Chương 35: .quan Hệ Chủ Tớ Kỳ Quái
Trương Hạ
21/07/2021
Đúng lúc khi Nhiếp Nhiên còn đang cầm hộ chiếu với vẻ nghi hoặc khó hiểu thì bỗng nhiên có cảm giác túi trong của bộ lễ phục ở bên sườn hơi rung nhẹ.
Đó là điện thoại di động mà Lệ Xuyên Lâm cho cô.
Nhưng sao anh ta lại gọi vào lúc này chứ? Đúng là kỳ quái!
Vì thế, cô thản nhiên nói, “Ngại quá, tôi muốn đi toilet.”
Hoắc Hoành chỉ vào phòng bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở: “Rẽ trái chính là toilet.”
Nhiếp Nhiên mang theo túi xách tay của mình, lập tức chui vào trong toilet.
Sau đó, cô cố ý mở cả quạt thông gió và vòi nước để tạo ra tạp âm, che giấu tiếng gọi điện thoại của mình.
Cô vừa ấn nghe máy, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng điệu chất vấn ở đầu bên kia: “Có chuyện gì với cô thế, tại sao lại muốn ra nước ngoài?”
Thì ra là anh ta ở bên kia giúp đỡ, thảo nào có thể dùng thân phận giả để làm hộ chiếu.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới cảm thấy yên lòng.
“Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, cho nên phải ra nước ngoài.” Cô đứng ở dưới quạt thông gió, che miệng thì thào.
Dường như nghe thấy tạp âm ở đầu bên này nên Lệ Xuyên Lâm cũng lập tức trở nên cảnh giác, “Có tình huống gì?”
“Tạm thời không thể nói rõ, tóm lại, đến lúc trở về tôi sẽ gọi cho anh.” Nhiếp Nhiên cẩn thận nhìn ra cửa toilet, cô có cảm giác như có người đang tới gần.
Lệ Xuyên Lâm cảm nhận được sự thận trọng trong lời nói của cô nên sau khi tạm dừng vài giây mới đáp: “Được.”
Nhanh chóng cúp máy, cô cúi người nhìn qua khe hẹp của mắt cửa, quả thực có một cái bóng.
Dám dùng việc giúp cô làm hộ chiếu để điều tra cô ư?
Muốn chết!
Nhiếp Nhiên cười lạnh, sau khi nhấn xả nước xong, cô liền đi tới bên cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra, chỉ nghe một tiếng “rầm”, cửa va vào xương đầy nặng nề.
Trong đáy mắt Hoắc Hoành lóe lên tia sáng khác thường.
Trợ lý đứng ở bên cạnh tức giận mắng: “Cô đang làm cái gì thế hả?”
Anh ta lập tức ngồi xổm xuống, vén ống quần Hoắc Hoành lên kiểm tra.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ như chính mình cũng bị kinh hãi, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi, “Xin... xin lỗi, anh không sao chứ? Tôi không biết là anh... anh ở ngoài cửa, thật là có lỗi, rất xin lỗi...”
Vừa nói vừa thấy hối hận trong lòng là sao vừa rồi không mở cửa mạnh hơn chút nữa, kế hoạch mà cô vạch ra là muốn đập gãy chân anh ta, nhưng dựa vào độ lớn của âm thanh va chạm vừa rồi, cô cảm thấy thậm chí còn chẳng làm nứt xương nổi ấy chứ, cùng lắm là chỉ bị bầm tím mà thôi.
So với sự kích động của trợ lý và sự ảo não giả bộ của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lại khá hờ hững, chỉ cười nói: “Là tôi không chú ý, không liên quan gì tới cô.”
“Nhị thiếu, tôi đi gọi bác sĩ.”
Trợ lý nhìn thấy trên đầu gối của Hoắc Hoành đã nổi lên vết bầm thì vội vàng đi ra cửa, nhưng lại bị Hoắc Hoành gọi trở về, “Không cần, chỉ là va chạm một chút thôi mà, không nghiêm trọng.”
“Nhưng bác sĩ nói nếu chân của ngài bị bầm tím thì sẽ không tốt cho tuần hoàn máu ở chân, vẫn nên gọi bác sĩ thì hơn...”
Trợ lý muốn kiên trì nhưng đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Hoắc Hoành ngắt lời.
“Không cần.”
Trợ lý đứng ở cửa suy tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi ra cửa, nhưng kết quả còn chưa rời khỏi đã nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng của Hoắc Hoành, “Lời của tôi, cậu không nghe thấy ư?”
Trợ lý cau mày, cúi đầu kêu một tiếng, “Nhị thiếu!”
“Chỉ là hai cái chân tàn tật không có tri giác mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế!”
“Ông chủ đã nói...”
Hoắc Hoành ngẩng đầu, cặp kính mắt khúc xạ hai mảnh ánh sáng trắng, “A Hổ, nếu cậu nghe lời cha tôi như vậy, thế thì cậu quay về bên cạnh ông ấy luôn đi.”
Nhất thời, căn phòng rơi vào trạng thái yên lặng.
Đó là điện thoại di động mà Lệ Xuyên Lâm cho cô.
Nhưng sao anh ta lại gọi vào lúc này chứ? Đúng là kỳ quái!
Vì thế, cô thản nhiên nói, “Ngại quá, tôi muốn đi toilet.”
Hoắc Hoành chỉ vào phòng bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở: “Rẽ trái chính là toilet.”
Nhiếp Nhiên mang theo túi xách tay của mình, lập tức chui vào trong toilet.
Sau đó, cô cố ý mở cả quạt thông gió và vòi nước để tạo ra tạp âm, che giấu tiếng gọi điện thoại của mình.
Cô vừa ấn nghe máy, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng điệu chất vấn ở đầu bên kia: “Có chuyện gì với cô thế, tại sao lại muốn ra nước ngoài?”
Thì ra là anh ta ở bên kia giúp đỡ, thảo nào có thể dùng thân phận giả để làm hộ chiếu.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới cảm thấy yên lòng.
“Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, cho nên phải ra nước ngoài.” Cô đứng ở dưới quạt thông gió, che miệng thì thào.
Dường như nghe thấy tạp âm ở đầu bên này nên Lệ Xuyên Lâm cũng lập tức trở nên cảnh giác, “Có tình huống gì?”
“Tạm thời không thể nói rõ, tóm lại, đến lúc trở về tôi sẽ gọi cho anh.” Nhiếp Nhiên cẩn thận nhìn ra cửa toilet, cô có cảm giác như có người đang tới gần.
Lệ Xuyên Lâm cảm nhận được sự thận trọng trong lời nói của cô nên sau khi tạm dừng vài giây mới đáp: “Được.”
Nhanh chóng cúp máy, cô cúi người nhìn qua khe hẹp của mắt cửa, quả thực có một cái bóng.
Dám dùng việc giúp cô làm hộ chiếu để điều tra cô ư?
Muốn chết!
Nhiếp Nhiên cười lạnh, sau khi nhấn xả nước xong, cô liền đi tới bên cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra, chỉ nghe một tiếng “rầm”, cửa va vào xương đầy nặng nề.
Trong đáy mắt Hoắc Hoành lóe lên tia sáng khác thường.
Trợ lý đứng ở bên cạnh tức giận mắng: “Cô đang làm cái gì thế hả?”
Anh ta lập tức ngồi xổm xuống, vén ống quần Hoắc Hoành lên kiểm tra.
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ như chính mình cũng bị kinh hãi, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi, “Xin... xin lỗi, anh không sao chứ? Tôi không biết là anh... anh ở ngoài cửa, thật là có lỗi, rất xin lỗi...”
Vừa nói vừa thấy hối hận trong lòng là sao vừa rồi không mở cửa mạnh hơn chút nữa, kế hoạch mà cô vạch ra là muốn đập gãy chân anh ta, nhưng dựa vào độ lớn của âm thanh va chạm vừa rồi, cô cảm thấy thậm chí còn chẳng làm nứt xương nổi ấy chứ, cùng lắm là chỉ bị bầm tím mà thôi.
So với sự kích động của trợ lý và sự ảo não giả bộ của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lại khá hờ hững, chỉ cười nói: “Là tôi không chú ý, không liên quan gì tới cô.”
“Nhị thiếu, tôi đi gọi bác sĩ.”
Trợ lý nhìn thấy trên đầu gối của Hoắc Hoành đã nổi lên vết bầm thì vội vàng đi ra cửa, nhưng lại bị Hoắc Hoành gọi trở về, “Không cần, chỉ là va chạm một chút thôi mà, không nghiêm trọng.”
“Nhưng bác sĩ nói nếu chân của ngài bị bầm tím thì sẽ không tốt cho tuần hoàn máu ở chân, vẫn nên gọi bác sĩ thì hơn...”
Trợ lý muốn kiên trì nhưng đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Hoắc Hoành ngắt lời.
“Không cần.”
Trợ lý đứng ở cửa suy tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi ra cửa, nhưng kết quả còn chưa rời khỏi đã nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng của Hoắc Hoành, “Lời của tôi, cậu không nghe thấy ư?”
Trợ lý cau mày, cúi đầu kêu một tiếng, “Nhị thiếu!”
“Chỉ là hai cái chân tàn tật không có tri giác mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế!”
“Ông chủ đã nói...”
Hoắc Hoành ngẩng đầu, cặp kính mắt khúc xạ hai mảnh ánh sáng trắng, “A Hổ, nếu cậu nghe lời cha tôi như vậy, thế thì cậu quay về bên cạnh ông ấy luôn đi.”
Nhất thời, căn phòng rơi vào trạng thái yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.