Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 46
Nữ vương không ở nhà
17/02/2022
Tiêu Bảo Đường nhìn qua bên cạnh, thấy đối phương là chú họ Tiêu Cửu Phong của hắn.
Lúc này Tiêu Cửu Phong đứng trong đám người, thân thể cao ngất, ngũ quan thâm thúy, mặt mày lạnh lùng, trên người mặc áo khoác ngắn màu xanh không buộc cúc áo, mở rộng, lộ ra cơ bắp tinh tráng phập phồng bên trong.
Vương Kim Long nghe được giọng nói này cũng hơi chấn động, lúc nhìn qua liền đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt kia.
Bởi vì đứng ngược sáng, cho nên Vương Kim Long phải nheo mắt lại, từ trên khuôn mặt thô kệch cương ngạnh kia, nhận ra đường nét quen thuộc.
Là Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong năm ngoái đột nhiên trở về đại đội sản xuất.
Hắn đã sớm biết anh đã trở về rồi, nhưng còn chưa từng gặp mặt.
Nghe nói anh hiện tại rất nghèo, không cưới được vợ, chỉ có thể đi kết hôn với ni cô.
Còn nghe nói anh hiện tại cà lơ phất phơ, sống càng ngày càng cẩu thả, lăn lộn càng ngày càng kém.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên nhìn qua như vậy, Tiêu Cửu Phong so với mình còn cao hơn, so với mình còn cường tráng hơn.
Tiếng anh nói chuyện cũng không lớn, thời điểm chào hỏi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhưng Vương Kim Long lại cảm giác được khí thế cuồng vọng trong lòng người đàn ông trước mắt này.
Thật tốt, Tiêu Cửu Phong vẫn là Tiêu Cửu Phong trước kia, người sẽ đánh nhau với hắn trong gió lạnh.
Vương Kim Long nheo mắt lại: “Cửu Phong, quả thật đã nhiều năm không gặp rồi.”
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông mạnh mẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không vương trên khóe mắt.
Tiêu Cửu Phong cười nói: “Kim Long, tôi đề nghị cậu hiện tại lui về phía sau một bước.”
Vương Kim Long: “Vì cái gì?”
Tiêu Cửu Phong: “Dưới lòng bàn chân của cậu đang giẫm lên hoa màu của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử.”
Vương Kim Long cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới giày vải của hắn, quả nhiên giẫm lên một cây giống hoa màu, là giống cây bông.
Hắn theo bản năng thật sự lui về phía sau một bước.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong đã thu liễm nụ cười, vững vàng đứng ở nơi đó, hai tròng mắt lạnh lùng thâm thúy, giống như tất cả phản ứng của hắn đều chiếu vào trong mắt anh.
Trong lòng Vương Kim Long đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Mười mấy năm trôi qua, Tiêu Cửu Phong từng tranh giành với hắn đến chết đi sống lại bây giờ nghèo nàn đến mức ngay cả vợ cũng không cưới nổi, chỉ có thể kết hôn với một ni cô gầy gò, kết quả hiện tại anh còn có thể bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng đứng ở trước mặt mình, anh ta dựa vào cái gì chứ?
Tiêu Cửu Phong không để ý tới Vương Kim Long đang tức giận, anh khom lưng xuống, đỡ cái cây con đã bị giẫm đạp đến lệch kia.
Khi anh làm như vậy, Vương Kim Long không chỉ tức giận, hắn còn lúng túng.
Hắn không thể làm gì khác hơn là lùi lại một bước nữa.
Hắn liên tiếp lùi hai bước, đột nhiên cảm thấy khí thế của mình thoáng cái liền yếu đi, cứ như vậy bị so không bằng.
Nhiều năm không gặp, còn chưa giao phong, hắn đã bị một gốc cây giống hoa màu đánh bại!
Vương Kim Long cắn răng, vẫn mở miệng: “Cửu Phong, cậu đã nhiều năm không ở nhà, tình huống của cái giếng này cậu không hiểu rõ đâu.”
Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: “Vậy là tình huống như thế nào, cậu nói cho tôi nghe một chút.”
Vương Kim Long nghe lời này, càng cảm thấy không đúng, đáng lẽ hắn phải chất vấn Tiêu Cửu Phong, nhưng hiện tại Tiêu Cửu Phong bảo hắn nói cho anh, ý tứ trong lời nói kia, giống như mình phải báo cáo công việc với anh vậy.
Hắn nhất thời cảm thấy mình nói cũng không được, không nói cũng không được.
Tiêu Cửu Phong nhìn hắn cũng không nói lời nào, liền nói: “Bảo Đường, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu nói xem. Hôm nay nếu tất cả mọi người ở chỗ này, vậy dứt khoát nói rõ ràng, vẽ xuống một con đường đi.”
Tiêu Bảo Đường cảm kích đến muốn khóc.
Hắn là một người thành thật, nhưng trong thời đại này, người thành thật chịu làm công việc đại đội trưởng này cũng không dễ dàng. Vị Vương Kim Long này có thể đánh nhau, mang theo một đám người ồn ào náo động, bản thân hắn không sánh bằng.
Lúc này Tiêu Cửu Phong đứng trong đám người, thân thể cao ngất, ngũ quan thâm thúy, mặt mày lạnh lùng, trên người mặc áo khoác ngắn màu xanh không buộc cúc áo, mở rộng, lộ ra cơ bắp tinh tráng phập phồng bên trong.
Vương Kim Long nghe được giọng nói này cũng hơi chấn động, lúc nhìn qua liền đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt kia.
Bởi vì đứng ngược sáng, cho nên Vương Kim Long phải nheo mắt lại, từ trên khuôn mặt thô kệch cương ngạnh kia, nhận ra đường nét quen thuộc.
Là Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong năm ngoái đột nhiên trở về đại đội sản xuất.
Hắn đã sớm biết anh đã trở về rồi, nhưng còn chưa từng gặp mặt.
Nghe nói anh hiện tại rất nghèo, không cưới được vợ, chỉ có thể đi kết hôn với ni cô.
Còn nghe nói anh hiện tại cà lơ phất phơ, sống càng ngày càng cẩu thả, lăn lộn càng ngày càng kém.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên nhìn qua như vậy, Tiêu Cửu Phong so với mình còn cao hơn, so với mình còn cường tráng hơn.
Tiếng anh nói chuyện cũng không lớn, thời điểm chào hỏi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhưng Vương Kim Long lại cảm giác được khí thế cuồng vọng trong lòng người đàn ông trước mắt này.
Thật tốt, Tiêu Cửu Phong vẫn là Tiêu Cửu Phong trước kia, người sẽ đánh nhau với hắn trong gió lạnh.
Vương Kim Long nheo mắt lại: “Cửu Phong, quả thật đã nhiều năm không gặp rồi.”
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông mạnh mẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không vương trên khóe mắt.
Tiêu Cửu Phong cười nói: “Kim Long, tôi đề nghị cậu hiện tại lui về phía sau một bước.”
Vương Kim Long: “Vì cái gì?”
Tiêu Cửu Phong: “Dưới lòng bàn chân của cậu đang giẫm lên hoa màu của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử.”
Vương Kim Long cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới giày vải của hắn, quả nhiên giẫm lên một cây giống hoa màu, là giống cây bông.
Hắn theo bản năng thật sự lui về phía sau một bước.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong đã thu liễm nụ cười, vững vàng đứng ở nơi đó, hai tròng mắt lạnh lùng thâm thúy, giống như tất cả phản ứng của hắn đều chiếu vào trong mắt anh.
Trong lòng Vương Kim Long đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
Mười mấy năm trôi qua, Tiêu Cửu Phong từng tranh giành với hắn đến chết đi sống lại bây giờ nghèo nàn đến mức ngay cả vợ cũng không cưới nổi, chỉ có thể kết hôn với một ni cô gầy gò, kết quả hiện tại anh còn có thể bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng đứng ở trước mặt mình, anh ta dựa vào cái gì chứ?
Tiêu Cửu Phong không để ý tới Vương Kim Long đang tức giận, anh khom lưng xuống, đỡ cái cây con đã bị giẫm đạp đến lệch kia.
Khi anh làm như vậy, Vương Kim Long không chỉ tức giận, hắn còn lúng túng.
Hắn không thể làm gì khác hơn là lùi lại một bước nữa.
Hắn liên tiếp lùi hai bước, đột nhiên cảm thấy khí thế của mình thoáng cái liền yếu đi, cứ như vậy bị so không bằng.
Nhiều năm không gặp, còn chưa giao phong, hắn đã bị một gốc cây giống hoa màu đánh bại!
Vương Kim Long cắn răng, vẫn mở miệng: “Cửu Phong, cậu đã nhiều năm không ở nhà, tình huống của cái giếng này cậu không hiểu rõ đâu.”
Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: “Vậy là tình huống như thế nào, cậu nói cho tôi nghe một chút.”
Vương Kim Long nghe lời này, càng cảm thấy không đúng, đáng lẽ hắn phải chất vấn Tiêu Cửu Phong, nhưng hiện tại Tiêu Cửu Phong bảo hắn nói cho anh, ý tứ trong lời nói kia, giống như mình phải báo cáo công việc với anh vậy.
Hắn nhất thời cảm thấy mình nói cũng không được, không nói cũng không được.
Tiêu Cửu Phong nhìn hắn cũng không nói lời nào, liền nói: “Bảo Đường, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu nói xem. Hôm nay nếu tất cả mọi người ở chỗ này, vậy dứt khoát nói rõ ràng, vẽ xuống một con đường đi.”
Tiêu Bảo Đường cảm kích đến muốn khóc.
Hắn là một người thành thật, nhưng trong thời đại này, người thành thật chịu làm công việc đại đội trưởng này cũng không dễ dàng. Vị Vương Kim Long này có thể đánh nhau, mang theo một đám người ồn ào náo động, bản thân hắn không sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.