Chương 3: Đồ đáng ghét lớn
Cô gái nhỏ bé
07/09/2023
Đám trẻ này bắt đầu đổ nước ra đám đất tại một góc rồi bắt đầu dùng tay bới chúng lên tạo thành những cục đất ẩm ướt để tạo hình thù của con quái vật mà chúng muốn, đám trẻ này ngày nào cũng chơi ở đây nên người lớn xung quanh quá quen với cảnh chơi dơ của chúng, cho dù thấy cũng chả ai la mắng hay nói gì chúng cả.
Cả đám đang chơi thì bỗng nhiên xuất hiện đâu ra một cậu thanh thiếu niên cao to và đặc biệt rất đẹp trai, nhưng mà trên gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng rất khó gần với cậu ta.
- Aaa...đại ca nhỏ chính là người đàn ông đứng ở phía kia kìa.
- Đâu sao tớ không thấy cậu chỉ vậy.
- Đó người mà đang đứng chống tay ở trong túi quần đang quay mặt về hướng chúng ta đó.
- Cái người gì cao như cây cột đó hả, đeo mắt kính màu đen đúng không ?
- Đúng rồi trên người đàn ông đó nguyên một cây đen.
- Mấy cậu đừng nặn hình con quái vật nữa, hôm nay có người đó ở đây tớ sẽ ra giải quyết cho các cậu luôn, gom đem nắm đất đó lại đây đi cùng tớ ra đó nào.
- Hehehe...lại có trò chơi vui do đại ca nhỏ bày ra rồi.
Đám trẻ này cho những cục đất ướt được chúng nặn khi nãy mỗi đứa cầm một ít, Nhiên Nhiên nhà chúng ta cũng không phải dạng vừa, không sợ bẩn hay dơ gì cả, con bé cầm nguyên một cục to đi cùng bạn bè ra chỗ người đàn ông đó đứng.
Ra tới nới Kiều Nhiên Nhiên cầm nguyên cục đất ướt trên tay mình nhúng vô ca nước một bạn xách theo rồi đáp vô người đàn ông đó.
Bụp !
- Hoan hô, đại ca nhỏ ném hay lắm...yahhhh...Đại ca nhỏ, sao người này không phản ứng gì vậy ?
- Kì ta tớ ném đất nhão vô người của tên này rồi mà, sao không phản ứng nhỉ ? Nè đồ đáng ghét lớn kia, ỷ mình cao rồi đi bắt nạt bạn của tôi hả ? Mau xin lỗi bạn tôi mau lên.
Cậu thanh niên bị ném đất vô người này từ nãy đến giờ vẫn không chịu mở miệng nói câu nào với đám nhóc này cả, hồi chiều anh có ghé đến đây để xem xét công việc làm ăn của mình thì gặp đám nhóc con này nô đùa đụng trúng người anh, mà đám nhóc này nó đang nghịch bẩn làm dơ người anh nên anh đã quát chúng và rồi chúng ngậm ngùi xin lỗi rồi bỏ đi.
Đến bây giờ thì lại xuất hiện tại chỗ này một lần nữa, nhưng mà dẫn theo một cô bé gái nhỏ nhắn trông rất đáng yêu, nhưng sao cái miệng hỗn quá, mới bé xíu mà nghịch ngợm như vậy rồi, miệng lưỡi thì có vẻ rất chanh chua chứ không phải hiền lành gì.
Lại còn dám ném đất bẩn vô người anh nữa chứ, trước nay anh luôn ưa sạch sẽ vậy mà con nhóc này lại dám làm như vậy, thật sự là chán sống mà.
- Bé con à, em sao lại ném đất vô người của thiếu gia nhà anh chứ, em mau xin lỗi cậu ấy đi.
Người thân cận bên cạnh hắn thấy tình hình sự việc từ nãy đến giờ thật sự không ổn, hồi chiều đám nhóc này đã làm cho tâm trạng của thiếu gia trở nên tồi tệ rồi mà bây giờ còn gặp con nhóc không biết trời cao đất dày này nữa thì có phải tam tai sắp tới không.
- Tại sao tụi em phải xin lỗi cơ chứ, anh biết lãnh địa này của ai không hả ?
- Tiểu tổ tông ơi, cô còn nhỏ mà sao lại hỗn như thế chứ, ném đất vô người khác thì phải nhận lỗi và xin lỗi chứ.
- Không thích. Bây giờ đồ đáng ghét lớn kia tính sao, có xin lỗi bạn em không hả ?
Cậu thiếu niên này cứ đứng nhìn con nhóc con này chu choa cái miệng này từ nãy đến giờ mà thấy tuwc tối, không lẽ bây giờ anh đi cãi nhau với đám con nít vắt mũi chưa sạch này hả trời, còn đâu là hình tượng của thiếu gia một tập đoàn khét tiếng cơ chứ.
Thế mà không ngờ có một ngày lại bị đám trẻ ranh này bắt nạt, đúng là nực cười mà, không biết con cái nhà ai mà lại để cho nó ra đường phá phách như vậy, nhưng nhìn qua thì cũng biết là đứa nào cầm đầu đám trẻ này rồi, nếu anh đoán không lầm thì chỉ có thể là con nhóc miệng hỗn này thôi.
Vì khi nãy đám trẻ này anh chỉ nhìn qua chúng thôi cũng đủ chúng khiếp sợ rồi, chứ để anh mà ra tay thì đám nhóc này chưa đủ tầm cỡ đó đâu, nhưng bây giờ đám trẻ này lại trở nên láu cá khi mà cô bé này xuất hiện, đúng là rất thú vị.
Một con bé nhóc mà lại có lá gan lớn hơn anh tưởng tượng, lại không ngờ có thể chơi thân được với em trai của thằng bạn anh, khiến cho thằng nhóc này đến tận đây chơi cũng đủ hiểu ả nhóc tì này cũng rất nghịch ngợm.
Anh có cách trị tính ngang ngược của con bé này rồi, con nít thì thường rất sợ ba mẹ, nếu để ba mẹ biết được bọn nó ra ngoài trêu chọc người khác chắc sẽ cho bọn nó một trận no đòn, anh mới giả bộ nói với người thân cận bên cạnh mình để hù đám nhóc đó.
- Cậu mau kêu ba mẹ của đám nhóc này đến đây, để họ đem lũ trẻ ranh này về mà dạy dỗ lại một trận cho nên thân.
Đám trẻ nghe nhắc đến phụ huynh thì bắt đầu sợ, có đứa thì rất sợ bị gọi ba mẹ, có đứa thì lì như Kiều Nhiên Nhiên, nên nghe nhắc đến gọi ba mẹ thì rất bình thản.
Cả đám đang chơi thì bỗng nhiên xuất hiện đâu ra một cậu thanh thiếu niên cao to và đặc biệt rất đẹp trai, nhưng mà trên gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng rất khó gần với cậu ta.
- Aaa...đại ca nhỏ chính là người đàn ông đứng ở phía kia kìa.
- Đâu sao tớ không thấy cậu chỉ vậy.
- Đó người mà đang đứng chống tay ở trong túi quần đang quay mặt về hướng chúng ta đó.
- Cái người gì cao như cây cột đó hả, đeo mắt kính màu đen đúng không ?
- Đúng rồi trên người đàn ông đó nguyên một cây đen.
- Mấy cậu đừng nặn hình con quái vật nữa, hôm nay có người đó ở đây tớ sẽ ra giải quyết cho các cậu luôn, gom đem nắm đất đó lại đây đi cùng tớ ra đó nào.
- Hehehe...lại có trò chơi vui do đại ca nhỏ bày ra rồi.
Đám trẻ này cho những cục đất ướt được chúng nặn khi nãy mỗi đứa cầm một ít, Nhiên Nhiên nhà chúng ta cũng không phải dạng vừa, không sợ bẩn hay dơ gì cả, con bé cầm nguyên một cục to đi cùng bạn bè ra chỗ người đàn ông đó đứng.
Ra tới nới Kiều Nhiên Nhiên cầm nguyên cục đất ướt trên tay mình nhúng vô ca nước một bạn xách theo rồi đáp vô người đàn ông đó.
Bụp !
- Hoan hô, đại ca nhỏ ném hay lắm...yahhhh...Đại ca nhỏ, sao người này không phản ứng gì vậy ?
- Kì ta tớ ném đất nhão vô người của tên này rồi mà, sao không phản ứng nhỉ ? Nè đồ đáng ghét lớn kia, ỷ mình cao rồi đi bắt nạt bạn của tôi hả ? Mau xin lỗi bạn tôi mau lên.
Cậu thanh niên bị ném đất vô người này từ nãy đến giờ vẫn không chịu mở miệng nói câu nào với đám nhóc này cả, hồi chiều anh có ghé đến đây để xem xét công việc làm ăn của mình thì gặp đám nhóc con này nô đùa đụng trúng người anh, mà đám nhóc này nó đang nghịch bẩn làm dơ người anh nên anh đã quát chúng và rồi chúng ngậm ngùi xin lỗi rồi bỏ đi.
Đến bây giờ thì lại xuất hiện tại chỗ này một lần nữa, nhưng mà dẫn theo một cô bé gái nhỏ nhắn trông rất đáng yêu, nhưng sao cái miệng hỗn quá, mới bé xíu mà nghịch ngợm như vậy rồi, miệng lưỡi thì có vẻ rất chanh chua chứ không phải hiền lành gì.
Lại còn dám ném đất bẩn vô người anh nữa chứ, trước nay anh luôn ưa sạch sẽ vậy mà con nhóc này lại dám làm như vậy, thật sự là chán sống mà.
- Bé con à, em sao lại ném đất vô người của thiếu gia nhà anh chứ, em mau xin lỗi cậu ấy đi.
Người thân cận bên cạnh hắn thấy tình hình sự việc từ nãy đến giờ thật sự không ổn, hồi chiều đám nhóc này đã làm cho tâm trạng của thiếu gia trở nên tồi tệ rồi mà bây giờ còn gặp con nhóc không biết trời cao đất dày này nữa thì có phải tam tai sắp tới không.
- Tại sao tụi em phải xin lỗi cơ chứ, anh biết lãnh địa này của ai không hả ?
- Tiểu tổ tông ơi, cô còn nhỏ mà sao lại hỗn như thế chứ, ném đất vô người khác thì phải nhận lỗi và xin lỗi chứ.
- Không thích. Bây giờ đồ đáng ghét lớn kia tính sao, có xin lỗi bạn em không hả ?
Cậu thiếu niên này cứ đứng nhìn con nhóc con này chu choa cái miệng này từ nãy đến giờ mà thấy tuwc tối, không lẽ bây giờ anh đi cãi nhau với đám con nít vắt mũi chưa sạch này hả trời, còn đâu là hình tượng của thiếu gia một tập đoàn khét tiếng cơ chứ.
Thế mà không ngờ có một ngày lại bị đám trẻ ranh này bắt nạt, đúng là nực cười mà, không biết con cái nhà ai mà lại để cho nó ra đường phá phách như vậy, nhưng nhìn qua thì cũng biết là đứa nào cầm đầu đám trẻ này rồi, nếu anh đoán không lầm thì chỉ có thể là con nhóc miệng hỗn này thôi.
Vì khi nãy đám trẻ này anh chỉ nhìn qua chúng thôi cũng đủ chúng khiếp sợ rồi, chứ để anh mà ra tay thì đám nhóc này chưa đủ tầm cỡ đó đâu, nhưng bây giờ đám trẻ này lại trở nên láu cá khi mà cô bé này xuất hiện, đúng là rất thú vị.
Một con bé nhóc mà lại có lá gan lớn hơn anh tưởng tượng, lại không ngờ có thể chơi thân được với em trai của thằng bạn anh, khiến cho thằng nhóc này đến tận đây chơi cũng đủ hiểu ả nhóc tì này cũng rất nghịch ngợm.
Anh có cách trị tính ngang ngược của con bé này rồi, con nít thì thường rất sợ ba mẹ, nếu để ba mẹ biết được bọn nó ra ngoài trêu chọc người khác chắc sẽ cho bọn nó một trận no đòn, anh mới giả bộ nói với người thân cận bên cạnh mình để hù đám nhóc đó.
- Cậu mau kêu ba mẹ của đám nhóc này đến đây, để họ đem lũ trẻ ranh này về mà dạy dỗ lại một trận cho nên thân.
Đám trẻ nghe nhắc đến phụ huynh thì bắt đầu sợ, có đứa thì rất sợ bị gọi ba mẹ, có đứa thì lì như Kiều Nhiên Nhiên, nên nghe nhắc đến gọi ba mẹ thì rất bình thản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.