Chương 729
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 729
“Không quậy, anh xem em dạy học.” Cô cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cô kêu anh mở miệng, anh liền ngoan ngoãn mở miệng.
Tròng mắt Diệp Giai Nhi không khỏi co rút: “Lúc em dạy học rất khó coi.”
“Anh cảm thấy đẹp mắt là được…”
“Đó không phải là nơi anh có thể tùy tiện ra vào!”
“Hiệu trưởng sẽ rất vui khi thấy anh xuất hiện ở đó…”
“Anh không biết xấu hổ…”
“Hai chúng ta chỉ cần một người cần mặt mũi là được rồi…”
“…”
Cuối cùng cô vẫn đưa anh đến trường, thấy bọn họ xuất hiện, ánh mắt của giáo viên lập tức bắn tới.
Diệp Giai Nhi cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng đương sự thì lại không có cảm giác như vậy, anh đưa mắt nhìn bọn họ rồi cười nhẹ.
Các giáo viên nữ cảm thấy tim đập bùm bùm, ngay cả giáo viên lớn tuổi cũng không khỏi đỏ mặt.
Diệp Giai Nhi mím môi cười khan: “Mọi người cứ coi anh ấy như không tồn tại nhé.”
Một người to lớn như vậy sao có thể coi như không tồn tại được?
“Mọi người đang làm việc, anh đừng phát ra tiếng động, cũng đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người khác, nghe chưa?”
Tròng mắt các giáo viên bắt đầu co rút, cô giáo Diệp đang dạy dỗ trẻ con sao?
“Còn nữa, anh đói hay khát nước thì hãy nói với em, muốn đi vệ sinh cũng phải nói với em, anh muốn đọc tạp chí không? Ở đây có mấy quyển này.” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên đưa tay ôm eo cô, cơ thể hai người kề sát vào nhau, anh hôn môi cô, cười nói: “Đi dạy đi.”
Diệp Giai Nhi nhéo thịt giữa eo anh, sau đó đỏ mặt chống lại ánh mắt của các giáo viên: “Mọi người không cần để ý tới anh ấy.”
Cô đưa cho anh hai cuốn tạp chí và một tách trà như dỗ trẻ con.
Nghĩ đến Thẩm Hải Băng, ánh mắt Thẩm Hoài Dương bỗng tối sầm lại, thật ra đối đãi với cô ta rất đơn giản.
Nếu cô ta thông minh thì giữ lại.
Nếu vẫn còn ngu muội, vậy thì…
……
Thẩm Hải Băng đã hai ngày không ngủ, hai mắt thâm đen, quầng thâm rất đậm, gương mặt xanh xao.
Nhìn mình trong gương, cô ta đang cười, nhưng khó coi hơn cả khóc.
Có phải ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra mình đã thay đổi rồi không?
Cô ta nghĩ đến lúc mình nên từ bỏ rồi, mọi chuyện đã đến mức này, không thể tiếp tục được nữa.
Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí cô ta, anh đã nhẫn nhịn như thế nào, anh nói cô ta ghê tởm như thế nào, anh đã rạch tay mình thế nào.
Hành động điên rồ nhất và sống động nhất như muốn hằn sâu vào tận đáy lòng cô ta, khiến cô ta run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Vào khoảnh khắc đó, cô ta có thể cảm nhận được mình đã đánh mất anh thật rồi…
Anh yêu Diệp Giai Nhi sâu đậm đến mức không thèm chạm vào cô ta, anh thà tự làm khổ mình, tình cảm sâu đậm như vậy, bảo cô làm cách nào để xen vào mối quan hệ đó đây?
Cho dù có được cũng chỉ sợ sẽ chuốc lấy oán hận từ anh.
“Không quậy, anh xem em dạy học.” Cô cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cô kêu anh mở miệng, anh liền ngoan ngoãn mở miệng.
Tròng mắt Diệp Giai Nhi không khỏi co rút: “Lúc em dạy học rất khó coi.”
“Anh cảm thấy đẹp mắt là được…”
“Đó không phải là nơi anh có thể tùy tiện ra vào!”
“Hiệu trưởng sẽ rất vui khi thấy anh xuất hiện ở đó…”
“Anh không biết xấu hổ…”
“Hai chúng ta chỉ cần một người cần mặt mũi là được rồi…”
“…”
Cuối cùng cô vẫn đưa anh đến trường, thấy bọn họ xuất hiện, ánh mắt của giáo viên lập tức bắn tới.
Diệp Giai Nhi cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng đương sự thì lại không có cảm giác như vậy, anh đưa mắt nhìn bọn họ rồi cười nhẹ.
Các giáo viên nữ cảm thấy tim đập bùm bùm, ngay cả giáo viên lớn tuổi cũng không khỏi đỏ mặt.
Diệp Giai Nhi mím môi cười khan: “Mọi người cứ coi anh ấy như không tồn tại nhé.”
Một người to lớn như vậy sao có thể coi như không tồn tại được?
“Mọi người đang làm việc, anh đừng phát ra tiếng động, cũng đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người khác, nghe chưa?”
Tròng mắt các giáo viên bắt đầu co rút, cô giáo Diệp đang dạy dỗ trẻ con sao?
“Còn nữa, anh đói hay khát nước thì hãy nói với em, muốn đi vệ sinh cũng phải nói với em, anh muốn đọc tạp chí không? Ở đây có mấy quyển này.” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên đưa tay ôm eo cô, cơ thể hai người kề sát vào nhau, anh hôn môi cô, cười nói: “Đi dạy đi.”
Diệp Giai Nhi nhéo thịt giữa eo anh, sau đó đỏ mặt chống lại ánh mắt của các giáo viên: “Mọi người không cần để ý tới anh ấy.”
Cô đưa cho anh hai cuốn tạp chí và một tách trà như dỗ trẻ con.
Nghĩ đến Thẩm Hải Băng, ánh mắt Thẩm Hoài Dương bỗng tối sầm lại, thật ra đối đãi với cô ta rất đơn giản.
Nếu cô ta thông minh thì giữ lại.
Nếu vẫn còn ngu muội, vậy thì…
……
Thẩm Hải Băng đã hai ngày không ngủ, hai mắt thâm đen, quầng thâm rất đậm, gương mặt xanh xao.
Nhìn mình trong gương, cô ta đang cười, nhưng khó coi hơn cả khóc.
Có phải ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra mình đã thay đổi rồi không?
Cô ta nghĩ đến lúc mình nên từ bỏ rồi, mọi chuyện đã đến mức này, không thể tiếp tục được nữa.
Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí cô ta, anh đã nhẫn nhịn như thế nào, anh nói cô ta ghê tởm như thế nào, anh đã rạch tay mình thế nào.
Hành động điên rồ nhất và sống động nhất như muốn hằn sâu vào tận đáy lòng cô ta, khiến cô ta run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Vào khoảnh khắc đó, cô ta có thể cảm nhận được mình đã đánh mất anh thật rồi…
Anh yêu Diệp Giai Nhi sâu đậm đến mức không thèm chạm vào cô ta, anh thà tự làm khổ mình, tình cảm sâu đậm như vậy, bảo cô làm cách nào để xen vào mối quan hệ đó đây?
Cho dù có được cũng chỉ sợ sẽ chuốc lấy oán hận từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.