Chương 1837
Lam Linh Chi
12/08/2023
Chương 1842
Tưởng Mộng Khiết và Văn Văn vừa đi vào nhà hàng, Trần Diễm An và Quý Hướng Không cũng đi vào theo.
Khi Giang Uyển Đình nhìn thấy mấy người cùng xuất hiện ở trước mắt, còn hơi sững người.
Mắt của Trần Diễm An lại dừng ở trên người Tưởng Mộng Khiết: “Có thể hỏi cô một câu không?”
“Cái gì?”
Tưởng Mộng Khiết khó hiểu nhìn cô, vừa nghi hoặc vừa tò mò.
Giữa hai người luôn bất hòa, cô khinh thường nói chuyện với cô ta, cô càng khinh thường quan tâm cô ta, hôm nay làm sao vậy?
“Cô quen biết Cảnh Thiên Tuyết sao?” Trần Diễm An tùy ý hỏi.
Cảnh Thiên Tuyết, nhịp tim của Tưởng Mộng Khiết bỗng lỡ nhịp, đè nén sự hoảng loạn, cô ta gật đầu: “Biết.”
“Hai người quen biết sao?” Trần Diễm An nghi hoặc nhíu mày: “Tại sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới?”
“Tôi và cô ấy từng có duyên gặp vài lần, tôi biết tên của cô ấy, nhưng cô ấy chưa chắc biết tôi, rất bình thường, làm sao vậy?” Tưởng Mộng Khiết cứ cảm thấy câu hỏi của cô có hơi kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Trần Diễm An mỉm cười, gương mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ: “Vậy sao?”
Thần sắc và lời nói của Tưởng Mộng Khiết đều có sự phòng bị rất lớn: “Cô rốt cuộc có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ là trước đây không phát hiện cô lại lương thiện và tốt bụng như vậy.”
Trần Diễm An rất thoải mái mà khen cô ta: “Đối với một người chỉ có duyên gặp vài lần mà cũng có thể đến bệnh viện thăm, chậc chậc, lương thiện nha!”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng, Tưởng Mộng Khiết đã rất sợ hãi rồi, nhưng vẫn đang đè nén.
“Đồ của cô rơi ở bệnh viện, tôi nhặt về giúp cô rồi.”
Quý Hướng Không đưa tay vào túi quần tay, một giây sau, chìa khóa bị anh trực tiếp ném lạch cạch xuống đất: “Có muốn giải thích không?”
Bàn tay buông lỏng bên người bấu vào đùi, Tưởng Mộng Khiết vẫn đang dùng một hơi cuối cùng để quyết định, kiên trì.
“Em quả thật đã đến bệnh viện! Có điều là vì lo cho Cảnh Thiên Tuyết! Em và cô ấy có duyên gặp vài lần là thật, điều quan trọng nhất là em hôm qua thấy khá cảm động sau khi em ở nhà họ Quý nhìn thấy bác gái thắp hương cho cô ấy và cô Trần.”
“Vậy nên trước khi đón Văn Văn thì đến bệnh viện, cầu phúc cho cô ấy, để cô ấy mau tỉnh lại, điều quan trọng nhất bây giờ là cô ấy tỉnh lại rồi, không phải sao?”
“Thật sự là như vậy sao?”
Khóe miệng Quý Hướng Không nở nụ cười lạnh: “Khi tôi còn cho cô cơ hội, cô tốt nhất nên nói thật!”
“Những gì em nói đều là sự thật!”
“Vậy sao?”
Trần Diễm An cũng cười lạnh thành tiếng: “Cô biết cô có từng nghe một câu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không?”
“Tôi nghe không hiểu, cũng không hiểu cô đang nói gì.”
Cô ta dứt khoát giả hồ đồ, tránh chủ đề như này, thần sắc vẫn coi như bình tĩnh.
“Vậy thì có cần tôi nhắc nhở cô một chút không?”
Quý Hướng Không dựa vào bên cạnh, từ từ mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.