Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 38: Dáng Vẻ Cô Đỏ Mặt Rất Hợp Khẩu Vị

Đường Ngọc

16/07/2021

Dáng vẻ cô đỏ mặt thật sự rất “vừa miệng”, là da trắng nõn bỗng rộ lên hai mảng hồng nhạt, như hoa đào tháng ba nở rộ, khiến người ta rất muốn tiến đến kiểm tra, thuận tiện hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Lục Bạc Ngôn đã phải mất rất nhiều nỗ lực để kiềm chế sự xúc động này.

"Về nhà đi."

Tô Giản An đỏ mặt chạy khỏi ban công, tìm đến Đường Ngọc Lan rồi báo cô sẽ đi về trước.

Đường Ngọc Lan gật gật đầu: "Trở về nghỉ ngơi sớm cũng tốt." Dặn dò con trai, "Bạc Ngôn, trở về lấy túi chườm nước đá cho Giản An, nếu không ngày mai sao mà ra cửa được ."

"Đã biết." Lục Bạc Ngôn tự nhiên dắt tay Tô Giản An "Mẹ, chúng con đi trước."

Tô Giản An tùy ý để Lục Bạc Ngôn nắm, dù sao giãy dụa ạm cũng sẽ không buông ra, huống chi. . . . . . Tay anh rất ấm , bị anh nắm lấy, rất thoải mái.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Bạc Ngôn nắm tay Tô Giản An ra khỏi khách sạn, ánh đèn flash đột nhiên lóe lên, một nhóm phóng viên mang theo máy ảnh và micro chạy tới.

Lục Bạc Ngôn cơ hồ là theo bản năng liền bảo vệ Tô Giản An kéo về phía sau, nhưng họ vẫn bị phóng viên vây quanh .

"Lục tiên sinh, nghe nói anh bỏ ra 300 vạn để mua một chiếc vòng tay cho vợ mình, là thật sao?"

" Bà Lục, chính là vòng tay cô đang mang trên tay phải không? Bà Lục, có thể nói cảm xúc bây giờ của cô là gì không?"

Trước đây khi xảy ra các vụ án lớn, sẽ có phóng viên đến hiện trường án mạng, nhưng bọn họ sẽ không vây quanh Tô Giản An , cô cũng không phải đối mặt với anh đèn flash, khó tránh khỏi có chút không biết làm sao, nắm chặt tay Lục Bạc Ngôn, mờ mịt nhìn anh.

Lục Bạc Ngôn gắt gao che chở cô, tránh cho cô bị camera chạm đến, thấp giọng bên tai cô: "Đừng sợ, bảo vệ sẽ nhanh chóng tới ngay."

Tô Giản An gật đầu, cảm thấy an tâm kỳ lạ, phóng viên đem microphone đưa tới bên môi cô, ném xuống một đống vấn đề, cô không biết nên trả lời thế nào, quay đầu giấu mặt vào lòng Lục Bạc Ngôn.

Lục Bạc Ngôn sửng sốt, xem cô giống như cừu non lạc đường tìm kiếm sự che chở nơi anh, ôm lấy cô, bảo vệ khách sạn cũng chạy tới.

"Nhường một chút, đều nhường một chút."

Bảo vệ nhanh chóng mở đường cho Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An, lái xe đem xe tới, hai người lên xe và cuối cùng cũng thoát khỏi đám phóng viên.

Tô Giản An nhẹ nhàng thở ra: "Hiện tại làm phóng viên cũng thật không dễ dàng. . . . . ." Cô kéo tay áo, vuốt ve chiếc vòng tay "Lục Bạc Ngôn, cám ơn anh giúp tôi lấy đồ trở về. Nếu như bị người khác lấy đi rồi, tôi không biết còn có thể mua trở về không nữa."

Cho dù là bị người khác lấy mất, chỉ cần Tô Giản An mở miệng, mặc kệ người mua là ai cũng phải ngoan ngoãn đưa cho cô, dù sao đây là cơ hội tốt để nịnh bợ Lục Thị.

Nhưng điều này, Lục Bạc Ngôn sẽ không nói cho Tô Giản An , chỉ dặn dò cô: "Đừng quên còn lãi suất."

Nhớ tới nụ hôn nhẹ như lông chim lướt qua môi của Lục Bạc Ngôn, mặt Tô Giản An lại nóng lên, nhưng cô cũng không tin Lục Bạc Ngôn nghiêm túc : "Lưu manh!"

Lục Bạc Ngôn nhếch khóe môi, cười thần bí khó lường.

Anh còn có thể lưu manh hơn.

Tầm mười giờ thì cả hai trở về , bác Từ thấy Tô Giản An khoác áo của Lục Bạc Ngôn , cho rằng tình cảm của hai người lại cao hơn một tầng, vui mừng hỏi: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, có cần tôi giúp đỡ chuẩn bị cái gì không?"

Tô Giản An không nghĩ ra được có gì phải phiền toái tới bác Từ , cười cười: "Không có gì, bác đi nghỉ ngơi đi."

Cô lên tầng và trở về phòng.

Bác Từ nghĩ nếu không có việc gì , đang muốn đi nghỉ ngơi, lại bị Lục Bạc Ngôn gọi lại.

Lục Bạc Ngôn bảo ông đi lấy đồ chùm nước đá.



Trên lầu, Tô Giản An vào phòng tắm mới phát hiện áo khoác của Lục Bạc Ngôn vẫn còn ở trên người, áo khoác không vừa vặn, rộng thùng thình , không có thẩm mĩ lại không tôn dáng.

Nhưng tâm tình vẫn là trở nên thật kỳ diệu, một loại thỏa mãn cùng vui sướng tràn ngập cả trái tim, giống như trong lúc vô tình phát hiện bản thân lại có bảo bối tốt nhất trên đời.

Cô chậm rãi cởi áo khoác, thật cẩn thận ôm trong tay, khẽ hít một hơi, mùi hương từ người của Lục Bạc Ngôn như tràn vào mũi.

Giống như anh đang ở bên cạnh.

Cho đến khi không thở được, Tô Giản An mới ngẩng mặt lên, vừa lúc thấy mình trong gương, đột nhiên tỉnh ngộ —— cô đang làm cái gì? Vậy Quả thực so với Lục Bạc Ngôn còn lưu manh hơn!

Cô giật mình treo áo của Lục Bạc Ngôn lên, thả vài giọt tinh dầu trong bồn tắm rồi ngâm mình vào đó.

Nghĩ vậy là có thể đem hình ảnh Lục Bạc Ngôn từ trong đầu đuổi đi , nhưng vừa nhắm mắt lại, đã nghĩ tới nụ hôn của anh ở ban công.

Không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ một cái nháy mắt, cô cảm thấy nụ hôn của Lục Bạc Ngôn là thật .

Anh hôn cô, không phải vì muốn cắt đuôi ai khác, chỉ là muốn hôn cô.

Đối với cô, anh có tình cảm .

Nghĩ đến đây, Tô Giản An lại vùi mình trong nước—— sao có thể chứ? Lục Bạc Ngôn cũng không thích cô. Đừng suy nghĩ lung tung, nghĩ càng nhiều, càng thêm mất mát.

Ngâm mình một lúc rồi lau khô tóc, cô vốn định đi ngủ, nhưng mới vừa nằm lên giường đã nghe tiếng tiếng đập.

"Mời vào."

Tô Giản An tưởng người làm, nhưng lại là Lục Bạc Ngôn.

Đã trễ thế này anh còn tìm cô, bọn họ nửa đêm cô nam quả nữ chung sống một nhà . . . . . có thích hợp không?

Tô Giản An thu mình vào trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt cùng cái trán đối mặt Lục Bạc Ngôn: "Có việc sao?"

Lục Bạc Ngôn ngồi vào giường, đem túi chườm nước đá ấp vào mặt Tô Giản An.

"——" Cảm giác lạnh buốt truyền đến, Tô Giản An cảm thấy tê dại, cô nằm nhìn Lục Bạc Ngôn.

Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì người đàn ông này cũng đẹp trai vô địch, trước đó anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng cấm đến gần, nhưng hiện tại, anh mặc đồ ngủ ngồi bên giường cô, cầm túi chườm lạnh cho cô, động tác cùng vẻ mặt đều không được dịu dàng như người khác.

Nhưng Tô Giản An vẫn cảm thấy rất cảm động, cảm thấy anh quả thực đẹp trai trong mọi khoảnh khắc, khiến cô bất ngờ.

Cảm thấy như mình sắp buông tay khỏi vách núi sâu kia , rơi xuống liền rơi xuống, vạn kiếp bất phục liền vạn kiếp bất phục đi.

Cuối cùng, Tô Giản An vẫn không dám để cảm xúc này kéo dài, tiếp nhận túi chườm từ tay Lục Bạc Ngôn: "Để tôi tự làm, cám ơn."

Lục Bạc Ngôn không nói gì, đứng dậy rời khỏi, Tô Giản An gọi anh lại: "Chờ một chút!"

"Sao vậy?"

Tô Giản An đột nhiên hối hận, lắc đầu: "Không có gì, ngủ ngon."

"Đi ngủ sớm một chút." Anh đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.

Tô Giản An xốc chăn lên, đi tới mở tủ lấy áo khoác của anh.

Vốn là muốn trả lại cho anh , nhưng cô đột nhiên nổi lòng tham muốn giữ thêm một ngày, chỉ thêm một ngày cũng tốt rồi.

Cảm động anh trao cô không dám sa vào, nhưng mang theo áo khoác có hơi thở của anh, cô không thể nào kháng cự. Nhắm mắt lại, cô có thể ngửi được mùi hương của anh, quen thuộc như vậy, như vậy cô có thể lừa chính mình, anh ở ngay bên cạnh. . . . . .



Lục Bạc Ngôn đi xuống nhà uống nước, bác Từ đi tới: "Cục cảnh sát bên kia gọi điện báo , bọn họ đã tạm giam Tô Viên Viên. Nhưng phỏng chừng ngày mai Tô Hồng Viễn sẽ đưa tiền đến bảo lãnh Tô Viên Viên đi ra. Thiếu gia, cậu xem ——?"

"Cùng cục trưởng giao tiếp." Lục Bạc Ngôn buông ly nước "Dù như thế nào, Tô Viên Viên cũng chưa thể ra được."

"Tôi hiểu được."

Bác Từ đi gọi điện cho cục trưởng, thế mới biết, Tô Diệc Thừa bên kia đã tạo áp lực cho cục cảnh sát. Cục trưởng nói, lần này Tô Hồng Viễn có bỏ bao nhiêu tiền, Tô Viên Viên cũng không có khả năng lập tức được thả ra .

Lục Bạc Ngôn cười cười, có một việc Tô Hồng Viễn nói đúng, Tô Giản An là uy hiếm duy nhất của Tô Diệc Thừa, hậu quả của việc động vào Tô Giản An , so với chọc tới Tô Diệc Thừa còn nghiêm trọng hơn.

Như vậy xem ra, Tô Diệc Thừa cũng không phải không có năng lực bảo vệ Tô Giản An . Nhưng khi đó, sao anh ta lại tìm đến Đường Ngọc Lan, đồng ý với Đường Ngọc Lan để Tô Giản An cùng anh kết hôn ?

Thẩm Việt Xuyên từng nói có lẽ là Tô Diệc Thừa muốn nịnh bợ anh, nhưng lấy năng lực cùng thành tựu của Tô Diệc Thừa, cậu ta đã sớm không cần nịnh bợ bất luận kẻ nào, huống hồ Tô Diệc Thừa cũng không phải người thích nịnh bợ.

Chuyện này, khẳng định có chuyện mà anh không biết. . . . . .

Ngày hôm sau, Tô Giản An đang ngồi gõ báo cáo khám nghiệm tử thi, đột nhiên có người nói một người phụ nữ họ Tưởng tìm đến cô.

Chẳng lẽ là Tưởng Tuyết Lệ?

Tô Giản An đi ra ngoài, quả nhiên là bà ta.

Tưởng Tuyết Lệ không biết có phải một đêm không ngủ hay không, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt không tốt, bà ta vừa thấy Tô Giản An đã lao tới: "Giản An, ta sai lầm rồi, ta thừa nhận ta sai, ta thực xin lỗi mẹ cô, muốn ta làm cái gì cũng được, cô buông tha Viên Viên được không? Con bé mới 24 tuổi, cũng là con gái nhà họ Tôi tuyệt đối không thể có tiền án!"

Bà ta đau khổ cầu xin, cùng dáng vẻ kiêu ngạo trong quá khứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Tôi không phải thẩm phán, Việc bắt giữ hay thả con bà ra không dựa vào tôi quyết định." Tô Giản An mặt không chút thay đổi nói, "Bà Tô, bà tìm đến tôi, không bằng đi tìm luật sư tốt cho con bà, nói không chừng ở phòng tạm giam ít hơn vài ngày."

Tưởng Tuyết Lệ đột nhiên nổi giận: "Tô Giản An , mày chính là cố ý ! Mày cố ý muốn cho con gái tao có tiền án, là mày hại con tao!"

Tiết lộ đời tư của người khác là trái pháp luật , Tô Viên Viên vì trả thù Tô Giản An biết rõ còn cố phạm phải, cho nên tự nhận hậu quả xấu, rõ ràng chính là tự làm tự chịu, Tô Giản An không rõ thế nào mà lại thành cô hãm hại Tô Viên Viên .

Cô không có muốn nhiều lời với Tưởng Tuyết Lệ, xoay người trở về văn phòng, Tưởng Tuyết Lệ giống như lên cơn điên, vơ lấy chậu cây trên bàn làm việc bên cạnh, hung hăng ném vào người Tô Giản An.

"Giản An!" Giang Thiếu Khải vừa từ bên ngoài trở về, thấy thế, nhanh tay lôi Tô Giản An đi .

"Choang——" một tiếng, chậu cây không đụng trúng Tô Giản An, vỡ tan từng mảnh trên mặt đất, mấy cảnh sát cũng vội vàng khống chế Tưởng Tuyết Lệ.

"Buông ra!" Tưởng Tuyết Lệ liều mạng giãy dụa , "Ta hôm nay phải giết chết con tiện nhân này!"

Ánh mắt Tô Giản An lạnh lùng: "Dì à, bà muốn đi vào cùng Tô Viên Viên sao? Nếu vậy, hiện tại tôi có thể đem bà tống vào cùng."

Sắc mặt Tưởng Tuyết Lệ trắng nhợt, đột nhiên liền an phận , Tô Giản An lạnh lùng "Không muốn thì cút ngay."

Cho tới bây giờ chưa ai thấy dáng vẻ Tô Giản An đáng sợ đến vậy , Tưởng Tuyết Lệ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, xoay người chạy trốn khỏi cục cảnh sát

Giang Thiếu Khải kéo Tô Giản An qua một bên: "Có bị thương không?"

Tô Giản An nhìn chân trái, hôm nay cô mặc quần ốc rộng và đi giày bệt, phần chân và dưới mắt cá lộ ra vài cm , vừa rồi lúc chậu cây bị vỡ, có mảnh nhỏ cắt qua mắt cá chân, vết máu hiện rõ trên làm da trắng nõn, nhuộm đỏ cả đôi giày bện, có chút dọa người.

"Không nghiêm trọng, sát trùng chút là được rồi." Tô Giản An vỗ vỗ vai Giang Thiếu Khải "Cảm ơn anh. Nếu không có anh, phần bị chảy máu có lẽ là phần đầu rồi . Giữa trưa mời anh ăn cơm nhé?"

Nhìn nhìn vết máu trên chân Tô Giản An , Giang Thiếu Khải giống như phát hiện được báu vật: "Quay về văn phòng, tôi có việc nói với cô!"

Giang đại thiếu gia đột nhiên lại nổi hứng thú, Tô Giản An không biết anh muốn làm gì, nghi hoặc theo sát anh vào văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook