Chương 117
Chu Tử Nhuệ
15/02/2021
Ai mà ngờ rằng những bộ trang phục này lại được vẽ bởi đôi bàn tay
của một người không được đào tạo chính quy cơ chứ. Đại học Tư Mộc còn
không được đi, tại sao người con gái này có thể vẽ ra những nét vẽ như
vậy chứ?
Những đường nét trên từng bản vẽ được chăm chút một cách cực kỳ tinh tế, cực kỳ tỉ mỉ. Những nét vẽ rất gọn gàng, được uốn lượn, căn chỉnh một cách tỉ mỉ khiến cho những bộ trang phục ở trên những tờ giấy màu trắng kia trở nên cực kỳ sinh động và đẹp mắt.
Vốn dĩ, Tư Mộc đã có ước mơ trở thành nhà thiết kế trang phục từ hồi nhỏ rồi. Hơn nữa, khả năng của người con gái này thật sự rất nhạy bén. Nếu được đào tạo từ nhỏ, dám chắc rằng độ nổi tiếng của Tư Mộc cũng không kém Ellen, nhà thiết kế đang nổi nhất hiện giờ đâu.
Nhưng thật tiếc rằng, cả nửa đời của Tư Mộc luôn bị vùi dập trong buồn bã, đau khổ, luôn bị nhốt ở bên trong chiếc lồng vô hình ở nhà họ Tư. Bọn họ không cho cô đi học, bởi vì bọn họ sợ cô sẽ khiến cho nhà họ mất mặt. Tư Mộc chỉ được học đến hết cấp ba rồi bị bắt ở nhà, không được đi học tiếp nữa. Nếu cô dám đi, ba mẹ sẽ đánh gẫy chân của Tư Mộc.
Nhưng Tư Mộc rất ham học hỏi chứ không giống như là chị gái của cô, Tư Giai đâu. Tư Mộc luôn tìm cách tự học, rồi cuối cùng, cô cũng có được ngày hôm nay, có những nét vẽ thật sự khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc vì thật sự quá là đẹp!
Thật ra, Tư Mộc vẽ rất đẹp, hay nói cách khác, cô gái này có tài năng trở thành một nhà thiết kế trang phục. Chỉ là Tư Mộc vẫn luôn tự ti vào bản thân của mình mà thôi. Cô luôn cho rằng những thứ mà mình vẽ ra chỉ là những thứ vớ vẩn, không được ai chấp nhận mà thôi!
Nhưng cô lại không biết rằng, những thứ mà Tư Mộc cho là vớ vẩn kia, nó lại có thể kiếm ra một số tiền rất lớn đấy!
Chẳng phải Tư Mộc muốn đi xin việc hay sao? Tại sao Tư Mộc lại không vận dụng tài năng này của mình để đi làm việc? Chẳng phải như thế sẽ không mất thời gian đi tìm việc làm hay sao?
Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn lo ngại, cô sợ rằng những công việc kia cần học vấn cao. Còn cô, trình độ học vấn của Tư Mộc cô thấp như vậy, làm sao bọn họ có thể nhận cô vào công ty làm việc cơ chứ? Tư Mộc luôn luôn cho rằng là như vậy.
Bạch Hạo Vân nhìn gương mặt đang lo lắng kia của Tư Mộc, anh khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng lên tiếng như muốn trấn an cô.
"Sao em lại tự ti như vậy chứ? Anh thấy em vẽ rất là đẹp đấy!"
Bạch Hạo Vân như là đang muốn trấn an cô gái nhỏ này, hơn nữa, anh cũng không muốn làm cho Tư Mộc cảm thấy lo lắng như vậy. Mà những lời mà Bạch Hạo Vân nói ra hoàn toàn là sự thật mà, anh đâu có nói sai hay nói dối chỗ nào đâu?
Tuy đây không phải chuyên môn của Bạch Hạo Vân nhưng phải nói thật rằng, mắt nhìn của Bạch Hạo Vân cũng không phải là tầm thường đâu. Để Bạch Hạo Vân đánh giá một thứ gì đó được gọi là đẹp mắt thì cũng rất khó đấy!
Vậy mà Bạch Hạo Vân có thể đánh giá cô gái này vẽ rất đẹp, rất có tài thiết kế thì phải chứng tỏ tài năng của Tư Mộc nó xuất sắc đến mức độ nào! Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc, nhưng không có nghĩa anh không biết phân biệt mọi thứ, cái nào đẹp, cái nào xấu.
Vì vậy có thể loại trừ đi khả năng vì Bạch Hạo Vân muốn làm cho Tư Mộc vui nên mới nói ra những lời đó. Điều đó hoàn toàn chẳng đúng một chút nào cả. Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc đến nỗi có thể vì người con gái này mà làm mọi chuyện, nhưng không phải Bạch Hạo Vân sẽ nói dối để làm cho Tư Mộc vui. Bởi vì, điều đó có khả năng sẽ khiến cho cả Bạch Hạo Vân lẫn Tư Mộc không hiểu nhau hơn mà thôi!
Hơn nữa, khi Bạch Hạo Vân còn ở bên cạnh của Bạch lão gia, cũng tức là ông nội của anh, khi đó Bạch Hạo Vân còn chưa sang Mỹ, anh cũng đã được tiếp xúc với rất nhiều những bản thiết kế của những nhà thiết kế nổi tiếng vẽ ra. Những bản thiết kế đó rất đa dạng, Bạch Hạo Vân lúc đó tuy còn trẻ nhưng anh lại có thể đánh giá được bản vẽ nào đẹp, bản vẽ nào xấu hay cái nào phù hợp với yêu cầu cùng với nhu cầu của thị trường lúc bấy giờ.
Vì thế, Bạch lão gia lại càng cảm thấy yên tâm hơn trong việc giao lại công ty cho đứa cháu trai này của mình quản lý. Vì ông tin tưởng vào năng lực cũng như là mắt nhìn, cách đánh giá mọi việc của Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân còn nhận thấy rằng, những bản thiết kế của Tư Mộc ngồi vẽ chơi này có khi còn đẹp và phù hợp hơn rất nhiều của những nhà thiết kế đang làm trong tập đoàn Bạch thị nữa kìa. Những bản vẽ của nhân viên trong công ty rất ít người vượt qua được với Tư Mộc, rất ít người có thể vượt qua, lọt vào mắt nhìn của Bạch Hạo Vân.
Những lúc đó, Bạch Hạo Vân cũng chỉ biết lắc đầu mà thở dài! Không biết tập đoàn Bạch thị tuyển nhân viên kiểu gì mà có thể tuyển những người có tay nghề kém như vậy vào công ty làm việc nữa, mặc dù có những người tốt nghiệp đại học với bằng xuất sắc hay là còn có người đi du học trở về nữa. Nhưng thật chẳng ra làm sao cả? Cứ như thế này, Bạch thị muốn giữ vững vị trí hiện tại của mình cũng thật là khó khăn đấy!
Tập đoàn Bạch thị do chính tay của Bạch lão gia, ông nội của Bạch Hạo Vân anh gầy dựng nên. Bạch thị vốn là một công ty nghiêng về nhu cầu của thị trường, có đa các mảng khác nhau. Như là thiết kế quần áo, trang sức hay là nguyên liệu nhập khẩu, tất cả đều do Bạch thị sản xuất và cung cấp cho thị trường một số lượng sản phẩm cực lớn, chiếm hầu hết các sản phẩm trên khắp cả nước.
Trước đây, vị trí của Bạch thị rất hùng mạnh. Vì có bao nhiêu là những nhà thiết kế nổi tiếng do Bạch lão gia tuyển chọn một cách cực kỳ khắt khe, điều đó góp một phần nào vào việc đưa Bạch thị lên một tầm cao mới.
Nhưng xem những số liệu trong những năm gần đây, Bạch Hạo Vân thấy rõ rằng, doanh thu mỗi năm của tập đoàn đều giảm mà lại không hề tăng lên. Tuy Bạch thị vẫn là công ty đứng đầu của cả nước hiện nay, nhưng tình trạng này vẫn cứ diễn ra như vậy thì thật không ổn một chút nào cả.
Mà hơn nữa, tập đoàn H&T của Tần Dương đang ngày càng phát triển, trở thành đối thủ mạnh nhất của Bạch thị lúc này. Nếu không cố gắng, sẽ có một ngày tập đoàn Bạch thị sẽ tụt lại ở phía đằng sau của H&T đấy!
Bạch Hạo Vân thật không thể nào biết rằng những năm nay Bạch Duệ Thần đã quản lý công ty kiểu gì mà khiến cho tập đoàn Bạch thị ngày càng giảm sút như vậy chứ? Bạch Duệ Thần chẳng phải luôn muốn chứng tỏ bản thân của hắn ta có năng lực lắm hay sao? Tại sao khi Bạch Duệ Thần lên nắm quyền ở công ty cho đến bây giờ, doanh thu chẳng bao giờ tăng so với trước kia như vậy chứ?
Thật là khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy thật khó hiểu mà!
Bạch Hạo Vân nếu như đã quyết định trở về Bạch thị thì anh nhất định sẽ tìm hiểu rõ tình hình những năm gần đây, doanh thu hay là sự phát triển của tập đoàn Bạch thị như thế nào. Nếu có vấn đề gì, Bạch Hạo Vân còn biết đường mà đưa ra những giải pháp để giải quyết những vấn đề tồn đọng đó.
Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân, tim của cô cứ liên tục đập thình thịch thình thịch thình thịch liên hồi. Giọng nói của Tư Mộc cực kỳ nhỏ, cô hơi liếc nhìn về phía của Bạch Hạo Vân rụt rè mà nói.
"Bạch Hạo Vân, tôi biết là anh không muốn khiến tôi cảm thấy thất vọng nên mới nói như vậy. Tôi biết mình vẽ không đẹp đâu, mà tôi cũng chỉ vẽ chơi thôi, nên anh cứ nói thật đi, không cần phải để ý đến tôi làm đâu."
Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân vì không muốn cô cảm thấy buồn, khiến cho cô cảm thấy tổn thương nên mới nói như vậy thôi. Tư Mộc vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân của cô cực kỳ có năng khiếu trong việc trở thành một nhà thiết kế đấy. Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình, tự ti vì cô không được đào tạo một cách chính quy.
Bạch Hạo Vân hơi chau mày nhìn Tư Mộc. Anh đưa những tờ giấy cũng được coi là bản thiết kế kia ra trước mặt của Tư Mộc, nhẹ nhàng ân cần nói chuyện với cô.
"Tư Mộc, đừng có tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy chứ. Em xem, có phải là rất đẹp hay không? Những thứ này là do chính tay của em vẽ đấy."
Bạch Hạo Vân lật đi lật lại những bản vẽ của Tư Mộc dùng cả ngày hôm nay để vẽ ra cho Tư Mộc xem lại. Bạch Hạo Vân như là đang muốn truyền thêm tự tin cho người con gái này vậy.
Bạch Hạo Vân cũng không biết vì sao Tư Mộc cứ luôn tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy nữa. Bạch Hạo Vân cũng rất muốn hỏi là vì sao, nhưng anh biết là Tư Mộc sẽ không nói ra đâu.
Thế nên Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm khó Tư Mộc. Chỉ cần Tư Mộc cần tìm người tâm sự, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ lắng nghe tâm sự của cô. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân có thể truyền thêm tự tin cho Tư Mộc, để cho cô cảm thấy tin tưởng vào bản thân mình cô.
"Nhưng mà....!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn lại. Hình như là cô đang định nói cái gì đó thì phải. Nhưng cô chưa kịp nói ra thì đã bị lời nói của Bạch Hạo Vân cắt ngang mất rồi.
"Thôi, không nhưng nhị gì cả! Không nói đến chủ đề này nữa. Em đó, cả buổi không ăn gì rồi, để anh đưa em xuống nhà ăn cơm."
Bạch Hạo Vân để tập giấy kia lên trên bàn, anh dịu dàng nắm lấy cánh tay của Tư Mộc, mỉm cười nhìn cô.
"Đi thôi! Đi ăn cơm! Ăn xong, anh muốn đưa em tới một chỗ này!"
Những đường nét trên từng bản vẽ được chăm chút một cách cực kỳ tinh tế, cực kỳ tỉ mỉ. Những nét vẽ rất gọn gàng, được uốn lượn, căn chỉnh một cách tỉ mỉ khiến cho những bộ trang phục ở trên những tờ giấy màu trắng kia trở nên cực kỳ sinh động và đẹp mắt.
Vốn dĩ, Tư Mộc đã có ước mơ trở thành nhà thiết kế trang phục từ hồi nhỏ rồi. Hơn nữa, khả năng của người con gái này thật sự rất nhạy bén. Nếu được đào tạo từ nhỏ, dám chắc rằng độ nổi tiếng của Tư Mộc cũng không kém Ellen, nhà thiết kế đang nổi nhất hiện giờ đâu.
Nhưng thật tiếc rằng, cả nửa đời của Tư Mộc luôn bị vùi dập trong buồn bã, đau khổ, luôn bị nhốt ở bên trong chiếc lồng vô hình ở nhà họ Tư. Bọn họ không cho cô đi học, bởi vì bọn họ sợ cô sẽ khiến cho nhà họ mất mặt. Tư Mộc chỉ được học đến hết cấp ba rồi bị bắt ở nhà, không được đi học tiếp nữa. Nếu cô dám đi, ba mẹ sẽ đánh gẫy chân của Tư Mộc.
Nhưng Tư Mộc rất ham học hỏi chứ không giống như là chị gái của cô, Tư Giai đâu. Tư Mộc luôn tìm cách tự học, rồi cuối cùng, cô cũng có được ngày hôm nay, có những nét vẽ thật sự khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc vì thật sự quá là đẹp!
Thật ra, Tư Mộc vẽ rất đẹp, hay nói cách khác, cô gái này có tài năng trở thành một nhà thiết kế trang phục. Chỉ là Tư Mộc vẫn luôn tự ti vào bản thân của mình mà thôi. Cô luôn cho rằng những thứ mà mình vẽ ra chỉ là những thứ vớ vẩn, không được ai chấp nhận mà thôi!
Nhưng cô lại không biết rằng, những thứ mà Tư Mộc cho là vớ vẩn kia, nó lại có thể kiếm ra một số tiền rất lớn đấy!
Chẳng phải Tư Mộc muốn đi xin việc hay sao? Tại sao Tư Mộc lại không vận dụng tài năng này của mình để đi làm việc? Chẳng phải như thế sẽ không mất thời gian đi tìm việc làm hay sao?
Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn lo ngại, cô sợ rằng những công việc kia cần học vấn cao. Còn cô, trình độ học vấn của Tư Mộc cô thấp như vậy, làm sao bọn họ có thể nhận cô vào công ty làm việc cơ chứ? Tư Mộc luôn luôn cho rằng là như vậy.
Bạch Hạo Vân nhìn gương mặt đang lo lắng kia của Tư Mộc, anh khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng lên tiếng như muốn trấn an cô.
"Sao em lại tự ti như vậy chứ? Anh thấy em vẽ rất là đẹp đấy!"
Bạch Hạo Vân như là đang muốn trấn an cô gái nhỏ này, hơn nữa, anh cũng không muốn làm cho Tư Mộc cảm thấy lo lắng như vậy. Mà những lời mà Bạch Hạo Vân nói ra hoàn toàn là sự thật mà, anh đâu có nói sai hay nói dối chỗ nào đâu?
Tuy đây không phải chuyên môn của Bạch Hạo Vân nhưng phải nói thật rằng, mắt nhìn của Bạch Hạo Vân cũng không phải là tầm thường đâu. Để Bạch Hạo Vân đánh giá một thứ gì đó được gọi là đẹp mắt thì cũng rất khó đấy!
Vậy mà Bạch Hạo Vân có thể đánh giá cô gái này vẽ rất đẹp, rất có tài thiết kế thì phải chứng tỏ tài năng của Tư Mộc nó xuất sắc đến mức độ nào! Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc, nhưng không có nghĩa anh không biết phân biệt mọi thứ, cái nào đẹp, cái nào xấu.
Vì vậy có thể loại trừ đi khả năng vì Bạch Hạo Vân muốn làm cho Tư Mộc vui nên mới nói ra những lời đó. Điều đó hoàn toàn chẳng đúng một chút nào cả. Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc đến nỗi có thể vì người con gái này mà làm mọi chuyện, nhưng không phải Bạch Hạo Vân sẽ nói dối để làm cho Tư Mộc vui. Bởi vì, điều đó có khả năng sẽ khiến cho cả Bạch Hạo Vân lẫn Tư Mộc không hiểu nhau hơn mà thôi!
Hơn nữa, khi Bạch Hạo Vân còn ở bên cạnh của Bạch lão gia, cũng tức là ông nội của anh, khi đó Bạch Hạo Vân còn chưa sang Mỹ, anh cũng đã được tiếp xúc với rất nhiều những bản thiết kế của những nhà thiết kế nổi tiếng vẽ ra. Những bản thiết kế đó rất đa dạng, Bạch Hạo Vân lúc đó tuy còn trẻ nhưng anh lại có thể đánh giá được bản vẽ nào đẹp, bản vẽ nào xấu hay cái nào phù hợp với yêu cầu cùng với nhu cầu của thị trường lúc bấy giờ.
Vì thế, Bạch lão gia lại càng cảm thấy yên tâm hơn trong việc giao lại công ty cho đứa cháu trai này của mình quản lý. Vì ông tin tưởng vào năng lực cũng như là mắt nhìn, cách đánh giá mọi việc của Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân còn nhận thấy rằng, những bản thiết kế của Tư Mộc ngồi vẽ chơi này có khi còn đẹp và phù hợp hơn rất nhiều của những nhà thiết kế đang làm trong tập đoàn Bạch thị nữa kìa. Những bản vẽ của nhân viên trong công ty rất ít người vượt qua được với Tư Mộc, rất ít người có thể vượt qua, lọt vào mắt nhìn của Bạch Hạo Vân.
Những lúc đó, Bạch Hạo Vân cũng chỉ biết lắc đầu mà thở dài! Không biết tập đoàn Bạch thị tuyển nhân viên kiểu gì mà có thể tuyển những người có tay nghề kém như vậy vào công ty làm việc nữa, mặc dù có những người tốt nghiệp đại học với bằng xuất sắc hay là còn có người đi du học trở về nữa. Nhưng thật chẳng ra làm sao cả? Cứ như thế này, Bạch thị muốn giữ vững vị trí hiện tại của mình cũng thật là khó khăn đấy!
Tập đoàn Bạch thị do chính tay của Bạch lão gia, ông nội của Bạch Hạo Vân anh gầy dựng nên. Bạch thị vốn là một công ty nghiêng về nhu cầu của thị trường, có đa các mảng khác nhau. Như là thiết kế quần áo, trang sức hay là nguyên liệu nhập khẩu, tất cả đều do Bạch thị sản xuất và cung cấp cho thị trường một số lượng sản phẩm cực lớn, chiếm hầu hết các sản phẩm trên khắp cả nước.
Trước đây, vị trí của Bạch thị rất hùng mạnh. Vì có bao nhiêu là những nhà thiết kế nổi tiếng do Bạch lão gia tuyển chọn một cách cực kỳ khắt khe, điều đó góp một phần nào vào việc đưa Bạch thị lên một tầm cao mới.
Nhưng xem những số liệu trong những năm gần đây, Bạch Hạo Vân thấy rõ rằng, doanh thu mỗi năm của tập đoàn đều giảm mà lại không hề tăng lên. Tuy Bạch thị vẫn là công ty đứng đầu của cả nước hiện nay, nhưng tình trạng này vẫn cứ diễn ra như vậy thì thật không ổn một chút nào cả.
Mà hơn nữa, tập đoàn H&T của Tần Dương đang ngày càng phát triển, trở thành đối thủ mạnh nhất của Bạch thị lúc này. Nếu không cố gắng, sẽ có một ngày tập đoàn Bạch thị sẽ tụt lại ở phía đằng sau của H&T đấy!
Bạch Hạo Vân thật không thể nào biết rằng những năm nay Bạch Duệ Thần đã quản lý công ty kiểu gì mà khiến cho tập đoàn Bạch thị ngày càng giảm sút như vậy chứ? Bạch Duệ Thần chẳng phải luôn muốn chứng tỏ bản thân của hắn ta có năng lực lắm hay sao? Tại sao khi Bạch Duệ Thần lên nắm quyền ở công ty cho đến bây giờ, doanh thu chẳng bao giờ tăng so với trước kia như vậy chứ?
Thật là khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy thật khó hiểu mà!
Bạch Hạo Vân nếu như đã quyết định trở về Bạch thị thì anh nhất định sẽ tìm hiểu rõ tình hình những năm gần đây, doanh thu hay là sự phát triển của tập đoàn Bạch thị như thế nào. Nếu có vấn đề gì, Bạch Hạo Vân còn biết đường mà đưa ra những giải pháp để giải quyết những vấn đề tồn đọng đó.
Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân, tim của cô cứ liên tục đập thình thịch thình thịch thình thịch liên hồi. Giọng nói của Tư Mộc cực kỳ nhỏ, cô hơi liếc nhìn về phía của Bạch Hạo Vân rụt rè mà nói.
"Bạch Hạo Vân, tôi biết là anh không muốn khiến tôi cảm thấy thất vọng nên mới nói như vậy. Tôi biết mình vẽ không đẹp đâu, mà tôi cũng chỉ vẽ chơi thôi, nên anh cứ nói thật đi, không cần phải để ý đến tôi làm đâu."
Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân vì không muốn cô cảm thấy buồn, khiến cho cô cảm thấy tổn thương nên mới nói như vậy thôi. Tư Mộc vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân của cô cực kỳ có năng khiếu trong việc trở thành một nhà thiết kế đấy. Bởi vì, Tư Mộc luôn luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình, tự ti vì cô không được đào tạo một cách chính quy.
Bạch Hạo Vân hơi chau mày nhìn Tư Mộc. Anh đưa những tờ giấy cũng được coi là bản thiết kế kia ra trước mặt của Tư Mộc, nhẹ nhàng ân cần nói chuyện với cô.
"Tư Mộc, đừng có tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy chứ. Em xem, có phải là rất đẹp hay không? Những thứ này là do chính tay của em vẽ đấy."
Bạch Hạo Vân lật đi lật lại những bản vẽ của Tư Mộc dùng cả ngày hôm nay để vẽ ra cho Tư Mộc xem lại. Bạch Hạo Vân như là đang muốn truyền thêm tự tin cho người con gái này vậy.
Bạch Hạo Vân cũng không biết vì sao Tư Mộc cứ luôn tự ti về khả năng của bản thân mình như vậy nữa. Bạch Hạo Vân cũng rất muốn hỏi là vì sao, nhưng anh biết là Tư Mộc sẽ không nói ra đâu.
Thế nên Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm khó Tư Mộc. Chỉ cần Tư Mộc cần tìm người tâm sự, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ lắng nghe tâm sự của cô. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân có thể truyền thêm tự tin cho Tư Mộc, để cho cô cảm thấy tin tưởng vào bản thân mình cô.
"Nhưng mà....!"
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn lại. Hình như là cô đang định nói cái gì đó thì phải. Nhưng cô chưa kịp nói ra thì đã bị lời nói của Bạch Hạo Vân cắt ngang mất rồi.
"Thôi, không nhưng nhị gì cả! Không nói đến chủ đề này nữa. Em đó, cả buổi không ăn gì rồi, để anh đưa em xuống nhà ăn cơm."
Bạch Hạo Vân để tập giấy kia lên trên bàn, anh dịu dàng nắm lấy cánh tay của Tư Mộc, mỉm cười nhìn cô.
"Đi thôi! Đi ăn cơm! Ăn xong, anh muốn đưa em tới một chỗ này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.