Cô Vợ Mua Về Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 14: Cao Lâm và Triệu Tử Thành
Kiều Trang
25/03/2023
Vừa hay lúc đó Cao Lâm mở cửa đi vào. Khí lạnh tỏa ra từ Cao Lâm hòa với khí lạnh của Hoàng Phong làm cho nhiệt độ trong căn phòng như tăng lên gấp bội. Tử Thành cũng nể bản thân thật sự. Anh không thể tin được bẩn thân mình lại có thể chịu được khí lạnh của hai con quỷ máu lạnh trước mặt trong một môi trường chật hẹp như căn phòng nhỏ bé này được.
Cao Lâm vừa ngồi xuống ghế thì Tử Thành đã lên tiếng:
- Lô hàng số 14 của chúng ta đã bị đánh cắp rồi. Các cậu tính như thế nào? Cậu tính sao đây? - nhìn Cao Lâm.
Cao Lâm thong thả đưa tay lấy ly rượu trên bàn lên uống một ngụm nhỏ. Sau đó anh ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại với nhau. Ánh mắt sắc lạnh nhìn ra phía cửa sổ lành lạnh trả lời ngắn gọn:
- Cướp hàng lại!
Tử Thành nhìn thái độ hờ hững thong dong kia của Cao Lâm mà không khỏi bất an:
- Cậu tính cướp lại kiểu gì? Cậu có biết lô hàng đó đang ở đâu không mà đòi cướp lại? Lỡ như cướp không lại thì cậu tính sao? Cậu nghĩ lão cáo già Trần Ngô Văn đó cho cậu cơ hội cướp lại hàng à?
Cao Lâm lắc nhẹ ly rượu trên tay trầm tư một lúc rồi nói:
- Dùng kế dụ hổ ra khỏi hang là được chứ gì. Tôi đây không tin lão cáo già Trần Ngô Văn đó có thể ngồi im một chỗ được. Một khi con cọp đã đói thì bắt buộc nó phải đi kiếm ăn. Mà một khi nó đi kiếm ăn bắt buộc phải ra khỏi hang.... Cậu hiểu ý tôi không? Tử Thành?
Hoàng Phong lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt chuyển tầm nhìn đến chỗ Cao Lâm. Anh nhìn cậu bạn thân của mình nói:
- Kế này quả thật là không tồi. Nhưng độ rủi ro cũng rất cao. Xác xuất thành công chỉ dưới 50%. Cậu chắc sẽ thắng chứ Cao Lâm?
Cao Lâm cười lạnh một cái rồi đặt li rượu trên tay xuống bàn, biểu cảm trên mặt anh trong có vẻ như rất thích thú nói:
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Không thử sao biết có thành công hay không. Chúng ta có thể lật bài được mà.
Tử Thành nhìn Cao Lâm cảm khái:
- Cậu đúng là con quỷ khát máu hệt như lời đồn ngoài kia. Bao nhiêu cách vừa hay lại vừa an toàn, không mạo hiểm thì cậu lại không chọn. Cứ nhất thiết phải là cách nguy hiểm nhất mới chịu.
Cao Lâm và Hoàng Phong không nói gì làm cho bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến rợn người. Chợt tiếng chuông điện thoại của Cao Lâm reo lên. Thông báo đó là tình báo về lô hàng mới bị đánh cắp từ do chính do thám của Cao Lâm gửi đến. Nội dung thông báo cho biết lô hàng số 14 của họ đang chuẩn bị được đưa đến kho hàng của chính lão già Trần Ngô Văn kia.
Hoàng Phong có vẻ như rất thích thú, anh nhìn cậu bạn thân Cao Lâm của mình đang ở bên cạnh nói:
- Nếu ông trời đã cho chúng ta thời cơ thì bắt buộc chúng ta phải nắm bắt lấy nó. Cậu hiểu chứ?
Cao Lâm nở một nụ cười đầy nham hiểm nhìn Hoàng Phong trả lời:
- Tất nhiên rồi! Con cọp một khi đã lạc bầy thì không thoát khỏi lưới của thợ săn được đâu. Dù cho nó có săn mồi giỏi đến mấy đi chăng nữa thì vẫn phải chịu khuất phục trước thợ săn mà thôi.
Tử Thành nghe hai con người trước mặt nói chuyện mà lạnh hết sống lưng. Trong đầu anh bất chợt hiện lên kết quả của cuộc chiến thế giới ngầm này. Anh cảm thấy thương thay cho địch thủ.
Nhưng nói gì đi chăng nữa, Tử Thành vẫn có cảm giác bất an trong lòng. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy chẳng phải sẽ quá dễ dàng rồi sao? Địch thủ của họ cũng là một ông trùm khét tiếng không hơn không kém gì Cao Lâm. Suy nghĩ một lúc thì cuối cùng Tử Thành cũng tìm ra kết quả.
Anh nhìn hai cậu bạn của mình đang nhàn hạ uống rượu nói:
- Hai cậu có thấy diễn biến này quá trơn tru rồi không? Lão già đó chính là một con cáo già lâu năm trong giới. Làm gì có chuyện lão ta để lộ thông tin cơ mật như vậy chứ? Chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Hoàng Phong và Cao Lâm nghe Tử Thành phân tích như vậy liền trầm tư suy nghĩ. Quả thật những lập luận mà Tử Thành đưa ra cũng không phải là không đúng. Nhưng nếu tất cả đều là mưu đồ của con cáo già nhằm vào hai anh thì hai anh phải để cho con cáo già đấy hiểu rõ vị trí của mình trong giới.
Hai anh tin chắc sau đòn phủ đầu này, lão già Trần Ngô Văn chắc chắn sẽ không để yên mà đi tìm hai anh. Dù có hơi nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ thành công. Trận chiến ngầm này chắc chắn phải có kẻ thắng kẻ thua. Kẻ thua sẽ là con mồi kém may mắn bị nuốt chửng bởi một con mãnh thú là kẻ thắng.
Cao Lâm vừa ngồi xuống ghế thì Tử Thành đã lên tiếng:
- Lô hàng số 14 của chúng ta đã bị đánh cắp rồi. Các cậu tính như thế nào? Cậu tính sao đây? - nhìn Cao Lâm.
Cao Lâm thong thả đưa tay lấy ly rượu trên bàn lên uống một ngụm nhỏ. Sau đó anh ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại với nhau. Ánh mắt sắc lạnh nhìn ra phía cửa sổ lành lạnh trả lời ngắn gọn:
- Cướp hàng lại!
Tử Thành nhìn thái độ hờ hững thong dong kia của Cao Lâm mà không khỏi bất an:
- Cậu tính cướp lại kiểu gì? Cậu có biết lô hàng đó đang ở đâu không mà đòi cướp lại? Lỡ như cướp không lại thì cậu tính sao? Cậu nghĩ lão cáo già Trần Ngô Văn đó cho cậu cơ hội cướp lại hàng à?
Cao Lâm lắc nhẹ ly rượu trên tay trầm tư một lúc rồi nói:
- Dùng kế dụ hổ ra khỏi hang là được chứ gì. Tôi đây không tin lão cáo già Trần Ngô Văn đó có thể ngồi im một chỗ được. Một khi con cọp đã đói thì bắt buộc nó phải đi kiếm ăn. Mà một khi nó đi kiếm ăn bắt buộc phải ra khỏi hang.... Cậu hiểu ý tôi không? Tử Thành?
Hoàng Phong lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt chuyển tầm nhìn đến chỗ Cao Lâm. Anh nhìn cậu bạn thân của mình nói:
- Kế này quả thật là không tồi. Nhưng độ rủi ro cũng rất cao. Xác xuất thành công chỉ dưới 50%. Cậu chắc sẽ thắng chứ Cao Lâm?
Cao Lâm cười lạnh một cái rồi đặt li rượu trên tay xuống bàn, biểu cảm trên mặt anh trong có vẻ như rất thích thú nói:
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Không thử sao biết có thành công hay không. Chúng ta có thể lật bài được mà.
Tử Thành nhìn Cao Lâm cảm khái:
- Cậu đúng là con quỷ khát máu hệt như lời đồn ngoài kia. Bao nhiêu cách vừa hay lại vừa an toàn, không mạo hiểm thì cậu lại không chọn. Cứ nhất thiết phải là cách nguy hiểm nhất mới chịu.
Cao Lâm và Hoàng Phong không nói gì làm cho bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến rợn người. Chợt tiếng chuông điện thoại của Cao Lâm reo lên. Thông báo đó là tình báo về lô hàng mới bị đánh cắp từ do chính do thám của Cao Lâm gửi đến. Nội dung thông báo cho biết lô hàng số 14 của họ đang chuẩn bị được đưa đến kho hàng của chính lão già Trần Ngô Văn kia.
Hoàng Phong có vẻ như rất thích thú, anh nhìn cậu bạn thân Cao Lâm của mình đang ở bên cạnh nói:
- Nếu ông trời đã cho chúng ta thời cơ thì bắt buộc chúng ta phải nắm bắt lấy nó. Cậu hiểu chứ?
Cao Lâm nở một nụ cười đầy nham hiểm nhìn Hoàng Phong trả lời:
- Tất nhiên rồi! Con cọp một khi đã lạc bầy thì không thoát khỏi lưới của thợ săn được đâu. Dù cho nó có săn mồi giỏi đến mấy đi chăng nữa thì vẫn phải chịu khuất phục trước thợ săn mà thôi.
Tử Thành nghe hai con người trước mặt nói chuyện mà lạnh hết sống lưng. Trong đầu anh bất chợt hiện lên kết quả của cuộc chiến thế giới ngầm này. Anh cảm thấy thương thay cho địch thủ.
Nhưng nói gì đi chăng nữa, Tử Thành vẫn có cảm giác bất an trong lòng. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy chẳng phải sẽ quá dễ dàng rồi sao? Địch thủ của họ cũng là một ông trùm khét tiếng không hơn không kém gì Cao Lâm. Suy nghĩ một lúc thì cuối cùng Tử Thành cũng tìm ra kết quả.
Anh nhìn hai cậu bạn của mình đang nhàn hạ uống rượu nói:
- Hai cậu có thấy diễn biến này quá trơn tru rồi không? Lão già đó chính là một con cáo già lâu năm trong giới. Làm gì có chuyện lão ta để lộ thông tin cơ mật như vậy chứ? Chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Hoàng Phong và Cao Lâm nghe Tử Thành phân tích như vậy liền trầm tư suy nghĩ. Quả thật những lập luận mà Tử Thành đưa ra cũng không phải là không đúng. Nhưng nếu tất cả đều là mưu đồ của con cáo già nhằm vào hai anh thì hai anh phải để cho con cáo già đấy hiểu rõ vị trí của mình trong giới.
Hai anh tin chắc sau đòn phủ đầu này, lão già Trần Ngô Văn chắc chắn sẽ không để yên mà đi tìm hai anh. Dù có hơi nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ thành công. Trận chiến ngầm này chắc chắn phải có kẻ thắng kẻ thua. Kẻ thua sẽ là con mồi kém may mắn bị nuốt chửng bởi một con mãnh thú là kẻ thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.