Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 63: Ngoại truyện 5: Niềm vui bất ngờ
Độ Nương
13/08/2018
Dạ Tử Đồng rời khỏi khách sạn, tùy tiện tìm một quán café ngoài trời,
vừa thưởng thức vừa vuốt vuốt điện thoại, nhìn dãy số điện thoại được
đặt tên là ông xã, Dạ Tử Đồng không tự chủ cười ngọt ngào vui vẻ, lập
tức ấn dãy số kia, đầu bên kia vang lên bảy tám tiếng chuông nhưng không có người nghe máy. Giờ này bên Hongkong là đêm khuya, Vân Diệu Thiên
không có thói quen đi ngủ sớm, chắc anh đang bận làm việc trong thư
phòng. Dạ Tử Đồng đổi lại gọi vào số máy trong thư phòng, vang lên hai
tiếng, một giọng nói trầm mạnh vang lên trong ống nghe, Dạ Tử Đồng cố ý
nghiêm mặt, khẽ trách mắng nói: “Bận rộn cả ngày ở công ty còn chưa đủ,
về đến nhà còn phải bận à, anh muốn mệt chết người có phải không?”
Vân Diệu Thiên kẹp ống nghe giữa tai và đầu, hai tay không rời khỏi bàn phím phút nào, với giọng nói nũng nịu trách mắng bên kia đầu không hề giận ngược lại còn cười, bị mắng mà còn có thể cười, e rằng da mặt dày không biết xấu hổ chỉ có Vân Diệu Thiên anh.
“Anh còn như vậy, em thật sự muốn ly hôn với anh.”
“Em dám!”
Nhắc tới chữ ly hôn, tiếng gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, xem ra chiêu này rất được, Dạ Tử Đồng không tranh luận chủ đề đau lòng này với Vân Diệu Thiên nữa, “Em quyết định không bay nữa, anh sắp xếp giúp em.”
“Em nên biết là anh sẽ không sắp xếp chức vụ ở cơ sở.”
Chuyển sang nơi Vân Diệu Thiên có chủ quyền, đương nhiên Dạ Tử Đồng biết anh sẽ không thả rông mình, chắc điều mình đến bên anh, nhưng bây giờ vị trí thư ký không trống, trợ lý cũng không, không phải anh thật sự muốn tới hãng hàng không đấy chứ? Lúc Vân Diệu Thiên mất lí trí thì thực sự chuyện gì cũng làm ra được, Dạ Tử Đồng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Em vẫn muốn!” Trong ống nghe truyền tới tiếng thở dài tiếc nuối của Vân Diệu Thiên, theo đó nói: “Có phải lâu lắm rồi ông xã không dẫn em đi chơi rồi không?”
“Dạ, mấy tháng rồi.” Khoảng nửa năm!
“Có muốn đi hưởng tuần trăng mật lần thứ ba không?”
Hưởng tuần trăng mật lần thứ ba, như vậy chẳng phải là một năm đi hưởng tuần trăng mật một lần à? Dạ Tử Đồng muốn đi rất nhiều nơi, cho dù Vân Diệu Thiên dẫn cô đi đâu thì cô đều cảm thấy đó là thiên đường, cho nên cười híp mắt, nói: “Được, nhưng lần này chủ….” Dạ Tử Đồng cứng người, nhìn qua Thiệu Trọng Thân đột nhiên xuất hiện, tác phong đáng sợ này luôn là rào cản mà cô không thể nào vượt qua được, nụ cười đọng lại trên mặt trong nháy mắt bị vẻ sợ hãi che kín, bên kia Vân Diệu Thiên cuộn chặt nắm đấm, nói vào điện thoại một câu rồi cúp máy, sau đó gọi vào một dãy số, ra lệnh người nọ nhanh chóng đặt một vé máy bay tới London nhanh nhất giúp anh.
Thiệu Trọng Thân nheo đôi mắt nguy hiểm, nhìn vẻ mặt Dạ Tử Đồng cười đến ngọt ngào, trái tim như bị thứ gì đó hung hăng quất một cái, buồn bực đau đớn nhăn mày, nhiều năm như vậy, trước mặt anh ta Dạ Tử Đồng chưa từng biểu lộ vẻ mặt tươi cười, lúc gặp anh ta mãi mãi là dáng vẻ sợ hãi, bộ dạng Thiệu Trọng Thân anh ta giống ăn thịt người à?
Cánh tay dài duỗi ra, Dạ Tử Đồng dễ dàng bị kéo vào trong lồng ngực, bị vây quanh bởi hơi thở khiến người ta hoảng loạn, “Sao vậy, không muốn gặp tôi?” Cùng là đàn ông, anh ta có chỗ nào không sánh bằng Vân Diệu Thiên? “Hay là, trước khi tôi từ hôn, em và Vân Diệu Thiện đã có một chân?” Thiệu Trọng Thân không nghĩ tới Dạ Tử Đồng là một người phụ nữ dâm đãng như vậy, nhưng xem bản tính sắc nữ của cô, quyến rũ Vân Diệu Thiên cũng là chuyện đương nhiên, là anh ta ngu ngốc bị lừa gạt.
Mặc dù bị hiểu lầm Dạ Tử Đồng có chút đau lòng, nhưng cô không cần phải giải thích nguyên nhân, vì đối tượng không phải là Vân Diệu Thiên, Thiệu Trọng Thân thuộc về quá khứ, cô không cần giải thích với anh ta!
“Tôi có một chân với anh ấy, anh ấy là ông xã yêu dấu của tôi, là ba của đứa bé!”
Thiệu Trọng Thân không giận, ngược lại cười, tay giữ cằm Dạ Tử Đồng, ép cô nhìn đôi mắt lạnh giá của mình, “Không sao, chỗ đó của em có cảm giác với tôi, tôi không so đo hai chồng hầu một vợ đâu.”
“………”
Dạ Tử Đồng khó chịu quay mặt, Thiệu Trọng Thân đâm trúng lòng cô, với sự đụng chạm của anh ta, thân thể phản ứng rất chân thật, hôm nay sau ba năm, thân thể cô vẫn không ghét Thiệu Trọng Thân trêu chọc như trước, thân thể cô vẫn có cảm xúc nóng bỏng với Thiệu Trọng Thân, nhưng bị cô kiềm chế trong tiềm thức, cưỡng ép mình chạy trốn. Nhưng cô không muốn buông Vân Diệu Thiên, một khi buông đôi tay kia ra, Dạ Tử Đồng biết rất rõ mình sẽ không thể nào tìm được một người chồng tốt như vậy, cô nên toàn tâm toàn ý giữ gìn đoạn hôn nhân này, mặc dù đoạn hôn nhân này không có tình yêu làm nền móng, nhưng ít nhất hai người cùng bồi dưỡng vun đắp tình cảm.
Trong lòng Dạ Tử Đồng mãnh liệt đấu tranh, cô cũng biết mình nên nghiêng về bên nào, Thiệu Trọng Thân là chồng của phụ nữ khác, anh ta có gia đình, vợ con, cô là người phụ nữ đã có chồng, có chồng, tương lai sẽ có đứa bé, Dạ Tử Đồng dùng ánh mắt kiên định nhìn lại, “Tôi để ý! Bây giờ chứ không phải thời cổ đại, tôi không thích một vợ hai chồng.”
Đối với Dạ Tử Đồng phản bác, Thiệu Trọng Thân không tức giận chút nào, nhìn bóng lưng gầy yếu, cong môi cười, nói thề chắc nịch: “Tôi chỉ cần thân thể em phục tùng!”
Vân Diệu Thiên ngồi máy bay 13 tiếng, cuối cùng cũng tới sân bay London, trợ lý đã giúp anh đặt khách sạn, nhân viên tiếp tân xem xét giấy tờ xong dẫn Vân Diệu Thiên lên tầng có phòng tổng thống. Dạ Tử Đồng nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy người đàn ông không nên xuất hiện ở London, cảm giác nóng bỏng khiến cô không biết là cảnh trong mơ hay thực tế.
“Ông xã!”
Lần này mơ có phần không chân thật, Vân Diệu Thiên cong môi cười, thả vợ lên giường, nói: “Anh ở đây!” Hôn xuống trán trơn bóng một nụ hôn, rồi cầm áo ngủ bên cạnh đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào giống như khúc nhạc ru ngủ, giúp Dạ Tử Đồng ngủ ngon hơn, nhưng ngay sau đó cô bật người dậy, nhìn qua phòng trang trí lộng lẫy, rồi đến cửa phòng tắm đóng chặt, lúc này thật sự không phải đang ở trong mơ, mà là chân chân thật thật, “A….”
Tiếng hét khiến người đàn ông đang tắm rửa xông ra, “Xảy ra chuyện gì, mơ thấy ác mộng à?” Dạ Tử Đồng nhìn người đàn ông từ trong phòng tắm lao ra, còn chưa kịp che nữa thân dưới, trong nháy mắt xấu hổ muốn tìm lỗ chui vào, “Anh… Em……” Dạ Tử Đồng nói năng lộn xộn chui vào trong chăn, Vân Diệu Thiên than thở sau đó chạy về phòng tắm, ba phút sau, một thân mát mẻ lần nữa đi ra, mệt mỏi bị quét sạch, tóc ẩm ướt, còn nhiễu nước xống, Dạ Tử Đồng nằm trong chăn rên rỉ một tiếng, rồi thò đầu ra, khuôn mặt gần trong gang tấc dọa cô sợ rụt về, dáng vẻ rụt đầu như một chú rùa bị hù sợ, khiến Vân Diệu Thiên không hay cười cũng phải bật cười.
“Ra đây lau khô tóc giúp anh.”
Vân Diệu Thiên không nói Dạ Tử Đồng cũng làm, nhưng bị khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc dọa hoảng, sau đó như chú rùa rụt vào trong mai rùa. Dạ Tử Đồng từ trong chăn chui ra, kéo chiếc khăn lông khô bên cạnh, quỳ gối, lực độ vừa phải giúp Vân Diệu Thiên lau khô tóc ướt, mười ngón ta giống như mang theo ma lực làm Vân Diệu Thiên thoải mái không tự chủ từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc khô rồi cô đặt khăn xuống ga giường, Dạ Tử Đồng vẫn giữ tư thế quỳ gối, mười ngón tay đặt lên bờ vai cứng rắn, làm động tác xoa bóp.
“Mỗi lần em không ở nhà anh đều thức đêm, đó là anh muốn thân thể mình mệt chết đúng không?”
“Nếu anh không thức đêm, không ngủ được!” Đối mặt với vợ, Vân Diệu Thiên không e dè nói suy nghĩ của mình, trở thành vợ chồng ba năm, bồi dưỡng không thành tình yêu, ít nhất vẫn có cảm tình, cho nên trước mặt vợ Vân Diệu Thiên không giấu diếm gì nhiều. Vợ không ở bên cạnh anh không ngủ được, chuyện kinh thiên động địa như vậy nhưng anh không cảm thấy xấu hổ, ngược lại khiến Dạ Tử Đồng càng thêm chắc chắn với quyết định dừng bay.
Vân Diệu Thiên cần cô, căn nhà đó cũng cần cô!
“Sao anh lại bay tới London?” Lúc bị ôm, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô còn cho là mình đang ở trong giấc mộng, cảm giác cực nóng nói cô biết là đời thực chứ không phải cảnh trong mơ, cô vẫn không thể tin, “Còn đến vào nửa đêm chứ, anh không báo cho em biết một tiếng.”
“Anh muốn cho em niềm vui bất ngờ!” lê quý đônn
Dạ Tử Đồng rất muốn nói: Đây không phải là niềm vui bất ngờ mà là kinh sợ, nhưng cô cũng không nói gì, môi bị phủ xuống, hai đầu lưỡi khó chia lìa mút chất lỏng lẫn nhau, giống như khát nước lâu ngày dòng suối ngọt, hai bên mút thỏa thích, hai bên dây dưa.
Con ngươi bị tình dục nhiễm mờ mịt mê ly, Dạ Tử Đồng rũ mắt nhìn đầu lưỡi người đàn ông kéo ra sợi chỉ bạc, còn cả không khí mập mờ dần dần thăng hoa, lảng vảng trong căn phòng, Dạ Tử Đồng thở hồng hộc, khuôn mặt bị hôn ngứa ngáy bị hôn đỏ bừng, ngay cả vết sẹo trên má trái cũng đỏ theo.
“Đừng……”
“Bà xã, anh rất muốn!”
Dạ Tử Đồng nhìn vào cặp mắt chim ưng sâu thẳm tràn ngập tình dục kia, cố gắng khống chế, nhưng cô cần ông xã chạm vào, còn cả thứ tiêu hồn kia lấp đầy, “Được!”
Cả đêm phóng túng khiến toàn thân đau nhức rã rời, Dạ Tử Động cố nhịn cả người không có sức lực, lật người xuống giường, thả hai chân suýt quỵ xuống đất đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước, nơi riêng tư được xoa dịu bớt, đầu loáng thoáng xẹt qua từng hình ảnh cảnh xuân kiều diễm không giới hạn, mặt ửng hồng không biết vì nhiễm hơi nước ấm thổi lên hay là vì hình ảnh tình cảm mãnh liệt dâm đãng gây ra. Nhiệt độ nóng hổi làm Dạ Tử Đồng khẽ than, sau đó nín thở chìm mình xuống nước, lần nữa đầu từ trong nước trồi lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt chim ưng sâu hoắm, người đàn ông như thần rũ mắt nhìn cô, Dạ Tử Đồng sợ tới mức kêu toáng lên, quên mình đang ở trong bồn tắm, cô hơi tựa người ra phía sau, trong nháy đụng vào thành bồn tắm, đau đớn nước mắt chảy như mưa.
Vân Diệu Thiên lập tức bế Dạ Tử Đồng từ trong bồn tắm đi ra khỏi phòng, đặt cô xuống giường, sau đó cẩn thận kiểm tra đằng sau gáy của cô, không thấy chảy máu, chỉ bị đụng sưng lên, hết sưng là được, “Sao em lại hoảng sợ như vậy?”
“Anh đi vào không gõ cửa, bước chân cũng không có tiếng động, em còn tưởng gặp phải quỷ.” Câu cuối cùng Dạ Tử Đồng không dám nói quá lớn, nhưng câu nói thầm như muỗi kêu vậy Vân Diệu Thiên vẫn nghe một rõ hai ràng, hai ngón tay cong lên búng vào trán cô, Dạ Tử Đồng bị đau sờ một cái, sau khi tầm mắt vô ý chạm vào đôi mắt chim ưng sâu không thấy đáy thì mới phát hiện lúc mình bị ôm ra ngoài toàn thân trần truồng, người đàn ông mở to mắt ăn đậu hũ của cô, “Không cho nhìn, sắc lang!”
“Được, ông xã không nhìn!” Vân Diệu Thiên nhắm chặt mắt, nhưng nói một câu khiến Dạ Tử Đồng gần như có xúc động muốn chết, “Ông xã chỉ chạm vào!”
Dạ Tử Đồng xoay người chạy trốn, tiếc rằng tốc độ của cô không nhanh bằng người nào đó, hai ba bước thì trở thành tù nhân, bị giam dưới đôi mắt của người đàn ông. Bây giờ Vân Diệu Thiên chẳng những dùng đôi mắt sỗ sàng mà còn dùng cả tay vừa sờ vừa bóp, làm Dạ Tử Đồng rên rỉ khe khẽ, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
“Tối hôm qua làm cả đêm, anh đừng làm tiếp nữa!”
“Vậy em hôn anh một cái!”
Dạ Tử Đồng rướn người lên, hai tay khoác lên cổ ông xã, chủ động dâng môi mình lên, vốn như chuồn chuồn lướt nước nhưng người đàn ông không chịu để bà xã mình qua loa lấy lệ, bàn tay giữ chặt gáy Dạ Tử Đồng, tình cảm mãnh liệt hôn lưỡi, sau khi Dạ Tử Đồng tìm được tự do, tức giận trừng mắt nhìn bộ dạng vui vẻ lại còn khoe khoang của Vân Diệu Thiên.
“Đừng giận, ông xã đưa em đi ăn.” Vân Diệu Thiên dùng thức ăn ngon dụ dỗ Dạ Tử Đồng quên đi suy nghĩ tức giận trong đầu, thức ăn ngon và giận hờn giằng co nhau trong đầu Dạ Tử Đồng, đấu tranh mấy lần, Dạ Tử Đồng chọn thức ăn ngon. Mặc quần áo ra ngoài, Dạ Tử Đồng kéo cánh tay Vân Diệu Thiên, hai người thân mật xuất hiện trước đại sảnh khách sạn, đồng nghiệp May ra đón, hỏi Dạ Tử Đồng có muốn cùng đi mua sắm với bọn họ không, Dạ Tử Đồng mỉm cười khéo léo từ chối, nói: “Chồng mình đã tới London, mình muốn đi với anh ấy.”
“À!” Đáng tiếc, không đúng, May lập tức cảm thấy không đúng, cầm lấy tay Dạ Tử Đồng nói: “Cậu không nói mình đã kết hôn mà, ông xã ở đâu ra?”
“Liên quan đến vấn đề này…” Dạ Tử Đồng nhìn sang Vân Diệu Thiên bình chân như vại, bộ dạng không muốn giải thích, “Thật ra….”
Vân Diệu Thiên kẹp ống nghe giữa tai và đầu, hai tay không rời khỏi bàn phím phút nào, với giọng nói nũng nịu trách mắng bên kia đầu không hề giận ngược lại còn cười, bị mắng mà còn có thể cười, e rằng da mặt dày không biết xấu hổ chỉ có Vân Diệu Thiên anh.
“Anh còn như vậy, em thật sự muốn ly hôn với anh.”
“Em dám!”
Nhắc tới chữ ly hôn, tiếng gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, xem ra chiêu này rất được, Dạ Tử Đồng không tranh luận chủ đề đau lòng này với Vân Diệu Thiên nữa, “Em quyết định không bay nữa, anh sắp xếp giúp em.”
“Em nên biết là anh sẽ không sắp xếp chức vụ ở cơ sở.”
Chuyển sang nơi Vân Diệu Thiên có chủ quyền, đương nhiên Dạ Tử Đồng biết anh sẽ không thả rông mình, chắc điều mình đến bên anh, nhưng bây giờ vị trí thư ký không trống, trợ lý cũng không, không phải anh thật sự muốn tới hãng hàng không đấy chứ? Lúc Vân Diệu Thiên mất lí trí thì thực sự chuyện gì cũng làm ra được, Dạ Tử Đồng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Em vẫn muốn!” Trong ống nghe truyền tới tiếng thở dài tiếc nuối của Vân Diệu Thiên, theo đó nói: “Có phải lâu lắm rồi ông xã không dẫn em đi chơi rồi không?”
“Dạ, mấy tháng rồi.” Khoảng nửa năm!
“Có muốn đi hưởng tuần trăng mật lần thứ ba không?”
Hưởng tuần trăng mật lần thứ ba, như vậy chẳng phải là một năm đi hưởng tuần trăng mật một lần à? Dạ Tử Đồng muốn đi rất nhiều nơi, cho dù Vân Diệu Thiên dẫn cô đi đâu thì cô đều cảm thấy đó là thiên đường, cho nên cười híp mắt, nói: “Được, nhưng lần này chủ….” Dạ Tử Đồng cứng người, nhìn qua Thiệu Trọng Thân đột nhiên xuất hiện, tác phong đáng sợ này luôn là rào cản mà cô không thể nào vượt qua được, nụ cười đọng lại trên mặt trong nháy mắt bị vẻ sợ hãi che kín, bên kia Vân Diệu Thiên cuộn chặt nắm đấm, nói vào điện thoại một câu rồi cúp máy, sau đó gọi vào một dãy số, ra lệnh người nọ nhanh chóng đặt một vé máy bay tới London nhanh nhất giúp anh.
Thiệu Trọng Thân nheo đôi mắt nguy hiểm, nhìn vẻ mặt Dạ Tử Đồng cười đến ngọt ngào, trái tim như bị thứ gì đó hung hăng quất một cái, buồn bực đau đớn nhăn mày, nhiều năm như vậy, trước mặt anh ta Dạ Tử Đồng chưa từng biểu lộ vẻ mặt tươi cười, lúc gặp anh ta mãi mãi là dáng vẻ sợ hãi, bộ dạng Thiệu Trọng Thân anh ta giống ăn thịt người à?
Cánh tay dài duỗi ra, Dạ Tử Đồng dễ dàng bị kéo vào trong lồng ngực, bị vây quanh bởi hơi thở khiến người ta hoảng loạn, “Sao vậy, không muốn gặp tôi?” Cùng là đàn ông, anh ta có chỗ nào không sánh bằng Vân Diệu Thiên? “Hay là, trước khi tôi từ hôn, em và Vân Diệu Thiện đã có một chân?” Thiệu Trọng Thân không nghĩ tới Dạ Tử Đồng là một người phụ nữ dâm đãng như vậy, nhưng xem bản tính sắc nữ của cô, quyến rũ Vân Diệu Thiên cũng là chuyện đương nhiên, là anh ta ngu ngốc bị lừa gạt.
Mặc dù bị hiểu lầm Dạ Tử Đồng có chút đau lòng, nhưng cô không cần phải giải thích nguyên nhân, vì đối tượng không phải là Vân Diệu Thiên, Thiệu Trọng Thân thuộc về quá khứ, cô không cần giải thích với anh ta!
“Tôi có một chân với anh ấy, anh ấy là ông xã yêu dấu của tôi, là ba của đứa bé!”
Thiệu Trọng Thân không giận, ngược lại cười, tay giữ cằm Dạ Tử Đồng, ép cô nhìn đôi mắt lạnh giá của mình, “Không sao, chỗ đó của em có cảm giác với tôi, tôi không so đo hai chồng hầu một vợ đâu.”
“………”
Dạ Tử Đồng khó chịu quay mặt, Thiệu Trọng Thân đâm trúng lòng cô, với sự đụng chạm của anh ta, thân thể phản ứng rất chân thật, hôm nay sau ba năm, thân thể cô vẫn không ghét Thiệu Trọng Thân trêu chọc như trước, thân thể cô vẫn có cảm xúc nóng bỏng với Thiệu Trọng Thân, nhưng bị cô kiềm chế trong tiềm thức, cưỡng ép mình chạy trốn. Nhưng cô không muốn buông Vân Diệu Thiên, một khi buông đôi tay kia ra, Dạ Tử Đồng biết rất rõ mình sẽ không thể nào tìm được một người chồng tốt như vậy, cô nên toàn tâm toàn ý giữ gìn đoạn hôn nhân này, mặc dù đoạn hôn nhân này không có tình yêu làm nền móng, nhưng ít nhất hai người cùng bồi dưỡng vun đắp tình cảm.
Trong lòng Dạ Tử Đồng mãnh liệt đấu tranh, cô cũng biết mình nên nghiêng về bên nào, Thiệu Trọng Thân là chồng của phụ nữ khác, anh ta có gia đình, vợ con, cô là người phụ nữ đã có chồng, có chồng, tương lai sẽ có đứa bé, Dạ Tử Đồng dùng ánh mắt kiên định nhìn lại, “Tôi để ý! Bây giờ chứ không phải thời cổ đại, tôi không thích một vợ hai chồng.”
Đối với Dạ Tử Đồng phản bác, Thiệu Trọng Thân không tức giận chút nào, nhìn bóng lưng gầy yếu, cong môi cười, nói thề chắc nịch: “Tôi chỉ cần thân thể em phục tùng!”
Vân Diệu Thiên ngồi máy bay 13 tiếng, cuối cùng cũng tới sân bay London, trợ lý đã giúp anh đặt khách sạn, nhân viên tiếp tân xem xét giấy tờ xong dẫn Vân Diệu Thiên lên tầng có phòng tổng thống. Dạ Tử Đồng nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy người đàn ông không nên xuất hiện ở London, cảm giác nóng bỏng khiến cô không biết là cảnh trong mơ hay thực tế.
“Ông xã!”
Lần này mơ có phần không chân thật, Vân Diệu Thiên cong môi cười, thả vợ lên giường, nói: “Anh ở đây!” Hôn xuống trán trơn bóng một nụ hôn, rồi cầm áo ngủ bên cạnh đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào giống như khúc nhạc ru ngủ, giúp Dạ Tử Đồng ngủ ngon hơn, nhưng ngay sau đó cô bật người dậy, nhìn qua phòng trang trí lộng lẫy, rồi đến cửa phòng tắm đóng chặt, lúc này thật sự không phải đang ở trong mơ, mà là chân chân thật thật, “A….”
Tiếng hét khiến người đàn ông đang tắm rửa xông ra, “Xảy ra chuyện gì, mơ thấy ác mộng à?” Dạ Tử Đồng nhìn người đàn ông từ trong phòng tắm lao ra, còn chưa kịp che nữa thân dưới, trong nháy mắt xấu hổ muốn tìm lỗ chui vào, “Anh… Em……” Dạ Tử Đồng nói năng lộn xộn chui vào trong chăn, Vân Diệu Thiên than thở sau đó chạy về phòng tắm, ba phút sau, một thân mát mẻ lần nữa đi ra, mệt mỏi bị quét sạch, tóc ẩm ướt, còn nhiễu nước xống, Dạ Tử Đồng nằm trong chăn rên rỉ một tiếng, rồi thò đầu ra, khuôn mặt gần trong gang tấc dọa cô sợ rụt về, dáng vẻ rụt đầu như một chú rùa bị hù sợ, khiến Vân Diệu Thiên không hay cười cũng phải bật cười.
“Ra đây lau khô tóc giúp anh.”
Vân Diệu Thiên không nói Dạ Tử Đồng cũng làm, nhưng bị khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc dọa hoảng, sau đó như chú rùa rụt vào trong mai rùa. Dạ Tử Đồng từ trong chăn chui ra, kéo chiếc khăn lông khô bên cạnh, quỳ gối, lực độ vừa phải giúp Vân Diệu Thiên lau khô tóc ướt, mười ngón ta giống như mang theo ma lực làm Vân Diệu Thiên thoải mái không tự chủ từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc khô rồi cô đặt khăn xuống ga giường, Dạ Tử Đồng vẫn giữ tư thế quỳ gối, mười ngón tay đặt lên bờ vai cứng rắn, làm động tác xoa bóp.
“Mỗi lần em không ở nhà anh đều thức đêm, đó là anh muốn thân thể mình mệt chết đúng không?”
“Nếu anh không thức đêm, không ngủ được!” Đối mặt với vợ, Vân Diệu Thiên không e dè nói suy nghĩ của mình, trở thành vợ chồng ba năm, bồi dưỡng không thành tình yêu, ít nhất vẫn có cảm tình, cho nên trước mặt vợ Vân Diệu Thiên không giấu diếm gì nhiều. Vợ không ở bên cạnh anh không ngủ được, chuyện kinh thiên động địa như vậy nhưng anh không cảm thấy xấu hổ, ngược lại khiến Dạ Tử Đồng càng thêm chắc chắn với quyết định dừng bay.
Vân Diệu Thiên cần cô, căn nhà đó cũng cần cô!
“Sao anh lại bay tới London?” Lúc bị ôm, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô còn cho là mình đang ở trong giấc mộng, cảm giác cực nóng nói cô biết là đời thực chứ không phải cảnh trong mơ, cô vẫn không thể tin, “Còn đến vào nửa đêm chứ, anh không báo cho em biết một tiếng.”
“Anh muốn cho em niềm vui bất ngờ!” lê quý đônn
Dạ Tử Đồng rất muốn nói: Đây không phải là niềm vui bất ngờ mà là kinh sợ, nhưng cô cũng không nói gì, môi bị phủ xuống, hai đầu lưỡi khó chia lìa mút chất lỏng lẫn nhau, giống như khát nước lâu ngày dòng suối ngọt, hai bên mút thỏa thích, hai bên dây dưa.
Con ngươi bị tình dục nhiễm mờ mịt mê ly, Dạ Tử Đồng rũ mắt nhìn đầu lưỡi người đàn ông kéo ra sợi chỉ bạc, còn cả không khí mập mờ dần dần thăng hoa, lảng vảng trong căn phòng, Dạ Tử Đồng thở hồng hộc, khuôn mặt bị hôn ngứa ngáy bị hôn đỏ bừng, ngay cả vết sẹo trên má trái cũng đỏ theo.
“Đừng……”
“Bà xã, anh rất muốn!”
Dạ Tử Đồng nhìn vào cặp mắt chim ưng sâu thẳm tràn ngập tình dục kia, cố gắng khống chế, nhưng cô cần ông xã chạm vào, còn cả thứ tiêu hồn kia lấp đầy, “Được!”
Cả đêm phóng túng khiến toàn thân đau nhức rã rời, Dạ Tử Động cố nhịn cả người không có sức lực, lật người xuống giường, thả hai chân suýt quỵ xuống đất đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước, nơi riêng tư được xoa dịu bớt, đầu loáng thoáng xẹt qua từng hình ảnh cảnh xuân kiều diễm không giới hạn, mặt ửng hồng không biết vì nhiễm hơi nước ấm thổi lên hay là vì hình ảnh tình cảm mãnh liệt dâm đãng gây ra. Nhiệt độ nóng hổi làm Dạ Tử Đồng khẽ than, sau đó nín thở chìm mình xuống nước, lần nữa đầu từ trong nước trồi lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt chim ưng sâu hoắm, người đàn ông như thần rũ mắt nhìn cô, Dạ Tử Đồng sợ tới mức kêu toáng lên, quên mình đang ở trong bồn tắm, cô hơi tựa người ra phía sau, trong nháy đụng vào thành bồn tắm, đau đớn nước mắt chảy như mưa.
Vân Diệu Thiên lập tức bế Dạ Tử Đồng từ trong bồn tắm đi ra khỏi phòng, đặt cô xuống giường, sau đó cẩn thận kiểm tra đằng sau gáy của cô, không thấy chảy máu, chỉ bị đụng sưng lên, hết sưng là được, “Sao em lại hoảng sợ như vậy?”
“Anh đi vào không gõ cửa, bước chân cũng không có tiếng động, em còn tưởng gặp phải quỷ.” Câu cuối cùng Dạ Tử Đồng không dám nói quá lớn, nhưng câu nói thầm như muỗi kêu vậy Vân Diệu Thiên vẫn nghe một rõ hai ràng, hai ngón tay cong lên búng vào trán cô, Dạ Tử Đồng bị đau sờ một cái, sau khi tầm mắt vô ý chạm vào đôi mắt chim ưng sâu không thấy đáy thì mới phát hiện lúc mình bị ôm ra ngoài toàn thân trần truồng, người đàn ông mở to mắt ăn đậu hũ của cô, “Không cho nhìn, sắc lang!”
“Được, ông xã không nhìn!” Vân Diệu Thiên nhắm chặt mắt, nhưng nói một câu khiến Dạ Tử Đồng gần như có xúc động muốn chết, “Ông xã chỉ chạm vào!”
Dạ Tử Đồng xoay người chạy trốn, tiếc rằng tốc độ của cô không nhanh bằng người nào đó, hai ba bước thì trở thành tù nhân, bị giam dưới đôi mắt của người đàn ông. Bây giờ Vân Diệu Thiên chẳng những dùng đôi mắt sỗ sàng mà còn dùng cả tay vừa sờ vừa bóp, làm Dạ Tử Đồng rên rỉ khe khẽ, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
“Tối hôm qua làm cả đêm, anh đừng làm tiếp nữa!”
“Vậy em hôn anh một cái!”
Dạ Tử Đồng rướn người lên, hai tay khoác lên cổ ông xã, chủ động dâng môi mình lên, vốn như chuồn chuồn lướt nước nhưng người đàn ông không chịu để bà xã mình qua loa lấy lệ, bàn tay giữ chặt gáy Dạ Tử Đồng, tình cảm mãnh liệt hôn lưỡi, sau khi Dạ Tử Đồng tìm được tự do, tức giận trừng mắt nhìn bộ dạng vui vẻ lại còn khoe khoang của Vân Diệu Thiên.
“Đừng giận, ông xã đưa em đi ăn.” Vân Diệu Thiên dùng thức ăn ngon dụ dỗ Dạ Tử Đồng quên đi suy nghĩ tức giận trong đầu, thức ăn ngon và giận hờn giằng co nhau trong đầu Dạ Tử Đồng, đấu tranh mấy lần, Dạ Tử Đồng chọn thức ăn ngon. Mặc quần áo ra ngoài, Dạ Tử Đồng kéo cánh tay Vân Diệu Thiên, hai người thân mật xuất hiện trước đại sảnh khách sạn, đồng nghiệp May ra đón, hỏi Dạ Tử Đồng có muốn cùng đi mua sắm với bọn họ không, Dạ Tử Đồng mỉm cười khéo léo từ chối, nói: “Chồng mình đã tới London, mình muốn đi với anh ấy.”
“À!” Đáng tiếc, không đúng, May lập tức cảm thấy không đúng, cầm lấy tay Dạ Tử Đồng nói: “Cậu không nói mình đã kết hôn mà, ông xã ở đâu ra?”
“Liên quan đến vấn đề này…” Dạ Tử Đồng nhìn sang Vân Diệu Thiên bình chân như vại, bộ dạng không muốn giải thích, “Thật ra….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.