Cô Vợ Mua Về Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 13: Gọi điện
Kiều Trang
25/03/2023
Vào trong nhà Nhã Băng vô cùng khinh ngạc bởi thiết kế bên trong căn nhà, từ màu sơn cho đến đồ dùng. Tất cả đều mang màu sắc không khí cổ điển rất tôn nghiêm. Ngôi nhà thuộc loại thiết kế cổ điển lai hiện đại nên có dáng dấp như một tòa lâu đài vậy.
Giữa sân là một đài phun nước lớn có hình hai đứa bé đang cầm cây gậy phép. Và bên cạnh là những bức tượng nhân lớn được làm bằng vàng điêu khắc hình dáng của hai đứa nhỏ một trai một gái đang hồn nhiên chơi đùa. Cách đó không xa là một cặp tượng nhân có hình dáng của một cặp đôi đang nắm tay nhau cười trông rất hạnh phúc.
Mắt của những tượng nhân đó được làm bằng những viên kim cương hồng quý giá, với trị giá lên đến hàng trăm triệu USD.
Nếu nhìn từ bên ngoài có thể đánh giá đây là một ngôi nhà kiểu mẫu hiện đại, có cấu trúc nền mang hướng phương Tây. Nhưng khi đặt chân vào trong nhà thì ngay lập tức một chốn cổ xưa như được mở ra ngay trước mắt vậy. Bốn bề khắp nhà đều là những món đồ cổ đắt tiền, có lịch sử đi kèm thấp cũng phải một thiên niên kỉ.
Nhã Băng nhìn hết một lượt căn nhà, cô vui thích chạy đến quan sát từng món đồ một. Từ nhỏ cô đã có một niềm yêu thích đặc biệt đối với những món đồ cổ. Mỗi khi nhìn thấy một vật cổ nào là hai mắt cô lại sáng rực lên sự đam mê cháy bỏng.
Hoàng Phong thấy cô có vẻ thích mấy món đồ cổ trong nhà thì vui lắm. Quả không uổng công sức anh sưu tầm mấy món đồ này suốt bao năm nay.
Chợt điện thoại anh có thông báo. Không biết nội dung của tin nhắn đó là gì nhưng xem xong thì sắc mặt anh liền biến sắc. Nét mặt anh hiện rõ vẻ không vui. Trợ lí Lâm ở bên cạnh cũng vừa nhận được một cuộc gọi từ người của Cao Lâm - bạn thân của Hoàng Phong - liền thì thầm với anh cái gì đó trông rất thần bí.
Ngay lập tức anh ra lệnh cho trợ lí Lâm:
- Đi lấy xe! Tôi phải đến chỗ của Cao Lâm và Tử Thành!
Trợ lí Lâm nhận được lệnh liền chạy vội đi chuẩn bị xe. Nhã Băng hỏi anh:
- Anh đi đâu à?
Nét mặt không mấy vui vẻ của anh thoáng chốc giãn ra khi nghe cô hỏi. Anh gật nhẹ đầu một cái rồi quay lưng đi ra ngoài. Trước khi lên xe anh còn không quên nhìn cô:
- Tôi đi ra ngoài có việc gấp, em tốt nhất nên ở yên trong nhà, nếu ra ngoài nhớ dẫn theo vài vệ sĩ tôi đã sắp xếp trước đó cho em. Nhớ kĩ điều tôi vừa nói đấy.
Nhã Băng nghe anh nói vậy liền gật đầu rất ngoan ngoãn. Anh lúc này mới hài lòng rời đi. Chiếc xe sang trọng của anh vừa rời đi chưa được bao lâu thì Nhã Băng đã lôi kéo Tiểu Đình:
- Nè Đình Đình! Hay là cô đi ra ngoài với tôi đi. Ở nhà mãi tôi cũng chán.
Tiểu Đình nhìn Nhã Băng hết một lượt từ trên xuống dưới rồi ngơ ngác hỏi:
- Chẳng phải cô mới đến đây được một ngày thôi sao? Mà khi nãy cô còn....
Nhã Băng thấy khó có thể ra ngoài được nên ủ rũ đi về phòng.
Còn về phía của Hoàng Phong, dù đã dặn dò cô như vậy rồi nhưng anh vẫn không yên tâm lắm bởi với tính cách của Nhã Băng thì việc ngồi im một chỗ hay bị gò bó là rất nhàm chán. Chắc chắn Nhã Băng sẽ chạy ra ngoài đi chơi cho mà xem. Nghĩ vậy nên anh ra lệnh cho trợ lí Lâm sắp xếp thêm mấy vệ sĩ nữa bảo vệ cho Nhã Băng.
Triệu Tử Thành ở bên cạnh thấy anh cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại thì lên tiếng châm chọc:
- Cậu nhìn điện thoại mấy lần rồi vậy? Con gái nhà người ta vừa biết cậu được bao nhiêu ngày cơ chứ. Cứ cho là quen biết lâu năm đi thì còn lâu cô nhóc đó mới liên lạc cho cậu.
Lời của Tử Thành vừa dứt không lâu thì chuông điện thoại của anh reo lên, là số của quản gia Triệu. Anh nhăn mày khó hiểu. Quản gia Triệu gọi cho anh là có việc gì? Không lẽ cô xảy ra chuyện gì rồi? Thế là anh bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói rất ngọt ngào thanh thoát của nữ:
- Alo?
Hoàng Phong nhìn đi nhìn lại số điện thoại trên màn hình, vẫn là số của quản gia Triệu, còn có tên rõ ràng. Sao giọng Nhã Băng lại ở đầu dây bên kia được? Hay là quản gia Triệu cho cô mượn máy? Ở đầu dây bên kia Nhã Băng thấy anh im lặng liền nói tiếp:
- Nè anh có nghe tôi nói không đấy hả?
Hoàng Phong giật mình nói:
- Hả? Có chuyện gì?
Nhã Băng đi ngay vào vấn đề chính của mình:
- Tôi ở trong nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi! Anh cho tôi ra ngoài đi nhá.
Dường như thấy không đủ thuyết phục, Nhã Băng lại bổ sung thêm:
- Yên tâm đi! Tôi không lừa anh đâu! Với lại tôi ra ngoài cùng với Tiểu Đình nên chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ trốn đâu.
Lần này Hoàng Phong trả lời rất nhanh, anh dặn dò cô:
- Được rồi! Em có thể đi ra ngoài. Nhưng mà nhớ mang theo vệ sĩ. Như vậy sẽ an toàn hơn. À em bảo quản gia Triệu lấy xe đưa em đi cho an toàn. Với lại đi đâu thì báo tôi một tiếng để lát tôi tới đón em.
Nhã Băng ở đầu dây bên kia vui vẻ đáp lại:
- Vậy thôi tôi cúp máy nhé. Bye bye.
Giữa sân là một đài phun nước lớn có hình hai đứa bé đang cầm cây gậy phép. Và bên cạnh là những bức tượng nhân lớn được làm bằng vàng điêu khắc hình dáng của hai đứa nhỏ một trai một gái đang hồn nhiên chơi đùa. Cách đó không xa là một cặp tượng nhân có hình dáng của một cặp đôi đang nắm tay nhau cười trông rất hạnh phúc.
Mắt của những tượng nhân đó được làm bằng những viên kim cương hồng quý giá, với trị giá lên đến hàng trăm triệu USD.
Nếu nhìn từ bên ngoài có thể đánh giá đây là một ngôi nhà kiểu mẫu hiện đại, có cấu trúc nền mang hướng phương Tây. Nhưng khi đặt chân vào trong nhà thì ngay lập tức một chốn cổ xưa như được mở ra ngay trước mắt vậy. Bốn bề khắp nhà đều là những món đồ cổ đắt tiền, có lịch sử đi kèm thấp cũng phải một thiên niên kỉ.
Nhã Băng nhìn hết một lượt căn nhà, cô vui thích chạy đến quan sát từng món đồ một. Từ nhỏ cô đã có một niềm yêu thích đặc biệt đối với những món đồ cổ. Mỗi khi nhìn thấy một vật cổ nào là hai mắt cô lại sáng rực lên sự đam mê cháy bỏng.
Hoàng Phong thấy cô có vẻ thích mấy món đồ cổ trong nhà thì vui lắm. Quả không uổng công sức anh sưu tầm mấy món đồ này suốt bao năm nay.
Chợt điện thoại anh có thông báo. Không biết nội dung của tin nhắn đó là gì nhưng xem xong thì sắc mặt anh liền biến sắc. Nét mặt anh hiện rõ vẻ không vui. Trợ lí Lâm ở bên cạnh cũng vừa nhận được một cuộc gọi từ người của Cao Lâm - bạn thân của Hoàng Phong - liền thì thầm với anh cái gì đó trông rất thần bí.
Ngay lập tức anh ra lệnh cho trợ lí Lâm:
- Đi lấy xe! Tôi phải đến chỗ của Cao Lâm và Tử Thành!
Trợ lí Lâm nhận được lệnh liền chạy vội đi chuẩn bị xe. Nhã Băng hỏi anh:
- Anh đi đâu à?
Nét mặt không mấy vui vẻ của anh thoáng chốc giãn ra khi nghe cô hỏi. Anh gật nhẹ đầu một cái rồi quay lưng đi ra ngoài. Trước khi lên xe anh còn không quên nhìn cô:
- Tôi đi ra ngoài có việc gấp, em tốt nhất nên ở yên trong nhà, nếu ra ngoài nhớ dẫn theo vài vệ sĩ tôi đã sắp xếp trước đó cho em. Nhớ kĩ điều tôi vừa nói đấy.
Nhã Băng nghe anh nói vậy liền gật đầu rất ngoan ngoãn. Anh lúc này mới hài lòng rời đi. Chiếc xe sang trọng của anh vừa rời đi chưa được bao lâu thì Nhã Băng đã lôi kéo Tiểu Đình:
- Nè Đình Đình! Hay là cô đi ra ngoài với tôi đi. Ở nhà mãi tôi cũng chán.
Tiểu Đình nhìn Nhã Băng hết một lượt từ trên xuống dưới rồi ngơ ngác hỏi:
- Chẳng phải cô mới đến đây được một ngày thôi sao? Mà khi nãy cô còn....
Nhã Băng thấy khó có thể ra ngoài được nên ủ rũ đi về phòng.
Còn về phía của Hoàng Phong, dù đã dặn dò cô như vậy rồi nhưng anh vẫn không yên tâm lắm bởi với tính cách của Nhã Băng thì việc ngồi im một chỗ hay bị gò bó là rất nhàm chán. Chắc chắn Nhã Băng sẽ chạy ra ngoài đi chơi cho mà xem. Nghĩ vậy nên anh ra lệnh cho trợ lí Lâm sắp xếp thêm mấy vệ sĩ nữa bảo vệ cho Nhã Băng.
Triệu Tử Thành ở bên cạnh thấy anh cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại thì lên tiếng châm chọc:
- Cậu nhìn điện thoại mấy lần rồi vậy? Con gái nhà người ta vừa biết cậu được bao nhiêu ngày cơ chứ. Cứ cho là quen biết lâu năm đi thì còn lâu cô nhóc đó mới liên lạc cho cậu.
Lời của Tử Thành vừa dứt không lâu thì chuông điện thoại của anh reo lên, là số của quản gia Triệu. Anh nhăn mày khó hiểu. Quản gia Triệu gọi cho anh là có việc gì? Không lẽ cô xảy ra chuyện gì rồi? Thế là anh bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói rất ngọt ngào thanh thoát của nữ:
- Alo?
Hoàng Phong nhìn đi nhìn lại số điện thoại trên màn hình, vẫn là số của quản gia Triệu, còn có tên rõ ràng. Sao giọng Nhã Băng lại ở đầu dây bên kia được? Hay là quản gia Triệu cho cô mượn máy? Ở đầu dây bên kia Nhã Băng thấy anh im lặng liền nói tiếp:
- Nè anh có nghe tôi nói không đấy hả?
Hoàng Phong giật mình nói:
- Hả? Có chuyện gì?
Nhã Băng đi ngay vào vấn đề chính của mình:
- Tôi ở trong nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi! Anh cho tôi ra ngoài đi nhá.
Dường như thấy không đủ thuyết phục, Nhã Băng lại bổ sung thêm:
- Yên tâm đi! Tôi không lừa anh đâu! Với lại tôi ra ngoài cùng với Tiểu Đình nên chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ trốn đâu.
Lần này Hoàng Phong trả lời rất nhanh, anh dặn dò cô:
- Được rồi! Em có thể đi ra ngoài. Nhưng mà nhớ mang theo vệ sĩ. Như vậy sẽ an toàn hơn. À em bảo quản gia Triệu lấy xe đưa em đi cho an toàn. Với lại đi đâu thì báo tôi một tiếng để lát tôi tới đón em.
Nhã Băng ở đầu dây bên kia vui vẻ đáp lại:
- Vậy thôi tôi cúp máy nhé. Bye bye.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.