Chương 1836
Lam Linh Chi
12/08/2023
Chương 1841
“Tóm lại nhìn thấy dáng vẻ càn quấy của em lần nữa, vẫn khá tốt.” Quý Hướng Không nhướn cặp mày hẹp dài lên, sải đôi chân dài, đi tới, ôm cô vào lòng.
“Còn nói em như vậy, đừng trách em không khách sáo với anh!”
Anh lắc đầu, cảm thấy cô thật là co duỗi linh hoạt, khi co mặt mày bình tĩnh, bây giờ thả lỏng thì vui vẻ hoạt bát.
Mấy ngày nay, Trần Diễm An luôn nơm lớp lo sợ, không ăn uống tử tế được.
Bây giờ về đến phòng bệnh, Quý Hướng Không bảo trợ lý mua không ít đồ ăn xách vào.
Cô cũng không làm màu, không ra vẻ, trực tiếp ngồi trên sô pha, nào là bánh bao canh, nào là cháo hạt nhỏ, ăn rất ngon lành, còn không ngừng vẫy tay với anh: “Cùng ăn.”
Quý Hướng Không cũng ngồi xuống, ăn cùng với cô, bầu không khí cuối cùng cũng thả lỏng trở nên ấm áp.
Sau khi ăn xong, Trần Diễm An dường như nhớ ra điều gì đó, tay thò vào trong túi quần, móc ra chiếc chìa khóa: “Anh nhìn.”
“Cái gì?” Trần Diễm An nhướn mày, anh không hiểu.
“Chiếc chìa khóa này là em vừa rồi phát hiện trong phòng bệnh, nhưng rất kỳ lạ, móc chìa khóa lại là của Tưởng Mộng Khiết, móc chìa khóa của cô ta tại sao lại xuất hiện ở đó?” Trần Diễm An đưa chìa khóa qua.
Quý Hướng Không lật chiếc chìa khóa.
Quả nhiên, ảnh trên móc chìa khóa là Tưởng Mộng Khiết và Văn Văn, giữa mi tâm của cô ta là sự trầm tư.
“Em cứ cảm thấy, móc chìa khóa của Tưởng Mộng Khiết sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó.”
Trần Diễm An nheo mắt lại: “Trừ phi có lý do đặc biệt.”
“Lý do đặc biệt…”
Đôi môi mấp máy, chữ trầm thấp đó lẩm bẩm trong miệng của anh.
Trần Diễm An suy nghĩ rồi nói: “Em quyết định thăm dò cô ta…”
…
Tưởng Mộng Khiết gần như là tháo chạy khỏi bệnh viện, mãi cho tới khi ngồi trên taxi, nhịp tim đập dữ dội cũng chưa khôi phục.
Còn tình trạng của người phụ nữ bây giờ như thế nào, cô ta không biết.
Nhưng cô ta nghĩ, chắc không tốt được.
Sau lưng đã toát một lớp mồ hôi lạnh, cô ta dựa vào ghế xe, thở hổn hển, tài xế cảm thấy có hơi kỳ lạ, từ trong gương chiếu hậu nhìn cô ta hai lần.
Vì không để mình lộ sở hở, Tưởng Mộng Khiết quyết định tiến hành theo kế hoạch, cô ta đi trung tâm thương mại, mua đồ chơi và quần áo mẫu mới nhất rồi đi tới trường học.
Văn Văn vừa nhìn thấy cô ta thì không chịu vào lớp học nữa, sống chết muốn đi theo cô ta.
Một mặt là vì Văn Văn quấn quá chặt, hết cách, một mặt khác là vì đưa Văn Văn trở về, cũng vừa hay đủ lý do.
Vậy nên, cô ta không do dự nữa, cũng không trách cậu bé, sau khi chào cô giáo thì dẫn Văn Văn rời khỏi trường, đi tới nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.