Chương 553
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 553
Gần như đều đã chạy hết khắp các cửa hàng áo cưới ở Tân Hải, nhưng mà không có một cửa hàng nào chịu bán đồ cưới cho bọn họ.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết là ai đang giở trò ở sau lưng, Diệp Giai Nhi cảm thấy cục tức bị nghẹn ở lồng ngực, lên không lên, xuống cũng không xuống được.
Cô thật sự không nghĩ đến là Thẩm Hoài Dương lại có thể làm ra loại chuyện như thế ở Tân Hải, nhưng mà anh không cảm thấy hành động như thế ngây thơ lắm hả?
Nhưng mà cùng lúc đó trong lòng lại hiện ra một cảm giác không rõ ràng, dường như là bất đắc dĩ, dường như là…
“Xem ra là Tân Hải không được rồi, dù sao thì hôn lễ chúng ta cũng không có dự định phải tổ chức ở Tân Hải, áo cưới cứ chờ sau khi trở lại thành phố S rồi đi đặt.” Cô nói.
Ánh mắt Điền Quốc Gia chìm xuống, suy nghĩ lại có chút xuất thần, anh ta không phải là kẻ ngốc, không thể nào mà cửa hàng áo cưới lại vô duyên vô cớ không bán đồ cưới, đương nhiên là trong đó có nguyên nhân, mà nguyên nhân này đương nhiên là Thẩm Hoài Dương.
Chỉ có điều là anh ta không có ý định buông tay cô, khoảng thời gian này sống rất vui vẻ, trong lòng anh ta vẫn luôn tha thiết mong mỏi có cuộc sống như thế, anh ta muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc và bình yên này.
“Về thành phố S đi.” Anh ta cũng có ý kiến như vậy.
Hai người nhất trí với nhau, Diệp Giai Nhi liền đi đặt vé dự định hôm sau sẽ chở về thành phố S, chuyện còn lại chờ đến khi về rồi lại nói.
Ở một bên khác.
Sân bay.
Thẩm Hoài Dương đứng ở sân bay, người đến người đi, cầm điện thoại còn đang trò chuyện với bên kia.
Một lát sau anh cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, vé máy bay đến thành phố B trong thời gian nhanh nhất đã cầm chắc ở trong tay, bây giờ chỉ còn chờ đến khâu đăng ký.
Sau khi trở về từ mỹ, sức khỏe của bộ trưởng Mục vẫn luôn rất yếu ớt, nhưng mà chưa từng xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới bà lại đột nhiên ngất xỉu, điều này đã nói sức khỏe của bà đã suy yếu đến cực hạn.
Trong tay của Thẩm Hải Băng cũng cầm vé máy bay, biểu cảm sốt ruột, càng không ngừng liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Sau đó, trên màn hình thông báo đã truyền tới âm thanh thông báo, hai người lập tức đi đăng ký, ba tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến thành phố B, không đến đại viện quân đội mà là đi thẳng tới bệnh viện.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Tô Chính Quốc ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đã một khoảng thời gian ngắn không gặp nhau, trông ông đã già nua hơn nhiều.
“Hoài Dương đến rồi à.” Nghe thấy tiếng bước chân, ông hơi ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi.
“Ông ngoại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Thẩm Hoài Dương vẫn không hề thay đổi, cả người căng cứng.
“Ông đến siêu thị một chuyến, người giúp việc đang làm bữa tối, bà ngoại của cháu bị ngã xuống đất.” Lúc nói chuyện, biểu cảm của Tô Chính Quốc đều là vẻ tự trách.
Mắt nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn còn đang chiếu sáng, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển đi đến góc tường, gọi điện thoại cho Tô Tình: “Mẹ, bà ngoại ngất xỉu rồi, mẹ đi chuyến bay sớm nhất đến thành phố B đi.”
“Được, mẹ biết rồi.” Tô Tình đáp lời ngắn gọn.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, ban đầu không có ai nghe máy, qua một lúc mới có người bắt máy: “Hoài Dương.”
“Ba, bà ngoại ngất xỉu rồi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố B.”
Gần như đều đã chạy hết khắp các cửa hàng áo cưới ở Tân Hải, nhưng mà không có một cửa hàng nào chịu bán đồ cưới cho bọn họ.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết là ai đang giở trò ở sau lưng, Diệp Giai Nhi cảm thấy cục tức bị nghẹn ở lồng ngực, lên không lên, xuống cũng không xuống được.
Cô thật sự không nghĩ đến là Thẩm Hoài Dương lại có thể làm ra loại chuyện như thế ở Tân Hải, nhưng mà anh không cảm thấy hành động như thế ngây thơ lắm hả?
Nhưng mà cùng lúc đó trong lòng lại hiện ra một cảm giác không rõ ràng, dường như là bất đắc dĩ, dường như là…
“Xem ra là Tân Hải không được rồi, dù sao thì hôn lễ chúng ta cũng không có dự định phải tổ chức ở Tân Hải, áo cưới cứ chờ sau khi trở lại thành phố S rồi đi đặt.” Cô nói.
Ánh mắt Điền Quốc Gia chìm xuống, suy nghĩ lại có chút xuất thần, anh ta không phải là kẻ ngốc, không thể nào mà cửa hàng áo cưới lại vô duyên vô cớ không bán đồ cưới, đương nhiên là trong đó có nguyên nhân, mà nguyên nhân này đương nhiên là Thẩm Hoài Dương.
Chỉ có điều là anh ta không có ý định buông tay cô, khoảng thời gian này sống rất vui vẻ, trong lòng anh ta vẫn luôn tha thiết mong mỏi có cuộc sống như thế, anh ta muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc và bình yên này.
“Về thành phố S đi.” Anh ta cũng có ý kiến như vậy.
Hai người nhất trí với nhau, Diệp Giai Nhi liền đi đặt vé dự định hôm sau sẽ chở về thành phố S, chuyện còn lại chờ đến khi về rồi lại nói.
Ở một bên khác.
Sân bay.
Thẩm Hoài Dương đứng ở sân bay, người đến người đi, cầm điện thoại còn đang trò chuyện với bên kia.
Một lát sau anh cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, vé máy bay đến thành phố B trong thời gian nhanh nhất đã cầm chắc ở trong tay, bây giờ chỉ còn chờ đến khâu đăng ký.
Sau khi trở về từ mỹ, sức khỏe của bộ trưởng Mục vẫn luôn rất yếu ớt, nhưng mà chưa từng xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới bà lại đột nhiên ngất xỉu, điều này đã nói sức khỏe của bà đã suy yếu đến cực hạn.
Trong tay của Thẩm Hải Băng cũng cầm vé máy bay, biểu cảm sốt ruột, càng không ngừng liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Sau đó, trên màn hình thông báo đã truyền tới âm thanh thông báo, hai người lập tức đi đăng ký, ba tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến thành phố B, không đến đại viện quân đội mà là đi thẳng tới bệnh viện.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Tô Chính Quốc ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đã một khoảng thời gian ngắn không gặp nhau, trông ông đã già nua hơn nhiều.
“Hoài Dương đến rồi à.” Nghe thấy tiếng bước chân, ông hơi ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi.
“Ông ngoại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Thẩm Hoài Dương vẫn không hề thay đổi, cả người căng cứng.
“Ông đến siêu thị một chuyến, người giúp việc đang làm bữa tối, bà ngoại của cháu bị ngã xuống đất.” Lúc nói chuyện, biểu cảm của Tô Chính Quốc đều là vẻ tự trách.
Mắt nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn còn đang chiếu sáng, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển đi đến góc tường, gọi điện thoại cho Tô Tình: “Mẹ, bà ngoại ngất xỉu rồi, mẹ đi chuyến bay sớm nhất đến thành phố B đi.”
“Được, mẹ biết rồi.” Tô Tình đáp lời ngắn gọn.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, ban đầu không có ai nghe máy, qua một lúc mới có người bắt máy: “Hoài Dương.”
“Ba, bà ngoại ngất xỉu rồi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố B.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.