Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 31: Lục Bạc Ngôn Đột Nhiên Xuất Hiện Ở Cục Cảnh Sát

Đường Ngọc

16/07/2021

Tô Giản An không phải kiểu người hay trốn tránh vấn đề, tựa như lúc mẹ qua đời, cô không chịu chấp nhận sự thật, nhưng cô biết bản thân phải đối mặt với thực tại thì có thế sống một cuộc sống như mẹ cô mong muốn.

Cho nên ngày đó cô ngồi ở nghĩa trang ngoại ô, trước phần mộ của mẹ, ngồi suốt một ngày một đêm.

Thấy tia nắng ban mai ló rạng, nhìn mặt trời của ngày mới bắt đầu, cô cuối cùng cũng hoàn toàn ý thức được, mẹ mình đã trở thành một hũ tro được chôn vùi dưới mặt đất, cô vĩnh viễn đã mất đi bà, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến mặt trời mọc, cuộc đời cô vẫn phải tiếp diễn.

Ngay cả chuyện khó khăn như vậy cô cũng tiếp nhận nổi, sao lại không dám nghe theo những lời Giang Thiếu Khải nói —— tìm hiểu xem Lục Bạc Ngôn đối với cô là thế nào.

Người đã hứa hẹn ly hôn với cô sau hai năm, là Lục Bạc Ngôn

Người đã nói bản thân không có hứng thú với cô gái nhỏ, hai năm sau chúng ta liền chấm dứt cuộc hôn nhân này, là Lục Bạc Ngôn.

Cô bị bắt cóc, bị bao vây chặn đường, người kịp lúc tới cứu cô,cũng là Lục Bạc Ngôn.

Còn nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước hôm qua.

Cô không dám suy nghĩ kỹ hơn.

Lục Bạc Ngôn nói sẽ cùng cô ly hôn, lại che chở cô, hôn cô. Cô xác nhận tình cảm của anh dành cho cô từ hành động, nhưng anh lại phủ nhận điều đó qua lời nói của mình.

Như vậy thì tốt hơn là không nghĩ.

Sau khi ăn xong, Tô Giản An thu dọn đồ, nghĩ có nên gửi tin nhắn cảm ơn Lục Bạc Ngôn hay gì đó không.

Nhưng dường như họ chưa hề trao đổi tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô đột ngột gửi tin đến, Lục Bạc Ngôn có thể căn bản không biết cô là ai không? Gọi điện thoại lại không cần thiết phải…

Vẫn nên quên đi, buổi tối về nói với anh cũng giống nhau.

Tô Giản An lại không có được cơ hội này.

Giang Thiếu Khải vừa cơm nước xong trở về, ột đồng nghiệp của Đội Cảnh sát Hình sự đã vội vàng tiến vào: "Tôi nhận được tin báo, khu Minh An xảy ra án mạng, Thiếu Khải, Giản An , hai người theo chúng tôi."

Loại tình huống này thường xuyên phát sinh, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải động tác nhanh chóng mang theo dụng cụ, ngồi lên xe cảnh sát đi đến hiện trường.

Hôm nay khối lượng công việc của Lục Bạc Ngôn cũng không lớn, khó được dịp về nhà đúng giờ, lại không thấy bóng dáng Tô Giản An .

Bác Từ nói: "Thiếu phu nhân còn chưa trở về. Thiếu gia, hay là bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho cậu?"

Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Không cần, sơ chế nguyên liệu sẵn, chờ cô ấy trở lại."

Bác Từ đành phải đi phân phó đầu bếp đi sơ chế nguyên liệu nấu ăn, nhưng đợi đến hơn 6 giờ, Tô Giản An vẫn chưa trở về.

Thừa dịp Lục Bạc Ngôn lên tầng, bác Từ gọi điện cho Tô Giản An, nghe thấy bên cô rất ồn ào , ông nói lớn: "Thiếu phu nhân, sao cô còn chưa về nhà?"

“Tôi có việc, hôm nay phải tăng ca." Tô Giản An nói, "Bác Từ, bữa tối của Lục Bạc Ngôn hãy bảo phòng bếp chuẩn bị, tôi chưa về được . Di động sắp hết pin , tôi cúp máy trước."

Bác Từ nói Tô Giản An phải tăng ca cho Lục Bạc Ngôn, anh nhíu mi: "Cô ấy có nói khi nào trở về không?"

"Chưa nói. Nhưng tôi thuận tiện gọi điện thoại đến cục cảnh sát, nói là khu Minh An đã xảy ra thảm sát, Thiếu phu nhân có vẻ đang bận ."

Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu, cũng không nói gì, bảo bác Từ nói với đầu bếp không cần chuẩn bị bữa tối, sau đó ra khỏi cửa .



Anh lái xe đến câu lạc bộ trên đỉnh núi..

Câu lạc bộ này không nổi tiếng, cũng không có tên chính thức. Mọi người đều gọi nó là "Câu lạc bộ đỉnh núi" người biết đến nó thậm chí còn chưa biết đến KTV trên phố đi bộ. Nhưng trong giới thương trường, trong cái vòng xoay của những kẻ giàu có quần áo là lượt, câu lạc bộ này là nơi hấp dẫn, có thể tượng trưng cho thân phận cùng địa vị của họ.

Đây là câu lạc bộ duy nhất mà Lục Bạc Ngôn đặt chân tới, giới hạn thành viên ra vào, mà chỉ có thành viên được mời mới được tham gia . Không có lời mời thì có giàu có đến đâu cũng bị chặn ngoài cửa.

Nhìn qua danh sách thành viên, không chỉ có những người giàu nhất ở nhiều tỉnh thành ở Trung Quốc mà còn có nhiều người nước ngoài nổi tiếng và giàu có.

Vì vậy, mọi người đều biết, nếu bạn ở đây vài giờ và uống rượu, mối liên hệ của bạn sẽ được mở rộng, và việc làm ăn có thể sẽ được ký kết.

Cho nên, câu lạc bộ đỉnh núi mới là câu lạc bộ hàng đầu, người trong giới đều biết rõ.

Lục Bạc Ngôn là ông chủ ở đây, căn phòng riêng trên tầng cao nhất không mở cửa tiếp khách là thuộc về anh, có lối thang máy riêng biệt.

Lúc anh bước vào, trong phòng đã có hai người , một là Thẩm Việt Xuyên, người còn lại là Mục Tư Tước.

Mục Tư Tước kiêu ngạo, đường nét rắn rỏi và thâm trầm, cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc.Anh gác chân rồi dựa vào ghế sô pha, trên tay cầm theo điếu thuốc đang hút dở, dáng vẻ cuồng ngạo không kìm chế được, giống như trong giây lát có thể vùng giật giết chết một đám người.

Anh nhíu mày nhìn Lục Bạc Ngôn: "Ôi? Không phải nói sẽ không tới sao?"

"Bà xã không về nhà." Thẩm Việt Xuyên vui sướng khi người gặp họa, châm lửa từ điếu thuốc của Mục Tư Tước “Hôm nay người nào đó lấy cớ thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, liền tan ca về sớm, không nghĩ tới bà xã lại tăng ca ."

Mục Tư Tước cười ha ha, tiếng cười chưa tắt, ánh mắt lạnh lùng của Lục Bạc Ngôn đã quét tới, anh cũng không sợ, bởi vì ánh mắt của Lục Bạc Ngôn dừng trên người Thẩm Việt Xuyên trên người.

Thẩm Việt Xuyên cả người run lên: "Ôi trời, trước mặt cậu là trà phổ nhĩ tốt nhất, hơn một ngàn bánh mới có một! Hôm nay mới vừa đưa tới câu lạc bộ!"

Bộ dụng cụ pha trà là Lục Bạc Ngôn chuyên dùng ở đây, khứu giác tinh tế của anh cẩn thận ngửi mùi hương: "Trà rất thơm."

Thẩm Việt Xuyên nhẹ nhàng thở ra, vừa định cười, Lục Bạc Ngôn đã đặt chén xuống: "Nhưng cậu vẫn phải đi Nepal."

Vương quốc thuộc về thần, bụi bặm, đeo mười lớp mặt nạ cũng vô dụng, Thẩm Việt Xuyên đã mấy lần thề chết không đi , hiện tại thầm nghĩ muốn nằm xuống giả chết: "Vì sao? Dựa vào cái gì! Lúc cậu nằm viện, Tô Giản An có thể đến nhìn cậu là công lao của tôi! Tôi lại làm gì sai! ! !"

Giờ này khắc này, có gầm rú cỡ nào cũng không thể dập tắt lửa giận và sự không cam lòng của Thẩm Việt Xuyên.

Lục Bạc Ngôn nhàn nhã nhấp ngụm trà: "Cậu làm cô ấy sợ hãi ."

Thẩm Việt Xuyên: ". . . . . ."

Mục Tư Tước khinh bỉ nhìn Thẩm Việt Xuyên: "Thật mẹ nó không tiền đồ! Nhiều năm rồi, Lục Bạc Ngôn làm nhiều như vậy cũng chưa nói cho Tô Giản An ? Sao không lấy cái này uy hiếp cậu ta?"

Lục Bạc Ngôn lạnh lùng trừng mắt với Mục Tư Tước: "Cậu muốn thay Thẩm Việt Xuyên đi Nepal công tác?"

Mục Tư Tước ngậm miệng , đáy lòng Thẩm Việt Xuyên vẫn tràn đầy oán niệm —— anh cũng muốn dùng chuyện này uy hiếp Lục Bạc Ngôn , nhưng có nói cũng không thể khiến Tô Giản An tin tưởng, hơn nữa còn xem mình như kẻ điên!

Cuối cùng, Thẩm Việt Xuyên đành phải đi chuẩn bị cho chuyến “công tác”, Lục Bạc Ngôn và Mục Tư Tước ở lại thương lượng.

Lúc Lục Bạc Ngôn rời đi khỏi câu lạc bộ về nhà, đã là rạng sáng, Tô Giản An còn chưa trở về.

Anh biết đây là công việc bình thường của Tô Giản An, bận rộn rồi thì đừng nói là về nhà , thời gian chợp mắt cũng không có, anh gọi điện thoại cho Tô Giản An , lại truyền thông báo thuê bao tắt máy.

"Thiếu phu nhân vừa rồi đã nói, di động sắp hết pin ." Bác Từ đột nhiên xuất hiện, "Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi sớm đi."



Lục Bạc Ngôn gật đầu, trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tô Giản An vẫn chưa có trở về, vẻ mặt Lục Bạc Ngôn tỏ vẻ như không có gì khác thường, nhưng lúc đi đến công ty lại cố tình —— đi ngang qua cục cảnh sát.

Thật trùng hợp, từ xa anh đã nhìn thấy Tô Giản An ở ngã tư , cô vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, mái tóc đen dài được buộc hờ hững, thậm chí còn có vẻ xõa tung và hơi rối, tán cây cắt ánh nắng ban mai thành từng sợi, dịu dàng vắt trên mặt cô, khiến góc nghiêng của cô gái trông càng thêm hoàn hảo.

Cô cùng Giang Thiếu Khải đi cùng nhau, trên tay hai người đều đang xách cà phê, trên tay còn cầm thêm hai cái túi, nói nói cười cười, nhìn qua rất ăn ý.

Xe tiến lại gần, Lục Bạc Ngôn liền thấy rõ ánh mắt Giang Thiếu Khải nhìn Tô Giản An , trực giác nói cho anh biết, không thích hợp.

Lục Bạc Ngôn giẫm chân ga, ONE77 mạnh mẽ dừng trước cửa cục cảnh sát.Tô Giản An đã ngồi xe của Lục Bạc Ngôn vài lần, đối với âm thanh này thì rất quen thuộc , nhưng trong lúc nhất thời có chút khó tin, nhìn thấy Lục Bạc Ngôn bước xuống xe, cô càng cảm thấy bản thân đang nằm mơ.

Nhưng mà Lục Bạc Ngôn trước mắt lại rất chân thật.

Bộ vest tối màu tôn lên dáng người dài và hoàn hảo của anh, chiếc cà vạt cùng tông màu khiến anh tràn đầy khí chất doanh nhân. Khi nâng tay sẽ để lộ cổ áo sơ mi trắng và cúc áo tinh xảo, từng chi tiết nhỏ đều vô cùng khéo léo, tăng thêm phong độ lịch thiệp cho anh.

Đôi giày da thủ công không dính một hạt bụi, mỗi bước đi đều mang theo khí chất mạnh mẽ bẩm sinh, chỉ một khoảnh khắc như vậy, Tô Giản An thậm chí không thể rời mắt , nữ sinh đi ngang qua còn không chút e ngại mà nhìn anh chằm chằm, chỉ thiếu nước tiến lên gần hơn .

Ánh mắt Lục Bạc Ngôn vẫn luôn dõi theo Tô Giản An , giống trong thế giới trong mắt anh chỉ có Tô Giản An mà thôi.

Anh tự nhiên Tô Giản An tiếp nhận gói đồ và mấy ly cà phê trên tay cô, Tô Giản An lúc này mới phản ứng lại: "Sao anh lại ở đây? Đường anh đến công ty. . . . . . Không tiện đường mà."

"Không tiện đường thì không thể qua đây nhìn cô?" Lục Bạc Ngôn xoa má Tô Giản An "Đêm qua có phải lại một đêm không ngủ?" Màu xanh dưới mi mắt cô còn đậm hơn ngày hôm qua.

Nói đến đêm qua Tô Giản An đã muốn khóc, người khác ở trong ổ chăn , cô thì đứng ở phòng giải phẫu lý cùng mấy tử thi lạnh lẽo, không biết đã uống bao nhiêu ly cà phê để duy trì tỉnh táo.

"Không ngủ, có án mạng, một phút cũng không thể ngủ, so với anh khoảng thời gian trước còn bận hơn."

Cô có chút không ý thức được, giọng của mình có bao nhiêu ý tứ làm nũng.

Lục Bạc Ngôn cười cười, ôm eo Tô Giản An cùng cô đưa đồ ăn vào văn phòng.

Tô Giản An còn chưa kịp phản ứng, đã nhận được ánh mắt ái muội từ Tiểu Ảnh cùng đội trưởng Yến, cô mất tự nhiên mà dãy dụa, Lục Bạc Ngôn lại ôm rất chặt , quay đầu hỏi: "Mọi người chưa ăn sáng?"

"Chưa." Tô Giản An cảm giác ánh mắt mọi người như muốn thiêu đốt cô.

"Gọi người đưa đồ ăn sáng qua cho mọi người, được không?" giọng Lục Bạc Ngôn đầy cưng chiều, "Muốn ăn Truy Nguyệt Cư ? Hay nơi khác?"

"Truy, Truy Nguyệt Cư đi. . . . . ." Cô đã có thể nghe thấy tiếng chảy nước miếng của đám đồng nghiệp háu ăn kia.

Lục Bạc Ngôn cười cười: "Được." Lại nghĩ tới cái gì “ Đầu lưỡi thế nào ?"

Lúc này Tô Giản An đã thông minh hơn, ngoan ngoãn xoay người lại, vươn đầu lưỡi cho Lục Bạc Ngôn nhìn : "Ngày hôm qua bôi thuốc, đã tốt rồi." Hai má đã nóng bừng, cô vùng vẫy một chút, "Anh đi làm đi, muộn rồi ."

Lục Bạc Ngôn nhìn nhìn đồng hồ, lúc này mới phản ứng lại, buông Tô Giản An, lịch sự chào mọi người, trước khi đi còn nói bên tai Tô Giản An: "Tầm nửa giờ sau sẽ đưa đồ đến."

Đến khi bóng dáng anh biến mất ở cửa văn phòng hồi lâu Tô Giản An vẫn chưa phục hồi tinh thần, lại nhìn đám đồng nghiệp, nhóm người đều tỏ vẻ mờ ám, đội trưởng Yến đột nhiên thân thiết nhìn Tiểu Ảnh: "Em yêu , đầu lưỡi thế nào ?"

Tiểu Ảnh phối hợp vươn đầu lưỡi: "Ngày hôm qua thoa thuốc, đã tốt rồi ạ ~"

Tô Giản An lạnh cả sống lưng: "Chúng tôi cũng không ghê tởm như hai người."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook