Chương 116
Chu Tử Nhuệ
15/02/2021
"Em còn cười được à? Em còn chưa khỏe lại không chịu đi nghỉ ngơi thì thôi, còn dám bỏ bữa nữa chứ! Em phải biết quan tâm đến sức khỏe của
mình nữa chứ!"
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân cứ hệt như một người cha đang quan tâm lo lắng cho đứa con gái của mình, cô hơi bĩu môi, tỏ ra vẻ mình đang bị Bạch Hạo Vân bắt nạt.
"Tôi đã khỏe rồi mà, anh xem, tôi có còn sốt nữa đâu! Hơn nữa, tôi cũng đã lớn rồi mà, đâu còn nhỏ nữa đâu. Tôi biết mình phải làm gì mà, Bạch Hạo Vân, anh cứ yên tâm đi, tôi không sao đâu!"
Tư Mộc vỗ ngực đầy tự tin, cô muốn chứng minh bản thân mình không còn nhỏ nữa!
Lại một lần nữa, Tư Mộc bị người nào đó gõ lên trán một cái, nhưng lần này có vẻ là đau hơn những lần trước rất nhiều. Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo vẻ trách móc.
"Em cũng biết là mình lớn rồi à? Lớn rồi thì em phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình hơn chứ, sao cứ để cho người khác phải lo lắng cho em hoài như vậy? Lại còn dám mải mê vẽ đến mức quên cả ăn, anh lên đây từ bao giờ em cũng không biết nữa!"
Tư Mộc ngồi nghe Bạch Hạo Vân "giảng đạo" mà trong lòng của cô không khỏi ngứa ngáy, khó chịu. Bạch Hạo Vân à, tôi biết rồi mà, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại như vậy đâu! Là tôi sai, Tư Mộc tôi sai được hay chưa anh giai.
Tư Mộc cũng phải thừa nhận rằng việc cô mải mê vẽ vời đến mức quên ăn quên ngủ là sai. Nhưng mà vẽ vốn là đam mê của Tư Mộc mà, làm sao mà cô không tập trung cho được cơ chứ? Mỗi khi Tư Mộc cầm vào bút vẽ là y như mèo sẽ vẽ đến mức xung quanh mình xảy ra chuyện gì cô cũng không hay biết.
Tư Mộc biết mình đấu không lại Bạch Hạo Vân, thế là cô đành phải ngậm ngùi cúi đầu nhận lỗi. Mà Tư Mộc có bao giờ đấu lại được với Bạch Hạo Vân đâu, kết quả lần nào cũng như lần nào, Tư Mộc đều phải cúi đầu nhận thua.
"Bạch Hạo Vân, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin hứa, lần sau sẽ không tái phạm nữa!"
Tư Mộc thành khẩn chắp hai tay đặt ở trước ngực, giọng nói trong trẻo cứ y như rằng đang làm nũng vậy, thật là khiến cho người ta không nỡ trách phạt mà. Hơn nữa, tình cảm của Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc sâu đậm như vậy, làm sao anh nỡ trách mắng cô được.
"Em còn dám có lần sau à?"
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân đanh lại, giọng nói sắc bén như là đang muốn trách mắng. Tư Mộc còn dám có lần sau thì Bạch Hạo Vân không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu.
Bạch Hạo Vân vốn định mắng cho Tư Mộc một trận, để lần sau cô không dám coi thường sức khỏe của mình như vậy nữa. Nhưng khi nhìn vào cặp mắt long lanh vô cùng dễ thương kia của người con gái này, Bạch Hạo Vân lại thật không nỡ làm như vậy.
Mỗi lần Tư Mộc cứ như vậy, Bạch Hạo Vân đều sẽ mềm lòng.
"Thôi được rồi, lần này tạm bỏ qua cho em đó. Nhưng tuyệt đối không được có lần sau đâu."
Tư Mộc liên tục gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời. Thấy Tư Mộc như vậy, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân mới dãn ra một chút. Anh đưa mắt nhìn mấy bản vẽ trên bàn mà không khỏi cảm thấy tò mò.
"Em vẽ cái gì vậy? Cho anh xem có được hay không?"
Bạch Hạo Vân cũng thật muốn biết cả ngày hôm nay Tư Mộc vẽ cái gì mà say sưa đến như vậy? Sự tò mò khiến Bạch Hạo Vân anh không tự chủ mà lên tiếng.
Bạch Hạo Vân hơi liếc nhìn tệp giấy đã được xếp gọn gàng kia, khuôn mặt không giấu nổi sự tò mò và thích thú. Thật là khiến người ta cảm thấy thật tò mò mà!
Tư Mộc nhìn vào khuôn mặt tò mò và thích thú kia của Bạch Hạo Vân, cô cảm thấy hơi ái ngại. Cô chỉ là nhất thời vẽ vời mà thôi, sợ Bạch Hạo Vân đang thích thú như vậy sẽ phải thất vọng mất. Tư Mộc chỉ là hứng thú nhất thời, cô cũng không phải là chuyên nghiệp gì.
"Không cần đâu Bạch Hạo Vân! Tôi chỉ vẽ chơi mà thôi, không đẹp đâu, xấu lắm! Không phiền anh phải mất thời gian như vậy!"
Tư Mộc ôm đống bản vẽ vào trong ngực của mình, cô liên tục lắc đầu, tỏ vẻ hơi ái ngại. Tư Mộc sợ mình vẽ xấu quá, sẽ làm cho Bạch Hạo Vân thất vọng mất. Không biết là vì sao nhưng Tư Mộc lại không muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những thứ xấu xí của mình, cô chỉ muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những mặt tốt đẹp của mình mà thôi!
Bạch Hạo Vân hiểu được Tư Mộc đang lo lắng điều gì. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của người con gái bé nhỏ này, trên gương mặt của Bạch Hạo Vân nở một nụ cười như đang muốn an ủi cô gái nhỏ này.
"Sao em lại tự ti về bản thân của mình như vậy chứ? Em bảo nó xấu nhưng không có nghĩa nó xấu đâu. Đưa đây anh xem đi, anh sẽ không chê em vẽ xấu mà. Mà cho dù có xấu thật đi chăng nữa, thì từ từ cố gắng là được mà! Là người đâu có ai là hoàn hảo đâu!"
Bạch Hạo Vân nói, nhân lúc Tư Mộc mất cảnh giác, ngay lập tức Bạch Hạo Vân chộp được đống bản vẽ ở trên tay của cô, khiến cho Tư Mộc không kịp phản ứng. Tư Mộc với hai cánh tay của mình đến chỗ của Bạch Hạo Vân như muốn ngăn cản anh lại, nhưng có vẻ là đã không kịp nữa rồi.
"Bạch Hạo Vân, đừng có xem mà!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn nhó lại, như là đang muốn khóc vậy. Trong lòng của cô không ngừng cầu mong rằng Bạch Hạo Vân đừng có xem mấy cái bản vẽ kia. Tư Mộc chỉ tiện tay vẽ ra mà thôi chứ không có chăm chút gì cho lắm.
Trong lòng của Tư Mộc không ngừng cầu xin trời đất là đừng để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những bức vẽ kia của cô. Nhưng có lẽ là đã không kịp nữa rồi. Những bản vẽ kia đang được lật đi lật lại một cách rất thản nhiên ở trên cánh tay của người đàn ông tên là Bạch Hạo Vân kia.
Nhìn Bạch Hạo Vân chăm chú xem những bản thiết kế kia, trong lòng của Tư Mộc khóc không thành tiếng. Đừng mà! Đừng có làm như vậy chứ! Mặt mũi của Tư Mộc cô phải để đi đâu bây giờ.
Bạch Hạo Vân nãy giờ vẫn chỉ chăm chú xem xét những bản vẽ trên tay của mình do chính tay của người con gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu nhất vẽ ra một cách cực kỳ chăm chú, chăm chú đến nỗi mà không để ý đến khuôn mặt không ngừng phụng phịu của Tư Mộc ở phía bên kia.
Nói chính xác hơn, đây chính là bản thiết kế chứ không phải là bản vẽ gì cả. Những bản thiết kế ra những bộ váy sang trọng hay là những bộ quần áo do chính tay của Tư Mộc vẽ ra. Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, anh không ngờ rằng Tư Mộc lại có tài về thiết kế đến như vậy đấy.
Cô gái này cũng thật là, giấu nghề kỹ quá, giấu đến mức vẽ đẹp như vậy mà Bạch Hạo Vân anh chẳng hề hat biết một chút gì cả. Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ rằng Tư Mộc có một đam mê vẽ vời thôi chứ, nhưng anh lại không ngờ rằng đôi tay của Tư Mộc có thể thiết kế ra những bộ trang phục như vậy.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng đây là những bộ trang phục do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng Ellen vẽ lên chứ. Bởi vì nét vẽ của hai người quả thật rất giống nhau nhưng mỗi nét vẽ lại mang theo một phong cách riêng, rất chung mà cũng rất là riêng nữa.
Ai mà ngờ rằng những bộ trang phục này lại được vẽ bởi đôi bàn tay của một người không được đào tạo chính quy cơ chứ. Đại học Tư Mộc còn không được đi, tại sao người con gái này có thể vẽ ra những nét vẽ như vậy chứ?
Những đường nét trên từng bản vẽ được chăm chút một cách cực kỳ tinh tế, cực kỳ tỉ mỉ. Những nét vẽ rất gọn gàng, được uốn lượn, căn chỉnh một cách tỉ mỉ khiến cho những bộ trang phục ở trên những tờ giấy màu trắng kia trở nên cực kỳ sinh động và đẹp mắt.
Vốn dĩ, Tư Mộc đã có ước mơ trở thành nhà thiết kế trang phục từ hồi nhỏ rồi. Hơn nữa, khả năng của người con gái này thật sự rất nhạy bén. Nếu được đào tạo từ nhỏ, dám chắc rằng độ nổi tiếng của Tư Mộc cũng không kém Ellen, nhà thiết kế đang nổi nhất hiện giờ đâu.
Nhưng thật tiếc rằng, cả nửa đời của Tư Mộc luôn bị vùi dập trong buồn bã, đau khổ, luôn bị nhốt ở bên trong chiếc lồng vô hình ở nhà họ Tư. Bọn họ không cho cô đi học, bởi vì bọn họ sợ cô sẽ khiến cho nhà họ mất mặt. Tư Mộc chỉ được học đến hết cấp ba rồi bị bắt ở nhà, không được đi học tiếp nữa. Nếu cô dám đi, ba mẹ sẽ đánh gẫy chân của Tư Mộc.
Nhưng Tư Mộc rất ham học hỏi chứ không giống như là chị gái của cô, Tư Giai đâu. Tư Mộc luôn tìm cách tự học, rồi cuối cùng, cô cũng có được ngày hôm nay, có những nét vẽ thật sự khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc vì thật sự quá là đẹp!
Thật ra, Tư Mộc vẽ rất đẹp, hay nói cách khác, cô gái này có tài năng trở thành một nhà thiết kế trang phục. Chỉ là Tư Mộc vẫn luôn tự ti vào bản thân của mình mà thôi. Cô luôn cho rằng những thứ mà mình vẽ ra chỉ là những thứ vớ vẩn, không được ai chấp nhận mà thôi!
Nhưng cô lại không biết rằng, những thứ mà Tư Mộc cho là vớ vẩn kia, nó lại có thể kiếm ra một số tiền rất lớn đấy!
Chẳng phải Tư Mộc muốn đi xin việc hay sao? Tại sao Tư Mộc lại không vận dụng tài năng này của mình để đi làm việc? Chẳng phải như thế sẽ không mất thời gian đi tìm việc làm hay sao?
Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn lo ngại, cô sợ rằng những công việc kia cần học vấn cao. Còn cô, trình độ học vấn của Tư Mộc cô thấp như vậy, làm sao bọn họ có thể nhận cô vào công ty làm việc cơ chứ? Tư Mộc luôn luôn cho rằng là như vậy.
Bạch Hạo Vân nhìn gương mặt đang lo lắng kia của Tư Mộc, anh khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng lên tiếng như muốn trấn an cô.
"Sao em lại tự ti như vậy chứ? Anh thấy em vẽ rất là đẹp đấy!"
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân cứ hệt như một người cha đang quan tâm lo lắng cho đứa con gái của mình, cô hơi bĩu môi, tỏ ra vẻ mình đang bị Bạch Hạo Vân bắt nạt.
"Tôi đã khỏe rồi mà, anh xem, tôi có còn sốt nữa đâu! Hơn nữa, tôi cũng đã lớn rồi mà, đâu còn nhỏ nữa đâu. Tôi biết mình phải làm gì mà, Bạch Hạo Vân, anh cứ yên tâm đi, tôi không sao đâu!"
Tư Mộc vỗ ngực đầy tự tin, cô muốn chứng minh bản thân mình không còn nhỏ nữa!
Lại một lần nữa, Tư Mộc bị người nào đó gõ lên trán một cái, nhưng lần này có vẻ là đau hơn những lần trước rất nhiều. Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo vẻ trách móc.
"Em cũng biết là mình lớn rồi à? Lớn rồi thì em phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình hơn chứ, sao cứ để cho người khác phải lo lắng cho em hoài như vậy? Lại còn dám mải mê vẽ đến mức quên cả ăn, anh lên đây từ bao giờ em cũng không biết nữa!"
Tư Mộc ngồi nghe Bạch Hạo Vân "giảng đạo" mà trong lòng của cô không khỏi ngứa ngáy, khó chịu. Bạch Hạo Vân à, tôi biết rồi mà, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại như vậy đâu! Là tôi sai, Tư Mộc tôi sai được hay chưa anh giai.
Tư Mộc cũng phải thừa nhận rằng việc cô mải mê vẽ vời đến mức quên ăn quên ngủ là sai. Nhưng mà vẽ vốn là đam mê của Tư Mộc mà, làm sao mà cô không tập trung cho được cơ chứ? Mỗi khi Tư Mộc cầm vào bút vẽ là y như mèo sẽ vẽ đến mức xung quanh mình xảy ra chuyện gì cô cũng không hay biết.
Tư Mộc biết mình đấu không lại Bạch Hạo Vân, thế là cô đành phải ngậm ngùi cúi đầu nhận lỗi. Mà Tư Mộc có bao giờ đấu lại được với Bạch Hạo Vân đâu, kết quả lần nào cũng như lần nào, Tư Mộc đều phải cúi đầu nhận thua.
"Bạch Hạo Vân, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin hứa, lần sau sẽ không tái phạm nữa!"
Tư Mộc thành khẩn chắp hai tay đặt ở trước ngực, giọng nói trong trẻo cứ y như rằng đang làm nũng vậy, thật là khiến cho người ta không nỡ trách phạt mà. Hơn nữa, tình cảm của Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc sâu đậm như vậy, làm sao anh nỡ trách mắng cô được.
"Em còn dám có lần sau à?"
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân đanh lại, giọng nói sắc bén như là đang muốn trách mắng. Tư Mộc còn dám có lần sau thì Bạch Hạo Vân không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu.
Bạch Hạo Vân vốn định mắng cho Tư Mộc một trận, để lần sau cô không dám coi thường sức khỏe của mình như vậy nữa. Nhưng khi nhìn vào cặp mắt long lanh vô cùng dễ thương kia của người con gái này, Bạch Hạo Vân lại thật không nỡ làm như vậy.
Mỗi lần Tư Mộc cứ như vậy, Bạch Hạo Vân đều sẽ mềm lòng.
"Thôi được rồi, lần này tạm bỏ qua cho em đó. Nhưng tuyệt đối không được có lần sau đâu."
Tư Mộc liên tục gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời. Thấy Tư Mộc như vậy, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân mới dãn ra một chút. Anh đưa mắt nhìn mấy bản vẽ trên bàn mà không khỏi cảm thấy tò mò.
"Em vẽ cái gì vậy? Cho anh xem có được hay không?"
Bạch Hạo Vân cũng thật muốn biết cả ngày hôm nay Tư Mộc vẽ cái gì mà say sưa đến như vậy? Sự tò mò khiến Bạch Hạo Vân anh không tự chủ mà lên tiếng.
Bạch Hạo Vân hơi liếc nhìn tệp giấy đã được xếp gọn gàng kia, khuôn mặt không giấu nổi sự tò mò và thích thú. Thật là khiến người ta cảm thấy thật tò mò mà!
Tư Mộc nhìn vào khuôn mặt tò mò và thích thú kia của Bạch Hạo Vân, cô cảm thấy hơi ái ngại. Cô chỉ là nhất thời vẽ vời mà thôi, sợ Bạch Hạo Vân đang thích thú như vậy sẽ phải thất vọng mất. Tư Mộc chỉ là hứng thú nhất thời, cô cũng không phải là chuyên nghiệp gì.
"Không cần đâu Bạch Hạo Vân! Tôi chỉ vẽ chơi mà thôi, không đẹp đâu, xấu lắm! Không phiền anh phải mất thời gian như vậy!"
Tư Mộc ôm đống bản vẽ vào trong ngực của mình, cô liên tục lắc đầu, tỏ vẻ hơi ái ngại. Tư Mộc sợ mình vẽ xấu quá, sẽ làm cho Bạch Hạo Vân thất vọng mất. Không biết là vì sao nhưng Tư Mộc lại không muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những thứ xấu xí của mình, cô chỉ muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những mặt tốt đẹp của mình mà thôi!
Bạch Hạo Vân hiểu được Tư Mộc đang lo lắng điều gì. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của người con gái bé nhỏ này, trên gương mặt của Bạch Hạo Vân nở một nụ cười như đang muốn an ủi cô gái nhỏ này.
"Sao em lại tự ti về bản thân của mình như vậy chứ? Em bảo nó xấu nhưng không có nghĩa nó xấu đâu. Đưa đây anh xem đi, anh sẽ không chê em vẽ xấu mà. Mà cho dù có xấu thật đi chăng nữa, thì từ từ cố gắng là được mà! Là người đâu có ai là hoàn hảo đâu!"
Bạch Hạo Vân nói, nhân lúc Tư Mộc mất cảnh giác, ngay lập tức Bạch Hạo Vân chộp được đống bản vẽ ở trên tay của cô, khiến cho Tư Mộc không kịp phản ứng. Tư Mộc với hai cánh tay của mình đến chỗ của Bạch Hạo Vân như muốn ngăn cản anh lại, nhưng có vẻ là đã không kịp nữa rồi.
"Bạch Hạo Vân, đừng có xem mà!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn nhó lại, như là đang muốn khóc vậy. Trong lòng của cô không ngừng cầu mong rằng Bạch Hạo Vân đừng có xem mấy cái bản vẽ kia. Tư Mộc chỉ tiện tay vẽ ra mà thôi chứ không có chăm chút gì cho lắm.
Trong lòng của Tư Mộc không ngừng cầu xin trời đất là đừng để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy những bức vẽ kia của cô. Nhưng có lẽ là đã không kịp nữa rồi. Những bản vẽ kia đang được lật đi lật lại một cách rất thản nhiên ở trên cánh tay của người đàn ông tên là Bạch Hạo Vân kia.
Nhìn Bạch Hạo Vân chăm chú xem những bản thiết kế kia, trong lòng của Tư Mộc khóc không thành tiếng. Đừng mà! Đừng có làm như vậy chứ! Mặt mũi của Tư Mộc cô phải để đi đâu bây giờ.
Bạch Hạo Vân nãy giờ vẫn chỉ chăm chú xem xét những bản vẽ trên tay của mình do chính tay của người con gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu nhất vẽ ra một cách cực kỳ chăm chú, chăm chú đến nỗi mà không để ý đến khuôn mặt không ngừng phụng phịu của Tư Mộc ở phía bên kia.
Nói chính xác hơn, đây chính là bản thiết kế chứ không phải là bản vẽ gì cả. Những bản thiết kế ra những bộ váy sang trọng hay là những bộ quần áo do chính tay của Tư Mộc vẽ ra. Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, anh không ngờ rằng Tư Mộc lại có tài về thiết kế đến như vậy đấy.
Cô gái này cũng thật là, giấu nghề kỹ quá, giấu đến mức vẽ đẹp như vậy mà Bạch Hạo Vân anh chẳng hề hat biết một chút gì cả. Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ rằng Tư Mộc có một đam mê vẽ vời thôi chứ, nhưng anh lại không ngờ rằng đôi tay của Tư Mộc có thể thiết kế ra những bộ trang phục như vậy.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng đây là những bộ trang phục do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng Ellen vẽ lên chứ. Bởi vì nét vẽ của hai người quả thật rất giống nhau nhưng mỗi nét vẽ lại mang theo một phong cách riêng, rất chung mà cũng rất là riêng nữa.
Ai mà ngờ rằng những bộ trang phục này lại được vẽ bởi đôi bàn tay của một người không được đào tạo chính quy cơ chứ. Đại học Tư Mộc còn không được đi, tại sao người con gái này có thể vẽ ra những nét vẽ như vậy chứ?
Những đường nét trên từng bản vẽ được chăm chút một cách cực kỳ tinh tế, cực kỳ tỉ mỉ. Những nét vẽ rất gọn gàng, được uốn lượn, căn chỉnh một cách tỉ mỉ khiến cho những bộ trang phục ở trên những tờ giấy màu trắng kia trở nên cực kỳ sinh động và đẹp mắt.
Vốn dĩ, Tư Mộc đã có ước mơ trở thành nhà thiết kế trang phục từ hồi nhỏ rồi. Hơn nữa, khả năng của người con gái này thật sự rất nhạy bén. Nếu được đào tạo từ nhỏ, dám chắc rằng độ nổi tiếng của Tư Mộc cũng không kém Ellen, nhà thiết kế đang nổi nhất hiện giờ đâu.
Nhưng thật tiếc rằng, cả nửa đời của Tư Mộc luôn bị vùi dập trong buồn bã, đau khổ, luôn bị nhốt ở bên trong chiếc lồng vô hình ở nhà họ Tư. Bọn họ không cho cô đi học, bởi vì bọn họ sợ cô sẽ khiến cho nhà họ mất mặt. Tư Mộc chỉ được học đến hết cấp ba rồi bị bắt ở nhà, không được đi học tiếp nữa. Nếu cô dám đi, ba mẹ sẽ đánh gẫy chân của Tư Mộc.
Nhưng Tư Mộc rất ham học hỏi chứ không giống như là chị gái của cô, Tư Giai đâu. Tư Mộc luôn tìm cách tự học, rồi cuối cùng, cô cũng có được ngày hôm nay, có những nét vẽ thật sự khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc vì thật sự quá là đẹp!
Thật ra, Tư Mộc vẽ rất đẹp, hay nói cách khác, cô gái này có tài năng trở thành một nhà thiết kế trang phục. Chỉ là Tư Mộc vẫn luôn tự ti vào bản thân của mình mà thôi. Cô luôn cho rằng những thứ mà mình vẽ ra chỉ là những thứ vớ vẩn, không được ai chấp nhận mà thôi!
Nhưng cô lại không biết rằng, những thứ mà Tư Mộc cho là vớ vẩn kia, nó lại có thể kiếm ra một số tiền rất lớn đấy!
Chẳng phải Tư Mộc muốn đi xin việc hay sao? Tại sao Tư Mộc lại không vận dụng tài năng này của mình để đi làm việc? Chẳng phải như thế sẽ không mất thời gian đi tìm việc làm hay sao?
Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn lo ngại, cô sợ rằng những công việc kia cần học vấn cao. Còn cô, trình độ học vấn của Tư Mộc cô thấp như vậy, làm sao bọn họ có thể nhận cô vào công ty làm việc cơ chứ? Tư Mộc luôn luôn cho rằng là như vậy.
Bạch Hạo Vân nhìn gương mặt đang lo lắng kia của Tư Mộc, anh khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng lên tiếng như muốn trấn an cô.
"Sao em lại tự ti như vậy chứ? Anh thấy em vẽ rất là đẹp đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.