Chương 49: Quan Hệ Trở Lại Lúc Mới Bắt Đầu
Đường Ngọc
16/07/2021
12 giờ buổi trực tiếp sẽ bắt đầu, 11 giờ 50, cảnh sát vẫn không tìm ra cách đối phó với tên sát nhân.
Đến phút thứ 53, số lượng người theo dõi trên tài khoản của tên sát nhân đã lên đến gần 10 triệu và tên kia lại gửi tới tin tức : xem ra cảnh sát không có cách nào giải cứu bác sĩ pháp y của họ. Như vậy, tôi sẽ bắt đầu hành động, như lời cảm ơn của tôi với các bạn.
Phút thứ 54, Lục Bạc Ngôn đã chạy tới đứng dưới toàn nhà số 16, cục trưởng đã cho anh xem tin tức mới nhất của kẻ sát nhân, anh nheo mắt gọi cho Mục Tư Tước . . . . . .
Mặc kệ đây có phải là thời khắc cuối cùng không, anh cũng không thể đợi thêm được nữa
Cũng có một người không thể đợi thêm được nữa, chính là kẻ sát nhân kia.
Tay cầm đao, chậm rãi tới gần Tô Giản An: "Chúng ta phải bắt đầu rồi, đừng sợ, rất nhiều người đang chờ chúng ta đấy."
Hung thủ chặt đứt dây trói của Tô Giản An, chỉ để lại phần tay chân , sau đó đem cô ôm xuống, để cô nằm thẳng trên mặt đất, dùng điện thoại chụp ảnh cô: Đây là bức ảnh hoàn chỉnh cuối cùng của cô. Tôi phải chụp đẹp một chút. "
Tô Giản An nhìn về phía Giang Thiếu Khải, cũng là lúc Giang Thiếu Khải thành công cởi được trói, anh nhanh chóng đứng dậy, lao về phía cửa sổ ——
Khẳng định có tay súng bắn tỉa đang đợi thời cơ, chỉ cần anh kéo rèm cửa ra, tay súng bắn tỉa có thể nhắm trúng hung thủ.
Hung thủ phát hiện hành động của Giang Thiếu Khải , lập tức biến sắc, ném di động và lấy súng.
Họng súng tối đen nhắm ngay Giang Thiếu Khải, Tô Giản An kêu lên sợ hãi: "Giang Thiếu Khải!"
"Rẹt ——"
Những tấm rèm nặng nề được kéo mạnh ra.
Ánh nắng gắt giữa trưa tràn vào phòng Tô Giản An bị chói , nhắm hai mắt lại, sau đó cô nghe thấy hai tiếng súng.
" ——"
" ——"
Tiếng súng tiếp theo kèm theo tiếng kính vỡ, và một cảnh sát bắn tỉa từ bên ngoài tiến vào.Tiếng súng trước đó. . . . . .là phát ra từ trong phòng.
Tô Giản An không để ý đau đớn mở to mắt, thấy hung thủ và Giang Thiếu Khải đều nằm trên mặt đất.
Tay súng bắn tỉa lại bồi thêm vài phát, tay chân tên sát nhân đã trúng đạn, không thể nhúc nhích, mà bụn Giang Thiếu Khải bị bắn trúng, máu tươi nhiễm đỏ áo sơmi trắng, mặt anh dần tái nhợt.
"Giang Thiếu Khải!"
Tô Giản An không thể thoát khỏi dây thừng, chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ .
Đúng lúc này, “ầm” một tiếng, dường như cửa bên ngoài bị người ta đạp tung , sau đó Tô Giản An nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn chạy vào, cô không quan tâm điều gì, chỉ nhìn Giang Thiếu Khải, gọi tên anh.
Có người giúp cô cưởi trói, cô tựa hồ nghe thấy hơi thở rất quen thuộc, nhưng không kịp thắc mắt, lảo đảo gần như là bò về phía Giang Thiếu Khải , run rẩy giúp anh che miệng vết thương, máu tươi lại nhiễm đổ tay cô, chảy ra giữa kẽ ngón tay.
Mắt cô cũng dần đỏ lên.
"Đừng khóc ." Giang Thiếu Khải cố gắng cong khóe môi, "Tôi còn có chuyện nói với cô Giản an, nếu tôi thật sự không có tiền đồ bị một viên đạn bắn chết , giúp tôi nói với cha mẹ, tôi đi tìm bà nội , bảo bọn họ đừng thương tâm. . . . . ."
"Đừng nói nữa ." Tô Giản An khóc nức nở "Giang Thiếu Khải, anh sẽ không chết !"
Các bác sĩ và y tá khiêng cáng đi vào, Tô Giản An giúp đỡ bọn họ đem Giang Thiếu Khải chuyển qua cáng, dường như cô ấy nghe thấy ai đó gọi tên mình, khi muốn quay đầu nhìn lại, Giang Thiếu Khải lại đột nhiên nhắm hai mắt, cô hoang mang, theo bản năng nắm chặt vào tay anh, không ngừng mà gọi tên đối phương, đi theo bác sĩ mang anh xuống tầng.
Lục Bạc Ngôn nhìn bóng dáng Tô Giản An, khóe môi cười tự giễu, gọi cho Mục Tư Tước : "Không có việc gì , bảo bọn họ rút về đi."
"Ồ?" Mục Tư Tước cười ha ha , "Giản an thật sự tự cứu mình ? Tôi đã nói cô nhóc kia rất thông minh, cô. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, nhìn thoáng hung thủ nằm dưới sàn, quét mắt qua, một giây sau liền xoay người rời đi.
Anh bước xuống lầu, nhìn thấy Tô Giản An hoang mang rối loạn lên xe cứu thương, vẫn nắm chặt tay Giang Thiếu Khải, không ngừng nói gì đó, vẻ mặt lo lắng, nước mắt ngập tràn.
Sau đó, cửa xe cứu thương đóng lại, rồi xe lao đi.
Anh đã ở phía sau cô, giúp cô tháo dây thừng. Anh nghĩ cô sẽ rất sợ muốn ôm cô và nói với cô rằng không sao đâu.Nhưng ánh mắt của cô luôn hướng về một người đàn ông khác ở phía xa, và khoảng cách giữa anh và cô chỉ là một cm.
Cô sẽ không biết rằng anh đã ở đó.
Lục Bạc Ngôn lên xe, Uông Dương đang hút thuốc, anh nhìn Uông Dương.
Uông Dương biết Lục Bạc Ngôn không thích người hút thuốc. Thật ra Lục Bạc Ngôn trước kia cũng có hút , vài năm trước đột nhiên ngừng hút . Anh ta dập điếu thuốc: "Tôi không hút nữa."
Lục Bạc Ngôn cầm bao thuốc của Uông Dương, lấy ra một điếu: "Lửa đâu?"
Uông Dương nghi ngờ mình nghe nhầm, sau một lúc lâu mới ngơ ngác đem bật lửa cho Lục Bạc Ngôn: "Tôi không dùng diêm." Anh ta nghe nói trước kia Lục Bạc Ngôn hút thuốc thích dùng diêm, hộp diêm rất tinh xảo, que diêm trắng sạch, quẹt một tiếng ngọn lửa xanh đỏ bùng lên
"Không sao cả."
Lục Bạc Ngôn tùy ý châm thuốc, làm khói bốc lên, Uông Dương cảm thấy ánh mắt anh có chút khác thương, nhưng cũng chỉ dám nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Bệnh viện."
Phòng phẫu thuật ở tầng dưới của Bệnh viện Nhân dân thành phố chật ních các phóng viên đi theo xe cấp cứu, trong khi ở phòng phẫu thuật ở tầng trên, Giang Thiếu Khải đang được cấp cứu.
Tô Giản An cùng Mẹ Giang trầm mặc ngồi trên hàng ghế ngoài, chỉ chốc lát, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tô Giản An rất quen thuộc, vừa ngẩng đầy lên, hốc mắt lập tức liền đỏ: "Anh ơi . . . . ."
Chỉ có ở trước mặt Tô Diệc Thừa , cô mới dám nói bản thân có bao nhiêu sợ hãi cùng ủy khuất.
"Không có việc gì , hung thủ đã bị cảnh sát bắt rồi ." Tô Diệc Thừa ôm chặt lấy em gái "Không có việc gì , đừng sợ."
Tô Giản An gật gật đầu, Tô Diệc Thừa vỗ vai cô, buông cô ra rồi đi tới trước mặt mẹ Giang: "Giang phu nhân."
Mẹ Giang miễn cưỡng kéo khóe môi, Tô Diệc Thừa thành khẩn nói lời cảm tạ: "Lần này thật sự phải cám ơn Thiếu khải. Không phải cậu ấy mạo hiểm, ta mem gái tôi có lẽ đã. . . . . ."
"Nó luôn nói chính mình là cảnh sát, tôi nghĩ, nó cảm thấy được bản thân nên làm như vậy đi." Mẹ Giang cầm tay Tô Giản An , "Giản An, chắc cháu cũng mệt mỏi , trở về cùng Diệc Thừa đi, nơi này có ta là được . Cha Thiếu Khải đã vội vã trở về từ nước ngoài ."
Tô Giản An lắc đầu: "Dì à, cháu phải đợi anh ấy làm xong phẫu thuật đã."
"Cũng tốt."
Mẹ Giang không nó gì nữa, lại ngồi trở lại, lo âu nhìn cửa phòng phẫu thuật, Tô Diệc Thừa kéo Tô Giản An qua một bên, hỏi: "Em có thấy Lục Bạc Ngôn không?"
"Anh ấy?" Tô Giản An ngẩn người , "Không phải đang ở Mĩ sao?"
"Cậu ta đã trở lại, vừa đáp máy bay liền đến thẳng khu Điền An, anh và cục trưởng Đường ở dưới lầu thấy cậu ta đi lên , sao em không phát hiện ra?"
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới lúc tay chân được cởi trói, và hơi thở quen thuộc, cùng với. . . . . . giống như có người gọi cô.
Là Lục Bạc Ngôn?
Cô bối rối, lắc đầu nói: "Lúc ấy Giang Thiếu Khải chảy rất nhiều máu, em không quan tâm được nhiều như vậy. . . . . . Hơn nữa, anh ấy nói cần đi bảy ngày, sao lại trở lại nhanh như vậy ?"
Còn quay về thật trùng hợp. . . . . .
Tô Diệc Thừa cười cười: "Cái này. . . . . . Em đi hỏi cậu ta."
Nếu anh đoán không nhầm, người bị ngó lơ kia sắp buồn bực đến nội thương rồi. Thật ra cũng khá chờ mong, cậu ta sẽ trả lời Tô Giản An thế nào.
Tô Giản An cảm thấy Tô Diệc Thừa cười có chút quỷ dị, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trở về ngồi cạnhMẹ Giang .
Không lâu sau, Giang Thiếu Khải được đẩy ra, bác sĩ nói với mẹ Giang: "Không cần lo lắng, viên đạn đã được lấy ra , không có tổn thương nghiêm trọng cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn bác sĩ."
Trái tim của Tô Giản An cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ, cô đưa Giang Thiếu Khải vào phòng bệnh, mẹ Giang không để cô tiếp tục ở lại nữa: "Giản An, cháu về nhà ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi, Thiếu Khải tỉnh lại ta sẽ gọi cho cháu."
Từ đêm qua đến bây giờ Tô Giản An còn chưa được uống ngụm nước. Mẹ Giang nói như vậy cô đột nhiên cảm giác đói bụng, gật gật đầu, cùng Tô Diệc Thừa rời đi.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ ở trước cửa bệnh viện lại nhìn thấy xe Lục Bạc Ngôn.
"Xem ra không cần phải anh chở em về."
Tô Diệc Thừa cười cười, đi thẳng lên xe rồi rời đi.
Tô Giản An do dự một chút vẫn đi qua, Lục Bạc Ngôn đẩy cửa xe xuống dưới, nhìn thấy cô: "Đường cục trưởng cho cô nghỉ ngơi một tuần."
"Ừ, tôi đã biết."
Qua đại nạn này, Tô Giản An vừa sợ lại mệt, quả thật cần nghỉ ngơi vài ngày.
"Lên xe, đưa cô trở về." Lục Bạc Ngôn hơi nhíu mi, không để cho cô cự tuyệt.
Tô Giản An cũng không còn hơi sức bắt taxi , nghe lời lên xe, Lục Bạc Ngôn theo sau cũng ngồi vào, cô nhìn anh nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh nói đi công tác phải 7 ngày sao? Sao giờ đã trở lại?"
Cô thực sự đoán không được, căn bản đoán không được?
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái: "Bận rộn xong rồi, trở về sớm."
Quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều, thật sự cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Ừ." Tô Giản An che dấu giọng nói thất vọng, "Về đến nhà thì gọi tôi."
Cô nhắm mắt lại, không bao lâu đã nặng nề ngủ.
Khi chiếc xe quay đầu, cơ thể cô không ngừng ngã về phía Lục Bạc Ngôn. Lục Bạc Ngôn thấy cô lắc lưu, cuối cùng vẫn ngồi qua để cô dựa vào vai anh.
Cô thoải mái mà cọ hai lần, ôm lấy tay Lục Bạc Ngôn , vẻ mặt như đứa nhỏ được cho kẹo vậy.
Tâm trạng của Lục Bạc Ngôn có tốt lên chút, bảo tài xế tăt nhạc, thuận tiện đóng rèm cửa để không làm chói mắt Tô Giản An.
Anh một đường chăm sóc, Tô Giản An một đường ngủ yên.
Một giờ sau, xe dừng trước cửa nhà, Tô Giản An vẫn đang ngủ đên bất tỉnh nhân sự, Lục Bạc Ngôn vừa định đem cô ôm xuống xe, cô lại đột nhiên mở mắt.
Phát hiện mình chẳng những dựa vào Lục Bạc Ngôn còn lại ôm tay anh, Tô Giản An quả thật muốn cắn mình một cái, vội lùi về sau: "Ngại quá, tôi, tôi đang ngủ, tôi không phải cố ý . . . . . ."
Sự khách sáo và xa lạ đột ngột khiến cho ánh mắt Lục Bạc Ngôn lạnh xuống, giọng nói không mang chút cảm xúc: "Không sao."
Sự thờ ơ của anh giống như nước đá tạt xuống, Tô Giản An không nói gì nữa, xuống xe như đang chạy trốn.
Đột nhiên, hai người trở lại thời điểm mới gặp, xa lạ như thể những cái ôm hôn chưa từng xảy ra trước đó.
Tô Giản An từng mơ ước biết được điều bất ngờ mà Lục Bạc Ngôn sẽ mang đến cho cô khi anh trở về, nhưng cuối cùng khi anh quay lại, cô thậm chí chưa từng hỏi.
Cô nghĩ, Lục Bạc Ngôn hẳn là cũng đã quên rồi?
Bọn họ chỉ là diễn trò, vốn sẽ không thân mật đến vậy.
Đến phút thứ 53, số lượng người theo dõi trên tài khoản của tên sát nhân đã lên đến gần 10 triệu và tên kia lại gửi tới tin tức : xem ra cảnh sát không có cách nào giải cứu bác sĩ pháp y của họ. Như vậy, tôi sẽ bắt đầu hành động, như lời cảm ơn của tôi với các bạn.
Phút thứ 54, Lục Bạc Ngôn đã chạy tới đứng dưới toàn nhà số 16, cục trưởng đã cho anh xem tin tức mới nhất của kẻ sát nhân, anh nheo mắt gọi cho Mục Tư Tước . . . . . .
Mặc kệ đây có phải là thời khắc cuối cùng không, anh cũng không thể đợi thêm được nữa
Cũng có một người không thể đợi thêm được nữa, chính là kẻ sát nhân kia.
Tay cầm đao, chậm rãi tới gần Tô Giản An: "Chúng ta phải bắt đầu rồi, đừng sợ, rất nhiều người đang chờ chúng ta đấy."
Hung thủ chặt đứt dây trói của Tô Giản An, chỉ để lại phần tay chân , sau đó đem cô ôm xuống, để cô nằm thẳng trên mặt đất, dùng điện thoại chụp ảnh cô: Đây là bức ảnh hoàn chỉnh cuối cùng của cô. Tôi phải chụp đẹp một chút. "
Tô Giản An nhìn về phía Giang Thiếu Khải, cũng là lúc Giang Thiếu Khải thành công cởi được trói, anh nhanh chóng đứng dậy, lao về phía cửa sổ ——
Khẳng định có tay súng bắn tỉa đang đợi thời cơ, chỉ cần anh kéo rèm cửa ra, tay súng bắn tỉa có thể nhắm trúng hung thủ.
Hung thủ phát hiện hành động của Giang Thiếu Khải , lập tức biến sắc, ném di động và lấy súng.
Họng súng tối đen nhắm ngay Giang Thiếu Khải, Tô Giản An kêu lên sợ hãi: "Giang Thiếu Khải!"
"Rẹt ——"
Những tấm rèm nặng nề được kéo mạnh ra.
Ánh nắng gắt giữa trưa tràn vào phòng Tô Giản An bị chói , nhắm hai mắt lại, sau đó cô nghe thấy hai tiếng súng.
" ——"
" ——"
Tiếng súng tiếp theo kèm theo tiếng kính vỡ, và một cảnh sát bắn tỉa từ bên ngoài tiến vào.Tiếng súng trước đó. . . . . .là phát ra từ trong phòng.
Tô Giản An không để ý đau đớn mở to mắt, thấy hung thủ và Giang Thiếu Khải đều nằm trên mặt đất.
Tay súng bắn tỉa lại bồi thêm vài phát, tay chân tên sát nhân đã trúng đạn, không thể nhúc nhích, mà bụn Giang Thiếu Khải bị bắn trúng, máu tươi nhiễm đỏ áo sơmi trắng, mặt anh dần tái nhợt.
"Giang Thiếu Khải!"
Tô Giản An không thể thoát khỏi dây thừng, chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ .
Đúng lúc này, “ầm” một tiếng, dường như cửa bên ngoài bị người ta đạp tung , sau đó Tô Giản An nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn chạy vào, cô không quan tâm điều gì, chỉ nhìn Giang Thiếu Khải, gọi tên anh.
Có người giúp cô cưởi trói, cô tựa hồ nghe thấy hơi thở rất quen thuộc, nhưng không kịp thắc mắt, lảo đảo gần như là bò về phía Giang Thiếu Khải , run rẩy giúp anh che miệng vết thương, máu tươi lại nhiễm đổ tay cô, chảy ra giữa kẽ ngón tay.
Mắt cô cũng dần đỏ lên.
"Đừng khóc ." Giang Thiếu Khải cố gắng cong khóe môi, "Tôi còn có chuyện nói với cô Giản an, nếu tôi thật sự không có tiền đồ bị một viên đạn bắn chết , giúp tôi nói với cha mẹ, tôi đi tìm bà nội , bảo bọn họ đừng thương tâm. . . . . ."
"Đừng nói nữa ." Tô Giản An khóc nức nở "Giang Thiếu Khải, anh sẽ không chết !"
Các bác sĩ và y tá khiêng cáng đi vào, Tô Giản An giúp đỡ bọn họ đem Giang Thiếu Khải chuyển qua cáng, dường như cô ấy nghe thấy ai đó gọi tên mình, khi muốn quay đầu nhìn lại, Giang Thiếu Khải lại đột nhiên nhắm hai mắt, cô hoang mang, theo bản năng nắm chặt vào tay anh, không ngừng mà gọi tên đối phương, đi theo bác sĩ mang anh xuống tầng.
Lục Bạc Ngôn nhìn bóng dáng Tô Giản An, khóe môi cười tự giễu, gọi cho Mục Tư Tước : "Không có việc gì , bảo bọn họ rút về đi."
"Ồ?" Mục Tư Tước cười ha ha , "Giản an thật sự tự cứu mình ? Tôi đã nói cô nhóc kia rất thông minh, cô. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, nhìn thoáng hung thủ nằm dưới sàn, quét mắt qua, một giây sau liền xoay người rời đi.
Anh bước xuống lầu, nhìn thấy Tô Giản An hoang mang rối loạn lên xe cứu thương, vẫn nắm chặt tay Giang Thiếu Khải, không ngừng nói gì đó, vẻ mặt lo lắng, nước mắt ngập tràn.
Sau đó, cửa xe cứu thương đóng lại, rồi xe lao đi.
Anh đã ở phía sau cô, giúp cô tháo dây thừng. Anh nghĩ cô sẽ rất sợ muốn ôm cô và nói với cô rằng không sao đâu.Nhưng ánh mắt của cô luôn hướng về một người đàn ông khác ở phía xa, và khoảng cách giữa anh và cô chỉ là một cm.
Cô sẽ không biết rằng anh đã ở đó.
Lục Bạc Ngôn lên xe, Uông Dương đang hút thuốc, anh nhìn Uông Dương.
Uông Dương biết Lục Bạc Ngôn không thích người hút thuốc. Thật ra Lục Bạc Ngôn trước kia cũng có hút , vài năm trước đột nhiên ngừng hút . Anh ta dập điếu thuốc: "Tôi không hút nữa."
Lục Bạc Ngôn cầm bao thuốc của Uông Dương, lấy ra một điếu: "Lửa đâu?"
Uông Dương nghi ngờ mình nghe nhầm, sau một lúc lâu mới ngơ ngác đem bật lửa cho Lục Bạc Ngôn: "Tôi không dùng diêm." Anh ta nghe nói trước kia Lục Bạc Ngôn hút thuốc thích dùng diêm, hộp diêm rất tinh xảo, que diêm trắng sạch, quẹt một tiếng ngọn lửa xanh đỏ bùng lên
"Không sao cả."
Lục Bạc Ngôn tùy ý châm thuốc, làm khói bốc lên, Uông Dương cảm thấy ánh mắt anh có chút khác thương, nhưng cũng chỉ dám nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Bệnh viện."
Phòng phẫu thuật ở tầng dưới của Bệnh viện Nhân dân thành phố chật ních các phóng viên đi theo xe cấp cứu, trong khi ở phòng phẫu thuật ở tầng trên, Giang Thiếu Khải đang được cấp cứu.
Tô Giản An cùng Mẹ Giang trầm mặc ngồi trên hàng ghế ngoài, chỉ chốc lát, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tô Giản An rất quen thuộc, vừa ngẩng đầy lên, hốc mắt lập tức liền đỏ: "Anh ơi . . . . ."
Chỉ có ở trước mặt Tô Diệc Thừa , cô mới dám nói bản thân có bao nhiêu sợ hãi cùng ủy khuất.
"Không có việc gì , hung thủ đã bị cảnh sát bắt rồi ." Tô Diệc Thừa ôm chặt lấy em gái "Không có việc gì , đừng sợ."
Tô Giản An gật gật đầu, Tô Diệc Thừa vỗ vai cô, buông cô ra rồi đi tới trước mặt mẹ Giang: "Giang phu nhân."
Mẹ Giang miễn cưỡng kéo khóe môi, Tô Diệc Thừa thành khẩn nói lời cảm tạ: "Lần này thật sự phải cám ơn Thiếu khải. Không phải cậu ấy mạo hiểm, ta mem gái tôi có lẽ đã. . . . . ."
"Nó luôn nói chính mình là cảnh sát, tôi nghĩ, nó cảm thấy được bản thân nên làm như vậy đi." Mẹ Giang cầm tay Tô Giản An , "Giản An, chắc cháu cũng mệt mỏi , trở về cùng Diệc Thừa đi, nơi này có ta là được . Cha Thiếu Khải đã vội vã trở về từ nước ngoài ."
Tô Giản An lắc đầu: "Dì à, cháu phải đợi anh ấy làm xong phẫu thuật đã."
"Cũng tốt."
Mẹ Giang không nó gì nữa, lại ngồi trở lại, lo âu nhìn cửa phòng phẫu thuật, Tô Diệc Thừa kéo Tô Giản An qua một bên, hỏi: "Em có thấy Lục Bạc Ngôn không?"
"Anh ấy?" Tô Giản An ngẩn người , "Không phải đang ở Mĩ sao?"
"Cậu ta đã trở lại, vừa đáp máy bay liền đến thẳng khu Điền An, anh và cục trưởng Đường ở dưới lầu thấy cậu ta đi lên , sao em không phát hiện ra?"
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới lúc tay chân được cởi trói, và hơi thở quen thuộc, cùng với. . . . . . giống như có người gọi cô.
Là Lục Bạc Ngôn?
Cô bối rối, lắc đầu nói: "Lúc ấy Giang Thiếu Khải chảy rất nhiều máu, em không quan tâm được nhiều như vậy. . . . . . Hơn nữa, anh ấy nói cần đi bảy ngày, sao lại trở lại nhanh như vậy ?"
Còn quay về thật trùng hợp. . . . . .
Tô Diệc Thừa cười cười: "Cái này. . . . . . Em đi hỏi cậu ta."
Nếu anh đoán không nhầm, người bị ngó lơ kia sắp buồn bực đến nội thương rồi. Thật ra cũng khá chờ mong, cậu ta sẽ trả lời Tô Giản An thế nào.
Tô Giản An cảm thấy Tô Diệc Thừa cười có chút quỷ dị, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trở về ngồi cạnhMẹ Giang .
Không lâu sau, Giang Thiếu Khải được đẩy ra, bác sĩ nói với mẹ Giang: "Không cần lo lắng, viên đạn đã được lấy ra , không có tổn thương nghiêm trọng cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn bác sĩ."
Trái tim của Tô Giản An cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ, cô đưa Giang Thiếu Khải vào phòng bệnh, mẹ Giang không để cô tiếp tục ở lại nữa: "Giản An, cháu về nhà ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi, Thiếu Khải tỉnh lại ta sẽ gọi cho cháu."
Từ đêm qua đến bây giờ Tô Giản An còn chưa được uống ngụm nước. Mẹ Giang nói như vậy cô đột nhiên cảm giác đói bụng, gật gật đầu, cùng Tô Diệc Thừa rời đi.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ ở trước cửa bệnh viện lại nhìn thấy xe Lục Bạc Ngôn.
"Xem ra không cần phải anh chở em về."
Tô Diệc Thừa cười cười, đi thẳng lên xe rồi rời đi.
Tô Giản An do dự một chút vẫn đi qua, Lục Bạc Ngôn đẩy cửa xe xuống dưới, nhìn thấy cô: "Đường cục trưởng cho cô nghỉ ngơi một tuần."
"Ừ, tôi đã biết."
Qua đại nạn này, Tô Giản An vừa sợ lại mệt, quả thật cần nghỉ ngơi vài ngày.
"Lên xe, đưa cô trở về." Lục Bạc Ngôn hơi nhíu mi, không để cho cô cự tuyệt.
Tô Giản An cũng không còn hơi sức bắt taxi , nghe lời lên xe, Lục Bạc Ngôn theo sau cũng ngồi vào, cô nhìn anh nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh nói đi công tác phải 7 ngày sao? Sao giờ đã trở lại?"
Cô thực sự đoán không được, căn bản đoán không được?
Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái: "Bận rộn xong rồi, trở về sớm."
Quả nhiên là cô suy nghĩ quá nhiều, thật sự cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Ừ." Tô Giản An che dấu giọng nói thất vọng, "Về đến nhà thì gọi tôi."
Cô nhắm mắt lại, không bao lâu đã nặng nề ngủ.
Khi chiếc xe quay đầu, cơ thể cô không ngừng ngã về phía Lục Bạc Ngôn. Lục Bạc Ngôn thấy cô lắc lưu, cuối cùng vẫn ngồi qua để cô dựa vào vai anh.
Cô thoải mái mà cọ hai lần, ôm lấy tay Lục Bạc Ngôn , vẻ mặt như đứa nhỏ được cho kẹo vậy.
Tâm trạng của Lục Bạc Ngôn có tốt lên chút, bảo tài xế tăt nhạc, thuận tiện đóng rèm cửa để không làm chói mắt Tô Giản An.
Anh một đường chăm sóc, Tô Giản An một đường ngủ yên.
Một giờ sau, xe dừng trước cửa nhà, Tô Giản An vẫn đang ngủ đên bất tỉnh nhân sự, Lục Bạc Ngôn vừa định đem cô ôm xuống xe, cô lại đột nhiên mở mắt.
Phát hiện mình chẳng những dựa vào Lục Bạc Ngôn còn lại ôm tay anh, Tô Giản An quả thật muốn cắn mình một cái, vội lùi về sau: "Ngại quá, tôi, tôi đang ngủ, tôi không phải cố ý . . . . . ."
Sự khách sáo và xa lạ đột ngột khiến cho ánh mắt Lục Bạc Ngôn lạnh xuống, giọng nói không mang chút cảm xúc: "Không sao."
Sự thờ ơ của anh giống như nước đá tạt xuống, Tô Giản An không nói gì nữa, xuống xe như đang chạy trốn.
Đột nhiên, hai người trở lại thời điểm mới gặp, xa lạ như thể những cái ôm hôn chưa từng xảy ra trước đó.
Tô Giản An từng mơ ước biết được điều bất ngờ mà Lục Bạc Ngôn sẽ mang đến cho cô khi anh trở về, nhưng cuối cùng khi anh quay lại, cô thậm chí chưa từng hỏi.
Cô nghĩ, Lục Bạc Ngôn hẳn là cũng đã quên rồi?
Bọn họ chỉ là diễn trò, vốn sẽ không thân mật đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.