Chương 36: .mượn Cơ Hội Kiểm Tra Thật Giả
Trương Hạ
21/07/2021
AHổ đứng yên ở nơi đó, không hề động đậy.
Anh ta được ông chủ phái tới bảo vệ cho Nhị thiếu, nhưng người sáng suốt thì đều biết đây là giám sát. Giờ Nhị thiếu lại vin vào chuyện này để đuổi anh ta đi, chẳng lẽ là Nhị thiếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông chủ ư?
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn chủ tớ hai người này, cũng cảm thấy mơ hồ.
Chỉ là đụng bầm chân mà thôi, có cần biến thành dáng vẻ sinh ly tử biệt thế này không, đang diễn phim Quỳnh Dao đấy à?
Có điều, vừa rồi Hoắc Hoành có nói đây là một đôi chân tàn tật không có cảm giác!
Tầm mắt của cô dừng trên hai cái chân kia một hồi lâu, sau đó nói: “Hay là... để tôi xem cho anh xem sao nhé?”
Vừa hay nhân cơ hội này kiểm tra xem chân anh ta có cảm giác thật hay không, lần trước cô đã bị anh ta dùng kính mắt để lừa rồi, lần này cô phải kiểm tra cho cẩn thận, thủ đoạn mà cô dùng, bác sĩ bình thường không thể so được.
Nếu là giả, vừa hay cô có thể tra tấn anh ta, để báo thù vụ cởi đồ lần trước!
A Hổ nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách: “Chân của Nhị thiếu có thể cho cô nhìn được chứ?”
Ban nãy ở trong phòng thay đồ cô còn nhìn thấy hết cả thân trên của Hoắc Hoành ấy chứ, một cái chân có là gì? Nhiếp Nhiên hừ lạnh trong lòng đầy khinh bỉ.
“Cô biết xem à?”
Hoắc Hoành cảm thấy cô gái nhỏ này chủ động đứng ra như thế, hẳn là lại có âm mưu quỷ kế gì, vừa rồi lúc nói chuyện, hai mắt cô rõ ràng còn sáng lên.
“Biết, trước kia mỗi lần tôi bị thương đều tự tùy tiện chữa cho mình.”
Ý của Nhiếp Nhiên là vết bầm tím rất dễ chữa khỏi, nhưng không ngờ lại bị A Hổ răn dạy: “Cô tưởng Nhị thiếu là cô, có thể tùy tiện chữa là được à?”
Cô cúi đầu, yết ớt đáp: “Tay nghề của tôi khá tốt mà.”
Thật lâu sau, Hoắc Hoành nói: “Vậy cô thử xem một chút đi.”
“Nhị thiếu!”
A Hổ cau mày cúi đầu hô một tiếng, anh ta không cho rằng cô gái họ Diệp này có thể chữa bầm chân cho Nhị thiếu.
Thực ra, Hoắc Hoành cũng không tin cô gái nhỏ này thật lòng muốn massage cho anh, với cái lực mở cửa ban nãy của cô, khả năng cực cao là cô cố tình dùng lực mở cửa để làm anh bị thương.
Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô, cho dù biết là cô diễn kịch thì anh vẫn cứ muốn đồng ý với cô.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh rất muốn xem xem cô gái nhỏ này muốn giở trò quỷ gì.
Quả nhiên, sau khi nghe anh đồng ý, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi, vô cùng vui vẻ hỏi lại, “Có trứng gà nóng không?”
“Cô đói à?” Hoắc Hoành hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, chỉ vào vết bầm trên đầu gối của anh, “Không phải, nếu bị vết bầm, có thể dùng trứng gà nóng để lăn lên, sẽ rất nhanh tiêu bầm.”
A Hổ nghe thấy phương pháp không có cơ sở trị liệu trong sách vở này thì thật sự không nhịn được nói: “Nhị thiếu, hay là cứ để tôi đi tìm bác sĩ đi.”
“Ừ, đi tìm trứng gà nóng đi.”
A Hổ nghe thấy Hoắc Hoành ừ một tiếng, tưởng là anh đã đồng ý yêu cầu của mình, ai ngờ kết quả là sai anh ta đi tìm trứng gà, vẻ mặt nhất thời suy sụp, “Nhị thiếu!”
“Không hiểu tôi nói gì à?”
Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn và mang theo áp lực kia làm cho A Hổ phải câm miệng, yên lặng đi tìm trứng gà nóng.
Nhưng trước khi đi, anh ta còn trừng mắt với Nhiếp Nhiên một cái, biểu cảm vô cùng tức tối, y như mụ đàn bà bị cướp mất chồng vậy.
Nhiếp Nhiên coi như không thấy, cẩn thận xem xét tình hình bầm tím trên đầu gối Hoắc Hoành.
Không mất quá lâu, A Hổ liền mang về mười mấy quả trứng gà luộc nóng nổi, Nhiếp Nhiên dùng khăn bông trong toilet bọc lấy trứng, sau đó đặt lên trên đầu gối Hoắc Hoành.
A Hổ vừa thấy thế lập tức kêu dừng, “Như vậy sẽ bị bỏng đấy!”
“Nhất định phải nóng thì mới có hiệu quả.” Nhiếp Nhiên bày ra vẻ chân thành nhìn Hoắc Hoành.
A Hổ thấy Hoắc Hoành không có phản ứng gì thì đành phải ngậm miệng lại.
Nhiếp Nhiên xử lý xong liền bắt đầu dùng khăn bọc trứng gà chà nhẹ vòng quanh xương bánh chè, nhiệt độ của trứng chậm rãi tản ra, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở trên khăn bông.
Nóng như thế này thì cũng đủ để có phản ứng rồi!
Bởi vì phản ứng bản năng của con người không bao giờ thay đổi được, nếu thực sự có tri giác, khi chạm phải vật cực nóng, cho dù ra sức thể hiện mình không có cảm giác thì trung ương thần kinh vẫn ra lệnh khiến cho vẻ mặt của anh ta xuất hiện sắc thái nhỏ theo bản năng.
Thế nên, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ra vẻ quan tâm hỏi: “Sao, có thấy thoải mái không?”
Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào gương mặt của Hoắc Hoành.
Anh ta được ông chủ phái tới bảo vệ cho Nhị thiếu, nhưng người sáng suốt thì đều biết đây là giám sát. Giờ Nhị thiếu lại vin vào chuyện này để đuổi anh ta đi, chẳng lẽ là Nhị thiếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông chủ ư?
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn chủ tớ hai người này, cũng cảm thấy mơ hồ.
Chỉ là đụng bầm chân mà thôi, có cần biến thành dáng vẻ sinh ly tử biệt thế này không, đang diễn phim Quỳnh Dao đấy à?
Có điều, vừa rồi Hoắc Hoành có nói đây là một đôi chân tàn tật không có cảm giác!
Tầm mắt của cô dừng trên hai cái chân kia một hồi lâu, sau đó nói: “Hay là... để tôi xem cho anh xem sao nhé?”
Vừa hay nhân cơ hội này kiểm tra xem chân anh ta có cảm giác thật hay không, lần trước cô đã bị anh ta dùng kính mắt để lừa rồi, lần này cô phải kiểm tra cho cẩn thận, thủ đoạn mà cô dùng, bác sĩ bình thường không thể so được.
Nếu là giả, vừa hay cô có thể tra tấn anh ta, để báo thù vụ cởi đồ lần trước!
A Hổ nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách: “Chân của Nhị thiếu có thể cho cô nhìn được chứ?”
Ban nãy ở trong phòng thay đồ cô còn nhìn thấy hết cả thân trên của Hoắc Hoành ấy chứ, một cái chân có là gì? Nhiếp Nhiên hừ lạnh trong lòng đầy khinh bỉ.
“Cô biết xem à?”
Hoắc Hoành cảm thấy cô gái nhỏ này chủ động đứng ra như thế, hẳn là lại có âm mưu quỷ kế gì, vừa rồi lúc nói chuyện, hai mắt cô rõ ràng còn sáng lên.
“Biết, trước kia mỗi lần tôi bị thương đều tự tùy tiện chữa cho mình.”
Ý của Nhiếp Nhiên là vết bầm tím rất dễ chữa khỏi, nhưng không ngờ lại bị A Hổ răn dạy: “Cô tưởng Nhị thiếu là cô, có thể tùy tiện chữa là được à?”
Cô cúi đầu, yết ớt đáp: “Tay nghề của tôi khá tốt mà.”
Thật lâu sau, Hoắc Hoành nói: “Vậy cô thử xem một chút đi.”
“Nhị thiếu!”
A Hổ cau mày cúi đầu hô một tiếng, anh ta không cho rằng cô gái họ Diệp này có thể chữa bầm chân cho Nhị thiếu.
Thực ra, Hoắc Hoành cũng không tin cô gái nhỏ này thật lòng muốn massage cho anh, với cái lực mở cửa ban nãy của cô, khả năng cực cao là cô cố tình dùng lực mở cửa để làm anh bị thương.
Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô, cho dù biết là cô diễn kịch thì anh vẫn cứ muốn đồng ý với cô.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh rất muốn xem xem cô gái nhỏ này muốn giở trò quỷ gì.
Quả nhiên, sau khi nghe anh đồng ý, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi, vô cùng vui vẻ hỏi lại, “Có trứng gà nóng không?”
“Cô đói à?” Hoắc Hoành hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, chỉ vào vết bầm trên đầu gối của anh, “Không phải, nếu bị vết bầm, có thể dùng trứng gà nóng để lăn lên, sẽ rất nhanh tiêu bầm.”
A Hổ nghe thấy phương pháp không có cơ sở trị liệu trong sách vở này thì thật sự không nhịn được nói: “Nhị thiếu, hay là cứ để tôi đi tìm bác sĩ đi.”
“Ừ, đi tìm trứng gà nóng đi.”
A Hổ nghe thấy Hoắc Hoành ừ một tiếng, tưởng là anh đã đồng ý yêu cầu của mình, ai ngờ kết quả là sai anh ta đi tìm trứng gà, vẻ mặt nhất thời suy sụp, “Nhị thiếu!”
“Không hiểu tôi nói gì à?”
Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn và mang theo áp lực kia làm cho A Hổ phải câm miệng, yên lặng đi tìm trứng gà nóng.
Nhưng trước khi đi, anh ta còn trừng mắt với Nhiếp Nhiên một cái, biểu cảm vô cùng tức tối, y như mụ đàn bà bị cướp mất chồng vậy.
Nhiếp Nhiên coi như không thấy, cẩn thận xem xét tình hình bầm tím trên đầu gối Hoắc Hoành.
Không mất quá lâu, A Hổ liền mang về mười mấy quả trứng gà luộc nóng nổi, Nhiếp Nhiên dùng khăn bông trong toilet bọc lấy trứng, sau đó đặt lên trên đầu gối Hoắc Hoành.
A Hổ vừa thấy thế lập tức kêu dừng, “Như vậy sẽ bị bỏng đấy!”
“Nhất định phải nóng thì mới có hiệu quả.” Nhiếp Nhiên bày ra vẻ chân thành nhìn Hoắc Hoành.
A Hổ thấy Hoắc Hoành không có phản ứng gì thì đành phải ngậm miệng lại.
Nhiếp Nhiên xử lý xong liền bắt đầu dùng khăn bọc trứng gà chà nhẹ vòng quanh xương bánh chè, nhiệt độ của trứng chậm rãi tản ra, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở trên khăn bông.
Nóng như thế này thì cũng đủ để có phản ứng rồi!
Bởi vì phản ứng bản năng của con người không bao giờ thay đổi được, nếu thực sự có tri giác, khi chạm phải vật cực nóng, cho dù ra sức thể hiện mình không có cảm giác thì trung ương thần kinh vẫn ra lệnh khiến cho vẻ mặt của anh ta xuất hiện sắc thái nhỏ theo bản năng.
Thế nên, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ra vẻ quan tâm hỏi: “Sao, có thấy thoải mái không?”
Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào gương mặt của Hoắc Hoành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.