuống…
Lục Bạc Ngôn vòng tay qua eo Tô Giản An, nhẹ nhàng ôm cô về phía mình: "Cô cảm thấy tôi sẽ nghĩ gì? Hửm?"
Tô Giản An cố gắng kiềm chế, kéo dãn khoảng cách với Lục Bạc Ngôn nhưng mặt cũng không khỏi nóng lên : "Tôi, tôi làm sao biết được anh nghĩ gì?"
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Lục Bạc Ngôn , cúi đầu muốn trốn khỏi phòng.
Lục Bạc Ngôn nhìn cô như con mồi nhỏ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Anh sẽ bay lúc 8h, cơm nước xong sẽ đi , lái xe ở ngoài cửa chờ, bác Từ đem hành lý của Lục Bạc Ngôn xuống, bảo người làm đưa lên xe.
Tô Giản An nhìn bác Từ và mọi người vì Lục Bạc Ngôn rời đi mà bận rộn, lúc này mới ý thức được Lục Bạc Ngôn phải đi , trong lòng giống như có thứ gì đang dồn nén, trái tim chợt thấy trống rỗng . . . . .
Tại sao có thể như vậy chứ?
"Thiếu gia, đều đã chuẩn bị xong ." Bác Từ đi tới nói, "Có thể xuất phát ra sân bay ."
"Ừ." Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái, “con mồi nhỏ” cũng đang nhìn anh, mắt hoa đào có chút mê mang, tựa hồ như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Anh nắm tay “con mồi nhỏ”, mang theo cô ra ngoài.
Lên xe Tô Giản An mới phản ứng lại: "Lục Bạc Ngôn, tôi không thể đi! Ngày mai tôi còn phải đi làm!"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Đưa tôi ra sân bay thì liên quan gì đến việc ngày mai cô đi làm?"
"Hả?" Tô Giản An chớp chớp mắt, cô nghĩ Lục Bạc Ngôn muốn đem cô bắt đến Mĩ cơ đấy. . . . . .
"Vẫn là, cô muốn đi cùng tôi?"
"Anh nghĩ nhiều rồi!" Tô Giản An nghiêm túc nói "Sao tôi phải đi cùng anh?"
Lục Bạc Ngôn cười cười, cũng không so đo, chỉ hỏi cô: "Lời giữa trưa tôi nói, có nhớ kỹ chưa?"
"Nói cái gì?"Tô Giản An mang vẻ mặt mờ mịt.
Đối với chuyện giữa trưa, cô vẫn nhớ rõ ràng là Lục Bạc Ngôn hù dọa cô đã hại Lục Thị tổn thất mấy triệu, đây có lẽ là cơn ác mộng của người nghèo như cô.
Lục Bạc Ngôn nguy hiểm nheo mắt, anh tới gần Tô Giản An : "Thật sự đã quên?"
Hơi thở nam tính quen thuộc ập đến, đầu óc Tô Giản An trống rỗng, trái tim không nghe lời lại bắt đầu tăng tốc .
Suy nghĩ hồi lâu, cô mới mơ mơ màng màng nhớ lại: "Anh bảo tôi không được chạy lung tung!"
Lục Bạc Ngôn khá vừa lòng: "Còn gì nữa?"
"Còn nữa?" Tô Giản An nghĩ nghĩ, "Hừ" một tiếng, "Không phải anh vẫn muốn nhắc đến chuyện tôi hại Lục Thị tổn thất mấy triệu chứ? Kẻ lừa đảo, tôi biết hết rồi, anh cũng không tổn thất nhiều đến vậy!"
"Ai nói cho cô? Giang Thiếu Khải?"
Lục Bạc Ngôn cũng không cho rằng Tô Giản An sẽ đột nhiên trở nên thông minh.
". . . . . ." Tô Giản An không nói lời nào, nhưng vẻ mặt có vẻ cam chịu.
"Cô tin tưởng lời Giang Thiếu Khải như vậy?" Lục Bạc Ngôn lại tới gần Tô Giản An , ánh mắt càng thêm nguy hiểm .
Tô Giản An đã không còn chỗ nào để lui, đành phải đẩy Lục Bạc Ngôn: "Tôi đương nhiên tin tưởng lời anh ta.Anh ta cũng không xấu xa như anh."
Lục Bạc Ngôn cũng không tức giận, bắt lấy tay Tô Giản An : "Tôi xấu xa thế nào? Hửm? Chỉ cho tôi xem."
Bộ dạng hiện tại muốn giở trò lưu manh của anh rất xấu xa , nhưng Tô Giản An có thể chỉ ở đâu đây?
Cô rõ vừa chỉ trỏ lộn xộn vừa nói: "Nơi này, nơi này, nơi này, chỗ nào cũng xấu xa !"
". . . . . ." Lục Bạc Ngôn không nói lời nào, cười cười với Tô Giản An .
Tô Giản An nghi hoặc, Lục Bạc Ngôn không nên dễ dàng thừa nhận như vậy chứ, cô nhìn vị trí tay mình đang chỉ, mặt lập tức đỏ bừng.
Chọc mù mắt cô đi.
Chỉ ở đâu không chỉ, vì sao lại chỉ vào chỗ đó chứ.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn chậm rãi cong lên: "Cô nói thừa quá, sao biết nơi này xấu xa vậy?"
Giọng anh thật mờ ám, quả thực khiến lòng người không kiềm chế nổi.
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An đời này cũng chưa từng thấy xấu hổ như bây giờ, cô nhắm mắt lại, "Lục Bạc Ngôn, anh tránh ra!"
Lục Bạc Ngôn thích thú nhìn “con mồi nhỏ” đang giãy dụa trong góc, tiếp tục chọc cô: "Chi bằng chờ tôi đi công tác trở về, cho cô thử xem?"
Tô Giản An mở to mắt, hai gò má hồng hồng, trừng mắt với Lục Bạc Ngôn: "Đùa giỡn lưu manh!"
"Cô bắt đầu trước."
Tô Giản An : ". . . . . ."
"Cẩn thận ngẫm lại tôi còn chưa nói gì với cô.” Lục Bạc Ngôn "Ôn nhu" cười cười, "Nghĩ không ra, sẽ không chỉ là đùa giỡn lưu manh ."
Chẳng lẽ sẽ trở thành lưu manh thật sự sao?
Tô Giản An run rẩy, suy nghĩ nửa ngày ngoài câu "Không được chạy lung tung" cũng chỉ hoang mang đáp: "Có việc phải tìm anh?"
Trên mặt Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng: "Sau này còn quên không?"
Tô Giản An dùng sức lắc đầu, náo loạn như vậy, đừng nói về sau , cô đời này cũng không thể quên được .
Lục Bạc Ngôn sờ sờ đầu cô: "Ngoan."
“Con mồi nhỏ” : ". . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.