Chương 93
Chu Tử Nhuệ
31/01/2021
Nay người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này lại được Bạch Duệ Thần hắn coi
trọng, muốn cho cô ta một cơ hội, vậy mà người phụ nữ này lại không muốn nắm bắt lấy điều đó, đúng thật là người phụ nữ ngu ngốc mà. Nhưng có
lẽ, thứ mà Bạch Duệ Thần hắn coi trọng ở trên người phụ nữ này đó chính
là gương mặt này của cô ta.
Bởi vì Vũ Ngọc Hân có gương mặt giống hệt như Tư Mộc, chính vì thế cô ta mới lọt được vào mắt xanh của Bạch Duệ Thần. Nếu không cho dù cô ta có muốn Bạch Duệ Thần để mắt đến mình đi chăng nữa thì cũng đừng có hòng nghĩ đến điều này.
Vậy, nếu Bạch Duệ Thần coi trọng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này là vì gương mặt của cô ta giống hệt với người vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn, Tư Mộc, vậy thì rốt cuộc cảm xúc mà Bạch Duệ Thần đối với Tư Mộc là gì? Bạch Duệ Thần vẫn luôn cảm thấy không hiểu, tại sao hắn lại có những cảm xúc này nữa.
Gương mặt của Vũ Ngọc Hân hơi trùng xuống. Bạch Duệ Thần nói đúng, được Bạch Duệ Thần coi trọng chính là phúc phận, là may mắn của Vũ Ngọc Hân cô ta. Nhiều người ngoài kia muốn còn chẳng được, nay cô ta lại may mắn như vậy, đáng nhẽ ra Vũ Ngọc Hân nên cảm thấy vinh hạnh chứ.
Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn cảm thấy sợ. Bởi vì nếu để vợ của Bạch Duệ Thần biết được, nhất định người phụ nữ đó sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Vũ Ngọc Hân được biết qua qua rằng, gia thế của người vợ hiện tại của Bạch Duệ Thần cực kỳ lớn, chẳng ai ngu mà dây vào cái người phụ nữ kia.
Vũ Ngọc Hân nếu như đồng ý, nếu cô ta phục vụ tốt cho Bạch Duệ Thần thì có khả năng cô ta sẽ được đổi đời là rất cao. Vũ Ngọc Hân cũng muốn được thay đổi, cũng muốn thử một cuộc sống như những người ở trong giới thượng lưu chứ không phải cứ vất vả đi làm việc một cách mệt nhọc như bây giờ, mà tiền cũng chẳng được là bao nhiêu.
Nếu như được Bạch Duệ Thần để ý tới, có khi cô ta còn chẳng phải làm gì nhưng cũng vẫn có tiền để tiêu. Nếu như vậy, có người phụ nữ nào lại không cảm thấy thích cơ chứ? Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn đắn đo, cô ta nên đồng ý hay là không đây?
"Vũ Ngọc Hân, tôi biết cô đi làm công việc này thì chắc chắn gia đình cô đang gặp khó khăn có phải không?"
Ngay sau khi lời nói của Bạch Duệ Thần vừa mới dứt khuôn mặt kia của Vũ Ngọc Hân ngay lập tức biến đổi. Khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân bỗng tái nhợt lại, trên gương mặt dường như không còn một chút huyết sắc nào cả. Câu nói kia của Bạch Duệ Thần như nói trúng vào tim đen của Vũ Ngọc Hân vậy.
Đúng thật như Bạch Duệ Thần nói, Vũ Ngọc Hân phải cật lực đi làm công việc này là vì muốn kiếm tiền lo cho gia đình. Nói là gia đình thôi chứ cô ta cũng chỉ còn một người mẹ già ốm yếu đang bị bệnh nặng phải nằm điều trị ở trong bệnh viện kia.
Mẹ của Vũ Ngọc Hân mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày, giai đoạn ba, nếu tiếp tục điều trị thì có thể sống tiếp được. Nhưng chữa căn bệnh ung thư này cần rất là nhiều tiền, mà nhà của Vũ Ngọc Hân cũng chỉ thuộc dạng đủ ăn, không phải loại khá giả gì cho lắm. Hơn thế nữa, tiền thuốc thang để chữa bệnh cho mẹ của cô ta chắc gì đã đủ, hơn nữa còn các loại phí điều trị rồi còn tiền phẫu thuật, rồi tiền hộ lý nữa cơ chứ.
Chính vì thế, Vũ Ngọc Hân mới cật lực đi làm việc để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Nếu không cô ta đã tìm đại một công ty nào đó để xin vào làm rồi, cần gì phải mất công mất sức làm việc ở cái nơi được gọi là quán bar sang trọng dành cho giới thượng lưu này. Bởi vì, công việc này tuy vất vả nhưng lương bổng lại cực kỳ cao, đủ cho số tiền mà mẹ của Vũ Ngọc Hân cần để chữa bệnh. Nhưng làm công việc này cũng đem lại những rủi ro không kém đâu.
Cả nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống, Vũ Ngọc Hân được chính tay của mẹ mình nuôi lớn, bà phải vất vả làm việc cực nhọc để nuôi cô ta lớn lên. Cha của Vũ Ngọc Hân mất rất sớm, kể từ khi cô ta còn mới sinh ra. Mẹ là người luôn ở bên cạnh chăm sóc lo lắng cho cô ta, làm sao Vũ Ngọc Hân có thể để mẹ của mình chết một cách như vậy chứ. Cô ta còn chưa kịp hiếu thảo với mẹ của mình cơ mà.
Hai bả vai của Vũ Ngọc Hân khẽ run lên, cả người của cô ta bỗng lạnh toát, đặc biệt là ở phần sống lưng. Vũ Ngọc Hân cắn chặt môi mình, cô ta không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia của Bạch Duệ Thần. Trong đáy mắt của Vũ Ngọc Hân hiện lên vẻ lo lắng, hai cánh môi của cô ta hơi run run.
Cô ta có nên chấp nhận yêu cầu này của Bạch Duệ Thần hay không đây? Nếu Vũ Ngọc Hân làm vậy, thì mẹ của cô ta có khả năng sẽ được cứu sống. Nhưng chắc chắn mẹ của cô ta sẽ không đồng ý để cho cô ta làm những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy.
Bạch Duệ Thần khẽ nâng gương mặt đang run lẩy bẩy kia của Vũ Ngọc Hân lên, trên trán của cô ta đã đổ đầy mồ hôi rồi. Không chỉ ở trên trán mà còn khắp người của Vũ Ngọc Hân đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Bạch Duệ Thần biết bản thân mình đã nói trúng vào điểm yếu của Vũ Ngọc Hân rồi, vì vậy người phụ nữ này mới có phản ứng như vậy.
Khoé môi của Bạch Duệ Thần hơi cong lên lộ ra một nụ cười hoàn mỹ khiến cho người nào nhìn vào cũng phải cảm thấy tim ở trong lồng ngực đang đập thình thịch thình thịch thình thịch liên hồi vậy. Kể cả Vũ Ngọc Hân cũng như vậy.
"Sao nào? Tôi nói đúng rồi có phải không? Vũ Ngọc Hân cô phải đi làm công việc này chắc chắn là do người thân của cô gặp chuyện gì hoặc là gia đình của cô đang rất cần tiền có phải hay không?"
Giọng nói của Bạch Duệ Thần vang lên phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng trong cái căn phòng xa hoa, sang trọng dành cho những người được gọi là giàu nhất trên cả nước thì mới được đặt chân vào nơi này. Bạch Duệ Thần tuy trẻ tuổi nhưng hắn ta đã làm việc ở trên thương trường bao nhiêu năm nay, làm sao lại không hiểu rõ tâm tư của người khác chứ. Bạch Duệ Thần hắn đã nhìn thấu tâm tư của Vũ Ngọc Hân từ lúc cô ta chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng này rồi.
Thế nên, không một gì có thể qua mắt được Bạch Duệ Thần hắn. Ngoại trừ ông nội của Bạch Duệ Thần hắn, Bạch lão gia cùng với người anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Duệ Thần hắn, Bạch Hạo Vân ra thì không một ai là Bạch Duệ Thần không nhìn thấu được con người của bọn họ cả. Bạch Duệ Thần tới nay vẫn chưa có đối thủ nào xứng được tầm với hắn là bởi vì suy nghĩ, tâm tư của những kẻ đó đều đã bị Bạch Duệ Thần nhìn ra hết rồi.
Sắc mặt của Vũ Ngọc Hân hơi trùng xuống, cô ta không đáp lại câu hỏi của Bạch Duệ Thần. Nhưng trong lòng của Vũ Ngọc Hân đang không khỏi xao động. Nếu Bạch Duệ Thần thật sự có hứng thú với cô ta, thì Vũ Ngọc Hân có thể lợi dụng điều này để cứu mẹ của mình.
Thấy Vũ Ngọc Hân không trả lời, Bạch Duệ Thần lại tiếp tục nói tiếp.
"Vũ Ngọc Hân, tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Nhưng Bạch Duệ Thần tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt thòi đâu, cô yên tâm đi. Chỉ cần Vũ Ngọc Hân cô làm Bạch Duệ Thần tôi cảm thấy hài lòng, thì tôi sẽ cho cô một món quà hậu hĩnh."
"Hơn nữa, nếu được, tôi sẽ giữ cô ở bên cạnh Bạch Duệ Thần tôi lâu dài đấy."
Bạch Duệ Thần hơi ghé vào tai của Vũ Ngọc Hân thì thầm. Từng hơi thở của Bạch Duệ Thần phả vào vành tai của Vũ Ngọc Hân khiến cho vành tai của cô ta cảm thấy thật ngứa ngáy, khó chịu. Cả người của Vũ Ngọc Hân bỗng chốc nóng bừng lên.
Câu nói của Bạch Duệ Thần kia đã khiến cho Vũ Ngọc Hân không khỏi dao động. Đúng, nếu cô ta làm tốt nhiệm vụ của mình, thì số tiền của cô ta nhận được sẽ là rất lớn. Lớn hơn rất nhiều so với việc cô ta phải vất vả làm việc ở nơi này. Hai bàn tay của Vũ Ngọc Hân nắm chặt lại, cô ta có nên đồng ý hay là không đây?
Bạch Duệ Thần vẫn không hề cảm thấy tức giận khi người phụ nữ này vẫn không chịu mở miệng trả lời Bạch Duệ Thần hắn. Từ lúc nãy đến bây giờ, Vũ Ngọc Hân vẫn không chịu trả lời Bạch Duệ Thần hắn bất cứ một câu nào cả. Từ nãy đến giờ vẫn chỉ có Bạch Duệ Thần mở miệng nói chuyện mà thôi.
"Vũ Ngọc Hân, cô thật sự vẫn chưa tin tôi hay sao. Tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Bạch Duệ Thần tôi đảm bảo với cô, chỉ cần cô khiến Bạch Duệ Thần tôi cảm thấy hài lòng, tôi đảm bảo sẽ cho Vũ Ngọc Hân cô ăn sung mặc sướng cả đời này. Không những thế, bất cứ yêu cầu nào của cô, tôi cũng sẽ đáp ứng."
Người phụ nữ này là người đầu tiên khiến cho Bạch Duệ Thần hắn không tức giận khi cô ta chẳng dám lên tiếng trả lời Bạch Duệ Thần hắn đấy. Mà Bạch Duệ Thần còn cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với người phụ nữ tên là Vũ Ngọc Hân này.
"Bạch phó hội, ngài nói có thật không? Chỉ cần tôi đồng ý, ngài sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của tôi chứ?"
Hai cánh môi của Vũ Ngọc Hân hơi mấp vào, giọng nói của cô ta mang theo vẻ run rẩy như là đang rất sợ hãi. Tưởng đâu Bạch Duệ Thần sẽ tức giận, nhưng phản ứng của Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn khiến cho người ta không khỏi bất ngờ. Bạch Duệ Thần bỗng cười lớn, trên gương mặt lộ rõ vẻ thích thú đối với người phụ nữ này.
"Ha ha ha ha ha. Vũ Ngọc Hân, cũng công việc, gan của cô cũng lớn thật đấy. Còn dám ra điều kiện với Bạch Duệ Thần tôi. Nhưng không sao, tôi thích."
"Nói đi, yêu cầu của cô rốt cuộc là gì? Tôi sẽ đáp ứng cô."
Bởi vì Vũ Ngọc Hân có gương mặt giống hệt như Tư Mộc, chính vì thế cô ta mới lọt được vào mắt xanh của Bạch Duệ Thần. Nếu không cho dù cô ta có muốn Bạch Duệ Thần để mắt đến mình đi chăng nữa thì cũng đừng có hòng nghĩ đến điều này.
Vậy, nếu Bạch Duệ Thần coi trọng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này là vì gương mặt của cô ta giống hệt với người vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn, Tư Mộc, vậy thì rốt cuộc cảm xúc mà Bạch Duệ Thần đối với Tư Mộc là gì? Bạch Duệ Thần vẫn luôn cảm thấy không hiểu, tại sao hắn lại có những cảm xúc này nữa.
Gương mặt của Vũ Ngọc Hân hơi trùng xuống. Bạch Duệ Thần nói đúng, được Bạch Duệ Thần coi trọng chính là phúc phận, là may mắn của Vũ Ngọc Hân cô ta. Nhiều người ngoài kia muốn còn chẳng được, nay cô ta lại may mắn như vậy, đáng nhẽ ra Vũ Ngọc Hân nên cảm thấy vinh hạnh chứ.
Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn cảm thấy sợ. Bởi vì nếu để vợ của Bạch Duệ Thần biết được, nhất định người phụ nữ đó sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Vũ Ngọc Hân được biết qua qua rằng, gia thế của người vợ hiện tại của Bạch Duệ Thần cực kỳ lớn, chẳng ai ngu mà dây vào cái người phụ nữ kia.
Vũ Ngọc Hân nếu như đồng ý, nếu cô ta phục vụ tốt cho Bạch Duệ Thần thì có khả năng cô ta sẽ được đổi đời là rất cao. Vũ Ngọc Hân cũng muốn được thay đổi, cũng muốn thử một cuộc sống như những người ở trong giới thượng lưu chứ không phải cứ vất vả đi làm việc một cách mệt nhọc như bây giờ, mà tiền cũng chẳng được là bao nhiêu.
Nếu như được Bạch Duệ Thần để ý tới, có khi cô ta còn chẳng phải làm gì nhưng cũng vẫn có tiền để tiêu. Nếu như vậy, có người phụ nữ nào lại không cảm thấy thích cơ chứ? Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn đắn đo, cô ta nên đồng ý hay là không đây?
"Vũ Ngọc Hân, tôi biết cô đi làm công việc này thì chắc chắn gia đình cô đang gặp khó khăn có phải không?"
Ngay sau khi lời nói của Bạch Duệ Thần vừa mới dứt khuôn mặt kia của Vũ Ngọc Hân ngay lập tức biến đổi. Khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân bỗng tái nhợt lại, trên gương mặt dường như không còn một chút huyết sắc nào cả. Câu nói kia của Bạch Duệ Thần như nói trúng vào tim đen của Vũ Ngọc Hân vậy.
Đúng thật như Bạch Duệ Thần nói, Vũ Ngọc Hân phải cật lực đi làm công việc này là vì muốn kiếm tiền lo cho gia đình. Nói là gia đình thôi chứ cô ta cũng chỉ còn một người mẹ già ốm yếu đang bị bệnh nặng phải nằm điều trị ở trong bệnh viện kia.
Mẹ của Vũ Ngọc Hân mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày, giai đoạn ba, nếu tiếp tục điều trị thì có thể sống tiếp được. Nhưng chữa căn bệnh ung thư này cần rất là nhiều tiền, mà nhà của Vũ Ngọc Hân cũng chỉ thuộc dạng đủ ăn, không phải loại khá giả gì cho lắm. Hơn thế nữa, tiền thuốc thang để chữa bệnh cho mẹ của cô ta chắc gì đã đủ, hơn nữa còn các loại phí điều trị rồi còn tiền phẫu thuật, rồi tiền hộ lý nữa cơ chứ.
Chính vì thế, Vũ Ngọc Hân mới cật lực đi làm việc để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Nếu không cô ta đã tìm đại một công ty nào đó để xin vào làm rồi, cần gì phải mất công mất sức làm việc ở cái nơi được gọi là quán bar sang trọng dành cho giới thượng lưu này. Bởi vì, công việc này tuy vất vả nhưng lương bổng lại cực kỳ cao, đủ cho số tiền mà mẹ của Vũ Ngọc Hân cần để chữa bệnh. Nhưng làm công việc này cũng đem lại những rủi ro không kém đâu.
Cả nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống, Vũ Ngọc Hân được chính tay của mẹ mình nuôi lớn, bà phải vất vả làm việc cực nhọc để nuôi cô ta lớn lên. Cha của Vũ Ngọc Hân mất rất sớm, kể từ khi cô ta còn mới sinh ra. Mẹ là người luôn ở bên cạnh chăm sóc lo lắng cho cô ta, làm sao Vũ Ngọc Hân có thể để mẹ của mình chết một cách như vậy chứ. Cô ta còn chưa kịp hiếu thảo với mẹ của mình cơ mà.
Hai bả vai của Vũ Ngọc Hân khẽ run lên, cả người của cô ta bỗng lạnh toát, đặc biệt là ở phần sống lưng. Vũ Ngọc Hân cắn chặt môi mình, cô ta không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia của Bạch Duệ Thần. Trong đáy mắt của Vũ Ngọc Hân hiện lên vẻ lo lắng, hai cánh môi của cô ta hơi run run.
Cô ta có nên chấp nhận yêu cầu này của Bạch Duệ Thần hay không đây? Nếu Vũ Ngọc Hân làm vậy, thì mẹ của cô ta có khả năng sẽ được cứu sống. Nhưng chắc chắn mẹ của cô ta sẽ không đồng ý để cho cô ta làm những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy.
Bạch Duệ Thần khẽ nâng gương mặt đang run lẩy bẩy kia của Vũ Ngọc Hân lên, trên trán của cô ta đã đổ đầy mồ hôi rồi. Không chỉ ở trên trán mà còn khắp người của Vũ Ngọc Hân đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Bạch Duệ Thần biết bản thân mình đã nói trúng vào điểm yếu của Vũ Ngọc Hân rồi, vì vậy người phụ nữ này mới có phản ứng như vậy.
Khoé môi của Bạch Duệ Thần hơi cong lên lộ ra một nụ cười hoàn mỹ khiến cho người nào nhìn vào cũng phải cảm thấy tim ở trong lồng ngực đang đập thình thịch thình thịch thình thịch liên hồi vậy. Kể cả Vũ Ngọc Hân cũng như vậy.
"Sao nào? Tôi nói đúng rồi có phải không? Vũ Ngọc Hân cô phải đi làm công việc này chắc chắn là do người thân của cô gặp chuyện gì hoặc là gia đình của cô đang rất cần tiền có phải hay không?"
Giọng nói của Bạch Duệ Thần vang lên phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng trong cái căn phòng xa hoa, sang trọng dành cho những người được gọi là giàu nhất trên cả nước thì mới được đặt chân vào nơi này. Bạch Duệ Thần tuy trẻ tuổi nhưng hắn ta đã làm việc ở trên thương trường bao nhiêu năm nay, làm sao lại không hiểu rõ tâm tư của người khác chứ. Bạch Duệ Thần hắn đã nhìn thấu tâm tư của Vũ Ngọc Hân từ lúc cô ta chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng này rồi.
Thế nên, không một gì có thể qua mắt được Bạch Duệ Thần hắn. Ngoại trừ ông nội của Bạch Duệ Thần hắn, Bạch lão gia cùng với người anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Duệ Thần hắn, Bạch Hạo Vân ra thì không một ai là Bạch Duệ Thần không nhìn thấu được con người của bọn họ cả. Bạch Duệ Thần tới nay vẫn chưa có đối thủ nào xứng được tầm với hắn là bởi vì suy nghĩ, tâm tư của những kẻ đó đều đã bị Bạch Duệ Thần nhìn ra hết rồi.
Sắc mặt của Vũ Ngọc Hân hơi trùng xuống, cô ta không đáp lại câu hỏi của Bạch Duệ Thần. Nhưng trong lòng của Vũ Ngọc Hân đang không khỏi xao động. Nếu Bạch Duệ Thần thật sự có hứng thú với cô ta, thì Vũ Ngọc Hân có thể lợi dụng điều này để cứu mẹ của mình.
Thấy Vũ Ngọc Hân không trả lời, Bạch Duệ Thần lại tiếp tục nói tiếp.
"Vũ Ngọc Hân, tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Nhưng Bạch Duệ Thần tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt thòi đâu, cô yên tâm đi. Chỉ cần Vũ Ngọc Hân cô làm Bạch Duệ Thần tôi cảm thấy hài lòng, thì tôi sẽ cho cô một món quà hậu hĩnh."
"Hơn nữa, nếu được, tôi sẽ giữ cô ở bên cạnh Bạch Duệ Thần tôi lâu dài đấy."
Bạch Duệ Thần hơi ghé vào tai của Vũ Ngọc Hân thì thầm. Từng hơi thở của Bạch Duệ Thần phả vào vành tai của Vũ Ngọc Hân khiến cho vành tai của cô ta cảm thấy thật ngứa ngáy, khó chịu. Cả người của Vũ Ngọc Hân bỗng chốc nóng bừng lên.
Câu nói của Bạch Duệ Thần kia đã khiến cho Vũ Ngọc Hân không khỏi dao động. Đúng, nếu cô ta làm tốt nhiệm vụ của mình, thì số tiền của cô ta nhận được sẽ là rất lớn. Lớn hơn rất nhiều so với việc cô ta phải vất vả làm việc ở nơi này. Hai bàn tay của Vũ Ngọc Hân nắm chặt lại, cô ta có nên đồng ý hay là không đây?
Bạch Duệ Thần vẫn không hề cảm thấy tức giận khi người phụ nữ này vẫn không chịu mở miệng trả lời Bạch Duệ Thần hắn. Từ lúc nãy đến bây giờ, Vũ Ngọc Hân vẫn không chịu trả lời Bạch Duệ Thần hắn bất cứ một câu nào cả. Từ nãy đến giờ vẫn chỉ có Bạch Duệ Thần mở miệng nói chuyện mà thôi.
"Vũ Ngọc Hân, cô thật sự vẫn chưa tin tôi hay sao. Tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Bạch Duệ Thần tôi đảm bảo với cô, chỉ cần cô khiến Bạch Duệ Thần tôi cảm thấy hài lòng, tôi đảm bảo sẽ cho Vũ Ngọc Hân cô ăn sung mặc sướng cả đời này. Không những thế, bất cứ yêu cầu nào của cô, tôi cũng sẽ đáp ứng."
Người phụ nữ này là người đầu tiên khiến cho Bạch Duệ Thần hắn không tức giận khi cô ta chẳng dám lên tiếng trả lời Bạch Duệ Thần hắn đấy. Mà Bạch Duệ Thần còn cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với người phụ nữ tên là Vũ Ngọc Hân này.
"Bạch phó hội, ngài nói có thật không? Chỉ cần tôi đồng ý, ngài sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của tôi chứ?"
Hai cánh môi của Vũ Ngọc Hân hơi mấp vào, giọng nói của cô ta mang theo vẻ run rẩy như là đang rất sợ hãi. Tưởng đâu Bạch Duệ Thần sẽ tức giận, nhưng phản ứng của Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn khiến cho người ta không khỏi bất ngờ. Bạch Duệ Thần bỗng cười lớn, trên gương mặt lộ rõ vẻ thích thú đối với người phụ nữ này.
"Ha ha ha ha ha. Vũ Ngọc Hân, cũng công việc, gan của cô cũng lớn thật đấy. Còn dám ra điều kiện với Bạch Duệ Thần tôi. Nhưng không sao, tôi thích."
"Nói đi, yêu cầu của cô rốt cuộc là gì? Tôi sẽ đáp ứng cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.