Chương 90: Cảm ơn anh đã từng đến bên em
Brenna Hu
17/09/2021
Tối qua sau khi cuộc gọi kết thúc, Cố Hiểu Khê nhìn thấy Di Hòa và Uất Trì Ảnh Quân đang nói chuyện với nhau. Vì từng được học đọc khẩu hình miệng nên cô dễ dàng nhận ra hai người họ đang nói gì về chuyện gì. Và khi nghe câu trả lời của Uất Trì Ảnh Quân khi được hỏi về vấn đề ở bên cạnh mình, Cố Hiểu Khê cảm thấy ngực mình như bị vật gì đè nén, thở không ra hơi. Cô khóc không thành tiếng, trái tim như vỡ vụn vì biết trong mắt người mình yêu, mình chỉ là nơi để anh giải toả. Khi đã bình tâm lại, Cố Hiểu Khê liên lạc với Trần Điềm Điềm và lệnh cho cô ấy tìm một cô gái có những đặc điểm mình cần. Song, cô giả vờ trấn tĩnh, cố gắng che giấu nội tâm đang dậy sóng trước hai người kia.
Quay trở lại phòng làm việc, Cố Hiểu Khê nhớ lại chuyện đó, trái tim cô như bị dao cứa. Cô tuyệt tình hất tay Uất Trì Ảnh Quân ra, sắc mặt dần nguội lạnh: " Anh đã nói với Di Hòa những gì, tôi đều giúp anh thực hiện. "
" Vậy nên, em vì những lời đó mà đưa tôi lên giường cùng người khác? Cố Hiểu Khê, em thật là hèn hạ. " Cơ mặt Uất Trì Ảnh Quân căng lên, hỏi và hằn học nhìn Cố Hiểu Khê. Anh không ngờ câu trả lời lơ đãng khi ấy lại được cô nghe và dẫn đến tình cảnh này.
Trước sự giận dữ của Uất Trì Ảnh Quân, giọng nói Cố Hiểu Khê không lớn nhưng đầy ắp sự phẫn nộ và mỉa mai: " Tôi hèn hạ? Tôi đã từng xem anh là thứ để tôi thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ bản thân chưa? Tôi có hèn hạ thì tôi cũng là học được từ anh thôi, nhưng cho dù tôi có học thế nào vẫn không bằng anh được. "
Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân mặt đối mặt nhíu chặt lông mày. Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang nhìn anh, nhưng không có gì ngoài cái nhìn tuyệt vọng; còn trong ánh mắt của anh là sự lạnh lùng đến cực hạn. Cô nói tiếp: " Uất Trì Ảnh Quân, lúc anh thổ lộ tình cảm với tôi thì tôi cũng đã nói, nếu anh lừa dối hay phản bội tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tôi nói cho anh biết, tôi làm vậy chỉ vì một mục đích, chính là rời xa anh. " Uất Trì Ảnh Quân chết trân, gương mặt bàng hoàng. " Được, vậy tôi chúc mừng em, em thành công rồi! Từ nay về sau, tôi và em không còn liên quan gì với nhau. " Uất Trì Ảnh Quân tự cười nhạo bản thân. Lời anh vừa dứt thì giọng cô cũng vang lên bên tai, nói câu nào cũng như găm thẳng vào tim: " Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Dù có gặp nhau cũng xem như chưa từng quen biết. Nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta chia tay tại đây đi, sau này không bao giờ gặp lại nữa. "
Biểu cảm hết sức ngạc nhiên của Uất Trì Ảnh Quân diễn ra rất ngắn. Trong ánh mắt ấy lại chứa đầy sự tuyệt vọng và bất lực. Trước khi rời đi, anh chỉ để lại một câu: " Tôi bị điên rồi mới đi yêu nữ nhân độc ác như em. "
Sau khi Uất Trì Ảnh Quân hằm hằm rời khỏi, nỗi bi thương và đau xót trong lòng Cố Hiểu Khê dâng lên. Cô xoa xoa ngực khi thấy tim mình râm rang như bị kim châm. Cố Hiểu Khê khẽ cắn môi dưới, hai đầu lông mày nhíu lại, đầu ngửa lên trời để ngăn nước mắt trào ra. Chỉ khi không có ai, cô mới dám để lộ ra sắc mặt đau buồn.
Từ bên ngoài, Trần Điềm Điềm thận trọng bước vào, nhìn thấy Cố Hiểu Khê đã quay trở lại bộ dạng chuyên nghiệp thường ngày, cứ như chuyện chia tay không gây ảnh hưởng gì đến cô. Cô tỏ ra bản thân vẫn ổn và không bi luỵ nhưng chuyện đó vẫn không giấu được ánh mắt của người lâu năm bên cạnh.
Nhìn Cố Hiểu Khê cố tỏ ra mạnh mẽ dù trong lòng đã hoàn toàn đổ vỡ, Trần Điềm Điềm cuối cùng cũng thở dài, đau lòng thay cô.
" Cố gia, tôi biết Người vẫn còn yêu Uất Trì lão đại, Ngài ấy cũng rất yêu Người. Hà cớ gì Người lại tự làm đau bản thân mình vậy chứ? "
Cố Hiểu Khê cay đắng tâm sự: " Anh ta là người giúp tôi tìm lại bản thân, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ là một trong những người phụ nữ của anh ta. Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc yêu thì có ích gì chứ? "
Sau một lúc lặng người, Cố Hiểu Khê chua xót nói với Trần Điềm Điềm: " Đúng là tâm tư nam không không nên nhìn kỹ! " Cô mỉm cười nhưng lại chất chứa thất vọng đến cực điểm: Vì nhìn kỹ quá tất đau lòng mình.
Thời gian ở bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân chính là thời gian Cố Hiểu Khê cảm thấy hạnh phúc nhất lúc ở Trung Quốc. Dù bây giờ giữa hai người đã đường ai nấy đi, cô vẫn mỉm cười và biết ơn khi phải nói rằng: " Cảm ơn anh đã từng đến bên em. "
Quay trở lại phòng làm việc, Cố Hiểu Khê nhớ lại chuyện đó, trái tim cô như bị dao cứa. Cô tuyệt tình hất tay Uất Trì Ảnh Quân ra, sắc mặt dần nguội lạnh: " Anh đã nói với Di Hòa những gì, tôi đều giúp anh thực hiện. "
" Vậy nên, em vì những lời đó mà đưa tôi lên giường cùng người khác? Cố Hiểu Khê, em thật là hèn hạ. " Cơ mặt Uất Trì Ảnh Quân căng lên, hỏi và hằn học nhìn Cố Hiểu Khê. Anh không ngờ câu trả lời lơ đãng khi ấy lại được cô nghe và dẫn đến tình cảnh này.
Trước sự giận dữ của Uất Trì Ảnh Quân, giọng nói Cố Hiểu Khê không lớn nhưng đầy ắp sự phẫn nộ và mỉa mai: " Tôi hèn hạ? Tôi đã từng xem anh là thứ để tôi thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ bản thân chưa? Tôi có hèn hạ thì tôi cũng là học được từ anh thôi, nhưng cho dù tôi có học thế nào vẫn không bằng anh được. "
Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân mặt đối mặt nhíu chặt lông mày. Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang nhìn anh, nhưng không có gì ngoài cái nhìn tuyệt vọng; còn trong ánh mắt của anh là sự lạnh lùng đến cực hạn. Cô nói tiếp: " Uất Trì Ảnh Quân, lúc anh thổ lộ tình cảm với tôi thì tôi cũng đã nói, nếu anh lừa dối hay phản bội tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tôi nói cho anh biết, tôi làm vậy chỉ vì một mục đích, chính là rời xa anh. " Uất Trì Ảnh Quân chết trân, gương mặt bàng hoàng. " Được, vậy tôi chúc mừng em, em thành công rồi! Từ nay về sau, tôi và em không còn liên quan gì với nhau. " Uất Trì Ảnh Quân tự cười nhạo bản thân. Lời anh vừa dứt thì giọng cô cũng vang lên bên tai, nói câu nào cũng như găm thẳng vào tim: " Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Dù có gặp nhau cũng xem như chưa từng quen biết. Nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta chia tay tại đây đi, sau này không bao giờ gặp lại nữa. "
Biểu cảm hết sức ngạc nhiên của Uất Trì Ảnh Quân diễn ra rất ngắn. Trong ánh mắt ấy lại chứa đầy sự tuyệt vọng và bất lực. Trước khi rời đi, anh chỉ để lại một câu: " Tôi bị điên rồi mới đi yêu nữ nhân độc ác như em. "
Sau khi Uất Trì Ảnh Quân hằm hằm rời khỏi, nỗi bi thương và đau xót trong lòng Cố Hiểu Khê dâng lên. Cô xoa xoa ngực khi thấy tim mình râm rang như bị kim châm. Cố Hiểu Khê khẽ cắn môi dưới, hai đầu lông mày nhíu lại, đầu ngửa lên trời để ngăn nước mắt trào ra. Chỉ khi không có ai, cô mới dám để lộ ra sắc mặt đau buồn.
Từ bên ngoài, Trần Điềm Điềm thận trọng bước vào, nhìn thấy Cố Hiểu Khê đã quay trở lại bộ dạng chuyên nghiệp thường ngày, cứ như chuyện chia tay không gây ảnh hưởng gì đến cô. Cô tỏ ra bản thân vẫn ổn và không bi luỵ nhưng chuyện đó vẫn không giấu được ánh mắt của người lâu năm bên cạnh.
Nhìn Cố Hiểu Khê cố tỏ ra mạnh mẽ dù trong lòng đã hoàn toàn đổ vỡ, Trần Điềm Điềm cuối cùng cũng thở dài, đau lòng thay cô.
" Cố gia, tôi biết Người vẫn còn yêu Uất Trì lão đại, Ngài ấy cũng rất yêu Người. Hà cớ gì Người lại tự làm đau bản thân mình vậy chứ? "
Cố Hiểu Khê cay đắng tâm sự: " Anh ta là người giúp tôi tìm lại bản thân, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ là một trong những người phụ nữ của anh ta. Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc yêu thì có ích gì chứ? "
Sau một lúc lặng người, Cố Hiểu Khê chua xót nói với Trần Điềm Điềm: " Đúng là tâm tư nam không không nên nhìn kỹ! " Cô mỉm cười nhưng lại chất chứa thất vọng đến cực điểm: Vì nhìn kỹ quá tất đau lòng mình.
Thời gian ở bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân chính là thời gian Cố Hiểu Khê cảm thấy hạnh phúc nhất lúc ở Trung Quốc. Dù bây giờ giữa hai người đã đường ai nấy đi, cô vẫn mỉm cười và biết ơn khi phải nói rằng: " Cảm ơn anh đã từng đến bên em. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.