Chương 554
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 554
Thẩm Thiên Canh có chút khó xử: “Khoảng thời gian này huyện Thiểm vẫn còn đang bận rộn rất nhiều việc, tái tạo lại sau thảm hại thật sự bận rộn không thể thoát thân, qua hai ngày nữa ba sẽ đến thành phố B.”
“Không được, nhất định bây giờ phải chạy đến đây, con không quan tâm ba bận rộn đến cỡ nào ở huyện Thiểm.” Giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn, vừa mới nói xong, Thẩm Hoài Dương liền cúp điện thoại.
Lúc trở về ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, đang cầm khẩu trang.
“Tình huống của bà ngoại tôi như thế nào rồi?” Thẩm Hoài Dương nhanh chóng lên tiếng hỏi, biểu cảm âm trầm, có lo lắng, có bất an.
“Tình huống của bà Mục rất không lạc quan, trước đó bà ấy bị xuất huyết não một lần, cho dù là chức năng của thân thể hay là về phương diện mạch máu đều rất yếu ớt, chỉ sợ là lần này…”
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương lập tức thay đổi sắc thái, giống như là mây đen che lấp, đen nghịt một mảng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kéo lấy áo blouse trắng của bác sĩ: “Mẹ nó, ông nói gì với tôi vậy?”
Biểu cảm lúc này của anh làm cho bác sĩ cảm thấy hoảng sợ, thân thể phát run, vẫn là Tô Chính Quốc ngăn cản anh: “Bác sĩ nói đi.”
“Thật ra thì tình huống của bộ trưởng Mục nghiêm trọng hơn so với lần tái phát lúc trước. Bị xuất huyết não, có nhiều người hôn mê bất tỉnh, hoặc là tử vong tại chỗ, lần trước bộ trưởng Mục đã tạo ra kỳ tích, nhưng mà tình huống lần này thật sự rất kém, mong là gia đình chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ chậm rãi nói.
Sau đó bộ trưởng Mục được chuyển vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, thời gian quan sát chỉ có một tiếng đồng hồ.
Tô Chính Quốc là người đầu tiên đi vào, nhìn bộ trưởng Mục yếu ớt tiều tụy nằm trên giường bệnh, trong lòng của ông vô cùng khó chịu.
Tình trạng của Thẩm Hoài Dương cũng chẳng tốt hơn là bao, bực bội, nôn nóng, lo lắng, ngột ngạt, tất cả cảm xúc như nhấn chìm anh.
Lúc bác sĩ đi khỏi còn nói một câu, bộ trưởng Mục ở đâu cảm thấy dễ chịu thoải mái thì hãy cố gắng dẫn bà đi đến đó, trong khoảng thời gian này ở lại bệnh viện, tác dụng không lớn lắm.
Xuất huyết não không giống với các căn bệnh mãn tính, có thể chậm rãi điều trị, một khi xuất huyết não đột nhiên phát tác, thường thì đều là mất mạng, chỉ cần một kích là đã có thể phá vỡ một người dễ như trở bàn tay.
Với lại trước đó bà Mục đã tái phát một lần, đây là lần thứ hai xuất huyết não, trở nên rất yếu ớt, với lại tuổi cũng đã lớn, tình huống không khả quan cho mấy.
Thẩm Hoài Dương và Tô Chính Quốc thương lượng với nhau có cần đưa bà Mục đến nước mỹ trị liệu một lần nữa không, dù sao thì điều kiện ở bên kia cũng tốt hơn ở đây.
Tô Chính Quốc lắc đầu: “Hiện tại sức khỏe của bà ấy đã không thể chịu đựng được việc giày vò đi đi về về, thật ra tình hình chữa trị của thành phố B không kém nước ngoài là bao, chỉ là tác dụng lòng người mà thôi, cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày xem sao, xem xem tình trạng có chuyển biến tốt đẹp không, rồi sau đó lại đưa ra quyết định.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói gì nữa mà là trực tiếp gọi điện thoại qua Mỹ mời hết các đội ngũ chuyên gia nổi tiếng về phương diện xuất huyết não đến đây, chỉ cần có một tia hi vọng thì anh sẽ không từ bỏ.
Mấy người bọn họ thay phiên nhau canh giữ ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ai cũng không hề rời đi một bước, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, căng cứng, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Buổi tối, Tô Tình và Thẩm Trạch Hy vội vàng chạy tới, Thẩm Thiên Canh vẫn còn chưa đến đây, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương vẫn rất khó coi.
Để nhiều người ở đây cũng không có tác dụng gì, Thẩm Hoài Dương kêu bọn họ về hết đi, một mình anh ở lại đây. Tô Chính Quốc không chịu đi, cuối cùng vẫn bị Tô Tình và Thẩm Trạch Hy cứng rắn kéo về nhà.
Thẩm Thiên Canh có chút khó xử: “Khoảng thời gian này huyện Thiểm vẫn còn đang bận rộn rất nhiều việc, tái tạo lại sau thảm hại thật sự bận rộn không thể thoát thân, qua hai ngày nữa ba sẽ đến thành phố B.”
“Không được, nhất định bây giờ phải chạy đến đây, con không quan tâm ba bận rộn đến cỡ nào ở huyện Thiểm.” Giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn, vừa mới nói xong, Thẩm Hoài Dương liền cúp điện thoại.
Lúc trở về ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, đang cầm khẩu trang.
“Tình huống của bà ngoại tôi như thế nào rồi?” Thẩm Hoài Dương nhanh chóng lên tiếng hỏi, biểu cảm âm trầm, có lo lắng, có bất an.
“Tình huống của bà Mục rất không lạc quan, trước đó bà ấy bị xuất huyết não một lần, cho dù là chức năng của thân thể hay là về phương diện mạch máu đều rất yếu ớt, chỉ sợ là lần này…”
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương lập tức thay đổi sắc thái, giống như là mây đen che lấp, đen nghịt một mảng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kéo lấy áo blouse trắng của bác sĩ: “Mẹ nó, ông nói gì với tôi vậy?”
Biểu cảm lúc này của anh làm cho bác sĩ cảm thấy hoảng sợ, thân thể phát run, vẫn là Tô Chính Quốc ngăn cản anh: “Bác sĩ nói đi.”
“Thật ra thì tình huống của bộ trưởng Mục nghiêm trọng hơn so với lần tái phát lúc trước. Bị xuất huyết não, có nhiều người hôn mê bất tỉnh, hoặc là tử vong tại chỗ, lần trước bộ trưởng Mục đã tạo ra kỳ tích, nhưng mà tình huống lần này thật sự rất kém, mong là gia đình chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ chậm rãi nói.
Sau đó bộ trưởng Mục được chuyển vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, thời gian quan sát chỉ có một tiếng đồng hồ.
Tô Chính Quốc là người đầu tiên đi vào, nhìn bộ trưởng Mục yếu ớt tiều tụy nằm trên giường bệnh, trong lòng của ông vô cùng khó chịu.
Tình trạng của Thẩm Hoài Dương cũng chẳng tốt hơn là bao, bực bội, nôn nóng, lo lắng, ngột ngạt, tất cả cảm xúc như nhấn chìm anh.
Lúc bác sĩ đi khỏi còn nói một câu, bộ trưởng Mục ở đâu cảm thấy dễ chịu thoải mái thì hãy cố gắng dẫn bà đi đến đó, trong khoảng thời gian này ở lại bệnh viện, tác dụng không lớn lắm.
Xuất huyết não không giống với các căn bệnh mãn tính, có thể chậm rãi điều trị, một khi xuất huyết não đột nhiên phát tác, thường thì đều là mất mạng, chỉ cần một kích là đã có thể phá vỡ một người dễ như trở bàn tay.
Với lại trước đó bà Mục đã tái phát một lần, đây là lần thứ hai xuất huyết não, trở nên rất yếu ớt, với lại tuổi cũng đã lớn, tình huống không khả quan cho mấy.
Thẩm Hoài Dương và Tô Chính Quốc thương lượng với nhau có cần đưa bà Mục đến nước mỹ trị liệu một lần nữa không, dù sao thì điều kiện ở bên kia cũng tốt hơn ở đây.
Tô Chính Quốc lắc đầu: “Hiện tại sức khỏe của bà ấy đã không thể chịu đựng được việc giày vò đi đi về về, thật ra tình hình chữa trị của thành phố B không kém nước ngoài là bao, chỉ là tác dụng lòng người mà thôi, cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày xem sao, xem xem tình trạng có chuyển biến tốt đẹp không, rồi sau đó lại đưa ra quyết định.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói gì nữa mà là trực tiếp gọi điện thoại qua Mỹ mời hết các đội ngũ chuyên gia nổi tiếng về phương diện xuất huyết não đến đây, chỉ cần có một tia hi vọng thì anh sẽ không từ bỏ.
Mấy người bọn họ thay phiên nhau canh giữ ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ai cũng không hề rời đi một bước, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, căng cứng, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Buổi tối, Tô Tình và Thẩm Trạch Hy vội vàng chạy tới, Thẩm Thiên Canh vẫn còn chưa đến đây, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương vẫn rất khó coi.
Để nhiều người ở đây cũng không có tác dụng gì, Thẩm Hoài Dương kêu bọn họ về hết đi, một mình anh ở lại đây. Tô Chính Quốc không chịu đi, cuối cùng vẫn bị Tô Tình và Thẩm Trạch Hy cứng rắn kéo về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.