Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 505: Hoặc là cùng tôi quay về, hoặc là bỏ đứa bé đi
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
Lúc Mặc Trì Uý đưa thuốc cho Mạnh Bạch Chỉ không đợi xem cô ấy uống đã chạy đi, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu nữa.
Người phụ nữ đáng chết này lại dám chạy đi mất dạng như vậy.
Mặc Trì Uý nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan nhưng chỉ nhận được âm thanh ngắt máy của cô.
Trong đôi mắt sâu xa của Mặc Trì Uý thoáng hiện lên một tia ảo não.
Anh nhanh chóng lái xe đến nhà Cố Nhiễm Nhiễm.
Người mở cửa là Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý cũng không bất ngờ gì lắm.
“Người phụ nữ đó có đến đây không?” Mặc Trì Uý sốt ruột hỏi, còn việc phá hỏng “chuyện tốt” của Trì Chi Hành anh cũng không để tâm lắm.
“Người phụ nữ đó? Ai?”
Bị Mặc Trì Uý làm hỏng “chuyện tốt” của mình, Trì Chi Hành cũng không được nhẫn nại cho lắm. Nếu đây không phải là anh em tốt của mình, sợ anh đã bị cậu ta đá ra ngoài rồi.
“Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Uý nghiến răng nói ra ba từ.
“Mặc Trì Uý, anh làm gì Tâm Nhan rồi?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng thì nghe Mặc Trì Uý hỏi Trì Chi Hành, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Trì Uý hỏi rõ.
“Cô ấy đi rồi.”
Mặc Trì Uý nói.
“Đi rồi? Không phải anh lại làm chuyện gì khiến cô ấy tổn thương nữa rồi chứ? Mặc Trì Uý, anh là đồ khốn, Tâm Nhan yêu anh như vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác làm cô ấy đau khổ, anh…”
Cố Nhiễm Nhiễm luôn là một người thẳng tính, cô và Đường Tâm Nhan là bạn bè nhiều năm nay, giờ nghe nói Đường Tâm Nhan không rõ tung tích lại càng thêm tức giận.
Cô ra sức bấu lấy cổ áo của Mặc Trì Uý.
Hành động của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành cũng hoảng hốt theo.
“Nhiễm Nhiễm, em buông tay ra.”
Trì Chi Hành vội vàng kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm ra, khoảnh khắc ấy cậu cũng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm vào người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mặc Trì Uý, tôi nói cho anh biết, nếu Tâm Nhan có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành giữ chặt vẫn không ngừng mắng Mặc Trì Uý.
“Trì Chi Hành anh mau buông em ra! Đừng nghĩ ngủ được với bà đây thì bà sẽ nghe lời anh. Anh và cái tên đàn ông xấu xa đó đều cùng một giuộc, đều không phải hạng tốt lành gì!”
Trì Chi Hành vẫn luôn ôm chặt Cố Nhiễm Nhiễm, để mặc cho bao nhiêu bực dọc của cô rút lên người anh.
“Trì Mặc, tính cách cô ấy là như vậy đó, anh… Anh đừng có để bụng.”
Làm bạn với Mặc Trì Uý bao nhiêu năm nay, Trì Chi Hành hiểu rõ anh ấy nhịn cô nhóc đang phát tiết trong lòng mình lúc này đều là vì nể mặt bạn bè. Nếu không, với hành động nắm cổ áo ban nãy của Cố Nhiễm Nhiễm chỉ e đã đánh tan quy tắc không đánh phụ nữ của anh ấy rồi.
Mặc Trì Uý không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho Phong Tiêu.
“Giúp em tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt.”
Đây là lần đầu tiên Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho anh nhờ giúp chuyện của mình, trên mặt Phong Tiêu không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
“Đợi tin của anh.”
Mười mấy phút sau, Phong Tiêu gửi một địa chỉ đến cho Mặc Trì Uý.
Đọc địa chỉ xong, cơ mặt Mặc Trì Uý giãn thành một nụ cười lạnh.
Người đàn bà này lại dám vác cái bụng bầu đến quán bar sao?
Mặc Trì Uý lái xe như bay đến quán bar.
Quán bar này không phải thuộc dạng cao cấp gì, phát nhạc xập xình khiến Mặc Trì Uý không khỏi cau mày.
Từ sau khi bước vào quán bả anh vẫn luôn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, chẳng lẽ địa chỉ mà anh hai đưa cho sai rồi?
“Anh đẹp trai, có muốn uống một ly không? Em mời.”
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ thấy Mặc Trì Uý cao to tuấn tú thì tiến đến trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình với anh.
“Tránh ra.”
Mặc Trì Uý vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Đường Tâm Nhan, trực tiếp đẩy cô ta ra.
Anh lên thẳng lầu trên tìm.
“Các người… Các người buông tôi ra! Tôi là một thai phụ đó! Tôi đến đây đợi bạn! Các người còn không buông ra, tôi sẽ… Tôi sẽ la lên đó!”
Đột nhiên Mặc Trì Uý nghe được tiếng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai.
Nụ cười giảo huyệt như một con hồ ly nở trên môi Mặc Trì Uý. Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan khiến anh yên tâm đến lạ.
Anh nhanh chóng mở một cửa phòng bao ra.
“Buông cô ấy ra!”
Khi Mặc Trì Uý nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo quần áo của Đường Tâm Nhan, sắc mặt anh thay đổi dữ dội, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Anh… Anh là ai?” Hai người đó nhìn thấy Mặc Trì Uý đột ngột xông vào thì cũng kinh hồn bạt vía.
“Ầm, ầm!” Không ai kịp thấy Mặc Trì Uý đã ra tay như thế nào, đến khi Đường Tâm Nhan kịp thời phản ứng lại đã thấy hai người đàn ông kia nằm ườn trên đất, kêu la thống thiết.
“Mặc Trì Uý… Bụng em… Đau!”
Đường Tâm Nhan yếu ớt gọi Mặc Trì Uý.
Đau bụng?
Mặc Trì Uý nghe vậy thì nhanh chóng chạy đến, thấy Đường Tâm Nhan nhăn nhó mặt mày vì đau đớn, anh vội vã bế cô chạy ra khỏi phòng.
Mặc Trì Uý dùng hết tốc lực mang cô đến bệnh viện, cũng may là chỉ bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều, Mặc Trì Uý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Trì Uý vào phòng bệnh, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của Đường Tâm Nhan, ánh mắt sâu như đại dương của anh chợt thoáng qua một tia phức tạp.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại đã là một tiếng đồng hồ sau, cô yếu ớt mở mắt.
“Con tôi…”
Cảnh tượng trước khi hôn mê vẫn hiện hữu trước mắt cô.
“Đứa bé không sao cả, nhưng trong thời gian ngắn em không thể ngồi máy bay được, chuyện về nước em tạm thời đừng nghĩ tới nữa.”
Giọng của Mặc Trì Uý vang lên bên tai Đường Tâm Nhan như mùi rượu ủ lâu năm vậy.
Không thể ngồi máy bay? Vậy cô làm thế nào về nước?
Đường Tâm Nhan cau mày.
“Không phải em nói đứa bé là con tôi sao? Nên cứ theo tôi trở về cho đến khi đứa bé được sinh ra.” Giọng nói quyến rũ của Mặc Trì Uý lại vang lên, đôi môi tà mị cũng theo đó mà chuyển động.
“Theo anh về? Để nhìn thấy một nhà ba người các người hạnh phúc thân mật bên nhau sao? Xin lỗi, Đường Tâm Nhan tôi đây không độ lượng như anh nghĩ đâu! Thế nên anh ly hôn với tôi đi, tôi tác thành cho các người, cũng tránh để người phụ nữ của anh phải trở thành… Trở thành người thứ ba không được pháp luật thừa nhận.”
Giọng nói lạnh lùng thêm những từ ngữ nhạo báng của Đường Tâm Nhan vang bên tai Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý đứng dậy, hai tay giữ lấy người Đường Tâm Nhan, dùng âm giọng đầy mị hoặc nói vào tai cô:
“Bạch Chỉ sẽ không là người thứ ba, còn em… Đã định sẵn là người tình của tôi trong vòng một tháng. Nếu em muốn đứa bé được bình an sinh ra thì cứ theo tôi về. Nếu không, tôi sẽ nhờ người phá bỏ đứa bé trong bụng em.”
Người phụ nữ đáng chết này lại dám chạy đi mất dạng như vậy.
Mặc Trì Uý nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan nhưng chỉ nhận được âm thanh ngắt máy của cô.
Trong đôi mắt sâu xa của Mặc Trì Uý thoáng hiện lên một tia ảo não.
Anh nhanh chóng lái xe đến nhà Cố Nhiễm Nhiễm.
Người mở cửa là Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý cũng không bất ngờ gì lắm.
“Người phụ nữ đó có đến đây không?” Mặc Trì Uý sốt ruột hỏi, còn việc phá hỏng “chuyện tốt” của Trì Chi Hành anh cũng không để tâm lắm.
“Người phụ nữ đó? Ai?”
Bị Mặc Trì Uý làm hỏng “chuyện tốt” của mình, Trì Chi Hành cũng không được nhẫn nại cho lắm. Nếu đây không phải là anh em tốt của mình, sợ anh đã bị cậu ta đá ra ngoài rồi.
“Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Uý nghiến răng nói ra ba từ.
“Mặc Trì Uý, anh làm gì Tâm Nhan rồi?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng thì nghe Mặc Trì Uý hỏi Trì Chi Hành, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Trì Uý hỏi rõ.
“Cô ấy đi rồi.”
Mặc Trì Uý nói.
“Đi rồi? Không phải anh lại làm chuyện gì khiến cô ấy tổn thương nữa rồi chứ? Mặc Trì Uý, anh là đồ khốn, Tâm Nhan yêu anh như vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác làm cô ấy đau khổ, anh…”
Cố Nhiễm Nhiễm luôn là một người thẳng tính, cô và Đường Tâm Nhan là bạn bè nhiều năm nay, giờ nghe nói Đường Tâm Nhan không rõ tung tích lại càng thêm tức giận.
Cô ra sức bấu lấy cổ áo của Mặc Trì Uý.
Hành động của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành cũng hoảng hốt theo.
“Nhiễm Nhiễm, em buông tay ra.”
Trì Chi Hành vội vàng kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm ra, khoảnh khắc ấy cậu cũng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm vào người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mặc Trì Uý, tôi nói cho anh biết, nếu Tâm Nhan có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành giữ chặt vẫn không ngừng mắng Mặc Trì Uý.
“Trì Chi Hành anh mau buông em ra! Đừng nghĩ ngủ được với bà đây thì bà sẽ nghe lời anh. Anh và cái tên đàn ông xấu xa đó đều cùng một giuộc, đều không phải hạng tốt lành gì!”
Trì Chi Hành vẫn luôn ôm chặt Cố Nhiễm Nhiễm, để mặc cho bao nhiêu bực dọc của cô rút lên người anh.
“Trì Mặc, tính cách cô ấy là như vậy đó, anh… Anh đừng có để bụng.”
Làm bạn với Mặc Trì Uý bao nhiêu năm nay, Trì Chi Hành hiểu rõ anh ấy nhịn cô nhóc đang phát tiết trong lòng mình lúc này đều là vì nể mặt bạn bè. Nếu không, với hành động nắm cổ áo ban nãy của Cố Nhiễm Nhiễm chỉ e đã đánh tan quy tắc không đánh phụ nữ của anh ấy rồi.
Mặc Trì Uý không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho Phong Tiêu.
“Giúp em tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt.”
Đây là lần đầu tiên Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho anh nhờ giúp chuyện của mình, trên mặt Phong Tiêu không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
“Đợi tin của anh.”
Mười mấy phút sau, Phong Tiêu gửi một địa chỉ đến cho Mặc Trì Uý.
Đọc địa chỉ xong, cơ mặt Mặc Trì Uý giãn thành một nụ cười lạnh.
Người đàn bà này lại dám vác cái bụng bầu đến quán bar sao?
Mặc Trì Uý lái xe như bay đến quán bar.
Quán bar này không phải thuộc dạng cao cấp gì, phát nhạc xập xình khiến Mặc Trì Uý không khỏi cau mày.
Từ sau khi bước vào quán bả anh vẫn luôn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, chẳng lẽ địa chỉ mà anh hai đưa cho sai rồi?
“Anh đẹp trai, có muốn uống một ly không? Em mời.”
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ thấy Mặc Trì Uý cao to tuấn tú thì tiến đến trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình với anh.
“Tránh ra.”
Mặc Trì Uý vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Đường Tâm Nhan, trực tiếp đẩy cô ta ra.
Anh lên thẳng lầu trên tìm.
“Các người… Các người buông tôi ra! Tôi là một thai phụ đó! Tôi đến đây đợi bạn! Các người còn không buông ra, tôi sẽ… Tôi sẽ la lên đó!”
Đột nhiên Mặc Trì Uý nghe được tiếng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai.
Nụ cười giảo huyệt như một con hồ ly nở trên môi Mặc Trì Uý. Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan khiến anh yên tâm đến lạ.
Anh nhanh chóng mở một cửa phòng bao ra.
“Buông cô ấy ra!”
Khi Mặc Trì Uý nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo quần áo của Đường Tâm Nhan, sắc mặt anh thay đổi dữ dội, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Anh… Anh là ai?” Hai người đó nhìn thấy Mặc Trì Uý đột ngột xông vào thì cũng kinh hồn bạt vía.
“Ầm, ầm!” Không ai kịp thấy Mặc Trì Uý đã ra tay như thế nào, đến khi Đường Tâm Nhan kịp thời phản ứng lại đã thấy hai người đàn ông kia nằm ườn trên đất, kêu la thống thiết.
“Mặc Trì Uý… Bụng em… Đau!”
Đường Tâm Nhan yếu ớt gọi Mặc Trì Uý.
Đau bụng?
Mặc Trì Uý nghe vậy thì nhanh chóng chạy đến, thấy Đường Tâm Nhan nhăn nhó mặt mày vì đau đớn, anh vội vã bế cô chạy ra khỏi phòng.
Mặc Trì Uý dùng hết tốc lực mang cô đến bệnh viện, cũng may là chỉ bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều, Mặc Trì Uý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Trì Uý vào phòng bệnh, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của Đường Tâm Nhan, ánh mắt sâu như đại dương của anh chợt thoáng qua một tia phức tạp.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại đã là một tiếng đồng hồ sau, cô yếu ớt mở mắt.
“Con tôi…”
Cảnh tượng trước khi hôn mê vẫn hiện hữu trước mắt cô.
“Đứa bé không sao cả, nhưng trong thời gian ngắn em không thể ngồi máy bay được, chuyện về nước em tạm thời đừng nghĩ tới nữa.”
Giọng của Mặc Trì Uý vang lên bên tai Đường Tâm Nhan như mùi rượu ủ lâu năm vậy.
Không thể ngồi máy bay? Vậy cô làm thế nào về nước?
Đường Tâm Nhan cau mày.
“Không phải em nói đứa bé là con tôi sao? Nên cứ theo tôi trở về cho đến khi đứa bé được sinh ra.” Giọng nói quyến rũ của Mặc Trì Uý lại vang lên, đôi môi tà mị cũng theo đó mà chuyển động.
“Theo anh về? Để nhìn thấy một nhà ba người các người hạnh phúc thân mật bên nhau sao? Xin lỗi, Đường Tâm Nhan tôi đây không độ lượng như anh nghĩ đâu! Thế nên anh ly hôn với tôi đi, tôi tác thành cho các người, cũng tránh để người phụ nữ của anh phải trở thành… Trở thành người thứ ba không được pháp luật thừa nhận.”
Giọng nói lạnh lùng thêm những từ ngữ nhạo báng của Đường Tâm Nhan vang bên tai Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý đứng dậy, hai tay giữ lấy người Đường Tâm Nhan, dùng âm giọng đầy mị hoặc nói vào tai cô:
“Bạch Chỉ sẽ không là người thứ ba, còn em… Đã định sẵn là người tình của tôi trong vòng một tháng. Nếu em muốn đứa bé được bình an sinh ra thì cứ theo tôi về. Nếu không, tôi sẽ nhờ người phá bỏ đứa bé trong bụng em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.