Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 32: Ở Trong Lòng, Đáng Tin Cậy

Đường Ngọc

16/07/2021

Tô Giản An xoay người chạy vào văn phòng tổ pháp y, phía sau bùng nổ một tràng tiếng cười, má cô càng nóng hơn. Ngồi xuống bàn làm việc, nhìn thấy trong màn hình máy tính phản chiếu gương mặt ửng đỏ của mình.

Cô không nghĩ Lục Bạc Ngôn sẽ đến, càng không nghĩ tới sau khi nhìn thấy Lục Bạc Ngôn, cô quả thực như được tái sinh, sự mệt mỏi cùng buồn ngủ đều đã tan biến.

Ngược lại còn cảm thấy sáng sớm nay rất đẹp.

Giang Thiếu Khải từ bên ngoài tiến vào, liền thấy Tô Giản An ngây ngốc nhìn chằm hình ảnh của bản thân trong màn hình máy tính, hai mắt hiện lên vui sướng không thể che giấu.

Anh nhìn cô đầy ẩn ý: "Cô vừa rồi đã phàn nàn với anh ta ."

"A?" Tô Giản An không hiểu.

"Khi nào có vụ án lớn chúng ta đều rất vất vả, cũng đã vất vả hơn một năm ." Giang Thiếu Khải chậm rãi nói, "Cô cũng chưa từng than vãn với anh trai mình, vừa rồi nhìn thấy anh a cô đã làm nũng, than vãn đêm qua ngay cả một phút cũng không được chợp mắt."

". . . . . ." Ồ, hình như là.

"Có muốn tôi diễn lại như Tiểu Ảnh cùng đội trưởng Yến vừa làm không, để xem dáng vẻ vừa rồi của cô có bao nhiêu tủi thân?" Giang Thiếu Khải dáng vẻ háo hức.

"Nhàm chán." Tô Giản An mở máy tính, lại không tiếp tục động tác thứ hai.

Cô sao phải than vãn với Lục Bạc Ngôn chứ?

Chẳng lẽ trong lòng cô, Lục Bạc Ngôn so với Tô Diệc Thừa còn đáng giá dựa vào hơn?

Điều này sao có thể? Đừng nói Tô Diệc Thừa , hẳn là ngay cả Giang Thiếu Khải anh còn kém hơn mới đúng!

Trong lúc Tô Giản An đang nghĩ vẩn vơ, tiếng hò reo của các đồng nghiệp từ ngoài cửa kính vang lên, là đồ ăn của Truy Nguyệt Cư đưa đến , bày ra gần như chật kín cả bàn.

"Vừa lúc!" đội trưởng Yến vỗ tay gọi mọi người, "Lại đây vừa ăn vừa họp!"

Mọi người đều ngồi xuống, Tiểu Ảnh tấm tắc cảm thán: "Truy Nguyệt Cư chưa bao giờ giao đồ ăn còn chưa nói, điểm tâm sáng phải đặt trước ít nhất nửa tháng, nếu không căn bản không được ăn, lại có thể sau nửa giờ đem đồ ăn đưa tới nơi này, đúng là thần kỳ ."

"Giản An, sau này đi theo cô không phải là có thịt ăn rồi sao?"

Tô Giản An bình tĩnh gắp một chiếc bánh bao súp chấm dấm chua: "Những vết thương trên người sau nạn nhân cho thất, bọn họ trước khi chết đều trải qua quá trình ngược đãi, hung thủ hoặc là biến thái hoặc có hận thù sâu sắc với những nạn nhân. . . . . ."

Đề tài cứ như vậy bị Tô Giản An chuyển về công việc, cô trông rất nghiêm túc nên đội trưởng Yến cũng không dám cắt ngang, mọi người cũng ngừng trêu chọc cô mà bắt đầu vào việc chính.

Tô Giản An nghĩ rằng có thể nghỉ ngơi sau 2, 3 giờ chiều, nhưng càng lúc càng phát hiện nhiều manh mối, xác định là người quen gây ra, phạm vi của kẻ sát nhân được khoanh vùng, chỉ cần bọn họ xem xét đều chút nữa, có thể bắt được tên sát nhân giết hại 6 mạng người trong một đêm kia.

Cô ngược lại không biết mệt mỏi, đại não cảm thấy hưng phấn.

Buổi chiều, kết hợp với một số lời khai của nhân chứng và suy luận của họ, có thể xác định được kẻ sát nhân. Đội hành động nhanh chóng triển khai bắt giữ tên tội phạm, và công việc của Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải cũng kết thúc.

Có tiếng chuông báo hiệu năm giờ truyền từ tháp chuông bên sông Phổ Giang tới, sau năm tiếng gõ nặng nề, Tô Giản An nhẹ nhàng thở ra, đóng máy tính rồi thu dọn đồ trên bàn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Giản An! Xem ai đến này!"

Tô Giản An nhìn ra, bóng người cao ngất đập vào mắt, so sánh với buổi sáng, anh tùy ý cởi ra áo khoác và cà vạt, hai cúc áo sơ mi trên cùng cũng được cởi ra, điều này không chút ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh, ngược còn tôn lên dáng người hoàn hảo kia.

Anh là người đàn ông mặc áo sơ mi đẹp trắng đẹp nhất mà Tô Giản An từng gặp qua. Một đường anh đi tới, hai mắt của đám phụ nữ đều sáng ngời.

Tô Giản An còn đang sững sờ , Lục Bạc Ngôn đã đứng trước mặt cô: "Có thể đi rồi sao?"



". . . . . . Ừ!" Qua một lúc lâu Tô Giản An mới nhớ mà gật đầu.

Lục Bạc Ngôn vô cùng thân thiết nắm tay Tô Giản An , mang theo cô xuyên qua khu làm việc, ra khỏi cục cảnh sát.

Xe anh dừng phía trước, Tô Giản An ngồi vào ghế phó lái, lại nhìn Lục Bạc Ngôn vừa vào xe mới phản ứng lại: "Sao anh đến đây?"

"Cục trưởng của các cô nói, giờ này có thể cô đã tan tầm."

"Anh quen cục trưởng?" Tô Giản An trừng lớn mắt.

Lục Bạc Ngôn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Tô Giản An nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn hỏi: "Cho nên? Anh lại vừa vặn tan tầm, vừa vặn đi ngang qua cục cảnh sát, cùng với lần trước đụng độ đám học sinh chặn đường tôi đều giống nhau, vừa vặn gặp tôi tan tầm ?"

Giọng điệu cô là lạ , Lục Bạc Ngôn nhìn cô một cái, phát hiện “tiểu quái thú” đang nhìn mình, đôi mắt hoa đào đầy ý cười, giống như có thể nhìn rõ tất cả, anh nheo mắt: "Cô biết cái gì ?"

"Anh đoán xem!"

Tô Giản An nhắm mắt tựa lưng vào ghế, khóe môi nở nụ cười.

Thật ra không khó đoán, lúc ấy Tô Diệc Thừa gọi điện thoại tới là Thẩm Việt Xuyên nghe , Thẩm Việt Xuyên khẳng định nói cho Tô Diệc Thừa anh đang họp, nếu Tô Diệc Thừa nói cho Tô Giản An, như vậy Tô Giản An rất dễ dàng nắm được cái cớ "Vừa vặn tan tầm gặp phải" của anh .

Cô cái gì cũng đều biết, tựa như cô hiện tại cũng biết vì sao anh đến đây..

Lục Bạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Giản An, lại phát hiện cô đã ngủ, nhoài đầu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt mệt mỏi thiếu ngủ.

Anh cho xe tấp vào lề đường, đem áo khoác trùm lên người cô, lúc này mới hạ chân ga, phóng xe về nhà.

ONE77 phát huy tính năng của mình, lao vút đi , Lục Bạc Ngôn thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Giản An đang ngủ say , khóe môi không biết khi nào lại hiện lên một nụ cười nhạt.

Chiếc xe này, giống như chưa từng được lái êm ái đến vậy.

Tới cửa nhà, Lục Bạc Ngôn không muốn đánh thức Tô Giản An , cô giống như thú nhỏ đang ngủ đông, ngủ mê man và sẽ không tỉnh lại cho đến khi mùa xuân tới.

Lục Bạc Ngôn thấy dáng người nhỏ bé cuộn mình trong áo khoác của anh, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại, đột nhiên có cảm giác bên cạnh là người của anh, không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô, anh nhẹ nhàng mở cửa xe, đem Tô Giản An bế xuống.

Nhưng điều anh không ngờ tới là Đường Ngọc Lan không biết đã đến đây từ khi nào, đang ngồi trong phòng khách.

Gặp Lục Bạc Ngôn ôm Tô Giản An trở về, Đường Ngọc Lan hoảng hồn, vội vàng hỏi: "Giản An làm sao vậy?"

"Cô ấy không có việc gì." Lục Bạc Ngôn ý bảo mẹ an tâm, "Chỉ là đang ngủ."

"Đêm qua thức trắng đêm tăng ca à, đáng thương ." ánh mắt Đường Ngọc Lan tràn ngập đau lòng, "Mau ôm con bé trở về phòng ngủ."

Lục Bạc Ngôn bế Tô Giản An lên tầng, suy nghĩ muốn đưa cô trở về phòng , nhưng ý thức được Đường Ngọc Lan vẫn đi theo sau, bất đắc dĩ đem Tô Giản An ôm trở về phòng anh.

Đường Ngọc Lan giúp đỡ Lục Bạc Ngôn sắp xếp cho Tô Giản An.Tô Giản An dường như rất quen thuộc với nơi này, vừa nằm xuống liền chui vào chăn ôm gối của Lục Bạc Ngôn, Đường Ngọc Lan không có chút nghi ngờ, tự nhiên sẽ không chú ý tới căn phòng này không có đồ đạc gì của Tô Giản An, thầm nghĩ không quấy rầy cô ngủ, đem Lục Bạc Ngôn kéo xuống.

Lục Bạc Ngôn lúc này mới hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Trong khoảng thời gian này bác Từ luôn nói tình cảm của Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An có tiến triển, Đường Ngọc Lan bán tín bán nghi, vì thế muốn đột kích qua xem, vừa rồi thấy một màn kia, bà xem như hoàn toàn tin tưởng lời bác Từ nói .

Đương nhiên, Đường Ngọc Lan cũng không nói chuyện cố ý đột kích , bà uống ngụm trà: "Ta tới là có việc nói với các con, nhưng là Giản An đã ngủ , vậy để ngày mai nói sau." Quay đầu nhìn về phía bác Từ, "Bảo người chuẩn bị phòng cho tôi, tối hôm nay tôi sẽ không trở về."



Bác Từ tự mình đi lên chuẩn bị, Lục Bạc Ngôn nghĩ đến Tô Giản An trong phòng , nhíu mi: "Mẹ, con lên nhìn xem Giản An ."

Là anh sợ hãi Tô Giản An đột nhiên tỉnh lại, không rõ tình huống lao xuống tìm anh, tất cả liền xong rồi, chuyện trước kia bọn họ đều là diễn trò sẽ bị Đường Ngọc Lan phát hiện, chỉ sợ bà không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

"Từ từ." Đường Ngọc Lan cười ha ha nhìn con trai, "Con trả lời câu hỏi của mẹ trước —— là con cố ý đi đón Giản An ?"

"Phải" Cho dù không phải, Lục Bạc Ngôn hiện tại cũng chỉ có thể thừa nhận .

Đường Ngọc Lan cười rạng rỡ: "Sao đột nhiên lại nghĩ đi đón nó? Người ta cũng không phải không lái xe đi làm."

Lục Bạc Ngôn biết không thể gạt được mẹ, chỉ có thể nói chi tiết: "Cô ấy tối qua cả một đêm không ngủ, con lo lắng cô ấy lái xe."

"Đã biết, đi lên đi." Đường Ngọc Lan nhấp ngụm trà, cười vừa lòng.

Lục Bạc Ngôn trở lại phòng, Tô Giản An không biết từ khi nào đã đá tung chăn, nhân người thì vẫn không tỉnh, còn ôm gối của anh ngủ say sưa.

Thật sự là bị người đóng gói bán đi cũng không biết.

Anh kéo chăn cho cô, ngồi vào sô pha cách giường không xa, nhìn Tô Giản An ngủ say mà lâm vào trầm tư.

Nếu cô đã sớm biết lúc cô bị bao vây là anh cố ý tới giúp, tại sao không hỏi câu gì?

Hay là . . . . . Cô đã sớm tự cho là thông minh tự mình suy nghĩ ra đáp án?

Vẫn ngồi đến khi trời tối đen, Tô Giản An đá chăn vài lần, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Ngọc Lan đến gõ cửa gọi Lục Bạc Ngôn đi xuống ăn cơm, anh nói: "Giản An còn chưa tỉnh."

Đường Ngọc Lan tiến vào nhìn nhìn Tô Giản An, nở nụ cười: "Cái này con không biết đâu, phỏng chừng con bé muốn ngủ cho tới sáng ngày mai ."

Từ khi mẹ Tô Giản An qua đời, Đường Ngọc Lan vẫn thường xuyên liên hệ với Tô Giản An, cô cũng thỉnh thoảng nói về chuyện công việc với bà, cho nên bà coi như cũng biết một chút về thói quen của Tô Giản An .

Mấy năm nay cuộc sống của Tô Giản An , Lục Bạc Ngôn hầu như nắm giữ hết tình hình, nhưng thật đúng là không biết cô sẽ ngủ thẳng giấc đến vậy.

Nhưng cô muốn ngủ cho tới sáng mai?

Anh thật chờ mong lúc cô tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường của anh thì sẽ có phản ứng gì.

Đường Ngọc Lan quay đầu lại phát hiện Lục Bạc Ngôn đang cười, nụ cười có chút đăm chiêu cùng mong đợi, giống hệt ánh mắt cha của Lục Bạc Ngôn lúc nhìn bà.

Bà nắm chặt tay con trai: "Mẹ không biết nhiều năm như vậy, vì sao con luôn từ chối gặp mặt Giản An. Nhưng ta biết, cũng không phải bởi vì con chán ghét con bé."

Lục Bạc Ngôn "Mẹ, có một số việc, hiện tại con chưa thể nói cho mẹ."

"Ta biết." Đường Ngọc Lan biết Lục Bạc Ngôn có việc dấu mình, nhưng bà tin tưởng con trai vô điều kiện, "Khi nào thì có thể nói , con hãy nói cho ta biết. Nhưng là đồng ý với mẹ, vì mẹ, vì Giản An, đừng vì cái chết của cha con mà làm chuyện điên rồ. Ta đã mất đi cha con, không thể lại mất đi con . Còn nữa, hiện tại con còn có Giản An ."

"Con biết đúng mực." Lục Bạc Ngôn nói, "Mẹ yên tâm."

Đường Ngọc Lan gắt gao nắm chặt tay Lục Bạc Ngôn, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, từ từ buông lỏng.

Bà mơ hồ biết gì đó, có lẽ là lý do lúc trước Lục Bạc Ngôn từ chối gặp mặt Tô Giản An .

Nhưng bà cũng rõ ràng, nếu Lục Bạc Ngôn thật sự muốn làm như vậy, chỉ sợ ai cũng không ngăn nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook