Chương 2: Đại ca nhỏ
Cô gái nhỏ bé
07/09/2023
Kiều Nhiên Nhiên ở nhà nghịch ngợm đã đành, ra ngoài thoát khỏi sự kiềm cặp của ba mẹ lại bắt đầu quậy tung lên, ngang bướng, lì lợm, hiếu động không thua kém gì con trai, sợ nói ra con bé có khi còn nghịch hơn mấy đứa con trai trong xóm này.
Nhà cô thì chỉ có hai vợ chồng, đứa con gái bảo bối này mà thôi, hai vợ chồng có một công ti nhỏ lúc trước do anh để cô đứng tên tất cả mọi thứ từ công ti đến nhà cửa hoặc những tài sản khác đều là đứng tên cô, Kiều Tuấn yêu thương cưng chiều cô nên mọi thứ anh đều để nó thuộc về cô hết.
Có thể nói rằng hai vợ chồng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và để có một cơ ngơi như này thì rất vất vả nhưng đổi lại bé Nhiên nhi của họ có một cuộc sống mà không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền thì họ thaya rất xứng đáng.
Đối với những người làm ăn lớn ngoài kia thì gia đình cô không là gì cả, nhưng tất cả mọi thứ của hai vợ chồng Kiều Tuấn làm ra đều có thể dư sức cho Kiều Nhiên Nhiên ăn học đầy đủ mà không sợ bị thua thiệt gì.
- Kiều Tuấn anh xem, bảo bối của chúng ta lại bị cô giáo gọi điện về mắng vốn nữa rồi kìa.
- Nhiên nhi, con ăn nho này có thấy ngon không con ?
- Dạ có ạ, đồ ăn ba mẹ mua cho Nhiên nhi đều ngon hết ạ.
- Ừm ngoan lắm, ăn xong rồi lên phòng tắm nghe không.
- Dạ vâng ba, vậy con cầm lên phòng luôn, tắm xong con ăn tiếp ạ.
-Ừm, tạm biệt bảo bối của ba.
Kiều Nhiên Nhiên tạm biệt ba mẹ rồi bê đĩa nho của mình lên phòng, bỏ lại sự ngơ ngác bất lực của bà mẹ đang ngồi đó và ông bố luôn luôn cưng chiều con gái số hai thì không ai dám tranh dành vị trí số một.
- Anh có mua nho cho vợ luôn nè, vợ ăn đi cho nó đẹp da.
- Đẹp da con khỉ nhà anh ấy, em đang nói con bé Nhiên nhi, anh dám đánh trống lảng để con bé chạy tuột lên phòng hả ?
- Hì...hì...con bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà, nó tinh nghịch như thế là đúng với lứa tuổi của nó rồi, em đừng có lo lắng, với lại em nhìn xem con bé nó nghịch ngợm với hiếu động như vậy không giống tính cách của em thì còn của ai nữa.
- Anh còn thấy con bé vẫn còn thua nết của em xa lắm đấy, nó chỉ có hiếu động thôi chứ không có đanh đá dữ dằn như em lúc em còn là thiếu nữ, hồi đó anh tán đổ em cũng là cả một quá trình khó khăn đối với anh chứ bộ.
- Không lẽ con bé nó hưởng hết tính cách ngỗ ngược đó từ em ta ? Không thể phủ nhận rằng con bé rất thông minh và xinh đẹp, học hành và lễ giáo thì khỏi phải chê nhưng mà nó nghịch quá, em cũng đến chịu với nó rồi đấy.
- Anh xem đi, suốt ngày chỉ chơi với đám con trai trên trường rồi trong xóm này, toàn rủ nhau đi trêu người ta, hỏi ai bày lêu thì lòi ra đứa con gái bảo bối nhà mình bày trò đầu tiên, thật sự hết nói nổi.
- Hahaha...thôi không sao cả, bảo bối của chúng ta tinh nghịch như vậy mới mau lớn, chỉ cần con bé không hư hỏng hay đau ốm gì là vợ chồng mình mừng rồi em, con nít ấy mà đứa nào cũng thế thôi, qua tuổi nghịch rồi em muốn thấy con bé nghịch cũng khó lâm đấy. Thôi để anh tranh thủ tới công ti chứ sáng giờ làm đống giấy tờ ở nhà chưa lên công ti rồi, chiều anh về với vợ và con nha.
- Dạ vâng chồng.
Đến chiều cô có xin mẹ ra ngoài chơi với mấy bạn ngay chỗ đất trống của xóm, ngày nào bảo bối nhỏ này cũng xin ra đó chơi cả, chúng nó chơi nặn đất rồi đá bóng với nhau cũng vui, coi như là giải trí cho đám trẻ ấy mà.
- Nè, các cậu mang dây ra đây làm gì ? Chúng ta đâu có chơi nhảy dây đâu.
- Đại ca nhỏ, chị không biết đấy chứ, hồi nãy đại ca nhỏ chưa ra chúng em gặp phải một người rất to cao đấy ạ.
- Thế cậu không trị được tên đó à.
- Khi nãy tớ chưa có tới đây, nên cũng không biết người đó như nào mà, chỉ nghe đám này kể lại thôi.
- Mà thôi kệ tên đó đi, chúng ta hôm nay chơi nặn đất xét đi, tớ có đem nước ra đây để đổ vô đất rồi nặn nè. Với lại chúng mình bằng tuổi nhau sao các cậu cứ xưng em hoài vậy, nghe già lắm, tớ không thích đâu.
- Thì đại ca nhỏ là lớn nhất rồi nên tụi em phải xưng em chứ, em thấy trên ti vi người ta gọi vậy mà.
- Nhưng mà tớ không thích xưng em, đại ca nhỏ thì thích chứ em thì không thích, chúng mình cứ xưng hô bạn bè thôi thế nó mới thân thiết chứ, ba mẹ tớ nói vậy đó.
- Vậy chúng ta cứ gọi nhau vậy đi, tên của cậu ấy là Kiều Nhiên Nhiên thì chúng ta cứ gọi đại ca nhỏ, chúng ta tự đổi tên cho cậu ấy luôn, còn tên chúng ta vẫn thế là được rồi.
- Thôi các cậu nói nhiều quá, mau chơi nặn đất xét đi hôm nay tớ sẽ nặn hình con quái vật để hôm sau tên đó co quay lại các cậu đem ra hù tên đáng ghét đó nha.
- Được đó đại ca nhỏ, chúng tớ ủng hộ làm cùng cậu.
Nhà cô thì chỉ có hai vợ chồng, đứa con gái bảo bối này mà thôi, hai vợ chồng có một công ti nhỏ lúc trước do anh để cô đứng tên tất cả mọi thứ từ công ti đến nhà cửa hoặc những tài sản khác đều là đứng tên cô, Kiều Tuấn yêu thương cưng chiều cô nên mọi thứ anh đều để nó thuộc về cô hết.
Có thể nói rằng hai vợ chồng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và để có một cơ ngơi như này thì rất vất vả nhưng đổi lại bé Nhiên nhi của họ có một cuộc sống mà không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền thì họ thaya rất xứng đáng.
Đối với những người làm ăn lớn ngoài kia thì gia đình cô không là gì cả, nhưng tất cả mọi thứ của hai vợ chồng Kiều Tuấn làm ra đều có thể dư sức cho Kiều Nhiên Nhiên ăn học đầy đủ mà không sợ bị thua thiệt gì.
- Kiều Tuấn anh xem, bảo bối của chúng ta lại bị cô giáo gọi điện về mắng vốn nữa rồi kìa.
- Nhiên nhi, con ăn nho này có thấy ngon không con ?
- Dạ có ạ, đồ ăn ba mẹ mua cho Nhiên nhi đều ngon hết ạ.
- Ừm ngoan lắm, ăn xong rồi lên phòng tắm nghe không.
- Dạ vâng ba, vậy con cầm lên phòng luôn, tắm xong con ăn tiếp ạ.
-Ừm, tạm biệt bảo bối của ba.
Kiều Nhiên Nhiên tạm biệt ba mẹ rồi bê đĩa nho của mình lên phòng, bỏ lại sự ngơ ngác bất lực của bà mẹ đang ngồi đó và ông bố luôn luôn cưng chiều con gái số hai thì không ai dám tranh dành vị trí số một.
- Anh có mua nho cho vợ luôn nè, vợ ăn đi cho nó đẹp da.
- Đẹp da con khỉ nhà anh ấy, em đang nói con bé Nhiên nhi, anh dám đánh trống lảng để con bé chạy tuột lên phòng hả ?
- Hì...hì...con bé đang tuổi ăn tuổi lớn mà, nó tinh nghịch như thế là đúng với lứa tuổi của nó rồi, em đừng có lo lắng, với lại em nhìn xem con bé nó nghịch ngợm với hiếu động như vậy không giống tính cách của em thì còn của ai nữa.
- Anh còn thấy con bé vẫn còn thua nết của em xa lắm đấy, nó chỉ có hiếu động thôi chứ không có đanh đá dữ dằn như em lúc em còn là thiếu nữ, hồi đó anh tán đổ em cũng là cả một quá trình khó khăn đối với anh chứ bộ.
- Không lẽ con bé nó hưởng hết tính cách ngỗ ngược đó từ em ta ? Không thể phủ nhận rằng con bé rất thông minh và xinh đẹp, học hành và lễ giáo thì khỏi phải chê nhưng mà nó nghịch quá, em cũng đến chịu với nó rồi đấy.
- Anh xem đi, suốt ngày chỉ chơi với đám con trai trên trường rồi trong xóm này, toàn rủ nhau đi trêu người ta, hỏi ai bày lêu thì lòi ra đứa con gái bảo bối nhà mình bày trò đầu tiên, thật sự hết nói nổi.
- Hahaha...thôi không sao cả, bảo bối của chúng ta tinh nghịch như vậy mới mau lớn, chỉ cần con bé không hư hỏng hay đau ốm gì là vợ chồng mình mừng rồi em, con nít ấy mà đứa nào cũng thế thôi, qua tuổi nghịch rồi em muốn thấy con bé nghịch cũng khó lâm đấy. Thôi để anh tranh thủ tới công ti chứ sáng giờ làm đống giấy tờ ở nhà chưa lên công ti rồi, chiều anh về với vợ và con nha.
- Dạ vâng chồng.
Đến chiều cô có xin mẹ ra ngoài chơi với mấy bạn ngay chỗ đất trống của xóm, ngày nào bảo bối nhỏ này cũng xin ra đó chơi cả, chúng nó chơi nặn đất rồi đá bóng với nhau cũng vui, coi như là giải trí cho đám trẻ ấy mà.
- Nè, các cậu mang dây ra đây làm gì ? Chúng ta đâu có chơi nhảy dây đâu.
- Đại ca nhỏ, chị không biết đấy chứ, hồi nãy đại ca nhỏ chưa ra chúng em gặp phải một người rất to cao đấy ạ.
- Thế cậu không trị được tên đó à.
- Khi nãy tớ chưa có tới đây, nên cũng không biết người đó như nào mà, chỉ nghe đám này kể lại thôi.
- Mà thôi kệ tên đó đi, chúng ta hôm nay chơi nặn đất xét đi, tớ có đem nước ra đây để đổ vô đất rồi nặn nè. Với lại chúng mình bằng tuổi nhau sao các cậu cứ xưng em hoài vậy, nghe già lắm, tớ không thích đâu.
- Thì đại ca nhỏ là lớn nhất rồi nên tụi em phải xưng em chứ, em thấy trên ti vi người ta gọi vậy mà.
- Nhưng mà tớ không thích xưng em, đại ca nhỏ thì thích chứ em thì không thích, chúng mình cứ xưng hô bạn bè thôi thế nó mới thân thiết chứ, ba mẹ tớ nói vậy đó.
- Vậy chúng ta cứ gọi nhau vậy đi, tên của cậu ấy là Kiều Nhiên Nhiên thì chúng ta cứ gọi đại ca nhỏ, chúng ta tự đổi tên cho cậu ấy luôn, còn tên chúng ta vẫn thế là được rồi.
- Thôi các cậu nói nhiều quá, mau chơi nặn đất xét đi hôm nay tớ sẽ nặn hình con quái vật để hôm sau tên đó co quay lại các cậu đem ra hù tên đáng ghét đó nha.
- Được đó đại ca nhỏ, chúng tớ ủng hộ làm cùng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.