Chương 91: Không thể quên được
Brenna Hu
17/09/2021
Không biết bằng cách nào, tin tức Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê chia tay đã truyền đến tai Di Hòa. Ngay trong tối hôm đó, khi cô vừa trở về từ công ty đã thấy Di Hòa đứng trước cửa nhà mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Hiểu Khê ít nhiều cũng đoán được lý do anh đến đây nên đã mời vào nhà nói rõ vấn đề giữa cô và Uất Trì Ảnh Quân. Mặc cho mọi lời giải thích từ Di Hòa, Cố Hiểu Khê vẫn kiên định với quyết định của mình. Những gì cần nói Di Hòa cũng đã nói, dù biết là vô ích nhưng trước khi rời đi, anh nhìn cô với đôi mắt tiếc nuối.
" Cô thật sự có thể buông bỏ Ảnh Quân sao? "
" Trên đời này không có gì là không thể buông bỏ, chỉ cần gôm đủ đau đớn và thất vọng, tự nhiên sẽ buông bỏ thôi. "
Cho đến cuối cùng, họ đều biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Từ sau khi chia tay, Cố Hiểu Khê lao đầu vào công việc để bản thân không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng khi ngẫm lại, cô nhận ra vừa qua mình đã đắm chìm trong tình yêu đến nỗi bản thân đã thay đổi những điều mà mình từng nghĩ sẽ không ai có thể thay đổi ở mình.
Tối đó sau khi tan làm, Cố Hiểu Khê không về thẳng nhà, cô chạy ra đến quán bar để kiểm tra doanh thu những tháng qua và ngồi một góc ít ai để ý. Đang nhâm nhi ly rượu trên tay, từ đâu một cậu ấm xuất hiện, ngang nhiên ngồi xuống và khoác vai Cố Hiểu Khê. Cậu ta không biết mình vừa trêu đùa ai, cứ nghĩ cô giống những cô chiêu khác bèn ngọt ngào mời gọi:
" Sao em lại không vui vậy? Vừa chia tay sao? Có muốn ra sàn nhảy chơi một chút với anh không? "
Cố Hiểu Khê khó chịu khi bị người khác đụng chạm vào thân thể. Cô mạnh mẽ hất tay cậu ta ra, cả người tỏa ra luồng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo như dao, đè thấp giọng:
" Cút. "
Trước lời cảnh cáo ấy, cậu ta không những không sợ mà còn cười lớn một cách thích thú. " Em không cần nghiêm túc vậy đâu, mặc dù lúc nãy em rất đáng sợ nhưng anh cũng rất thích. Hay đêm nay anh giúp em hết buồn có chịu không? Chúng ta sẽ... " Tay cậu ta đặt xuống đùi Cố Hiểu Khê, vừa di chuyển xuống thì đột nhiên ngưng lại, cả người đông cứng, trán toát hết mồ hôi lạnh khi cùng lúc bị hai khẩu súng chĩa vào hai bên.
" Hoặc là cút, hoặc là mày sẽ được kéo xác về nhà. " Nhạc Thiếu Siêu không biết từ đâu xuất hiện, giành mất lời Cố Hiểu Khê định nói.
Sau khi hắn biết mình đã trêu người mà mình không nên trêu, hắn sợ hãi đến nỗi gần như chỉ có thể lết đi. Cố Hiểu Khê nhìn thấy Nhạc Thiếu Siêu xuất hiện, cô không nhanh không chậm thu lại vẻ mặt hung dữ vừa rồi và cất đi khẩu súng. Anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã dứt khoác ra lệnh cho thuộc hạ: " Kẻ vừa rồi đã động vào chủ mẫu của các cậu, các cậu biết phải làm gì rồi chứ? "
Thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu lập tức hiểu ý, đồng thanh đáp lớn rồi kéo người kia ra khỏi quán.
Trong này, Cố Hiểu Khê vẫn im lặng uống rượu và không nói lời nào, cho đến khi người bên cạnh gọi tên, cô mới lấy lại ý thức.
" Điềm Điềm báo cho anh biết dạo này em hay đến đây uống rượu một mình. Em bị sao vậy? "
" Em không sao. " Để tránh đôi mắt thăm dò của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê đã nhìn xuống đất.
" Em chia tay rồi sao? " Không biết bằng cách nào, Nhạc Thiếu Siêu vừa nói đã trúng ngay tim đen của đối phương làm cô phải đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên tới mức ngẩng người.
" Sao anh biết? Lại là Điềm Điềm nói? "
" Cần gì cô ấy nói, anh nhìn em thế này là đoán được. " Nhạc Thiếu Siêu cười lên một tiếng, nâng ly rượu và chạm vào ly của Cố Hiểu Khê tạo nên một âm thanh trong trẻo.
Cố Hiểu Khê không nói thêm gì, cô tiếp tục uống nâng ly rượu rồi lại nghe giọng của Nhạc Thiếu Siêu vang lên bên tai.
" Cảm giác sau khi chia tay hắn thế nào? Em có buồn không? "
" Em không biết nữa. Mỗi sáng em bận việc ở Cố thị, tối lại nghĩ đến quán bar đang xây dựng ở thành phố F, hôm nào chút thời gian thì đến đây uống rượu, hoàn toàn không có thời gian để đau buồn và nghĩ đến anh ta."
" Giờ thì em đã thấy vị hôn phu của em tốt hơn hắn chưa? "
Cố Hiểu Khê hoàn toàn không đáp lại, cô nở nụ cười nhạt rồi chạm nhẹ vào ly của Nhạc Thiếu Siêu.
" Tuần sau em được mời đến buổi đấu giá từ thiện có phải không? "
" Đúng vậy. "
" Có muốn anh đi cùng em không? " Cố Hiểu Khê nhìn Nhạc Thiếu Siêu với đôi mắt mở to, anh tiếp lời: " Anh cũng được mời. "
" Được. "
Ít giây sau, Nhạc Thiếu Siêu nghe Cố Hiểu Khê hỏi: " Thiếu Siêu, thuộc hạ của anh sẽ làm gì tên khi nãy vậy? "
" Em nghĩ họ sẽ làm gì? "
" Anh sẽ cho họ gϊếŧ hắn sao? "
" Hắn động chạm vào vợ sắp cưới của anh, sao có thể để hắn sống yên ổn. Nhưng hôm nay anh ăn chay, nên chỉ phế tay hắn thôi. "
Cùng lúc đó tại Bán Hải, từ sau khi chia tay, Di Hòa cách vài ngày lại đến đây một lần để xem tình hình của Uất Trì Ảnh Quân. Kể từ khi trở về từ Cố thị, nếu không phải lao đầu vào rượu thì Uất Trì Ảnh Quân cũng biến thành bộ dạng như ác ma khiến cho trên dưới Hoàng Long ai cũng không dám thở mạnh khi ở cạnh anh.
Nhìn bộ dạng say khướt của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa không kiềm lòng mà trách: " Trông cậu thảm hại hơn tôi nghĩ đó. "
" Cậu muốn cười thì cứ cười, cười xong thì cút về nhà cậu đi. " Uất Trì Ảnh Quân nói trong bộ dạng say khướt, mặt đỏ lên vì rượu.
Di Hòa thở một hơi dài, lại không ngừng lay người đối phương để anh tỉnh táo: " Ảnh Quân, chỉ là thất tình thôi, cậu có cần khiến trên dưới Hoàng Long loạn lên không? Thân là người đứng đầu, sao cậu có thể ở bộ dạng này chứ? "
" Lúc Đường Tuyết mất, trông cậu còn thảm hơn tôi lúc này nhiều. "
" Bây giờ không phải lúc nhắc đến cô ấy. Tôi hỏi cậu, hai người chia tay hơn một tháng rồi, cậu vẫn chưa quên được Hiểu Khê sao? "
Uất Trì Ảnh Quân cười lên một tiếng đầy thảm thương, anh vớ lấy chai rượu còn một nữa rồi đưa trực tiếp vào miệng. Sau khi uống xong thì hạ tầm mắt, giọng điệu buồn thảm: " Trừ phi tôi bị chấn thương hồi hải mã, bằng không tôi không thể quên được cô ấy. "
" Nếu cậu biết vậy thì còn ngồi đó làm gì, đến nhà cô ấy rồi nói rõ cậu vẫn còn yêu cô ấy đi. "
" Cậu nghĩ Hiểu Khê sẽ tin lời tôi? Hôm chia tay, cô ấy nói rõ chuyện cô ấy làm vì muốn rời xa tôi. "
" Cậu buông tay dễ dàng như vậy sao? Thế bây giờ cậu muốn gì? Cậu không thể cứ mãi ở đây uống rượu, hơn nữa bộ dạng lúc này của cậu khiến cho đám thuộc hạ cảm thấy người đứng đầu thật không xứng. "
" Tôi phải làm gì bây giờ? "
" Tôi sẽ cho người dọn dẹp chỗ này cùng với mấy chai rượu của cậu, còn cậu mau về phòng thay quần áo thoải mái và ngủ một giấc. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong những gì Di Hòa nói, anh phồng mũi: " Cậu cũng chẳng khác gì bọn họ, toàn nói những lời không giúp ích gì cho tôi. "
Di Hòa nhìn ai kia bằng cặp mắt khinh thường, anh lấy trong người ra một tấm thiệp rồi đập mạnh lên bàn: " Tuần sau có một buổi đấu giá từ thiện, đi hay không là tùy cậu. "
" Cô thật sự có thể buông bỏ Ảnh Quân sao? "
" Trên đời này không có gì là không thể buông bỏ, chỉ cần gôm đủ đau đớn và thất vọng, tự nhiên sẽ buông bỏ thôi. "
Cho đến cuối cùng, họ đều biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Từ sau khi chia tay, Cố Hiểu Khê lao đầu vào công việc để bản thân không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng khi ngẫm lại, cô nhận ra vừa qua mình đã đắm chìm trong tình yêu đến nỗi bản thân đã thay đổi những điều mà mình từng nghĩ sẽ không ai có thể thay đổi ở mình.
Tối đó sau khi tan làm, Cố Hiểu Khê không về thẳng nhà, cô chạy ra đến quán bar để kiểm tra doanh thu những tháng qua và ngồi một góc ít ai để ý. Đang nhâm nhi ly rượu trên tay, từ đâu một cậu ấm xuất hiện, ngang nhiên ngồi xuống và khoác vai Cố Hiểu Khê. Cậu ta không biết mình vừa trêu đùa ai, cứ nghĩ cô giống những cô chiêu khác bèn ngọt ngào mời gọi:
" Sao em lại không vui vậy? Vừa chia tay sao? Có muốn ra sàn nhảy chơi một chút với anh không? "
Cố Hiểu Khê khó chịu khi bị người khác đụng chạm vào thân thể. Cô mạnh mẽ hất tay cậu ta ra, cả người tỏa ra luồng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo như dao, đè thấp giọng:
" Cút. "
Trước lời cảnh cáo ấy, cậu ta không những không sợ mà còn cười lớn một cách thích thú. " Em không cần nghiêm túc vậy đâu, mặc dù lúc nãy em rất đáng sợ nhưng anh cũng rất thích. Hay đêm nay anh giúp em hết buồn có chịu không? Chúng ta sẽ... " Tay cậu ta đặt xuống đùi Cố Hiểu Khê, vừa di chuyển xuống thì đột nhiên ngưng lại, cả người đông cứng, trán toát hết mồ hôi lạnh khi cùng lúc bị hai khẩu súng chĩa vào hai bên.
" Hoặc là cút, hoặc là mày sẽ được kéo xác về nhà. " Nhạc Thiếu Siêu không biết từ đâu xuất hiện, giành mất lời Cố Hiểu Khê định nói.
Sau khi hắn biết mình đã trêu người mà mình không nên trêu, hắn sợ hãi đến nỗi gần như chỉ có thể lết đi. Cố Hiểu Khê nhìn thấy Nhạc Thiếu Siêu xuất hiện, cô không nhanh không chậm thu lại vẻ mặt hung dữ vừa rồi và cất đi khẩu súng. Anh vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã dứt khoác ra lệnh cho thuộc hạ: " Kẻ vừa rồi đã động vào chủ mẫu của các cậu, các cậu biết phải làm gì rồi chứ? "
Thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu lập tức hiểu ý, đồng thanh đáp lớn rồi kéo người kia ra khỏi quán.
Trong này, Cố Hiểu Khê vẫn im lặng uống rượu và không nói lời nào, cho đến khi người bên cạnh gọi tên, cô mới lấy lại ý thức.
" Điềm Điềm báo cho anh biết dạo này em hay đến đây uống rượu một mình. Em bị sao vậy? "
" Em không sao. " Để tránh đôi mắt thăm dò của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê đã nhìn xuống đất.
" Em chia tay rồi sao? " Không biết bằng cách nào, Nhạc Thiếu Siêu vừa nói đã trúng ngay tim đen của đối phương làm cô phải đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên tới mức ngẩng người.
" Sao anh biết? Lại là Điềm Điềm nói? "
" Cần gì cô ấy nói, anh nhìn em thế này là đoán được. " Nhạc Thiếu Siêu cười lên một tiếng, nâng ly rượu và chạm vào ly của Cố Hiểu Khê tạo nên một âm thanh trong trẻo.
Cố Hiểu Khê không nói thêm gì, cô tiếp tục uống nâng ly rượu rồi lại nghe giọng của Nhạc Thiếu Siêu vang lên bên tai.
" Cảm giác sau khi chia tay hắn thế nào? Em có buồn không? "
" Em không biết nữa. Mỗi sáng em bận việc ở Cố thị, tối lại nghĩ đến quán bar đang xây dựng ở thành phố F, hôm nào chút thời gian thì đến đây uống rượu, hoàn toàn không có thời gian để đau buồn và nghĩ đến anh ta."
" Giờ thì em đã thấy vị hôn phu của em tốt hơn hắn chưa? "
Cố Hiểu Khê hoàn toàn không đáp lại, cô nở nụ cười nhạt rồi chạm nhẹ vào ly của Nhạc Thiếu Siêu.
" Tuần sau em được mời đến buổi đấu giá từ thiện có phải không? "
" Đúng vậy. "
" Có muốn anh đi cùng em không? " Cố Hiểu Khê nhìn Nhạc Thiếu Siêu với đôi mắt mở to, anh tiếp lời: " Anh cũng được mời. "
" Được. "
Ít giây sau, Nhạc Thiếu Siêu nghe Cố Hiểu Khê hỏi: " Thiếu Siêu, thuộc hạ của anh sẽ làm gì tên khi nãy vậy? "
" Em nghĩ họ sẽ làm gì? "
" Anh sẽ cho họ gϊếŧ hắn sao? "
" Hắn động chạm vào vợ sắp cưới của anh, sao có thể để hắn sống yên ổn. Nhưng hôm nay anh ăn chay, nên chỉ phế tay hắn thôi. "
Cùng lúc đó tại Bán Hải, từ sau khi chia tay, Di Hòa cách vài ngày lại đến đây một lần để xem tình hình của Uất Trì Ảnh Quân. Kể từ khi trở về từ Cố thị, nếu không phải lao đầu vào rượu thì Uất Trì Ảnh Quân cũng biến thành bộ dạng như ác ma khiến cho trên dưới Hoàng Long ai cũng không dám thở mạnh khi ở cạnh anh.
Nhìn bộ dạng say khướt của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa không kiềm lòng mà trách: " Trông cậu thảm hại hơn tôi nghĩ đó. "
" Cậu muốn cười thì cứ cười, cười xong thì cút về nhà cậu đi. " Uất Trì Ảnh Quân nói trong bộ dạng say khướt, mặt đỏ lên vì rượu.
Di Hòa thở một hơi dài, lại không ngừng lay người đối phương để anh tỉnh táo: " Ảnh Quân, chỉ là thất tình thôi, cậu có cần khiến trên dưới Hoàng Long loạn lên không? Thân là người đứng đầu, sao cậu có thể ở bộ dạng này chứ? "
" Lúc Đường Tuyết mất, trông cậu còn thảm hơn tôi lúc này nhiều. "
" Bây giờ không phải lúc nhắc đến cô ấy. Tôi hỏi cậu, hai người chia tay hơn một tháng rồi, cậu vẫn chưa quên được Hiểu Khê sao? "
Uất Trì Ảnh Quân cười lên một tiếng đầy thảm thương, anh vớ lấy chai rượu còn một nữa rồi đưa trực tiếp vào miệng. Sau khi uống xong thì hạ tầm mắt, giọng điệu buồn thảm: " Trừ phi tôi bị chấn thương hồi hải mã, bằng không tôi không thể quên được cô ấy. "
" Nếu cậu biết vậy thì còn ngồi đó làm gì, đến nhà cô ấy rồi nói rõ cậu vẫn còn yêu cô ấy đi. "
" Cậu nghĩ Hiểu Khê sẽ tin lời tôi? Hôm chia tay, cô ấy nói rõ chuyện cô ấy làm vì muốn rời xa tôi. "
" Cậu buông tay dễ dàng như vậy sao? Thế bây giờ cậu muốn gì? Cậu không thể cứ mãi ở đây uống rượu, hơn nữa bộ dạng lúc này của cậu khiến cho đám thuộc hạ cảm thấy người đứng đầu thật không xứng. "
" Tôi phải làm gì bây giờ? "
" Tôi sẽ cho người dọn dẹp chỗ này cùng với mấy chai rượu của cậu, còn cậu mau về phòng thay quần áo thoải mái và ngủ một giấc. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe xong những gì Di Hòa nói, anh phồng mũi: " Cậu cũng chẳng khác gì bọn họ, toàn nói những lời không giúp ích gì cho tôi. "
Di Hòa nhìn ai kia bằng cặp mắt khinh thường, anh lấy trong người ra một tấm thiệp rồi đập mạnh lên bàn: " Tuần sau có một buổi đấu giá từ thiện, đi hay không là tùy cậu. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.