Chương 609
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 609
Bực mình lại nhéo anh thêm hai cái, Diệp Giai Nhi trừng anh vài cái: “Dẻo mồm, mau đi đi.”
“Tạm biệt bà Thẩm …” Thân hình cao lớn của anh lười biếng ngả vào lưng ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nhìn chăm chăm vào cô.
“Tạm biệt mẹ.” Huyên Huyên cũng cố ý bắt chước bộ dạng của anh, khệnh khạng dựa vào lòng của anh.
Nhìn thấy hành động của một lớn một nhỏ trước mắt, Diệp Giai Nhi chỉ thấy buồn cười, nhưng cũng không quên châm chọc anh một câu: “Không biết xấu hổ, ai là bà Thẩm của anh chứ.”
Nhà họ Thẩm.
Tô Tình thấy Thẩm Thiên Canh cứ đứng ở cửa phòng khách, còn không ngừng nhìn đồng hồ, bà ta nghi hoặc nhiếu mày: “Thiên Canh, ông đợi ai vậy?”
“Hoài Dương.” Thẩm Thiên Canh lại liếc nhìn thời gian, hai người đã hẹn nhau mười giờ rồi.
“Hôm nay Hoài Dương về nhà sao?”
“Không có, tôi kêu nó đưa Huyên Huyên qua đây.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Tình lập tức thay đổi: “Đưa đứa nhỏ qua đây làm gì.”
“Tốt xấu gì cũng là cháu gái của nhà họ Thẩm tôi, truyền thông đều biết tôi có cháu gái, có mình tôi không biết, còn ra gì nữa?”
Vẻ mặt Tô Tình vẫn không hài lòng, nhưng cũng không tiện nói gì, lúc này, Thẩm Hoài Dương sải đôi chân dài bước vào, Huyên Huyên ngoan ngoãn nép trong lòng anh, hai cánh tay nhỏ vòng lấy cổ anh, ôm anh thật chặt.
Diệp Giai Nhi không tới, sắc mặt Tô Tình có chút dịu đi.
“Nào, để ông nội ôm nào.” Thẩm Thiên Canh đưa tay về phía Huyên Huyên, vừa nhìn, quả nhiên là giống như Hoài Dương tới 6 phần.
Huyên Huyên không chịu, vặn vẹo cái mông nhỏ, quay lưng về phía ông ta, vùi đầu nhỏ vào giữa cổ Thẩm Hoài Dương, không cho ôm, cô bé vẫn lạ người.
“Lát nữa để con bé ở lại, con cần đi công ty gấp thì cứ đi, lát nữa ba đưa con bé đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Thiên Canh nói với Thẩm Hoài Dương.
“Sao thế, hôm nay còn phải tới bệnh viện?” Tô Tình biết giữa hai người không có quan hệ gì, nhưng ông khó lắm mới về nhà một lần lại vội tới bệnh viện, sao bà vui được chứ?
“Ngày hôm qua chưa có phỏng vấn xong, hôm nay phải làm tiếp.” Thẩm Thiên Canh nhìn vào mắt bà nói.
“Tôi đi với ông.” Tô Tình tính đi cùng ông, dù sao bà ở nhà họ Thẩm cũng không có chuyện gì cần làm.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày, hiển nhiên là không đồng ý: “Đừng có thêm phiền, bà chờ ở nhà họ Thẩm đi, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Nghe hai chữ phỏng vấn, nét mặt Thẩm Hoài Dương thay đổi, mở miệng hỏi: “Phỏng vấn gì thế?”
“Ba con trong khoảng thời gian này đang thực hiện một công trình liên quan đến chính sách cải thiện đời sống nhân dân trên phương diện y tế, một người huyện Thiểm mắc bệnh máu trắng đang điều trị trong bệnh viện, ba con buổi chiều phải qua thăm, đến lúc đó sẽ có phóng viên ở bên cạnh phỏng vấn.” Tô Tình giải thích.
“Mình ba đi là được rồi, không cần dắt Huyên Huyên theo, con bé sợ người lạ.” Trong đó, còn có một lí do là Thẩm Hoài Dương không muốn để Huyên Huyên xuất hiện trước truyền thông quá sớm, cô bé còn nhỏ lắm.
Thẩm Thiên Canh cũng nói như này: “Ngày hôm qua truyền thông vẫn luôn hỏi về tin tức của con bé, là ông nội của con bé, hỏi gì ba cũng chỉ trả lời không biết, nói thế qua ải được sao?”
“Đúng vậy, để ba con dắt con bé tới đi, ông ấy là ông nội của con bé, con lo cái gì?”
Bực mình lại nhéo anh thêm hai cái, Diệp Giai Nhi trừng anh vài cái: “Dẻo mồm, mau đi đi.”
“Tạm biệt bà Thẩm …” Thân hình cao lớn của anh lười biếng ngả vào lưng ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nhìn chăm chăm vào cô.
“Tạm biệt mẹ.” Huyên Huyên cũng cố ý bắt chước bộ dạng của anh, khệnh khạng dựa vào lòng của anh.
Nhìn thấy hành động của một lớn một nhỏ trước mắt, Diệp Giai Nhi chỉ thấy buồn cười, nhưng cũng không quên châm chọc anh một câu: “Không biết xấu hổ, ai là bà Thẩm của anh chứ.”
Nhà họ Thẩm.
Tô Tình thấy Thẩm Thiên Canh cứ đứng ở cửa phòng khách, còn không ngừng nhìn đồng hồ, bà ta nghi hoặc nhiếu mày: “Thiên Canh, ông đợi ai vậy?”
“Hoài Dương.” Thẩm Thiên Canh lại liếc nhìn thời gian, hai người đã hẹn nhau mười giờ rồi.
“Hôm nay Hoài Dương về nhà sao?”
“Không có, tôi kêu nó đưa Huyên Huyên qua đây.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Tình lập tức thay đổi: “Đưa đứa nhỏ qua đây làm gì.”
“Tốt xấu gì cũng là cháu gái của nhà họ Thẩm tôi, truyền thông đều biết tôi có cháu gái, có mình tôi không biết, còn ra gì nữa?”
Vẻ mặt Tô Tình vẫn không hài lòng, nhưng cũng không tiện nói gì, lúc này, Thẩm Hoài Dương sải đôi chân dài bước vào, Huyên Huyên ngoan ngoãn nép trong lòng anh, hai cánh tay nhỏ vòng lấy cổ anh, ôm anh thật chặt.
Diệp Giai Nhi không tới, sắc mặt Tô Tình có chút dịu đi.
“Nào, để ông nội ôm nào.” Thẩm Thiên Canh đưa tay về phía Huyên Huyên, vừa nhìn, quả nhiên là giống như Hoài Dương tới 6 phần.
Huyên Huyên không chịu, vặn vẹo cái mông nhỏ, quay lưng về phía ông ta, vùi đầu nhỏ vào giữa cổ Thẩm Hoài Dương, không cho ôm, cô bé vẫn lạ người.
“Lát nữa để con bé ở lại, con cần đi công ty gấp thì cứ đi, lát nữa ba đưa con bé đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Thiên Canh nói với Thẩm Hoài Dương.
“Sao thế, hôm nay còn phải tới bệnh viện?” Tô Tình biết giữa hai người không có quan hệ gì, nhưng ông khó lắm mới về nhà một lần lại vội tới bệnh viện, sao bà vui được chứ?
“Ngày hôm qua chưa có phỏng vấn xong, hôm nay phải làm tiếp.” Thẩm Thiên Canh nhìn vào mắt bà nói.
“Tôi đi với ông.” Tô Tình tính đi cùng ông, dù sao bà ở nhà họ Thẩm cũng không có chuyện gì cần làm.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày, hiển nhiên là không đồng ý: “Đừng có thêm phiền, bà chờ ở nhà họ Thẩm đi, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Nghe hai chữ phỏng vấn, nét mặt Thẩm Hoài Dương thay đổi, mở miệng hỏi: “Phỏng vấn gì thế?”
“Ba con trong khoảng thời gian này đang thực hiện một công trình liên quan đến chính sách cải thiện đời sống nhân dân trên phương diện y tế, một người huyện Thiểm mắc bệnh máu trắng đang điều trị trong bệnh viện, ba con buổi chiều phải qua thăm, đến lúc đó sẽ có phóng viên ở bên cạnh phỏng vấn.” Tô Tình giải thích.
“Mình ba đi là được rồi, không cần dắt Huyên Huyên theo, con bé sợ người lạ.” Trong đó, còn có một lí do là Thẩm Hoài Dương không muốn để Huyên Huyên xuất hiện trước truyền thông quá sớm, cô bé còn nhỏ lắm.
Thẩm Thiên Canh cũng nói như này: “Ngày hôm qua truyền thông vẫn luôn hỏi về tin tức của con bé, là ông nội của con bé, hỏi gì ba cũng chỉ trả lời không biết, nói thế qua ải được sao?”
“Đúng vậy, để ba con dắt con bé tới đi, ông ấy là ông nội của con bé, con lo cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.