Chương 37: Một Cái Tát Đáng Mong Đợi
Đường Ngọc
16/07/2021
"Từ khi em và mẹ dọn đến nhà họ Tô, chị đã luôn bài xích mẹ con em, luôn cố ý gây khó dễ. Mẹ em nói, đó là bởi vì chị tạm thời không tiếp nhận được chuyện mẹ chị vừa mất, bảo em nhường nhịn chị một chút, còn nói thời gian sau sẽ tốt lắm."
Tô Viên Viên nước mắt giàn giụa, giọng nói thống khổ, dáng người nhỏ gầy đứng trước mặt Tô Giản An, bả vai run run, nhìn thế nào cũng thấy giống một người yếu đuối bị chèn ép quanh năm, không khỏi khiến người ta thương hại.
Tô Giản An nhìn vào mắt đối phương—— dùng loại mascara nào vậy? Khóc đến như vậy mà lớp trang điểm mắt vẫn không nhòe đi.
"Nhưng đã qua bao nhiêu năm, chị vẫn như vậy!" Tô Viên Viên tiếp tục tỏ vẻ điềm đạm đáng thương lên án, "Chị không có chút thay đổi, mẹ chị chết căn bản không liên quan đến mẹ em, là chị đem tất cả oán hận đổ lên người mẹ. Bình thường chị làm khó dễ bà ấy, chế ngạo bà ấy , vì sao hôm nay vẫn muốn nhục nhã bà! Chị, . . . . . . Không, tôi sẽ không sẽ gọi là chị nữa . Tô Giản An , cô đừng có mà quá đáng!"
"Tôi đã sớm nói với cô từ lâu rồi, mẹ tôi chỉ sinh ra tôi và anh trai, tôi không có em gái." Ánh mắt Tô Giản An thản nhiên châm chọc "Đến bây giờ cô mới nghe hiểu sao?”
A, chị gái gì chứ? Khi không có người ngoài ở đây, không cần giả vờ ngây thơ hiền dịu, Tô Viên Viên cho tới bây giờ đều gọi cả họ tên của cô ra, giọng điệu giống như cô ta mới là đại tiểu thư nhà họ Tô vậy.
"Cô ——" Tô Viên Viên lau nước mắt "Cô khinh người quá đáng."
Tô Giản An cười cười: "Tưởng Tuyết Lệ biết rõ Tô Hồng Viễn là người đã có vợ, không chỉ ở bên ông ta, còn sinh ra cô, gạt mẹ tôi mười mấy năm. Lúc sức khỏe mẹ tôi suy yếu, Tưởng Tuyết Lệ đột nhiên mang theo cô xuất hiện ở nhà họ Tô, nói cho mẹ tôi biết Tô Hồng Viễn có một gia đình khác ở ngoài nhiều năm như vậy. Mẹ tôi vì không chịu được kích thích mà qua đời. Tô Viên Viên, còn nói mẹ tôi chết không liên quan gì đến mẹ cô? Thật ra một nhà ba người các người đều là hung thủ."
"Không phải như thế. . . . . ." Tô Viên Viên chảy nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương "Không phải như thế, không liên quan tới mẹ tôi."
Nụ cười trên môi Tô Giản An lạnh như băng, mất hết hứng thú: "Đủ rồi, Tô Viên Viên, đừng diễn nữa."
"Anh rể." Tô Viên Viên đột nhiên nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, "Anh thấy không? Chị ta chính là người như vậy, không phải người lương thiện gì, cô. . . . . ."
"Tô tiểu thư, " Lục Bạc Ngôn lạnh lùng ngắt lời Tô Viên Viên, "Tính cách cùng thái độ làm người của vợ tôi, tôi còn rõ hơn cô nhiều."
". . . . . ." Tô Viên Viên sửng sốt, liền quên khóc.
"Nhưng có một món nợ, chúng ta phải tính rõ ràng." Ánh mắt Lục Bạc Ngôn trở nên lạnh lùng, đáy mắt tràn ngập nguy hiểm.
Tô Viên Viên đột nhiên có dự cảm không tốt: "Món nợ gì? Anh rể, không phải anh hiểu gì chứ ?"
"Cô tiết lộ tư liệu cùng ảnh chụp của Giản An trên diễn đàn, đây là hiểu lầm?"
Tô Viên Viên sắc mặt trắng nhợt, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ trừng lớn mắt nhìn Tô Giản An .
Đối với chuyện Tô Giản An bị người truy lùng chặn đường, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ, nhưng không ai nghĩ đến, lại là Tô Viên Viên tiết lộ tư liệu về Tô Giản An, khiến cô bị bao vây.
Đúng lúc này, hình tượng nạn nhân đáng thương mà Tô Viên Viên dày công tạo dựng đột ngột sụp đổ.
"Thật nhìn không ra được tuổi còn nhỏ như vậy đã mưu mô. . . . . ."
"Chậc, vừa rồi còn mở miệng ra gọi chị gái, tôi suýt đã tin tưởng cô ta thật sự chịu thiệt thòi ."
"Thứ tâm cơ!"
. . . . . .
Những lời này, loáng thoáng truyền vào tai Tô Viên Viên, cô ta nắm chặt hai tay, khuôn mặt tái nhợt trở nên dữ tợn.
Cô ta rõ ràng đã dùng tài khoản ẩn danh mới đăng ký, không ngờ cũng bị phát hiện ra.
Lục Bạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Giản An , trong giọng nói tràn đầy bao dung và cưng chiều: "Cô muốn thế nào."
Tô Giản An : "Tôi không muốn thấy cô ta nữa."
Lục Bạc Ngôn gật đầu, rất nhanh đã có hai gã cảnh sát từ bên ngoài tiến vào đưa tay mời Tô Viên Viên: "Tô Viên Viên tiểu thư, cô bị tình nghi làm rò rỉ đời tư của người khác, phiền cô theo chúng tôi về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra."
"Tôi không phải. . . . . ." Tô Viên Viên cuối cùng cũng sợ hãi , "Tôi không có."
"Có hay không, chúng ta điều tra sẽ rõ. Tô Viên Viên tiểu thư, xin cô phối hợp công việc của chúng tôi."
Tô Viên Viên xoay người định chạy, cảnh sát nhanh tay lẹ mắt giữ lại: "Tô tiểu thư, nếu cô không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể còng tay lại ."
Nghe vậy, Tô Viên Viên hoảng sợ nhìn về phía Tô Giản An : "Tô Giản An, cô không thể như vậy, không thể đưa tôi đến cục cảnh sát."
Tô Giản An đi đến trước mặt Tô Viên Viên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô trêu chọc tôi nhiều lần như vậy, tôi phải tha cho cô thế nào ?"
Tô Viên Viên xụi lơ giống như khinh khí cầu hết khí, cảnh sát nhân cơ hội mang cô ta ra khỏi bữa tiệc, Tưởng Tuyết Lệ liền đuổi theo.
Nhìn thấy con gái bị mang đi, Tô Hồng Viễn rốt cục cũng phản ứng lại, nổi giận đùng đùng đi qua, hung hăng đánh Tô Giản An một cái tát, thậm chí không ai có thể kịp phản ứng, chứ đừng nói đến việc ngăn cản .
Sự đau đớn nóng rất lan tràn trên mặt Tô Giản An , nhưng đau đớn đến đâu, cũng không thể sánh được với sự tuyệt vọng đang trào dâng trong lòng.
Trong mắt Lục Bạc Ngôn xẹt qua tia lạnh lùng nguy hiểm , anh kéo Tô Giản An bảo vệ ở phía sau, nhìn rõ dấu tay trên má cô, khuôn mặt trắng bệch của cô có một bên đỏ bừng.
Toàn thân anh căng cứng, giống như dã thú bị nhổ lông, một cỗ lạnh lẽo u ám bao trùm toàn bộ sảnh tiệc, những người bên cạnh không khỏi lui về phía sau.
Ai cũng biết, một khi Lục Bạc Ngôn tức giận, hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Tất cả mọi người đang chờ đợi một hồi gió tanh mưa máu, Tô Giản An lại đột nhiên kéo tay Lục Bạc Ngôn, cô lướt qua Lục Bạc Ngôn, đi tới trước mặt Tô Hồng Viễn.
"Tô Hồng Viễn, từ giờ trở đi, tôi không còn là con gái ông." Mặt Tô Giản An không chút biểu cảm thừa thãi, giọng cũng bình tĩnh, "Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì."
Trên mặt Tô Hồng Viễn Làm như hiện lên một tia hối hận, ngay lúc này, Tưởng Tuyết Lệ khóc lóc từ bên ngoài đã trở lại.
"Con gái tao bị mang đi cục cảnh sát , con gái tao bị đưa đến cục cảnh sát !" Tưởng Tuyết Lệ dữ tợn trừng mắt với Tô Giản An , "Đều tại mày! Đều tại mày!"
Bà ta đột nhiên giơ tay hướng tới Tô Giản An.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt bắt lấy tay Tưởng Tuyết Lệ, Đường Ngọc Lan lúc này cũng vội vàng đi tới: "Tô tiên sinh, bà Tô, đây là bữa tiệc từ thiện của tôi, nếu các người đến gây sự thì mời rời đi, ở đây không hoan nghênh các người."
Tô Hồng Viễn làm sao còn chần chừ, mang theo Tưởng Tuyết Lệ rời đi.
Những người ở đây đều có danh tiếng, cũng không thể để bầu không khí thêm xấu hổ, vì vậy vẫn tiếp tục nói nói cười cười, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Lục Bạc Ngôn nắm tay Tô Giản An, đưa cô tới ban công.
Cho dù là vào ban đêm, nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của thành phố này vẫn không chịu dừng lại. Trung tâm thương mại bên kia bờ vẫn sáng rực đèn, mỗi một tòa kiến trúc đều là mơ ước của biết bao người. Những tòa nhà sa hoa mê người, cách đó không xa là phố đi bộ đủ các thương hiệu lớn nhỏ.
Tô Giản An đứng trên cao quan sát tất cả những chuyện này, cảm thấy thành phố này dường như không cho phép con người được ngừng nghỉ.
Lục Bạc Ngôn xoa xoa hai má Tô Giản An chỉ: "Còn đau không?"
"Không đau ." Tô Giản An dựa vào lan can, không chút để ý nói "Vừa đúng dịp tôi có lý do đoạn tuyệt quan hệ với ông ta. Từ khi ông ta hại chết mẹ, tôi đã muốn làm như vậy ."
Chín năm qua, Tô Giản An không phải không có cơ hội cùng Tô Hồng Viễn đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng cô vẫn không thể nói ra. Về phần những gì cô băn khoăn, Lục Bạc Ngôn biết. Nhưng chút mong đợi cuối cùng cũng bị cái tát kia của Tô Hồng Viễn đánh nát.
Tuy rằng sắp sang hè, nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh, Tô Giản An cảm giác mũi chân đi giày cao gót lạnh run, đành phải tự ôm lấy bả vai.
Lục Bạc Ngôn cởi áo khoác, choàng lên người cô.
Tô Giản An chỉ cảm thấy sau lưng ấm áp, cô quay đầu kinh ngạc nhìn Lục Bạc Ngôn, kéo chặt áo anh : "Cảm ơn."
Cô còn tưởng rằng, đời này cô không có phúc hưởng hành động lịch lãm của Lục Bạc Ngôn .
"Đúng rồi, sao anh biết người tiết lộ tư liện là Tô Viên Viên?"
"Điều tra ra ."
Đêm sự việc xảy ra, Lục Bạc Ngôn đã bảo Thẩm Việt Xuyên đi thăm dò, chỉ dùng thời gian nửa giờ, đã tra ra địa chỉ IP là từ nhà họ Tô, là Tô Viên Viên làm .
"Cô cũng biết là Tô Viên Viên?"
Hơn một tháng tới nay, Tô Giản An vẫn không làm gì, Lục Bạc Ngôn cứ nghĩ cô không biết.
"Tôi đương nhiên biết là cô ta." Tô Giản An ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh trên áo khoác, "Ngoại trừ Lạc Tiểu Tịch, không mấy người biết chi tiết thông tin về tôi, ảnh chụp kia là lúc tôi tốt nghiệp trung học , vẫn để ở nhà họ Tô. Tô Hồng Viễn sẽ không làm loại chuyện này, Tưởng Tuyết Lệ thì không lên mạng, chỉ có Tô Viên Viên từ nhỏ đã hận tôi thấu xương có động cơ trả thù .
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Từ nhỏ đã hận?"
"Không có cách nào." Tô Giản An buông tay, tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ, "Một người rất vĩ đại rất hoàn mỹ thì dễ dàng bị xa lánh."
Lục Bạc Ngôn cười cười, dí trán Tô Giản An, kéo cô lại, má phải rõ ràng có chút sưng lên: "Trở về chường đá một chút."
Ánh đèn từ bờ sông chiếu vào, chiếu sáng mặt Lục Bạc Ngôn, Tô Giản An phát hiện mỗi lần nhìn anh đều thấy anh đẹp hơn lần trước, đường nét rõ ràng, khuôn mặt hoàn mỹ, cô đột nhiên hỏi một câu: "Lục Bạc Ngôn, hẳn là nên có nhiều người xa lánh anh mới đúng nhỉ?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Bọn họ không dám."
Không dám? Bởi vì không ai vĩ đại hơn anh, những người đó chỉ có thể nịnh bợ anh sao?
Tô Giản An cười cười: "Vậy kết hôn với anh là tôi chiếm được lợi rồi."
Cười đến vui vẻ, má phải lại thấy đau rát, cô hít một hơi, bưng kín mặt.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, hướng tới Tô Giản An vươn tay: "Tôi đưa cô trở về."
Tô Giản An không tình nguyện: "Trở về sớm vậy làm gì. . . . . ." Ngày hôm qua cô ngủ từ chiều đến sáng, tinh thần tỉnh táo, một chút cũng không muốn trở về.
"Không quay về, " Lục Bạc Ngôn đột nhiên tiến sát gần Tô Giản An , "Chúng ta lại tiếp tục chuyện vừa làm ở đây?"
Vừa rồi. . . . . . chuyện vừa làm?
Tô Giản An nhớ tới Lục Bạc Ngôn sự bá đạo và đôi môi mềm của Lục Bạc Ngôn, nháy mắt hai má đều đỏ bừng. . . . . .
Tô Viên Viên nước mắt giàn giụa, giọng nói thống khổ, dáng người nhỏ gầy đứng trước mặt Tô Giản An, bả vai run run, nhìn thế nào cũng thấy giống một người yếu đuối bị chèn ép quanh năm, không khỏi khiến người ta thương hại.
Tô Giản An nhìn vào mắt đối phương—— dùng loại mascara nào vậy? Khóc đến như vậy mà lớp trang điểm mắt vẫn không nhòe đi.
"Nhưng đã qua bao nhiêu năm, chị vẫn như vậy!" Tô Viên Viên tiếp tục tỏ vẻ điềm đạm đáng thương lên án, "Chị không có chút thay đổi, mẹ chị chết căn bản không liên quan đến mẹ em, là chị đem tất cả oán hận đổ lên người mẹ. Bình thường chị làm khó dễ bà ấy, chế ngạo bà ấy , vì sao hôm nay vẫn muốn nhục nhã bà! Chị, . . . . . . Không, tôi sẽ không sẽ gọi là chị nữa . Tô Giản An , cô đừng có mà quá đáng!"
"Tôi đã sớm nói với cô từ lâu rồi, mẹ tôi chỉ sinh ra tôi và anh trai, tôi không có em gái." Ánh mắt Tô Giản An thản nhiên châm chọc "Đến bây giờ cô mới nghe hiểu sao?”
A, chị gái gì chứ? Khi không có người ngoài ở đây, không cần giả vờ ngây thơ hiền dịu, Tô Viên Viên cho tới bây giờ đều gọi cả họ tên của cô ra, giọng điệu giống như cô ta mới là đại tiểu thư nhà họ Tô vậy.
"Cô ——" Tô Viên Viên lau nước mắt "Cô khinh người quá đáng."
Tô Giản An cười cười: "Tưởng Tuyết Lệ biết rõ Tô Hồng Viễn là người đã có vợ, không chỉ ở bên ông ta, còn sinh ra cô, gạt mẹ tôi mười mấy năm. Lúc sức khỏe mẹ tôi suy yếu, Tưởng Tuyết Lệ đột nhiên mang theo cô xuất hiện ở nhà họ Tô, nói cho mẹ tôi biết Tô Hồng Viễn có một gia đình khác ở ngoài nhiều năm như vậy. Mẹ tôi vì không chịu được kích thích mà qua đời. Tô Viên Viên, còn nói mẹ tôi chết không liên quan gì đến mẹ cô? Thật ra một nhà ba người các người đều là hung thủ."
"Không phải như thế. . . . . ." Tô Viên Viên chảy nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương "Không phải như thế, không liên quan tới mẹ tôi."
Nụ cười trên môi Tô Giản An lạnh như băng, mất hết hứng thú: "Đủ rồi, Tô Viên Viên, đừng diễn nữa."
"Anh rể." Tô Viên Viên đột nhiên nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, "Anh thấy không? Chị ta chính là người như vậy, không phải người lương thiện gì, cô. . . . . ."
"Tô tiểu thư, " Lục Bạc Ngôn lạnh lùng ngắt lời Tô Viên Viên, "Tính cách cùng thái độ làm người của vợ tôi, tôi còn rõ hơn cô nhiều."
". . . . . ." Tô Viên Viên sửng sốt, liền quên khóc.
"Nhưng có một món nợ, chúng ta phải tính rõ ràng." Ánh mắt Lục Bạc Ngôn trở nên lạnh lùng, đáy mắt tràn ngập nguy hiểm.
Tô Viên Viên đột nhiên có dự cảm không tốt: "Món nợ gì? Anh rể, không phải anh hiểu gì chứ ?"
"Cô tiết lộ tư liệu cùng ảnh chụp của Giản An trên diễn đàn, đây là hiểu lầm?"
Tô Viên Viên sắc mặt trắng nhợt, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ trừng lớn mắt nhìn Tô Giản An .
Đối với chuyện Tô Giản An bị người truy lùng chặn đường, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ, nhưng không ai nghĩ đến, lại là Tô Viên Viên tiết lộ tư liệu về Tô Giản An, khiến cô bị bao vây.
Đúng lúc này, hình tượng nạn nhân đáng thương mà Tô Viên Viên dày công tạo dựng đột ngột sụp đổ.
"Thật nhìn không ra được tuổi còn nhỏ như vậy đã mưu mô. . . . . ."
"Chậc, vừa rồi còn mở miệng ra gọi chị gái, tôi suýt đã tin tưởng cô ta thật sự chịu thiệt thòi ."
"Thứ tâm cơ!"
. . . . . .
Những lời này, loáng thoáng truyền vào tai Tô Viên Viên, cô ta nắm chặt hai tay, khuôn mặt tái nhợt trở nên dữ tợn.
Cô ta rõ ràng đã dùng tài khoản ẩn danh mới đăng ký, không ngờ cũng bị phát hiện ra.
Lục Bạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Giản An , trong giọng nói tràn đầy bao dung và cưng chiều: "Cô muốn thế nào."
Tô Giản An : "Tôi không muốn thấy cô ta nữa."
Lục Bạc Ngôn gật đầu, rất nhanh đã có hai gã cảnh sát từ bên ngoài tiến vào đưa tay mời Tô Viên Viên: "Tô Viên Viên tiểu thư, cô bị tình nghi làm rò rỉ đời tư của người khác, phiền cô theo chúng tôi về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra."
"Tôi không phải. . . . . ." Tô Viên Viên cuối cùng cũng sợ hãi , "Tôi không có."
"Có hay không, chúng ta điều tra sẽ rõ. Tô Viên Viên tiểu thư, xin cô phối hợp công việc của chúng tôi."
Tô Viên Viên xoay người định chạy, cảnh sát nhanh tay lẹ mắt giữ lại: "Tô tiểu thư, nếu cô không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể còng tay lại ."
Nghe vậy, Tô Viên Viên hoảng sợ nhìn về phía Tô Giản An : "Tô Giản An, cô không thể như vậy, không thể đưa tôi đến cục cảnh sát."
Tô Giản An đi đến trước mặt Tô Viên Viên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô trêu chọc tôi nhiều lần như vậy, tôi phải tha cho cô thế nào ?"
Tô Viên Viên xụi lơ giống như khinh khí cầu hết khí, cảnh sát nhân cơ hội mang cô ta ra khỏi bữa tiệc, Tưởng Tuyết Lệ liền đuổi theo.
Nhìn thấy con gái bị mang đi, Tô Hồng Viễn rốt cục cũng phản ứng lại, nổi giận đùng đùng đi qua, hung hăng đánh Tô Giản An một cái tát, thậm chí không ai có thể kịp phản ứng, chứ đừng nói đến việc ngăn cản .
Sự đau đớn nóng rất lan tràn trên mặt Tô Giản An , nhưng đau đớn đến đâu, cũng không thể sánh được với sự tuyệt vọng đang trào dâng trong lòng.
Trong mắt Lục Bạc Ngôn xẹt qua tia lạnh lùng nguy hiểm , anh kéo Tô Giản An bảo vệ ở phía sau, nhìn rõ dấu tay trên má cô, khuôn mặt trắng bệch của cô có một bên đỏ bừng.
Toàn thân anh căng cứng, giống như dã thú bị nhổ lông, một cỗ lạnh lẽo u ám bao trùm toàn bộ sảnh tiệc, những người bên cạnh không khỏi lui về phía sau.
Ai cũng biết, một khi Lục Bạc Ngôn tức giận, hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Tất cả mọi người đang chờ đợi một hồi gió tanh mưa máu, Tô Giản An lại đột nhiên kéo tay Lục Bạc Ngôn, cô lướt qua Lục Bạc Ngôn, đi tới trước mặt Tô Hồng Viễn.
"Tô Hồng Viễn, từ giờ trở đi, tôi không còn là con gái ông." Mặt Tô Giản An không chút biểu cảm thừa thãi, giọng cũng bình tĩnh, "Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì."
Trên mặt Tô Hồng Viễn Làm như hiện lên một tia hối hận, ngay lúc này, Tưởng Tuyết Lệ khóc lóc từ bên ngoài đã trở lại.
"Con gái tao bị mang đi cục cảnh sát , con gái tao bị đưa đến cục cảnh sát !" Tưởng Tuyết Lệ dữ tợn trừng mắt với Tô Giản An , "Đều tại mày! Đều tại mày!"
Bà ta đột nhiên giơ tay hướng tới Tô Giản An.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt bắt lấy tay Tưởng Tuyết Lệ, Đường Ngọc Lan lúc này cũng vội vàng đi tới: "Tô tiên sinh, bà Tô, đây là bữa tiệc từ thiện của tôi, nếu các người đến gây sự thì mời rời đi, ở đây không hoan nghênh các người."
Tô Hồng Viễn làm sao còn chần chừ, mang theo Tưởng Tuyết Lệ rời đi.
Những người ở đây đều có danh tiếng, cũng không thể để bầu không khí thêm xấu hổ, vì vậy vẫn tiếp tục nói nói cười cười, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Lục Bạc Ngôn nắm tay Tô Giản An, đưa cô tới ban công.
Cho dù là vào ban đêm, nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của thành phố này vẫn không chịu dừng lại. Trung tâm thương mại bên kia bờ vẫn sáng rực đèn, mỗi một tòa kiến trúc đều là mơ ước của biết bao người. Những tòa nhà sa hoa mê người, cách đó không xa là phố đi bộ đủ các thương hiệu lớn nhỏ.
Tô Giản An đứng trên cao quan sát tất cả những chuyện này, cảm thấy thành phố này dường như không cho phép con người được ngừng nghỉ.
Lục Bạc Ngôn xoa xoa hai má Tô Giản An chỉ: "Còn đau không?"
"Không đau ." Tô Giản An dựa vào lan can, không chút để ý nói "Vừa đúng dịp tôi có lý do đoạn tuyệt quan hệ với ông ta. Từ khi ông ta hại chết mẹ, tôi đã muốn làm như vậy ."
Chín năm qua, Tô Giản An không phải không có cơ hội cùng Tô Hồng Viễn đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng cô vẫn không thể nói ra. Về phần những gì cô băn khoăn, Lục Bạc Ngôn biết. Nhưng chút mong đợi cuối cùng cũng bị cái tát kia của Tô Hồng Viễn đánh nát.
Tuy rằng sắp sang hè, nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh, Tô Giản An cảm giác mũi chân đi giày cao gót lạnh run, đành phải tự ôm lấy bả vai.
Lục Bạc Ngôn cởi áo khoác, choàng lên người cô.
Tô Giản An chỉ cảm thấy sau lưng ấm áp, cô quay đầu kinh ngạc nhìn Lục Bạc Ngôn, kéo chặt áo anh : "Cảm ơn."
Cô còn tưởng rằng, đời này cô không có phúc hưởng hành động lịch lãm của Lục Bạc Ngôn .
"Đúng rồi, sao anh biết người tiết lộ tư liện là Tô Viên Viên?"
"Điều tra ra ."
Đêm sự việc xảy ra, Lục Bạc Ngôn đã bảo Thẩm Việt Xuyên đi thăm dò, chỉ dùng thời gian nửa giờ, đã tra ra địa chỉ IP là từ nhà họ Tô, là Tô Viên Viên làm .
"Cô cũng biết là Tô Viên Viên?"
Hơn một tháng tới nay, Tô Giản An vẫn không làm gì, Lục Bạc Ngôn cứ nghĩ cô không biết.
"Tôi đương nhiên biết là cô ta." Tô Giản An ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh trên áo khoác, "Ngoại trừ Lạc Tiểu Tịch, không mấy người biết chi tiết thông tin về tôi, ảnh chụp kia là lúc tôi tốt nghiệp trung học , vẫn để ở nhà họ Tô. Tô Hồng Viễn sẽ không làm loại chuyện này, Tưởng Tuyết Lệ thì không lên mạng, chỉ có Tô Viên Viên từ nhỏ đã hận tôi thấu xương có động cơ trả thù .
Lục Bạc Ngôn nhíu mi: "Từ nhỏ đã hận?"
"Không có cách nào." Tô Giản An buông tay, tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ, "Một người rất vĩ đại rất hoàn mỹ thì dễ dàng bị xa lánh."
Lục Bạc Ngôn cười cười, dí trán Tô Giản An, kéo cô lại, má phải rõ ràng có chút sưng lên: "Trở về chường đá một chút."
Ánh đèn từ bờ sông chiếu vào, chiếu sáng mặt Lục Bạc Ngôn, Tô Giản An phát hiện mỗi lần nhìn anh đều thấy anh đẹp hơn lần trước, đường nét rõ ràng, khuôn mặt hoàn mỹ, cô đột nhiên hỏi một câu: "Lục Bạc Ngôn, hẳn là nên có nhiều người xa lánh anh mới đúng nhỉ?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Bọn họ không dám."
Không dám? Bởi vì không ai vĩ đại hơn anh, những người đó chỉ có thể nịnh bợ anh sao?
Tô Giản An cười cười: "Vậy kết hôn với anh là tôi chiếm được lợi rồi."
Cười đến vui vẻ, má phải lại thấy đau rát, cô hít một hơi, bưng kín mặt.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, hướng tới Tô Giản An vươn tay: "Tôi đưa cô trở về."
Tô Giản An không tình nguyện: "Trở về sớm vậy làm gì. . . . . ." Ngày hôm qua cô ngủ từ chiều đến sáng, tinh thần tỉnh táo, một chút cũng không muốn trở về.
"Không quay về, " Lục Bạc Ngôn đột nhiên tiến sát gần Tô Giản An , "Chúng ta lại tiếp tục chuyện vừa làm ở đây?"
Vừa rồi. . . . . . chuyện vừa làm?
Tô Giản An nhớ tới Lục Bạc Ngôn sự bá đạo và đôi môi mềm của Lục Bạc Ngôn, nháy mắt hai má đều đỏ bừng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.