Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Đại Nhân!
Chương 13: Kiếp nạn của Xuân Mai
Tuyết Nguyệt Lam
24/02/2024
Mới sáng tinh mơ, mặt trời dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ lười biếng thả những tia nắng hồng xuyên qua nụ hoa lựu đang còn e ấp.
Ngọc Trúc sắc mặt vui vẻ, hồng hào. Cô háo hức mong chờ đến buổi chiều hôm nay, để có thể đãi Diêm Vương một món ăn thật ngon. Không biết liệu ngài ấy có thích hay không nữa? Ngọc Trúc cầm cây chổi trong tay, cố gắng quét thật nhanh đám lá dưới đất. Phải hoàn thành xong công việc thật sớm thì cô mới có thể bắt tay vào làm bánh được.
Loay hoay một hồi, nhìn thấy sân trước đã sạch sẽ, Ngọc Trúc mới trở vào trong. Cô chợt nhớ ra từ sáng cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Xuân Mai đâu, liền lật đật chạy đến trước cửa phòng của Xuân Mai mà gõ cửa, chẳng lẽ hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô ấy làm việc nặng nhọc lắm hay sao mà đến giờ này còn chưa dậy nổi.
Ngọc Trúc gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cô liền gõ thêm một lần nữa, lúc này mới nghe thấy giọng uể oải của Xuân Mai cất lên từ bên trong phòng: " Vào đi! "
Ngọc Trúc bước vào bên trong thì thấy Xuân Mai ngồi dựa lưng lên tường, hai quầng mắt thâm đi trông thấy, hình như tối hôm qua Xuân Mai dường như không có ngủ.
Ngọc Trúc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Xuân Mai mà hỏi:
" Hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô làm việc mệt lắm sao? Nhìn bộ dạng của cô bây giờ giống như một cái xác sống vậy đó! "
Nghe Ngọc Trúc nhắc đến cái tên Lưu Phán Quang, Xuân Mai bất giác rùng mình, hai mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn ra tèm nhem hết cả khuôn mặt:
" Huhu! Tôi không xong rồi! Chắc tôi sẽ bị bắt đi đánh đến tan xương nát thịt mất thôi! "
Đợi Xuân Mai khóc xong một trận, Ngọc Trúc mới ân cần hỏi han. Thì ra hôm qua Lưu Phán Quang đưa Xuân Mai đi theo hắn ghi chép sổ sinh tử. Ghi một lúc thì hắn sai Xuân Mai đem đến cho hắn một tách trà nóng. Mà Xuân Mai từ xưa đến giờ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi cái con người lạnh lùng của Lưu Phán Quang mà thôi, bởi vì hồi còn nhỏ cô đã nghe qua cái danh một tay trấn áp cả một thành trì của hắn, cho nên cứ hễ mỗi lần nhìn thấy hắn là tay chân cô bắt đầu loạn xạ cả lên. Không cẩn thận làm đổ nguyên cả một tách trà lên quần của hắn.
Sau đó vì quá hoảng hốt, tay nhanh hơn não mà lấy tay lau lấy lau để lên quần người ta, còn vô tình chạm phải..... chạm phải cậu em trai của hắn. Lưu Phán Quang nổi giận đùng đùng, bày ra bộ mặt giống như ai ăn hết của nhà hắn đứng phắt dậy, trực tiếp xách lấy cổ áo của Xuân Mai ném thẳng ra khỏi phòng rồi đóng cửa " rầm" lấy một cái.
Xuân Mai sợ đến nỗi quỵ xuống đất, miệng liên tục xin tha. Nhưng mãi mà Lưu Phán Quang ở bên trong cũng không có lấy một động tĩnh nào. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể lủi thủi mà quay trở về.
Khủng hoảng đó khiến Xuân Mai không thể chợp mắt suốt một đêm, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Không biết lúc nào cái tên Lưu Phán Quang ấy sẽ xuất hiện bắt cô đi hầm thịt nữa.
Ngọc Trúc hít một hơi, cố gắng bình tĩnh vỗ về cô bạn mới của mình. Chuyện này quá đáng sợ rồi đi, chỉ có thể cầu cho Xuân Mai có thể bình an vượt qua được kiếp nạn này mà thôi.
Nói chuyện gần hết cả buổi, Xuân Mai mới có thể phấn chấn lên được đôi chút. Cô nhanh chóng thay y phục rồi bắt tay vào làm việc.
Ngọc Trúc đi đến căn phòng của chủ tử, bắt đầu quét dọn.
Căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp, đồ vật bên trong cũng khá đơn giản. Chỉ có một chiếc giường được làm bằng gỗ đàn hương, một kệ sách nhỏ và bộ bàn ghế được đặt sát bên cửa sổ. Nhìn qua một lượt, thứ khiến Ngọc Trúc chú ý chính là chiếc bàn trang điểm được đặt gần giường. Hóa ra vị chủ tử lúc trước chính là một nữ nhân!
Trên bàn trang điểm có một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ màu đỏ sẫm, bên ngoài được khắc hình hoa sen rất đẹp. Chẳng hiểu tại sao lúc này tính tò mò của Ngọc Trúc lại hối thúc cô đến vậy, dẫu biết rằng cô không nên chạm vào, nhưng bất giác đã đặt tay lên chiếc hộp gỗ nhỏ đó mất rồi.
Ngọc Trúc nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay run rẩy mở nhẹ chiếc hộp ra hết sức có thể. Bên trong là một chiếc lắc tay bằng vàng được khắc hình hoa lựu tỏa sáng lấp lánh.
Chiếc lắc tay ấy đẹp đến nỗi cô cứ đứng đó ngắm nhìn thật lâu, sau khi ngắm nhìn thỏa thích, Ngọc Trúc đóng chiếc hộp lại rồi bắt đầu dọn dẹp tiếp.
Nhưng hành động lúc nãy của cô đã bị người bên ngoài thu hết vào tầm mắt. Ả nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng rời đi.
Vì hôm nay có thêm Ngọc Trúc phụ giúp Xuân Mai làm việc nên công việc hàng ngày chẳng mấy chốc đã xong. Ngọc Trúc bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu cần thiết trong phòng bếp.
Thấy cô cứ loay hoay lấy hết cái này đến cái kia, Xuân Mai chống tay trên bàn hỏi: " Cô đang làm gì vậy? Không cần phải vất vả nấu làm gì, chiều sẽ có người mang thức ăn đến thôi! "
Ngọc Trúc đang kiếm một cái chảo to, vui vẻ quay người lại trả lời: " Tôi đang chuẩn bị làm bánh, chiều nay sẽ mời Diêm Vương đến để nếm thử! "
" Rầm! " Xuân Mai bị Ngọc Trúc làm cho té từ trên ghế xuống đất. Cố gắng chống tay ngồi dậy, giọng run rẩy: " Cô điên rồi sao? Có biết bản thân đang nói cái gì hay không vậy? "
Ngọc Trúc sắc mặt vui vẻ, hồng hào. Cô háo hức mong chờ đến buổi chiều hôm nay, để có thể đãi Diêm Vương một món ăn thật ngon. Không biết liệu ngài ấy có thích hay không nữa? Ngọc Trúc cầm cây chổi trong tay, cố gắng quét thật nhanh đám lá dưới đất. Phải hoàn thành xong công việc thật sớm thì cô mới có thể bắt tay vào làm bánh được.
Loay hoay một hồi, nhìn thấy sân trước đã sạch sẽ, Ngọc Trúc mới trở vào trong. Cô chợt nhớ ra từ sáng cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Xuân Mai đâu, liền lật đật chạy đến trước cửa phòng của Xuân Mai mà gõ cửa, chẳng lẽ hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô ấy làm việc nặng nhọc lắm hay sao mà đến giờ này còn chưa dậy nổi.
Ngọc Trúc gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cô liền gõ thêm một lần nữa, lúc này mới nghe thấy giọng uể oải của Xuân Mai cất lên từ bên trong phòng: " Vào đi! "
Ngọc Trúc bước vào bên trong thì thấy Xuân Mai ngồi dựa lưng lên tường, hai quầng mắt thâm đi trông thấy, hình như tối hôm qua Xuân Mai dường như không có ngủ.
Ngọc Trúc ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Xuân Mai mà hỏi:
" Hôm qua Lưu Phán Quang bắt cô làm việc mệt lắm sao? Nhìn bộ dạng của cô bây giờ giống như một cái xác sống vậy đó! "
Nghe Ngọc Trúc nhắc đến cái tên Lưu Phán Quang, Xuân Mai bất giác rùng mình, hai mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn ra tèm nhem hết cả khuôn mặt:
" Huhu! Tôi không xong rồi! Chắc tôi sẽ bị bắt đi đánh đến tan xương nát thịt mất thôi! "
Đợi Xuân Mai khóc xong một trận, Ngọc Trúc mới ân cần hỏi han. Thì ra hôm qua Lưu Phán Quang đưa Xuân Mai đi theo hắn ghi chép sổ sinh tử. Ghi một lúc thì hắn sai Xuân Mai đem đến cho hắn một tách trà nóng. Mà Xuân Mai từ xưa đến giờ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi cái con người lạnh lùng của Lưu Phán Quang mà thôi, bởi vì hồi còn nhỏ cô đã nghe qua cái danh một tay trấn áp cả một thành trì của hắn, cho nên cứ hễ mỗi lần nhìn thấy hắn là tay chân cô bắt đầu loạn xạ cả lên. Không cẩn thận làm đổ nguyên cả một tách trà lên quần của hắn.
Sau đó vì quá hoảng hốt, tay nhanh hơn não mà lấy tay lau lấy lau để lên quần người ta, còn vô tình chạm phải..... chạm phải cậu em trai của hắn. Lưu Phán Quang nổi giận đùng đùng, bày ra bộ mặt giống như ai ăn hết của nhà hắn đứng phắt dậy, trực tiếp xách lấy cổ áo của Xuân Mai ném thẳng ra khỏi phòng rồi đóng cửa " rầm" lấy một cái.
Xuân Mai sợ đến nỗi quỵ xuống đất, miệng liên tục xin tha. Nhưng mãi mà Lưu Phán Quang ở bên trong cũng không có lấy một động tĩnh nào. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể lủi thủi mà quay trở về.
Khủng hoảng đó khiến Xuân Mai không thể chợp mắt suốt một đêm, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Không biết lúc nào cái tên Lưu Phán Quang ấy sẽ xuất hiện bắt cô đi hầm thịt nữa.
Ngọc Trúc hít một hơi, cố gắng bình tĩnh vỗ về cô bạn mới của mình. Chuyện này quá đáng sợ rồi đi, chỉ có thể cầu cho Xuân Mai có thể bình an vượt qua được kiếp nạn này mà thôi.
Nói chuyện gần hết cả buổi, Xuân Mai mới có thể phấn chấn lên được đôi chút. Cô nhanh chóng thay y phục rồi bắt tay vào làm việc.
Ngọc Trúc đi đến căn phòng của chủ tử, bắt đầu quét dọn.
Căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp, đồ vật bên trong cũng khá đơn giản. Chỉ có một chiếc giường được làm bằng gỗ đàn hương, một kệ sách nhỏ và bộ bàn ghế được đặt sát bên cửa sổ. Nhìn qua một lượt, thứ khiến Ngọc Trúc chú ý chính là chiếc bàn trang điểm được đặt gần giường. Hóa ra vị chủ tử lúc trước chính là một nữ nhân!
Trên bàn trang điểm có một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ màu đỏ sẫm, bên ngoài được khắc hình hoa sen rất đẹp. Chẳng hiểu tại sao lúc này tính tò mò của Ngọc Trúc lại hối thúc cô đến vậy, dẫu biết rằng cô không nên chạm vào, nhưng bất giác đã đặt tay lên chiếc hộp gỗ nhỏ đó mất rồi.
Ngọc Trúc nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay run rẩy mở nhẹ chiếc hộp ra hết sức có thể. Bên trong là một chiếc lắc tay bằng vàng được khắc hình hoa lựu tỏa sáng lấp lánh.
Chiếc lắc tay ấy đẹp đến nỗi cô cứ đứng đó ngắm nhìn thật lâu, sau khi ngắm nhìn thỏa thích, Ngọc Trúc đóng chiếc hộp lại rồi bắt đầu dọn dẹp tiếp.
Nhưng hành động lúc nãy của cô đã bị người bên ngoài thu hết vào tầm mắt. Ả nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng rời đi.
Vì hôm nay có thêm Ngọc Trúc phụ giúp Xuân Mai làm việc nên công việc hàng ngày chẳng mấy chốc đã xong. Ngọc Trúc bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu cần thiết trong phòng bếp.
Thấy cô cứ loay hoay lấy hết cái này đến cái kia, Xuân Mai chống tay trên bàn hỏi: " Cô đang làm gì vậy? Không cần phải vất vả nấu làm gì, chiều sẽ có người mang thức ăn đến thôi! "
Ngọc Trúc đang kiếm một cái chảo to, vui vẻ quay người lại trả lời: " Tôi đang chuẩn bị làm bánh, chiều nay sẽ mời Diêm Vương đến để nếm thử! "
" Rầm! " Xuân Mai bị Ngọc Trúc làm cho té từ trên ghế xuống đất. Cố gắng chống tay ngồi dậy, giọng run rẩy: " Cô điên rồi sao? Có biết bản thân đang nói cái gì hay không vậy? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.