Chương 608
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 608
Hơn nữa đeo ngọc bội rất tốt cho trẻ con, mấy món trang sức này tôi muốn giao cho Mẫn Nhu, đến lúc đó muốn lấy lại cái nhẫn kim cương ngọc thạch này từ tay nó là căn bản không thể, chi bằng cho Huyên Huyên trước, để tránh tới lúc đó lại cự cọ.”
Diệp Đức Huy biết tính khí của Hứa Mẫn Nhu, nên không nói gì nữa.
Treo chiếc nhẫn kim cương bằng ngọc lên cổ Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô bé, âu yếm nói: “Thôi, đừng chơi nữa, đi ngủ với bà ngoại đi.”
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi thay quần áo cho Huyên Huyên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngọc thạch trên cổ cô bé, cô ngạc nhiên hỏi: “Ai tặng cái này vậy?”
“Bà ngoại.”
Lại nhìn thêm hai cái, cô chỉ nhẹ vào chóp mũi Huyên Huyên: “Bà ngoại con đúng là sắp nâng niu con lên tận trời rồi, mẹ đi giày cho con, con gọi điện cho ba con đi.”
Hai người đã hẹn nhau vào ngày hôm qua, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hoài Dương sẽ đưa Huyên Huyên đến nhà họ Thẩm.
Huyên Huyên gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số, đưa cho Huyên Huyên, rồi rời đi.
Khi quay về, cô nhìn thấy Huyên Huyên đang nằm sấp chơi chém hoa quả, vừa xỏ giày cho cô bé, Diệp Giai Nhi vừa hỏi: “Ba con nói gì?”
“Không phải ba nghe máy, là một dì nào đó nghe.” Giọng Huyên Huyên non nớt, còn chả thèm ngẩng đầu lên lấy một cái, bàn tay nhỏ bé đang thao tác nhanh lẹ trên màn hình.
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, trong lòng lúc này khẽ chùng xuống.
Nhưng Huyên Huyên lại nói tiếp: “Dì nói, hiện tại số bạn gọi đang trong cuộc gọi khác, xin gọi lại sau.”
Ngay lập tức, cô có chút khóc không được mà cười cũng không xong.
Sửa soạn xong, đưa Huyên Huyên xuống lầu, chiếc Lexus màu đen đã đợi sẵn, hôm nay có tài xế lái nên Thẩm Hoài Dương ngồi vào ghế sau.
Vừa nhìn thấy anh, tay chân Huyên Huyên đã đu trèo lên chân của Thẩm Hoài Dương như một con gấu túi.
“Cùng nhau đi không?” Thẩm Hoài Dương nhìn Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lắc đầu nói: “Anh và Huyên Huyên đi đi, em ở căn hộ đợi hai ba con về.”
Theo quan hệ giữa cô và Tô Tình, cô đi thì chỉ gây mất hứng thôi, chi bằng không đi.
“Đưa em về căn hộ trước, sau đó bọn anh mới qua nhà họ Thẩm.” Thẩm Hoài Dương mấp máy đôi môi mỏng của mình, giọng nói trầm thấp: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
“Anh đưa Huyên Huyên qua đó, khi nào xong, em sẽ gọi cho anh.”
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước căn hộ, nghiêng người, Thẩm Hoài Dương trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hôn hăng say đắm đuối, mới buông ra.
“Ba xấu hổ quá đi.” Huyên Huyên bị kẹp giữa hai người, cao giọng kêu lên: “Ba mẹ, con thành bánh kẹp rồi!”
Cái tên này! Diệp Giai Nhi nhéo nhẹ lên cánh tay anh, lồng ngực hơi phập phồng: “Sau này ở trước mặt con gái, anh bớt động tay động chân đi.”
“Đã hiểu …” Khóe môi Thẩm Hoài Dương nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú tuấn tú cực độ: “Chỉ cần sau này không có con gái bên cạnh, anh có thể muốn làm gì thì làm…”
Hơn nữa đeo ngọc bội rất tốt cho trẻ con, mấy món trang sức này tôi muốn giao cho Mẫn Nhu, đến lúc đó muốn lấy lại cái nhẫn kim cương ngọc thạch này từ tay nó là căn bản không thể, chi bằng cho Huyên Huyên trước, để tránh tới lúc đó lại cự cọ.”
Diệp Đức Huy biết tính khí của Hứa Mẫn Nhu, nên không nói gì nữa.
Treo chiếc nhẫn kim cương bằng ngọc lên cổ Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô bé, âu yếm nói: “Thôi, đừng chơi nữa, đi ngủ với bà ngoại đi.”
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi thay quần áo cho Huyên Huyên, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngọc thạch trên cổ cô bé, cô ngạc nhiên hỏi: “Ai tặng cái này vậy?”
“Bà ngoại.”
Lại nhìn thêm hai cái, cô chỉ nhẹ vào chóp mũi Huyên Huyên: “Bà ngoại con đúng là sắp nâng niu con lên tận trời rồi, mẹ đi giày cho con, con gọi điện cho ba con đi.”
Hai người đã hẹn nhau vào ngày hôm qua, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hoài Dương sẽ đưa Huyên Huyên đến nhà họ Thẩm.
Huyên Huyên gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số, đưa cho Huyên Huyên, rồi rời đi.
Khi quay về, cô nhìn thấy Huyên Huyên đang nằm sấp chơi chém hoa quả, vừa xỏ giày cho cô bé, Diệp Giai Nhi vừa hỏi: “Ba con nói gì?”
“Không phải ba nghe máy, là một dì nào đó nghe.” Giọng Huyên Huyên non nớt, còn chả thèm ngẩng đầu lên lấy một cái, bàn tay nhỏ bé đang thao tác nhanh lẹ trên màn hình.
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, trong lòng lúc này khẽ chùng xuống.
Nhưng Huyên Huyên lại nói tiếp: “Dì nói, hiện tại số bạn gọi đang trong cuộc gọi khác, xin gọi lại sau.”
Ngay lập tức, cô có chút khóc không được mà cười cũng không xong.
Sửa soạn xong, đưa Huyên Huyên xuống lầu, chiếc Lexus màu đen đã đợi sẵn, hôm nay có tài xế lái nên Thẩm Hoài Dương ngồi vào ghế sau.
Vừa nhìn thấy anh, tay chân Huyên Huyên đã đu trèo lên chân của Thẩm Hoài Dương như một con gấu túi.
“Cùng nhau đi không?” Thẩm Hoài Dương nhìn Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lắc đầu nói: “Anh và Huyên Huyên đi đi, em ở căn hộ đợi hai ba con về.”
Theo quan hệ giữa cô và Tô Tình, cô đi thì chỉ gây mất hứng thôi, chi bằng không đi.
“Đưa em về căn hộ trước, sau đó bọn anh mới qua nhà họ Thẩm.” Thẩm Hoài Dương mấp máy đôi môi mỏng của mình, giọng nói trầm thấp: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
“Anh đưa Huyên Huyên qua đó, khi nào xong, em sẽ gọi cho anh.”
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước căn hộ, nghiêng người, Thẩm Hoài Dương trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hôn hăng say đắm đuối, mới buông ra.
“Ba xấu hổ quá đi.” Huyên Huyên bị kẹp giữa hai người, cao giọng kêu lên: “Ba mẹ, con thành bánh kẹp rồi!”
Cái tên này! Diệp Giai Nhi nhéo nhẹ lên cánh tay anh, lồng ngực hơi phập phồng: “Sau này ở trước mặt con gái, anh bớt động tay động chân đi.”
“Đã hiểu …” Khóe môi Thẩm Hoài Dương nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú tuấn tú cực độ: “Chỉ cần sau này không có con gái bên cạnh, anh có thể muốn làm gì thì làm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.