Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 506: Em muốn trở thành người phụ nữ của anh
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
Dưới sự uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan chỉ đành nghe theo lời anh quay về biệt thự.
Mạnh Bạch Chỉ vừa làm xong bữa sáng, đang ngồi đợi Mặc Trì Uý trở về, vui vẻ thay một bộ váy ngắn vừa gợi cảm lại vừa nữ tính, quyến rũ.
Cô đứng bên bậu cửa sổ, vui vẻ đợi Mặc Trì Uý quay về, nghĩ đến tình cảnh Đường Tâm Nhan bị hai người đàn ông hành hạ dưới thân mình, chịu đựng nhục nhã ê chề làm Mạnh Bạch Chỉ không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta đang nghĩ sau khi diệt trừ Đường Tâm Nhan đi thì bản thân có thể vui vẻ, không lo không nghĩ ở bên Mặc Trì Uý, rồi sau này bọn họ sẽ có thật nhiều đứa con.
Nghĩ đến tình cảnh đó Mạnh Bạch Chỉ vô cùng phấn khích, khoé môi không ngừng nở nụ cười.
Không dễ dàng gì mới đợi được Mặc Trì Uý về đến biệt thự, Mạnh Bạch Chỉ phấn khích chạy thẳng xuống phòng khách, nhưng… Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới vừa xuống lầu thì nhìn thấy Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan bước vào sảnh.
Con tiện nhân này quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ hai tên đó không làm gì cô ta?
Nhìn thấy cảnh Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận.
“Lãnh, có chuyện gì vậy? Cô Đường sao thế này?”
Mạnh Bạch Chỉ cố đè nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười với Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt còn chứa đựng sự… Quan tâm thân thiết.
“Bỏ tôi xuống đi.” Đường Tâm Nhan ngọ nguậy trong vòng tay của Mặc Trì Uý, nếu không phải sợ cử động mạnh làm động thai cô đã đá vào người tên đàn ông thối này rồi, sao có thể để anh luôn miệng uy hiếp cô như thế được chứ?
“Cô Mạnh, có thể phải làm cô thất vọng rồi, trong vòng một tháng tới tôi sẽ ở lại đây. Đương nhiên nếu cô có thể làm cho chồng chưa cưới của mình chịu cho tôi đi tôi còn mừng nữa là.”
Tuy ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Đường Tâm Nhan rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu bên trong lại chất chứa một thứ cảm giác tàn ác.
“Lãnh, vậy… Vậy chuyện này là thế nào? Em là vợ chưa cưới của anh, anh lại đưa người phụ nữ khác đến đây ở. Anh… Có phải anh không đặt người vợ chưa cưới này trong mắt không vậy?”
Nét mặt Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận, bởi trong lòng cô đang chứa đầy những đố kỵ hờn ghen.
“Lãnh, anh hứa với em sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn ước của chúng ta.”
Mặc Trì Uý cũng mất kiên nhẫn bởi sự dây dưa của Mạnh Bạch Chỉ.
“Sau khi kết hôn anh sẽ không làm trái với những gì đã nói, nhưng trong một tháng này cô ấy là nhân tình của anh. Bạch Chỉ, em đừng quên sau một tháng này mới là lúc kỳ hạn hôn nhân của chúng ta bắt đầu.”
Mặc Trì Uý cau mày giận dữ rời khỏi.
“Vậy… Vậy anh định để người phụ nữ này ở lạ đây sao? Anh muốn em giương mắt nhìn anh và người phụ nữ này thân mật bên nhau sao? Em không muốn! Em muốn anh lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đẩy Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ vốn đang nói chuyện với Mặc Trì Uý thì lại quay sang trút giận lên mình.
Cô nhanh chóng đưa tay ôm lấy bụng, sợ Mạnh Bạch Chỉ đẩy mình ngã xuống.
“Đủ rồi.” Lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị đẩy ngã, Mặc Trì Uý nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, tay còn lại giữ chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ lại.
“Anh đã gọi điện cho anh hai, chút nữa anh ấy sẽ cho người đến đưa em sang một biệt thự khác.” Mặc Trì Uý nói.
“Đưa em đi sao?” Nghe Mặc Trì Uý quyết định như vậy, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trắng bệch ra, không thể được, cô không thể rời khỏi đây. Một khi đi thì con tiện nhân Đường Tâm Nhan này sẽ càng từng bước tiếp cận Lãnh, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
“Anh để con tiện nhân này ở lại đây lại bắt vợ chưa cưới của mình đi chỗ khác! Lãnh, anh đối xử với em vậy mà được sao? Anh xứng đáng với những gì mà em bỏ ra sao?”
Mạnh Bạch Chỉ phẫn nộ hét lớn, sự đố kỵ lên tới cực điểm làm cô ta không cách nào giữ được bộ mặt yểu điệu dịu dàng nữa.
“Em về phòng ngủ chính trước đi, chút nữa tôi đến tìm em.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cau mày, Mặc Trì Uý ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gọi người làm dắt cô đến phòng.
“Thím à, sắc mặt thím không tốt lắm, không khỏe sao?”
Đường Tâm Nhan thấy mặt bà thím trắng toát thì không kìm được sự quan tâm.
Đối diện với sự quan tâm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt bà thím lại càng khó coi hơn nữa, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ này thì sao Mạnh Bạch Chỉ lại uy hiếp đến người nhà bà ta?
Sao cô ta không chết đi chứ?
“Thím à, thím… Không sao chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của thím ấy cứ chòng chòng vào mình, hơn nữa ánh mắt ấy khiến người ta rợn cả sống lưng khiến Đường Tâm Nhan không khỏi sợ hãi.
“Cô đã là chủ, tôi chỉ là người làm, sự quan tâm của cô tôi không dám nhận.” Thím ấy nói một hơi hết câu khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
Cô thầm nghĩ mình đã làm gì đắc tội với thím ấy rồi.
Đường Tâm Nhan nằm ườn lên giường, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực.
…
“Lãnh, em có thể đi, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, có như vậy thì em mới có thể yên tâm rời khỏi.”
Mạnh Bạch Chỉ đưa ra yêu cầu.
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cứ chắn ngang đường không cho mình lên lầu, đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý dần cô đọng lại sự tức giận.
Thấy Mặc Trì Uý mãi không có hành động gì, Mạnh Bạch Chỉ sốt ruột, cũng không quan tâm giữa sảnh có bao nhiêu người làm nữa, chạy đến xé quần áo của Mặc Trì Uý như điên vậy.
“Lãnh, ngủ với em, làm em trở thành người phụ nữ của anh đi. Em… Em tình nguyện…”
Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp nói, vì để khích ngọn lửa dục vọng trong lòng Mặc Trì Uý, cô ta còn xé luôn cả quần áo mình, làm lộ một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người làm xung quanh nhìn thấy hành động như điên như dại của Mạnh Bạch Chỉ không chỉ hoảng sợ mà còn nhanh chóng rời khỏi đó.
“Đủ rồi.”
Hành động của Mạnh Bạch Chỉ khiến Mặc Trì Uý hoàn toàn mất đi nhẫn nại, anh thẳng tay đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Đưa cô Mạnh về phòng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón cô ấy.”
Mặc Trì Uý nói xong thì đi lên phòng ở lầu trên.
“Bạch Chỉ, em nên biết anh ghét nhất là loại phụ nữ dây dưa, đừng để anh có ý định huỷ bỏ hôn ước của chúng ta.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa định đuổi theo Mặc Trì Uý thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo trầm thấp của anh.
“Cô Mạnh, cô hãy về phòng thu dọn hành lý, cậu chủ là người nói được làm được.” Người làm đến khuyên ngăn Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ hít vào một hơi sâu, tuy rằng rất tức giận nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí. Nghĩ về tương lai nên đành quay về phòng, nửa tiếng sau mang theo hành lý đi cùng người đàn ông đến đón mình.
Mạnh Bạch Chỉ vừa làm xong bữa sáng, đang ngồi đợi Mặc Trì Uý trở về, vui vẻ thay một bộ váy ngắn vừa gợi cảm lại vừa nữ tính, quyến rũ.
Cô đứng bên bậu cửa sổ, vui vẻ đợi Mặc Trì Uý quay về, nghĩ đến tình cảnh Đường Tâm Nhan bị hai người đàn ông hành hạ dưới thân mình, chịu đựng nhục nhã ê chề làm Mạnh Bạch Chỉ không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta đang nghĩ sau khi diệt trừ Đường Tâm Nhan đi thì bản thân có thể vui vẻ, không lo không nghĩ ở bên Mặc Trì Uý, rồi sau này bọn họ sẽ có thật nhiều đứa con.
Nghĩ đến tình cảnh đó Mạnh Bạch Chỉ vô cùng phấn khích, khoé môi không ngừng nở nụ cười.
Không dễ dàng gì mới đợi được Mặc Trì Uý về đến biệt thự, Mạnh Bạch Chỉ phấn khích chạy thẳng xuống phòng khách, nhưng… Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới vừa xuống lầu thì nhìn thấy Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan bước vào sảnh.
Con tiện nhân này quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ hai tên đó không làm gì cô ta?
Nhìn thấy cảnh Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận.
“Lãnh, có chuyện gì vậy? Cô Đường sao thế này?”
Mạnh Bạch Chỉ cố đè nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười với Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt còn chứa đựng sự… Quan tâm thân thiết.
“Bỏ tôi xuống đi.” Đường Tâm Nhan ngọ nguậy trong vòng tay của Mặc Trì Uý, nếu không phải sợ cử động mạnh làm động thai cô đã đá vào người tên đàn ông thối này rồi, sao có thể để anh luôn miệng uy hiếp cô như thế được chứ?
“Cô Mạnh, có thể phải làm cô thất vọng rồi, trong vòng một tháng tới tôi sẽ ở lại đây. Đương nhiên nếu cô có thể làm cho chồng chưa cưới của mình chịu cho tôi đi tôi còn mừng nữa là.”
Tuy ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Đường Tâm Nhan rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu bên trong lại chất chứa một thứ cảm giác tàn ác.
“Lãnh, vậy… Vậy chuyện này là thế nào? Em là vợ chưa cưới của anh, anh lại đưa người phụ nữ khác đến đây ở. Anh… Có phải anh không đặt người vợ chưa cưới này trong mắt không vậy?”
Nét mặt Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận, bởi trong lòng cô đang chứa đầy những đố kỵ hờn ghen.
“Lãnh, anh hứa với em sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn ước của chúng ta.”
Mặc Trì Uý cũng mất kiên nhẫn bởi sự dây dưa của Mạnh Bạch Chỉ.
“Sau khi kết hôn anh sẽ không làm trái với những gì đã nói, nhưng trong một tháng này cô ấy là nhân tình của anh. Bạch Chỉ, em đừng quên sau một tháng này mới là lúc kỳ hạn hôn nhân của chúng ta bắt đầu.”
Mặc Trì Uý cau mày giận dữ rời khỏi.
“Vậy… Vậy anh định để người phụ nữ này ở lạ đây sao? Anh muốn em giương mắt nhìn anh và người phụ nữ này thân mật bên nhau sao? Em không muốn! Em muốn anh lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đẩy Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ vốn đang nói chuyện với Mặc Trì Uý thì lại quay sang trút giận lên mình.
Cô nhanh chóng đưa tay ôm lấy bụng, sợ Mạnh Bạch Chỉ đẩy mình ngã xuống.
“Đủ rồi.” Lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị đẩy ngã, Mặc Trì Uý nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, tay còn lại giữ chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ lại.
“Anh đã gọi điện cho anh hai, chút nữa anh ấy sẽ cho người đến đưa em sang một biệt thự khác.” Mặc Trì Uý nói.
“Đưa em đi sao?” Nghe Mặc Trì Uý quyết định như vậy, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trắng bệch ra, không thể được, cô không thể rời khỏi đây. Một khi đi thì con tiện nhân Đường Tâm Nhan này sẽ càng từng bước tiếp cận Lãnh, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
“Anh để con tiện nhân này ở lại đây lại bắt vợ chưa cưới của mình đi chỗ khác! Lãnh, anh đối xử với em vậy mà được sao? Anh xứng đáng với những gì mà em bỏ ra sao?”
Mạnh Bạch Chỉ phẫn nộ hét lớn, sự đố kỵ lên tới cực điểm làm cô ta không cách nào giữ được bộ mặt yểu điệu dịu dàng nữa.
“Em về phòng ngủ chính trước đi, chút nữa tôi đến tìm em.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cau mày, Mặc Trì Uý ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gọi người làm dắt cô đến phòng.
“Thím à, sắc mặt thím không tốt lắm, không khỏe sao?”
Đường Tâm Nhan thấy mặt bà thím trắng toát thì không kìm được sự quan tâm.
Đối diện với sự quan tâm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt bà thím lại càng khó coi hơn nữa, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ này thì sao Mạnh Bạch Chỉ lại uy hiếp đến người nhà bà ta?
Sao cô ta không chết đi chứ?
“Thím à, thím… Không sao chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của thím ấy cứ chòng chòng vào mình, hơn nữa ánh mắt ấy khiến người ta rợn cả sống lưng khiến Đường Tâm Nhan không khỏi sợ hãi.
“Cô đã là chủ, tôi chỉ là người làm, sự quan tâm của cô tôi không dám nhận.” Thím ấy nói một hơi hết câu khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
Cô thầm nghĩ mình đã làm gì đắc tội với thím ấy rồi.
Đường Tâm Nhan nằm ườn lên giường, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực.
…
“Lãnh, em có thể đi, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, có như vậy thì em mới có thể yên tâm rời khỏi.”
Mạnh Bạch Chỉ đưa ra yêu cầu.
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cứ chắn ngang đường không cho mình lên lầu, đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý dần cô đọng lại sự tức giận.
Thấy Mặc Trì Uý mãi không có hành động gì, Mạnh Bạch Chỉ sốt ruột, cũng không quan tâm giữa sảnh có bao nhiêu người làm nữa, chạy đến xé quần áo của Mặc Trì Uý như điên vậy.
“Lãnh, ngủ với em, làm em trở thành người phụ nữ của anh đi. Em… Em tình nguyện…”
Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp nói, vì để khích ngọn lửa dục vọng trong lòng Mặc Trì Uý, cô ta còn xé luôn cả quần áo mình, làm lộ một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người làm xung quanh nhìn thấy hành động như điên như dại của Mạnh Bạch Chỉ không chỉ hoảng sợ mà còn nhanh chóng rời khỏi đó.
“Đủ rồi.”
Hành động của Mạnh Bạch Chỉ khiến Mặc Trì Uý hoàn toàn mất đi nhẫn nại, anh thẳng tay đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Đưa cô Mạnh về phòng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón cô ấy.”
Mặc Trì Uý nói xong thì đi lên phòng ở lầu trên.
“Bạch Chỉ, em nên biết anh ghét nhất là loại phụ nữ dây dưa, đừng để anh có ý định huỷ bỏ hôn ước của chúng ta.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa định đuổi theo Mặc Trì Uý thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo trầm thấp của anh.
“Cô Mạnh, cô hãy về phòng thu dọn hành lý, cậu chủ là người nói được làm được.” Người làm đến khuyên ngăn Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ hít vào một hơi sâu, tuy rằng rất tức giận nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí. Nghĩ về tương lai nên đành quay về phòng, nửa tiếng sau mang theo hành lý đi cùng người đàn ông đến đón mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.