Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 2097: Chính là muốn kiếm tiền
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
28/03/2019
Căn cứ theo sự quan sát của Diệp Oản Oản, Nhiếp Linh Lung tuyệt đối
không đơn giản giống như vẻ bề ngoài. Nếu như, cô ta chỉ dựa vào một con hàng giả kia, đã muốn lật đổ Nhiếp gia, căn bản là nằm mơ giữa ban
ngày.
Trừ phi...
Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, chính là khả năng đầu tiên.
Thứ hai, sau lưng của Nhiếp Linh Lung, tuyệt đối có người!
Khả năng thứ ba, cũng là khả năng mà Diệp Oản Oản không hy vọng xảy ra nhất. Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, sau lưng lại có người.
"Minh chủ đang lo lắng chuyện gì?"
Tam trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút không hiểu.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản yên lặng chốc lát. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi! Luôn cảm thấy, lần điều tra theo dõi Nhiếp Linh Lung này, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Thậm chí, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Oản Oản căn dặn như vậy, cũng là hy vọng Tam trưởng lão có thể làm việc với một thái độ vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nên thiếu cảnh giác.
"Tóm lại ông nhớ kỹ một câu, nếu như phát hiện có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp đến mình, lập tức bỏ qua nhiệm vụ lần này!" Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc.
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười. Minh chủ nhà mình sợ là đã coi thường ông ta rồi! Chẳng qua chỉ là theo dõi một con đàn bà mà thôi, làm sao sẽ có thể có cái gì có thể uy hiếp được tính mạng của mình chứ!
"Minh chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm việc cẩn thận, tuyệt sẽ không xuất hiện sơ suất."
Sau khi Tam trưởng lão hướng về Diệp Oản Oản nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tam trưởng lão mới vừa rời đi, Nhiếp Vô Danh đã cà lơ phất phơ đi vào.
"Em gái bảo bối của anh, đang làm gì vậy?"
Nhiếp Vô Danh không coi ai ra gì, ngồi ở trên ghế sa lon, thuận tay cầm lên một trái táo trong dĩa trái cây.
Lúc này, Diệp Oản Oản liếc Nhiếp Vô Danh một cái. Cái tên này tới Không Sợ Minh, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Em còn muốn tìm anh tính sổ đây, chính anh lại chạy tới cửa." Diệp Oản Oản tức giận nói: "Ngày hôm qua, anh tới Không Sợ Minh, dùng danh nghĩa của em, dám để cho Không Sợ Minh thuê một tiểu đội của anh, anh có ý gì?"
Không Sợ Minh thiếu hụt nhân lực sao?
"Em gái, em nhìn lại lời nói này của mình mà xem! Nhiệm vụ ngày hôm qua Không Sợ Minh chấp hành, nguy hiểm biết bao nhiêu! Không Sợ Minh là của em gái, mà anh là anh ruột của em, khẳng định là anh phải chiếu cố em nhiều hơn đó nha! Anh nói cho em biết, đội ngũ mà Không Sợ Minh thuê, là một trong những đội ngũ tốt nhất trong tay anh đấy!" Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, tốt thì tốt, chủ yếu... tiền thuê cũng nhiều nốt!
Không Sợ Minh đã rất lâu không đi bảo kê, hiện tại... trong tay cũng rất túng quẫn.
"Anh đến tìm em, là cha mẹ nhắn em trở về sao?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Em gái, gần đây không phải là em đang tìm những người mất tích kia sao? Anh thấy Không Sợ Minh tìm thời gian dài như vậy cũng không lần ra đầu mối gì, không bằng... thuê tiểu đội của anh đi! Tiểu đội của anh, anh có thể thề với trời, tuyệt đối rất ổn!"
Nghe Nhiếp Vô Danh nói một hồi, Diệp Oản Oản suýt chút nữa sặc nguyên ngụm nước vào mặt hắn. Cái tên này, thật sự nghèo như vậy sao...
Trước còn nghe nói, Nhiếp Vô Danh dẫn theo Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân, đầy bá đạo chiếm đoạt của A Tu La cả một khoản lớn.
Diệp Oản Oản mới vừa muốn cự tuyệt, nhưng con ngươi lại hơi chuyển một cái, trên mặt bỗng nhiên nở ra một nụ cười: "Chuyện tìm người, cũng không nhọc anh trai quan tâm... Chỉ bất quá, em bên này thật đúng là có việc cần."
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh liền “ực” một phát ăn sạch trái táo, sau đó vội vàng nói: "Em xem đi, anh đã nói rồi mà! Em gái có chuyện gì, nhất định phải nói cùng với ca ca! Anh là anh ruột của em, nào có anh ruột không yêu thương em gái mình? Em nói mau, rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta thương lượng!"
Diệp Oản Oản: "..." Anh con mịa nó, chính là muốn kiếm tiền!
Trừ phi...
Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, chính là khả năng đầu tiên.
Thứ hai, sau lưng của Nhiếp Linh Lung, tuyệt đối có người!
Khả năng thứ ba, cũng là khả năng mà Diệp Oản Oản không hy vọng xảy ra nhất. Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, sau lưng lại có người.
"Minh chủ đang lo lắng chuyện gì?"
Tam trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút không hiểu.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản yên lặng chốc lát. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi! Luôn cảm thấy, lần điều tra theo dõi Nhiếp Linh Lung này, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Thậm chí, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Oản Oản căn dặn như vậy, cũng là hy vọng Tam trưởng lão có thể làm việc với một thái độ vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nên thiếu cảnh giác.
"Tóm lại ông nhớ kỹ một câu, nếu như phát hiện có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp đến mình, lập tức bỏ qua nhiệm vụ lần này!" Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc.
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười. Minh chủ nhà mình sợ là đã coi thường ông ta rồi! Chẳng qua chỉ là theo dõi một con đàn bà mà thôi, làm sao sẽ có thể có cái gì có thể uy hiếp được tính mạng của mình chứ!
"Minh chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm việc cẩn thận, tuyệt sẽ không xuất hiện sơ suất."
Sau khi Tam trưởng lão hướng về Diệp Oản Oản nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tam trưởng lão mới vừa rời đi, Nhiếp Vô Danh đã cà lơ phất phơ đi vào.
"Em gái bảo bối của anh, đang làm gì vậy?"
Nhiếp Vô Danh không coi ai ra gì, ngồi ở trên ghế sa lon, thuận tay cầm lên một trái táo trong dĩa trái cây.
Lúc này, Diệp Oản Oản liếc Nhiếp Vô Danh một cái. Cái tên này tới Không Sợ Minh, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
"Em còn muốn tìm anh tính sổ đây, chính anh lại chạy tới cửa." Diệp Oản Oản tức giận nói: "Ngày hôm qua, anh tới Không Sợ Minh, dùng danh nghĩa của em, dám để cho Không Sợ Minh thuê một tiểu đội của anh, anh có ý gì?"
Không Sợ Minh thiếu hụt nhân lực sao?
"Em gái, em nhìn lại lời nói này của mình mà xem! Nhiệm vụ ngày hôm qua Không Sợ Minh chấp hành, nguy hiểm biết bao nhiêu! Không Sợ Minh là của em gái, mà anh là anh ruột của em, khẳng định là anh phải chiếu cố em nhiều hơn đó nha! Anh nói cho em biết, đội ngũ mà Không Sợ Minh thuê, là một trong những đội ngũ tốt nhất trong tay anh đấy!" Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Con mịa nó, tốt thì tốt, chủ yếu... tiền thuê cũng nhiều nốt!
Không Sợ Minh đã rất lâu không đi bảo kê, hiện tại... trong tay cũng rất túng quẫn.
"Anh đến tìm em, là cha mẹ nhắn em trở về sao?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Em gái, gần đây không phải là em đang tìm những người mất tích kia sao? Anh thấy Không Sợ Minh tìm thời gian dài như vậy cũng không lần ra đầu mối gì, không bằng... thuê tiểu đội của anh đi! Tiểu đội của anh, anh có thể thề với trời, tuyệt đối rất ổn!"
Nghe Nhiếp Vô Danh nói một hồi, Diệp Oản Oản suýt chút nữa sặc nguyên ngụm nước vào mặt hắn. Cái tên này, thật sự nghèo như vậy sao...
Trước còn nghe nói, Nhiếp Vô Danh dẫn theo Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân, đầy bá đạo chiếm đoạt của A Tu La cả một khoản lớn.
Diệp Oản Oản mới vừa muốn cự tuyệt, nhưng con ngươi lại hơi chuyển một cái, trên mặt bỗng nhiên nở ra một nụ cười: "Chuyện tìm người, cũng không nhọc anh trai quan tâm... Chỉ bất quá, em bên này thật đúng là có việc cần."
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh liền “ực” một phát ăn sạch trái táo, sau đó vội vàng nói: "Em xem đi, anh đã nói rồi mà! Em gái có chuyện gì, nhất định phải nói cùng với ca ca! Anh là anh ruột của em, nào có anh ruột không yêu thương em gái mình? Em nói mau, rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta thương lượng!"
Diệp Oản Oản: "..." Anh con mịa nó, chính là muốn kiếm tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.