Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 62: Ngoại truyện 4: Gặp lại
Độ Nương
07/08/2018
Dạ Đồng Tử lại một lần nữa nước mắt rơi đầy mặt, người đàn ông này sẽ
không nói mấy lời tâm tình bạn muốn nghe, nhưng lời anh nói lại có thể
chạm vào đáy lòng bạn, đời này cô không có khả năng báo đáp, nhưng cô sẽ cố gắng, ba năm trước bác sĩ cũng đã nói cô không phải là 100% không
thể sinh con, vẫn còn hy vọng đúng không? Diễn đàn LÊ,Quý:Đôn
Tiệc sinh nhật em họ nhà họ Vân kéo dài đến tận 10h tối, lúc vợ chồng Vân Diệu Thiên và Dạ Tử Đồng sắp ra về, Dạ Tử Đồng bị mẹ Vân kéo qua một bên nói chuyện, lần nữa xuất hiện trong tiệc sinh nhật, tình cảm hai người có chiều hướng ấm lên, điều này khiến mẹ Vân thả lỏng lo lắng trong lòng, nhưng tảng đá lớn vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống.
“A Đồng, 3 năm nay mẹ không biết các con kết hôn, cho nên con vẫn luôn gọi dì Vân, nhưng bây giờ không thế nữa, con nên đổi gọi là mẹ đi.”
“Mẹ!”
“Tốt! Tốt rồi!” Mẹ Vân nói liên tiếp hai chữ tốt, sau đó tận tình khuyên bảo: “Hôn nhân không thể trở thành trò đùa, nói kết hôn thì kết hôn, nói li hôn thì li hôn, có chuyện gì hai người cùng nhau chia sẻ, chuyện của con không phải là trách nhiệm của một người, mà là của hai người, con hiểu không?”
“Con… Hiểu!” Dạ Tử Đồng khó có thể mở miệng, chỉ có thể kiên trì gật đầu nói hiểu.
“Tiệc rượu của bọn con, bọn ta chọn ngày lành rồi bổ sung sau, tốt nhất tới lúc song hỉ lâm môn rồi chúc mừng luôn, A Đồng này, con sẽ không khiến mẹ thất vọng chứ?” Ánh mắt khát vọng của mẹ Vân làm Dạ Tử Đồng sinh ra áp lực vô hình, Dạ Tử Đồng chỉ có thể cười cứng nhắc, nói: “Mẹ, con sẽ cố gắng!” Vấn đề thân thể khiến Dạ Tử Đồng không thể cho mẹ Vân đáp án chắc chắn.
Mẹ Vân vui vẻ nắm chặt tay Dạ Tử Đồng: “Mẹ biết A Thiên chọn vợ sẽ không để người mẹ này thất vọng mà, A Đồng, mặc dù ông nội không nói nhưng ông cụ cũng muốn ôm chắt lắm, con cũng biết sắp đại thọ 90 của ông rồi, bụng con có tin vui chính là món quà mừng đại thọ tốt nhất cho ông.”
Mẹ Vân muốn ôm cháu, trong lòng Dạ Tử Đồng cũng hiểu, nhưng bây giờ lại thêm một ông cụ sốt ruột muốn ôm chắt, đây không phải là áp lực vô hình đơn giản như vậy. Dạ Tử Đồng nói chuyện với mẹ Vân, tâm tình ấm ức không nói, ngực như bị một khối đá lớn đè nặng, có phần hít thở không nổi. Lúc này nhân vật chính Vân Diệu Thiên đi tới, Dạ Tử Đồng thở dốc, nhưng Vân Diệu Thiên trở thành một con cừu, mẹ Vân kéo cánh tay con trai nói, “A Thiên, sắp tới đại thọ 90 của ông nội rồi, có phải con nên bày tỏ gì đó không?” Ám hiệu này khiến khóe miệng Vân Diệu Thiên hơi co giật, nói: “Mẹ, con và Đồng sẽ cố gắng!”
“Vậy là tốt rồi, đừng để ông cụ thất vọng!” Nhận được lời cam đoan của con trai, mẹ Vân yên tâm, đồng thời cũng cho qua chuyện này, bảo họ về đi.
Ngồi trên xe, Dạ Tử Đồng không nói một lời, trong đầu một lần lại một lần vang lên lời mẹ Vân nói, điều này khiến cô sao có chuyện thoải mái, thả lỏng tinh thần chứ? Về đến nhà, Vân Diệu Thiên đưa tay ôm lấy Dạ Tử Đồng đi về phòng hai người, Dạ Tử Đồng cố gắng vùng vẫy, kết quả là uổng công vô ích, sức lực phụ nữ mãi mãi còn lâu mới có thể chống lại sức đàn ông, càng giãy dụa càng đẩy mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, Dạ Tử Đồng oán giận thở dài, nói: “Chuyện sinh con không phải nên thuận theo tự nhiên à, đây là mẹ tạo áp lực cho em.”
“Là mẹ sốt ruột ôm cháu, em phải thông cảm cho mẹ và ông.” Vì thông cảm cho nên cố gắng tạo người.
“Nhưng….” Dạ Tử Đồng ngồi bên giường cắn môi dưới, bộ dạng buồn rầu khó có thể mở miệng, điều này khiến Vân Diệu Thiên dừng tất cả động tác, “Nhưng gì?”
“…….. Nếu như em không thể sinh con? Đây không phải khiến họ rất thất vọng sao?” Dạ Tử Đồng chần chừ vài giây, cuối cùng cố gắng lấy can đảm nói ra lời trong đáy lòng, trong phút chốc Vân Diệu Thiên ngẩn ngơ, sau đó lấy lại tinh thần, cong môi cười nói: “Cùng lắm thì không sinh con.”
“Nhưng, nhà họ Vân cần con nối dõi.” Ở Hongkong nhà họ Vân là một dòng họ lớn như vậy, con nối dõi không thể bị đoạn tuyệt trong tay Vân Diệu Thiên được, Dạ Tử Đồng đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ khóc thét, nói: “Chúng ta, cùng nhau cố gắng!”
“Được!” Vân Diệu Thiên đẩy Dạ Tử Đồng ngã nhào xuống giường, trong nháy mắt hóa thành sói, đáng tiếc bị Dạ Tử Đồng đưa tay ngăn cản, nói: “Đêm nay đừng, nơi đó còn xót.” Nhắc tới hào hứng bị dội tắt trong nháy mắt, đối với đàn ông đạn đã lên nòng mà nói, đó là đau khổ dày vò.
Đêm nay, Dạ Tử Đồng ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, nguyên nhân là vì người đàn ông bên cạnh dậy mấy lần, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh…..
Buổi sáng, đúng 9h, Dạ Tử Đồng kéo rương hành lý, mắt thâm quầng xuất hiện trong phòng khách, Vân Diệu Thiên ngồi trước bàn ăn, vừa lật xem báo sáng, vừa uống café, mỗi sáng sớm uống một ly café đen là thói quen của Vân Diệu Thiên, Dạ Tử Đồng cũng có thói quen lải nhải nói: Đừng uống café khi chưa ăn gì, không tốt cho dạ dày!
Đáng tiếc người nào đó không nghe lời khuyên bảo, không bị ảnh hưởng bởi lời lải nhải đó chút nào, lại cảm thấy bị phàn nàn là chuyện đương nhiên, vợ quan tâm tới chồng là chuyện bình thường. Sống chung một thời gian lâu, Vân Diệu Thiên cũng có thói quen bị người phụ nữ nào đó nhắc nhở, mỗi một lần lúc muốn nhắc nhở tiếp, đưa bàn tay ra, Dạ Tử Đồng dễ dàng bị kéo vào lồng ngực ấm áp, còn bàn tay dài thon đẹp kia nhẹ nhàng linh hoạt cầm chỗ nào đó của cô, muốn tức cũng không tức được, cô không thể miễn dịch nhất chính là chồng chạm vào.
“Đừng… Sắp tới giờ rồi, em không muốn đi sau đồng nghiệp.” Dạ Tử Đồng ngăn cản bàn tay không ngoan này, bộ dạng bất đắc dĩ nói.
“Lần này bay mấy ngày?” Thả tờ báo xuống, Vân Diệu Thiên tham lam hôn lên vết sẹo bên má trái bị phấn lót che phủ của Dạ Tử Đồng một cái, cánh tay thoáng siết chặt, rồi mới thả ra, hơi thở cực nóng trên người chồng truyền đến khiến đầu óc Dạ Tử Đồng choáng váng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, nói: “Bốn ngày!”
“Anh chở em tới sân bay!”
“Dạ!”
Dạ Tử Đồng hôn lên mặt Vân Diệu Thiên một cái rồi cầm đồ ăn sáng lên, Vân Diệu Thiên kéo rương hành lý, hai người sóng vai đi ra cửa….
Dạ Tử Đồng kéo hành lý xuống xe, Vân Diệu Thiên nắm chặt tay kia, có ý tứ không muốn thả người, mỗi lần phải bay trong nhà chỉ còn mình anh, nửa đêm nằm mơ, xoay người một cái thì bên kia giường không có ai, trống rỗng sâu trong tận đáy lòng rất cần người phụ nữ nào đó đến lấp đầy, có đôi khi Vân Diệu Thiên suy nghĩ để cô làm một tiếp viên hàng không có phải là lựa chọn sai lầm không, nếu là sai thì hẳn là có cơ hội cứu chữa.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghĩ tới sắp đến giờ, Dạ Tử Đồng có chút lo lắng.
“Anh quyết định chuyển em xuống làm ở bộ phận điều khiển dưới mặt đất, mấy ngày này em nghĩ kỹ nhé.” Giọng điệu không được chen vào khiến vẻ mặt Dạ Tử Đồng khẽ giật mình, không phải từ trước tới giờ người đàn ông này vẫn công ra công, tư ra tư sao, sao bây giờ không phân biệt như vậy chứ?
“Anh biết em muốn bay, thích du lịch các nước, ngay cả chút quyền lợi này anh cũng bóc lột, em còn tự do sao?”
“Tự do của em là dưới đôi cánh của anh!”
“…….”
Dạ Tử Đồng cảm thấy nói đạo lý với người không lý trí sẽ chỉ khiến mình bốc lửa, hất bàn tay kia ra, kéo hành lý đi vào sân bay, trùng hợp có mấy người phi công cùng đi tới, cô theo chân bọn họ cùng lên máy bay, bay tới London.
Lên máy bay, tiếp viên hàng không được phân công phụ trách khoang hạng nhất và khoang phổ thông, sau đó mấy phi công vào phòng lái. Dạ Tử Đồng được phân công khoang phổ thông, có lẽ cô không thích nịnh bợ, không thích làm quen, khoang hạng nhất mãi mãi cũng không có phần của cô, hơn nữa cô quen an phận không thích lên giọng, làm tiếp viên ở hãng hàng không Phi Dương ba năm, ai biết cô là vợ của Vân Diệu Thiên chứ?
“Tiên sinh, chuẩn bị lên máy bay, mời thắt dây an toàn.”
Trước khi cất cánh, tất cả tiếp viên hàng không nhắc hành khách thắt dây an toàn, “Bác, máy bay sắp cất cánh, vui lòng thắt dây an toàn.”
“Được, cám ơn!”
“Cô gái, phiền cô thắt dây an toàn, máy bay sắp cất cánh.”
“A Đồng, phiền tới đây một lát.” Lúc đang nhắc hành khách thì Dạ Tử Đồng bị gọi đi, đồng nghiệp chỉ vào một vị trí phía đằng sau, chỗ đó có một ông cụ và một cô gái, trên mặt cô gái tỏ vẻ chán ghét, xem ra rất không thích ngồi cùng ông cụ, Dạ Tử Đồng đi tới hỏi tình hình, nhìn thấy khoang phổ thông còn có một chỗ ngồi khác, “Đúng lúc chỗ đó chỉ có một người, mời ông sang bên kia.”
“Cám ơn!” Trong giọng nói của ông cụ lộ vẻ cảm kích với Dạ Tử Đồng.
“Đừng khách sáo, đây là việc tiếp viên hàng không bọn cháu phải làm.”
Lúc này, thông báo vang lên trên radio của máy bay, thì ra chỉ còn 5 giây nữa là cất cánh, Dạ Tử Đồng và đồng nghiệp quay về chỗ cũ, thắt dây an toàn, đồng nghiệp May cảm kích nói: “Ở cùng tổ với cậu vẫn là nhất, như được mở mang tầm mắt, đâu như Lưu Vĩnh Na nịnh bợ, nói dễ nghe một chút là tổ trưởng, khó nghe thì chính là ngay cả tổ trưởng cũng không bằng.” Hành khách khoang phổ thông không phải là người, chỉ có hành khách khoang hạng nhất mới là người sao?
“Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Sau khi máy bay bay ổn định, vững vàng bay trên không, tiếp viên hàng không bỏ đai an toàn ra, hai người một tổ giúp toa, từng người đến hỏi hành khách có cần ăn gì không, cơm của hãng hàng không Phi Dương rất ngon miệng, nhiều hành khách ăn xong cảm thán không dứt.
“Bạn nhỏ, không thể chạy lung tung!”
Một đồng nghiệp ở khoang hạng nhất nhỏ giọng hét, sợ quấy rầy hành khách khác, nhìn thấy Dạ Tử Đồng, vẻ mặt như mướp đắng (Trái khổ qua), nói: “A Đồng, phiền cậu giúp một tay!”
Bạn nhỏ nhanh nhẹn phóng qua Dạ Tử Đồng, nhìn đứa bé chạy về phía phòng lái, Dạ Tử Động không thể bình tĩnh, phòng lái là nơi cấm vào, ngay khi bạn nhỏ chạm vào cửa phòng lái, Dạ Tử Đồng cản cậu lại: “Bạn nhỏ không thể đi vào trong đó, bên trong là nơi mấy chú phi công kiểm soát máy bay.”
“Là phi công lái máy bay sao?”
“Đúng rồi! Họ sẽ đưa chúng ta đến chỗ muốn đi.”
“Sau này cháu lớn lên cũng làm phi công lái máy bay.”
“Được, nhưng cháu phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.”
“Nhưng….” lequydon
“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Tử Đồng ngồi xổm người xuống, đối mặt với bạn nhỏ, nhìn bộ dạng buồn rầu, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong đầu Dạ Tử Đồng thoáng hiện bóng dáng cao lớn, theo đó thân thể cứng ngắc chấn động, lưng lạnh toát: “Thiệu Vĩ Diên!”
“Ba, ba!”
Không có mẹ, bạn nhỏ cũng sợ người đàn ông trước mặt giống như cô, loại sợ hãi này sinh ra từ đáy lòng, cho dù trôi qua bao nhiêu năm, Dạ Tử Đồng vẫn sợ tác phong của Thiệu Trọng Thân.
“Trở về chỗ ngồi!”
“Dạ! Tạm biệt chị.” Bạn nhỏ cúi đầu không dám nhìn ba bằng nửa con mắt, sau đó vẫy tay với Dạ Tử Đồng, vội trở lại khoang hạng nhất; không còn đứa nhỏ làm kẻ thứ ba chướng mắt, Thiệu Trọng Thân như ác ma đi tới gần Dạ Tử Đồng, cong môi cười tà ác, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt xem ra không chút tỳ vết nào, giọng điệu lạnh như băng, nói: “Tôi cho em hai lựa chọn, một là đến khoang hạng nhất, hai là sau khi đến London thì tới khách sạn tìm tôi!”
Mặc dù Dạ Tử Đồng e ngại Thiệu Trọng Thân,, nhưng bây giờ đang trong phạm vi công tác của cô, xem ra anh ta không dám xằng bậy với cô ở khoang hạng nhất, tập trung suy nghĩ vài giây, Dạ Tử Đồng chọn vế trước. Sau đó Thiệu Trọng Thân trở về khoang hạng nhất, hoàn toàn không quấy rầy đến Dạ Tử Đồng, chỉ bảo cô phụ trách chăm sóc đứa bé, anh ta cũng phát hiện đứa bé rất quấn lấy cô, như mẹ con. Thiệu Trọng Thân dời ánh mắt từ laptop sang, hí mắt nhìn hai người hai giống như xa cách thật ra rất thân mật, Thiệu Trọng Thân dựa vào đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn; Dạ Tử Đồng phụ giúp toa ăn, lúc đến chỗ Thiệu Trọng Thân ngồi, dừng lại hai giây, khi ánh mắt chạm bên tay phải thì rũ xuống.
London, Anh.
Máy bay đáp xuống sân bay London, tổ phi hành đoàn xuống sau tất cả hành khách, nhóm tiếp viên hàng không và phi công rời đi cuối cùng, sau khi đến khách sạn, cảm thấy mệt mỏi, Dạ Tử Đồng còn chưa cất xong hành lý, đồng nghiệp May đã tới gõ cửa, “Mấy cô kia muốn đi chợ, cậu muốn đi cùng không?”
“Mình muốn đi loanh quanh đây một lát, các cậu đi đi!” Đường bay dài 13 tiếng đồng hồ, Dạ Tử Đồng thật sự cảm thấy người mệt mỏi, lúc này hẳn là nên nghĩ lại lời đề nghị của Vân Diệu Thiên, cô thích bay, du lịch các nước, biết những người từ những đất nước khác, nhưng nếu đã đồng ý với Vân Diệu Thiên cố gắng sinh em bé, nếu hàng ngày cô vẫn bay tới bay lui, cô nghĩ vậy thì sao thực hiện lời hứa với Vân Diệu Thiên được?
Tiệc sinh nhật em họ nhà họ Vân kéo dài đến tận 10h tối, lúc vợ chồng Vân Diệu Thiên và Dạ Tử Đồng sắp ra về, Dạ Tử Đồng bị mẹ Vân kéo qua một bên nói chuyện, lần nữa xuất hiện trong tiệc sinh nhật, tình cảm hai người có chiều hướng ấm lên, điều này khiến mẹ Vân thả lỏng lo lắng trong lòng, nhưng tảng đá lớn vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống.
“A Đồng, 3 năm nay mẹ không biết các con kết hôn, cho nên con vẫn luôn gọi dì Vân, nhưng bây giờ không thế nữa, con nên đổi gọi là mẹ đi.”
“Mẹ!”
“Tốt! Tốt rồi!” Mẹ Vân nói liên tiếp hai chữ tốt, sau đó tận tình khuyên bảo: “Hôn nhân không thể trở thành trò đùa, nói kết hôn thì kết hôn, nói li hôn thì li hôn, có chuyện gì hai người cùng nhau chia sẻ, chuyện của con không phải là trách nhiệm của một người, mà là của hai người, con hiểu không?”
“Con… Hiểu!” Dạ Tử Đồng khó có thể mở miệng, chỉ có thể kiên trì gật đầu nói hiểu.
“Tiệc rượu của bọn con, bọn ta chọn ngày lành rồi bổ sung sau, tốt nhất tới lúc song hỉ lâm môn rồi chúc mừng luôn, A Đồng này, con sẽ không khiến mẹ thất vọng chứ?” Ánh mắt khát vọng của mẹ Vân làm Dạ Tử Đồng sinh ra áp lực vô hình, Dạ Tử Đồng chỉ có thể cười cứng nhắc, nói: “Mẹ, con sẽ cố gắng!” Vấn đề thân thể khiến Dạ Tử Đồng không thể cho mẹ Vân đáp án chắc chắn.
Mẹ Vân vui vẻ nắm chặt tay Dạ Tử Đồng: “Mẹ biết A Thiên chọn vợ sẽ không để người mẹ này thất vọng mà, A Đồng, mặc dù ông nội không nói nhưng ông cụ cũng muốn ôm chắt lắm, con cũng biết sắp đại thọ 90 của ông rồi, bụng con có tin vui chính là món quà mừng đại thọ tốt nhất cho ông.”
Mẹ Vân muốn ôm cháu, trong lòng Dạ Tử Đồng cũng hiểu, nhưng bây giờ lại thêm một ông cụ sốt ruột muốn ôm chắt, đây không phải là áp lực vô hình đơn giản như vậy. Dạ Tử Đồng nói chuyện với mẹ Vân, tâm tình ấm ức không nói, ngực như bị một khối đá lớn đè nặng, có phần hít thở không nổi. Lúc này nhân vật chính Vân Diệu Thiên đi tới, Dạ Tử Đồng thở dốc, nhưng Vân Diệu Thiên trở thành một con cừu, mẹ Vân kéo cánh tay con trai nói, “A Thiên, sắp tới đại thọ 90 của ông nội rồi, có phải con nên bày tỏ gì đó không?” Ám hiệu này khiến khóe miệng Vân Diệu Thiên hơi co giật, nói: “Mẹ, con và Đồng sẽ cố gắng!”
“Vậy là tốt rồi, đừng để ông cụ thất vọng!” Nhận được lời cam đoan của con trai, mẹ Vân yên tâm, đồng thời cũng cho qua chuyện này, bảo họ về đi.
Ngồi trên xe, Dạ Tử Đồng không nói một lời, trong đầu một lần lại một lần vang lên lời mẹ Vân nói, điều này khiến cô sao có chuyện thoải mái, thả lỏng tinh thần chứ? Về đến nhà, Vân Diệu Thiên đưa tay ôm lấy Dạ Tử Đồng đi về phòng hai người, Dạ Tử Đồng cố gắng vùng vẫy, kết quả là uổng công vô ích, sức lực phụ nữ mãi mãi còn lâu mới có thể chống lại sức đàn ông, càng giãy dụa càng đẩy mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, Dạ Tử Đồng oán giận thở dài, nói: “Chuyện sinh con không phải nên thuận theo tự nhiên à, đây là mẹ tạo áp lực cho em.”
“Là mẹ sốt ruột ôm cháu, em phải thông cảm cho mẹ và ông.” Vì thông cảm cho nên cố gắng tạo người.
“Nhưng….” Dạ Tử Đồng ngồi bên giường cắn môi dưới, bộ dạng buồn rầu khó có thể mở miệng, điều này khiến Vân Diệu Thiên dừng tất cả động tác, “Nhưng gì?”
“…….. Nếu như em không thể sinh con? Đây không phải khiến họ rất thất vọng sao?” Dạ Tử Đồng chần chừ vài giây, cuối cùng cố gắng lấy can đảm nói ra lời trong đáy lòng, trong phút chốc Vân Diệu Thiên ngẩn ngơ, sau đó lấy lại tinh thần, cong môi cười nói: “Cùng lắm thì không sinh con.”
“Nhưng, nhà họ Vân cần con nối dõi.” Ở Hongkong nhà họ Vân là một dòng họ lớn như vậy, con nối dõi không thể bị đoạn tuyệt trong tay Vân Diệu Thiên được, Dạ Tử Đồng đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ khóc thét, nói: “Chúng ta, cùng nhau cố gắng!”
“Được!” Vân Diệu Thiên đẩy Dạ Tử Đồng ngã nhào xuống giường, trong nháy mắt hóa thành sói, đáng tiếc bị Dạ Tử Đồng đưa tay ngăn cản, nói: “Đêm nay đừng, nơi đó còn xót.” Nhắc tới hào hứng bị dội tắt trong nháy mắt, đối với đàn ông đạn đã lên nòng mà nói, đó là đau khổ dày vò.
Đêm nay, Dạ Tử Đồng ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, nguyên nhân là vì người đàn ông bên cạnh dậy mấy lần, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh…..
Buổi sáng, đúng 9h, Dạ Tử Đồng kéo rương hành lý, mắt thâm quầng xuất hiện trong phòng khách, Vân Diệu Thiên ngồi trước bàn ăn, vừa lật xem báo sáng, vừa uống café, mỗi sáng sớm uống một ly café đen là thói quen của Vân Diệu Thiên, Dạ Tử Đồng cũng có thói quen lải nhải nói: Đừng uống café khi chưa ăn gì, không tốt cho dạ dày!
Đáng tiếc người nào đó không nghe lời khuyên bảo, không bị ảnh hưởng bởi lời lải nhải đó chút nào, lại cảm thấy bị phàn nàn là chuyện đương nhiên, vợ quan tâm tới chồng là chuyện bình thường. Sống chung một thời gian lâu, Vân Diệu Thiên cũng có thói quen bị người phụ nữ nào đó nhắc nhở, mỗi một lần lúc muốn nhắc nhở tiếp, đưa bàn tay ra, Dạ Tử Đồng dễ dàng bị kéo vào lồng ngực ấm áp, còn bàn tay dài thon đẹp kia nhẹ nhàng linh hoạt cầm chỗ nào đó của cô, muốn tức cũng không tức được, cô không thể miễn dịch nhất chính là chồng chạm vào.
“Đừng… Sắp tới giờ rồi, em không muốn đi sau đồng nghiệp.” Dạ Tử Đồng ngăn cản bàn tay không ngoan này, bộ dạng bất đắc dĩ nói.
“Lần này bay mấy ngày?” Thả tờ báo xuống, Vân Diệu Thiên tham lam hôn lên vết sẹo bên má trái bị phấn lót che phủ của Dạ Tử Đồng một cái, cánh tay thoáng siết chặt, rồi mới thả ra, hơi thở cực nóng trên người chồng truyền đến khiến đầu óc Dạ Tử Đồng choáng váng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, nói: “Bốn ngày!”
“Anh chở em tới sân bay!”
“Dạ!”
Dạ Tử Đồng hôn lên mặt Vân Diệu Thiên một cái rồi cầm đồ ăn sáng lên, Vân Diệu Thiên kéo rương hành lý, hai người sóng vai đi ra cửa….
Dạ Tử Đồng kéo hành lý xuống xe, Vân Diệu Thiên nắm chặt tay kia, có ý tứ không muốn thả người, mỗi lần phải bay trong nhà chỉ còn mình anh, nửa đêm nằm mơ, xoay người một cái thì bên kia giường không có ai, trống rỗng sâu trong tận đáy lòng rất cần người phụ nữ nào đó đến lấp đầy, có đôi khi Vân Diệu Thiên suy nghĩ để cô làm một tiếp viên hàng không có phải là lựa chọn sai lầm không, nếu là sai thì hẳn là có cơ hội cứu chữa.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghĩ tới sắp đến giờ, Dạ Tử Đồng có chút lo lắng.
“Anh quyết định chuyển em xuống làm ở bộ phận điều khiển dưới mặt đất, mấy ngày này em nghĩ kỹ nhé.” Giọng điệu không được chen vào khiến vẻ mặt Dạ Tử Đồng khẽ giật mình, không phải từ trước tới giờ người đàn ông này vẫn công ra công, tư ra tư sao, sao bây giờ không phân biệt như vậy chứ?
“Anh biết em muốn bay, thích du lịch các nước, ngay cả chút quyền lợi này anh cũng bóc lột, em còn tự do sao?”
“Tự do của em là dưới đôi cánh của anh!”
“…….”
Dạ Tử Đồng cảm thấy nói đạo lý với người không lý trí sẽ chỉ khiến mình bốc lửa, hất bàn tay kia ra, kéo hành lý đi vào sân bay, trùng hợp có mấy người phi công cùng đi tới, cô theo chân bọn họ cùng lên máy bay, bay tới London.
Lên máy bay, tiếp viên hàng không được phân công phụ trách khoang hạng nhất và khoang phổ thông, sau đó mấy phi công vào phòng lái. Dạ Tử Đồng được phân công khoang phổ thông, có lẽ cô không thích nịnh bợ, không thích làm quen, khoang hạng nhất mãi mãi cũng không có phần của cô, hơn nữa cô quen an phận không thích lên giọng, làm tiếp viên ở hãng hàng không Phi Dương ba năm, ai biết cô là vợ của Vân Diệu Thiên chứ?
“Tiên sinh, chuẩn bị lên máy bay, mời thắt dây an toàn.”
Trước khi cất cánh, tất cả tiếp viên hàng không nhắc hành khách thắt dây an toàn, “Bác, máy bay sắp cất cánh, vui lòng thắt dây an toàn.”
“Được, cám ơn!”
“Cô gái, phiền cô thắt dây an toàn, máy bay sắp cất cánh.”
“A Đồng, phiền tới đây một lát.” Lúc đang nhắc hành khách thì Dạ Tử Đồng bị gọi đi, đồng nghiệp chỉ vào một vị trí phía đằng sau, chỗ đó có một ông cụ và một cô gái, trên mặt cô gái tỏ vẻ chán ghét, xem ra rất không thích ngồi cùng ông cụ, Dạ Tử Đồng đi tới hỏi tình hình, nhìn thấy khoang phổ thông còn có một chỗ ngồi khác, “Đúng lúc chỗ đó chỉ có một người, mời ông sang bên kia.”
“Cám ơn!” Trong giọng nói của ông cụ lộ vẻ cảm kích với Dạ Tử Đồng.
“Đừng khách sáo, đây là việc tiếp viên hàng không bọn cháu phải làm.”
Lúc này, thông báo vang lên trên radio của máy bay, thì ra chỉ còn 5 giây nữa là cất cánh, Dạ Tử Đồng và đồng nghiệp quay về chỗ cũ, thắt dây an toàn, đồng nghiệp May cảm kích nói: “Ở cùng tổ với cậu vẫn là nhất, như được mở mang tầm mắt, đâu như Lưu Vĩnh Na nịnh bợ, nói dễ nghe một chút là tổ trưởng, khó nghe thì chính là ngay cả tổ trưởng cũng không bằng.” Hành khách khoang phổ thông không phải là người, chỉ có hành khách khoang hạng nhất mới là người sao?
“Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Sau khi máy bay bay ổn định, vững vàng bay trên không, tiếp viên hàng không bỏ đai an toàn ra, hai người một tổ giúp toa, từng người đến hỏi hành khách có cần ăn gì không, cơm của hãng hàng không Phi Dương rất ngon miệng, nhiều hành khách ăn xong cảm thán không dứt.
“Bạn nhỏ, không thể chạy lung tung!”
Một đồng nghiệp ở khoang hạng nhất nhỏ giọng hét, sợ quấy rầy hành khách khác, nhìn thấy Dạ Tử Đồng, vẻ mặt như mướp đắng (Trái khổ qua), nói: “A Đồng, phiền cậu giúp một tay!”
Bạn nhỏ nhanh nhẹn phóng qua Dạ Tử Đồng, nhìn đứa bé chạy về phía phòng lái, Dạ Tử Động không thể bình tĩnh, phòng lái là nơi cấm vào, ngay khi bạn nhỏ chạm vào cửa phòng lái, Dạ Tử Đồng cản cậu lại: “Bạn nhỏ không thể đi vào trong đó, bên trong là nơi mấy chú phi công kiểm soát máy bay.”
“Là phi công lái máy bay sao?”
“Đúng rồi! Họ sẽ đưa chúng ta đến chỗ muốn đi.”
“Sau này cháu lớn lên cũng làm phi công lái máy bay.”
“Được, nhưng cháu phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.”
“Nhưng….” lequydon
“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Tử Đồng ngồi xổm người xuống, đối mặt với bạn nhỏ, nhìn bộ dạng buồn rầu, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong đầu Dạ Tử Đồng thoáng hiện bóng dáng cao lớn, theo đó thân thể cứng ngắc chấn động, lưng lạnh toát: “Thiệu Vĩ Diên!”
“Ba, ba!”
Không có mẹ, bạn nhỏ cũng sợ người đàn ông trước mặt giống như cô, loại sợ hãi này sinh ra từ đáy lòng, cho dù trôi qua bao nhiêu năm, Dạ Tử Đồng vẫn sợ tác phong của Thiệu Trọng Thân.
“Trở về chỗ ngồi!”
“Dạ! Tạm biệt chị.” Bạn nhỏ cúi đầu không dám nhìn ba bằng nửa con mắt, sau đó vẫy tay với Dạ Tử Đồng, vội trở lại khoang hạng nhất; không còn đứa nhỏ làm kẻ thứ ba chướng mắt, Thiệu Trọng Thân như ác ma đi tới gần Dạ Tử Đồng, cong môi cười tà ác, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt xem ra không chút tỳ vết nào, giọng điệu lạnh như băng, nói: “Tôi cho em hai lựa chọn, một là đến khoang hạng nhất, hai là sau khi đến London thì tới khách sạn tìm tôi!”
Mặc dù Dạ Tử Đồng e ngại Thiệu Trọng Thân,, nhưng bây giờ đang trong phạm vi công tác của cô, xem ra anh ta không dám xằng bậy với cô ở khoang hạng nhất, tập trung suy nghĩ vài giây, Dạ Tử Đồng chọn vế trước. Sau đó Thiệu Trọng Thân trở về khoang hạng nhất, hoàn toàn không quấy rầy đến Dạ Tử Đồng, chỉ bảo cô phụ trách chăm sóc đứa bé, anh ta cũng phát hiện đứa bé rất quấn lấy cô, như mẹ con. Thiệu Trọng Thân dời ánh mắt từ laptop sang, hí mắt nhìn hai người hai giống như xa cách thật ra rất thân mật, Thiệu Trọng Thân dựa vào đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn; Dạ Tử Đồng phụ giúp toa ăn, lúc đến chỗ Thiệu Trọng Thân ngồi, dừng lại hai giây, khi ánh mắt chạm bên tay phải thì rũ xuống.
London, Anh.
Máy bay đáp xuống sân bay London, tổ phi hành đoàn xuống sau tất cả hành khách, nhóm tiếp viên hàng không và phi công rời đi cuối cùng, sau khi đến khách sạn, cảm thấy mệt mỏi, Dạ Tử Đồng còn chưa cất xong hành lý, đồng nghiệp May đã tới gõ cửa, “Mấy cô kia muốn đi chợ, cậu muốn đi cùng không?”
“Mình muốn đi loanh quanh đây một lát, các cậu đi đi!” Đường bay dài 13 tiếng đồng hồ, Dạ Tử Đồng thật sự cảm thấy người mệt mỏi, lúc này hẳn là nên nghĩ lại lời đề nghị của Vân Diệu Thiên, cô thích bay, du lịch các nước, biết những người từ những đất nước khác, nhưng nếu đã đồng ý với Vân Diệu Thiên cố gắng sinh em bé, nếu hàng ngày cô vẫn bay tới bay lui, cô nghĩ vậy thì sao thực hiện lời hứa với Vân Diệu Thiên được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.