Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Đại Nhân!
Chương 14: Làm bánh (1)
Tuyết Nguyệt Lam
24/02/2024
Ngọc Trúc đi đến đỡ Xuân Mai đứng dậy, cười vui vẻ:
" Cô đừng có sợ, hôm qua tôi đã trò chuyện với ngài ấy rồi! Thật ra con người ngài ấy rất dễ gần, còn rất chu đáo nữa. Cho nên hôm nay tôi muốn nấu món gì đó ngon chút để trả lại ân tình hôm qua ngài ấy đãi tôi ăn! "
Xuân Mai như không tin vào tai của mình, mấy câu mà Ngọc Trúc nói ra cứ như từng tia sét đấm vào tai cô vậy. Xuân Mai chớp chớp mắt, há miệng nhìn Ngọc Trúc.
Nói tới nói lui, Xuân Mai vẫn là bị mấy lời nói của Ngọc Trúc đánh bại. Thôi thì cô đành tạm tin Ngọc Trúc vậy. Biết đâu được bề ngoài Diêm Vương nghiêm nghị ít nói, nhưng bên trong lại giống như Ngọc Trúc nói, dễ gần, tốt tính thì sao. Dù sao nếu Diêm Vương ngài ấy tốt bụng hơn một chút thì mấy tì nữ như bọn cô cũng dễ sống hơn mấy phần!
Mặc dù phòng bếp rất ít khi được sử dụng đến, nhưng nguyên liệu lại rất phong phú và đa dạng. Lúc trước chủ tử của điện Thạch Lựu này có sở thích nấu ăn. Sau ngần ấy năm, Diêm Vương vẫn cho người thường xuyên mỗi tháng đem nguyên liệu thay mới một lần.
Ngọc Trúc lấy ra một túi bột gạo lớn và túi nhỏ bột nghệ và một ít đậu xanh đã được cô đem đi ngâm nước từ sáng sớm.Bên cạnh đó cô còn chuẩn bị thêm gia vị như tỏi, chanh, nước mắm để làm nước chấm. Còn các nguyên liệu tươi như thịt, tôm, giá và các loại rau ăn kèm thì cô nhờ Xuân Mai đi đến nhà bếp lấy giúp mình.
Xuân Mai nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của Ngọc Trúc mà đã tưởng tượng ra được mùi hương của món ăn rồi. Cô nhanh chóng chạy đến nhà bếp lớn lấy chút nguyên liệu. Ấy vậy mà cái tên đầu bếp này cứ hẹp hòi không cho, còn đứng chắn trước cửa nhất quyết không để cô bước chân vào.
Xuân Mai tức giận, hai tay chống hông nhìn hắn:
" Tại sao lại không được chứ? Cũng không có luật lệ nào cấm chúng ta không được lấy nguyên liệu! "
Tên kia liếc nhìn trang phục Xuân Mai đang mặc, cười nhếch miệng: " Tất nhiên là không có, nhưng nếu ngươi muốn lấy nguyên liệu thì phải có lệnh bài của chủ tử đưa ra. Sao nào, ngươi có không?"
Nhìn thấy Xuân Mai không trả lời, hắn nói tiếp: " Ở đây ai mà không biết điện Thạch Lựu từ lâu đã không còn chủ nữa chứ! Các ngươi suốt ngày ở trong đó lười biếng không ai quản, bây giờ còn muốn bày vẻ lãng phí thức ăn. Ta đây chính là không muốn cho đó, mau đi về đi! Đừng đứng ở đây làm lãng phí thì giờ của ta nữa! "
Xuân Mai nhất quyết không chịu thua, Ngọc Trúc đã bắt đầu nấu rồi, nếu cô không lấy được những nguyên liệu kia thì lát nữa Diêm Vương đến thì phải làm sao? Nghĩ như vậy, cô lùi xuống mấy bước làm tên kia tưởng rằng cô định rời đi nên buông cảnh giác. Lúc này, Xuân Mai lấy hết tốc lực chạy thẳng vào bên trong khiến tên kia không kịp bắt lại.
Cô chạy đến lấy mấy nguyên liệu mà Ngọc Trúc nói trước đó cho vào một cái giỏ lớn. Tên kia tức giận chạy vào bên trong, miệng không ngừng mắng chửi: " Con tì nữ chết tiệt nhà ngươi! Hôm nay lão gia ta không đánh chết ngươi thì ta không còn tên Lý Bảo nữa! "
Hắn đưa tay lên cao muốn đánh cô nhưng đã bị một bàn tay khác kịp thời nắm lấy.
Lưu Phán Quang nhăn mày hất tay tên kia ra, khiến tên mập trước mặt ngã nhào ra đất. Hắn nhìn sang cô quát lớn. Từ trước đến nay đều nói Lưu Phán Quang ít nói nhưng lúc nào trên mặt cũng có ý cười, thanh tao thoát tục. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn bày ra bộ mặt tức giận như bây giờ:
"Ngươi có bị ngốc hay không hả? Đứng đó cho người ta đánh? Còn không biết né đi sao? "
Xuân Mai bị hắn làm cho giật mình, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất, nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn ra. Từng giọt từng giọt rơi đầy trên đất, dường như mọi uất ức tuổi hờn bấy lâu nay không còn kìm được mà tuôn trào.
Lưu Phán Quang thấy Xuân Mai khóc thì cũng không lớn tiếng nữa, hắn dịu giọng hỏi: " Sao lại đến đây? "
Xuân Mai vẫn im lặng không trả lời. Lưu Phán Quang thở dài, lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay bằng lụa nhét vào trong tay cô: " Lau đi! "
Xuân Mai lấy khăn tay lau nước mắt, còn thản nhiên hỷ mũi mấy cái vào chiếc khăn.
Hắn cũng chẳng thèm để ý, dù sao cũng không có ý định lấy lại. Một người ưa sạch sẽ như hắn làm sao có thể dùng đến nó lần nữa chứ!
Hắn liếc mắt thấy chiếc giỏ lớn trong tay Xuân Mai, lại dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi cô: " Muốn lấy mấy thứ này sao? "
Xuân Mai gật đầu, đưa ánh mắt nhìn sang tên Lý Bảo lúc này đã đứng dậy từ bao giờ.
Lưu Phán Quang như hiểu ý của cô, giọng lạnh đi mấy phần: " Tại sao ngươi không đưa nguyên liệu cho nàng ta? "
Lý Bảo giật mình quỳ xuống: " Là... là do cô ta không có lệnh bài nên tiểu nhân mới không đưa! "
" Lệnh bài? Từ khi nào người của điện Thạch Lựu phải cần lệnh bài khi đến lấy đồ?! " - Đúng vậy, vì chủ tử lúc trước của điện Thạch Lựu ưa thích nấu ăn. Mà mỗi lần nấu phải đưa lệnh bài sai người đến phòng bếp lớn lấy nguyên liệu tươi. Thấy quá phiền phức nên vị chủ tử ấy liền nói qua một tiếng với Diêm Vương. Từ ấy, chỉ cần là người của điện Thạch Lựu đến lấy nguyên liệu, đều không cần phải đưa ra lệnh bài nữa.
Lý Bảo lúc này sợ hãi, thân người càng cúi xuống thấp hơn, không dám trả lời.
Lưu Phán Quang nhìn sang Xuân Mai: " Từ bây giờ muốn lấy cái gì thì cứ đường đường chính chính mà đến lấy! Sẽ không ai dám cản ngươi! Từ bao giờ hạ nhân của điện Thạch Lựu lại nhát gan đến như vậy không biết! " - Lời này hắn nói ra không phải chỉ để mỗi Xuân Mai nghe, mà là để cho tất cả mọi người có mặt ở đây, toàn bộ đều nghe rõ. Có hắn chống lưng, còn ai dám lên tiếng chứ.
Nói rồi hắn xoay người rời khỏi. Vốn dĩ ban đầu cũng không có ý định đi đến nơi này. Chỉ là lúc nãy khi đang đi đến điện Ngọc Bàng, nhìn thấy hình bóng quen thuộc đi qua từ đằng xa, không ngờ vậy mà lại bất giác đi theo người ta. Vừa nhìn thấy ai đó chịu uất ức đã không nhịn nổi mà ra tay giúp đỡ. Con người hắn trước giờ ít khi ra mặt lo chuyện bao đồng, không hiểu sao dạo này tính tình lại có sự thay đổi lớn đến như vậy. Lưu Phán Quang thở dài, tự hỏi bản thân.
Xuân Mai đờ người nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, không hiểu sao lại thấy có chút tiếc nuối. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô lựa những nguyên liệu chất lượng nhất cho vào giỏ, cho dù có lấy bao nhiêu cũng không ai dám ý kiến. Xuân Mai xách một giỏ đầy ngang nhiên rời đi để lại những tiếng xì xào lớn nhỏ trong phòng bếp lớn:
" Lúc trước ta nghe nói, chỉ cần là người của điện Thạch Lựu, sẽ không có ai dám đụng đến! "
" Nghe ngươi nói như vậy ta cũng nhớ ra! Từ sao khi vị chủ tử ấy rời đi. Mọi người cũng dần quên đến cái uy danh của điện Thạch Lựu rồi! "
" Ấy, ngươi nói nhỏ một chút! Để người khác nghe thấy, truyền đến tai Diêm Vương thì đến lúc đó ngươi chỉ còn lại một đống tro thôi đấy! "
" Cô đừng có sợ, hôm qua tôi đã trò chuyện với ngài ấy rồi! Thật ra con người ngài ấy rất dễ gần, còn rất chu đáo nữa. Cho nên hôm nay tôi muốn nấu món gì đó ngon chút để trả lại ân tình hôm qua ngài ấy đãi tôi ăn! "
Xuân Mai như không tin vào tai của mình, mấy câu mà Ngọc Trúc nói ra cứ như từng tia sét đấm vào tai cô vậy. Xuân Mai chớp chớp mắt, há miệng nhìn Ngọc Trúc.
Nói tới nói lui, Xuân Mai vẫn là bị mấy lời nói của Ngọc Trúc đánh bại. Thôi thì cô đành tạm tin Ngọc Trúc vậy. Biết đâu được bề ngoài Diêm Vương nghiêm nghị ít nói, nhưng bên trong lại giống như Ngọc Trúc nói, dễ gần, tốt tính thì sao. Dù sao nếu Diêm Vương ngài ấy tốt bụng hơn một chút thì mấy tì nữ như bọn cô cũng dễ sống hơn mấy phần!
Mặc dù phòng bếp rất ít khi được sử dụng đến, nhưng nguyên liệu lại rất phong phú và đa dạng. Lúc trước chủ tử của điện Thạch Lựu này có sở thích nấu ăn. Sau ngần ấy năm, Diêm Vương vẫn cho người thường xuyên mỗi tháng đem nguyên liệu thay mới một lần.
Ngọc Trúc lấy ra một túi bột gạo lớn và túi nhỏ bột nghệ và một ít đậu xanh đã được cô đem đi ngâm nước từ sáng sớm.Bên cạnh đó cô còn chuẩn bị thêm gia vị như tỏi, chanh, nước mắm để làm nước chấm. Còn các nguyên liệu tươi như thịt, tôm, giá và các loại rau ăn kèm thì cô nhờ Xuân Mai đi đến nhà bếp lấy giúp mình.
Xuân Mai nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của Ngọc Trúc mà đã tưởng tượng ra được mùi hương của món ăn rồi. Cô nhanh chóng chạy đến nhà bếp lớn lấy chút nguyên liệu. Ấy vậy mà cái tên đầu bếp này cứ hẹp hòi không cho, còn đứng chắn trước cửa nhất quyết không để cô bước chân vào.
Xuân Mai tức giận, hai tay chống hông nhìn hắn:
" Tại sao lại không được chứ? Cũng không có luật lệ nào cấm chúng ta không được lấy nguyên liệu! "
Tên kia liếc nhìn trang phục Xuân Mai đang mặc, cười nhếch miệng: " Tất nhiên là không có, nhưng nếu ngươi muốn lấy nguyên liệu thì phải có lệnh bài của chủ tử đưa ra. Sao nào, ngươi có không?"
Nhìn thấy Xuân Mai không trả lời, hắn nói tiếp: " Ở đây ai mà không biết điện Thạch Lựu từ lâu đã không còn chủ nữa chứ! Các ngươi suốt ngày ở trong đó lười biếng không ai quản, bây giờ còn muốn bày vẻ lãng phí thức ăn. Ta đây chính là không muốn cho đó, mau đi về đi! Đừng đứng ở đây làm lãng phí thì giờ của ta nữa! "
Xuân Mai nhất quyết không chịu thua, Ngọc Trúc đã bắt đầu nấu rồi, nếu cô không lấy được những nguyên liệu kia thì lát nữa Diêm Vương đến thì phải làm sao? Nghĩ như vậy, cô lùi xuống mấy bước làm tên kia tưởng rằng cô định rời đi nên buông cảnh giác. Lúc này, Xuân Mai lấy hết tốc lực chạy thẳng vào bên trong khiến tên kia không kịp bắt lại.
Cô chạy đến lấy mấy nguyên liệu mà Ngọc Trúc nói trước đó cho vào một cái giỏ lớn. Tên kia tức giận chạy vào bên trong, miệng không ngừng mắng chửi: " Con tì nữ chết tiệt nhà ngươi! Hôm nay lão gia ta không đánh chết ngươi thì ta không còn tên Lý Bảo nữa! "
Hắn đưa tay lên cao muốn đánh cô nhưng đã bị một bàn tay khác kịp thời nắm lấy.
Lưu Phán Quang nhăn mày hất tay tên kia ra, khiến tên mập trước mặt ngã nhào ra đất. Hắn nhìn sang cô quát lớn. Từ trước đến nay đều nói Lưu Phán Quang ít nói nhưng lúc nào trên mặt cũng có ý cười, thanh tao thoát tục. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn bày ra bộ mặt tức giận như bây giờ:
"Ngươi có bị ngốc hay không hả? Đứng đó cho người ta đánh? Còn không biết né đi sao? "
Xuân Mai bị hắn làm cho giật mình, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất, nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn ra. Từng giọt từng giọt rơi đầy trên đất, dường như mọi uất ức tuổi hờn bấy lâu nay không còn kìm được mà tuôn trào.
Lưu Phán Quang thấy Xuân Mai khóc thì cũng không lớn tiếng nữa, hắn dịu giọng hỏi: " Sao lại đến đây? "
Xuân Mai vẫn im lặng không trả lời. Lưu Phán Quang thở dài, lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay bằng lụa nhét vào trong tay cô: " Lau đi! "
Xuân Mai lấy khăn tay lau nước mắt, còn thản nhiên hỷ mũi mấy cái vào chiếc khăn.
Hắn cũng chẳng thèm để ý, dù sao cũng không có ý định lấy lại. Một người ưa sạch sẽ như hắn làm sao có thể dùng đến nó lần nữa chứ!
Hắn liếc mắt thấy chiếc giỏ lớn trong tay Xuân Mai, lại dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi cô: " Muốn lấy mấy thứ này sao? "
Xuân Mai gật đầu, đưa ánh mắt nhìn sang tên Lý Bảo lúc này đã đứng dậy từ bao giờ.
Lưu Phán Quang như hiểu ý của cô, giọng lạnh đi mấy phần: " Tại sao ngươi không đưa nguyên liệu cho nàng ta? "
Lý Bảo giật mình quỳ xuống: " Là... là do cô ta không có lệnh bài nên tiểu nhân mới không đưa! "
" Lệnh bài? Từ khi nào người của điện Thạch Lựu phải cần lệnh bài khi đến lấy đồ?! " - Đúng vậy, vì chủ tử lúc trước của điện Thạch Lựu ưa thích nấu ăn. Mà mỗi lần nấu phải đưa lệnh bài sai người đến phòng bếp lớn lấy nguyên liệu tươi. Thấy quá phiền phức nên vị chủ tử ấy liền nói qua một tiếng với Diêm Vương. Từ ấy, chỉ cần là người của điện Thạch Lựu đến lấy nguyên liệu, đều không cần phải đưa ra lệnh bài nữa.
Lý Bảo lúc này sợ hãi, thân người càng cúi xuống thấp hơn, không dám trả lời.
Lưu Phán Quang nhìn sang Xuân Mai: " Từ bây giờ muốn lấy cái gì thì cứ đường đường chính chính mà đến lấy! Sẽ không ai dám cản ngươi! Từ bao giờ hạ nhân của điện Thạch Lựu lại nhát gan đến như vậy không biết! " - Lời này hắn nói ra không phải chỉ để mỗi Xuân Mai nghe, mà là để cho tất cả mọi người có mặt ở đây, toàn bộ đều nghe rõ. Có hắn chống lưng, còn ai dám lên tiếng chứ.
Nói rồi hắn xoay người rời khỏi. Vốn dĩ ban đầu cũng không có ý định đi đến nơi này. Chỉ là lúc nãy khi đang đi đến điện Ngọc Bàng, nhìn thấy hình bóng quen thuộc đi qua từ đằng xa, không ngờ vậy mà lại bất giác đi theo người ta. Vừa nhìn thấy ai đó chịu uất ức đã không nhịn nổi mà ra tay giúp đỡ. Con người hắn trước giờ ít khi ra mặt lo chuyện bao đồng, không hiểu sao dạo này tính tình lại có sự thay đổi lớn đến như vậy. Lưu Phán Quang thở dài, tự hỏi bản thân.
Xuân Mai đờ người nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, không hiểu sao lại thấy có chút tiếc nuối. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô lựa những nguyên liệu chất lượng nhất cho vào giỏ, cho dù có lấy bao nhiêu cũng không ai dám ý kiến. Xuân Mai xách một giỏ đầy ngang nhiên rời đi để lại những tiếng xì xào lớn nhỏ trong phòng bếp lớn:
" Lúc trước ta nghe nói, chỉ cần là người của điện Thạch Lựu, sẽ không có ai dám đụng đến! "
" Nghe ngươi nói như vậy ta cũng nhớ ra! Từ sao khi vị chủ tử ấy rời đi. Mọi người cũng dần quên đến cái uy danh của điện Thạch Lựu rồi! "
" Ấy, ngươi nói nhỏ một chút! Để người khác nghe thấy, truyền đến tai Diêm Vương thì đến lúc đó ngươi chỉ còn lại một đống tro thôi đấy! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.