Chương 791
Lam Linh Chi
13/09/2022
CHƯƠNG 790
Huyên Huyên che cái miệng nhỏ, giống như là một tiểu qủy tinh nghịch, cười hắc hắc: “Mẹ, mẹ chiếm tiện nghi của ba.”
Diệp Giai Nhi cũng đang cười, ôm Huyên Huyên vào trong ngực, ngón trỏ đặt ở bên miệng: “Xuỵt! Đừng nói cho ba của con biết nha.”
Cuộc sống khôi phục lại quỹ đạo bình thường, cứ trôi qua như thế, bình bình đạm đạm, dường như là không có cái gì thay đổi, nhưng mà lại cảm thấy trống rỗng như thế.
Buổi sáng, cô và Huyên Huyên đến bệnh viện chào anh, sau đó đưa Huyên Huyên đến trường học, cô lại đi làm, buổi chiều sau khi tan làm thì sẽ trực tiếp đến bệnh viện.
Anh nằm trong phòng bệnh vip, cô và Huyên Huyên dứt khoát ở lại trong phòng bệnh, cười cười nói nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Ngày hôm nay nhận được điện thoại, Thẩm Trạch Hy đã trở về, cô và Huyên Huyên đến sân bay đón Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà cậu nói là: “Thật sự xin lỗi.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày không hiểu: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”
“Bởi vì tất cả những chuyện mà mẹ em đã gây ra cho chị.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy Huyên Huyên, anh ta đã không còn là cậu thiếu niên rạng ngời của trước kia, thành thục hơn, ổn trọng hơn: “Vốn dĩ em không muốn trở về, nhưng sau khi biết được mẹ gây ra chuyện như thế với anh trai, đã từng có lần em không muốn nhìn thấy bà ấy…”
Đó là mẹ ruột của cậu, cậu không biết tại sao bà lại biến thành như thế, phải ác độc lắm thì mới có thể nghĩ đến cách dùng hỏa hoạn hủy diệt một người.
Suy nghĩ cùng với cách làm của bà ta khiến cậu cảm thấy hoảng sợ, xa lạ, càng nhiều hơn là không thể chấp nhận được.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài, cậu mới có thể từng chút từng chút tiếp nhận, nhìn nhận nó, chấp nhận sự thật này.
Sau khi biết được chuyện đó, cậu không muốn gặp bà ta, cũng không muốn nhận bà ta, cho nên vẫn không có dự định trở về.
“Tôi biết rồi, cậu đã ăn gì chưa vậy? Ăn ở bên ngoài hay là ăn đồ tôi nấu đây?” Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Đến bệnh viện thăm anh trai của em trước đi.” Thẩm Trạch Hy hít một hơi thật sâu.
Anh trai nằm trên giường bệnh làm trong lòng Thẩm Trạch Hy cay đắng nói không nên lời, anh ấy vẫn luôn rạng ngời, có khi nào nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ấy cơ chứ? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh cả sẽ tỉnh lại.” Thẩm Trạch Hy nói một cách kiên định, anh ta tin tưởng là anh cả sẽ tỉnh lại.
“Tôi cũng cho là như thế.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn người đàn ông, cô nói khẽ: “Cho dù bao lâu đi nữa, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Sau đó, Huyên Huyên thấy đói bụng, cô bé đòi được ăn. Cô để Thẩm Trạch Hy đi cùng thì cậu không chịu, muốn ở đây với Thẩm Hoài Dương, cho nên cô đành phải dẫn theo Huyên Huyên đi ăn.
Thẩm Trạch Hy ở bệnh viện hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cậu đứng dậy đi ra bệnh viện rồi lên xe taxi.
Bây giờ cậu đã cao hơn, thành thục hơn, dường như có thể gánh vác tất cả. Lúc Tô Tình xuất hiện trước mặt cậu, mắt cậu vẫn có chút run rẩy.
Bà ta đã gầy, đen hơn, làn da cũng không còn được bảo dưỡng giống như bình thường, mái tóc rối loạn, nếp nhăn đã xuất hiện.
Dường như là không ngờ tới Thẩm Trạch Hy sẽ đến thăm mình, Tô Tình có hơi xấu hổ vén sợi tóc ra sau tai, cảm thấy có chút khó xử.
Huyên Huyên che cái miệng nhỏ, giống như là một tiểu qủy tinh nghịch, cười hắc hắc: “Mẹ, mẹ chiếm tiện nghi của ba.”
Diệp Giai Nhi cũng đang cười, ôm Huyên Huyên vào trong ngực, ngón trỏ đặt ở bên miệng: “Xuỵt! Đừng nói cho ba của con biết nha.”
Cuộc sống khôi phục lại quỹ đạo bình thường, cứ trôi qua như thế, bình bình đạm đạm, dường như là không có cái gì thay đổi, nhưng mà lại cảm thấy trống rỗng như thế.
Buổi sáng, cô và Huyên Huyên đến bệnh viện chào anh, sau đó đưa Huyên Huyên đến trường học, cô lại đi làm, buổi chiều sau khi tan làm thì sẽ trực tiếp đến bệnh viện.
Anh nằm trong phòng bệnh vip, cô và Huyên Huyên dứt khoát ở lại trong phòng bệnh, cười cười nói nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Ngày hôm nay nhận được điện thoại, Thẩm Trạch Hy đã trở về, cô và Huyên Huyên đến sân bay đón Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn thấy cô, câu đầu tiên mà cậu nói là: “Thật sự xin lỗi.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày không hiểu: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”
“Bởi vì tất cả những chuyện mà mẹ em đã gây ra cho chị.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy Huyên Huyên, anh ta đã không còn là cậu thiếu niên rạng ngời của trước kia, thành thục hơn, ổn trọng hơn: “Vốn dĩ em không muốn trở về, nhưng sau khi biết được mẹ gây ra chuyện như thế với anh trai, đã từng có lần em không muốn nhìn thấy bà ấy…”
Đó là mẹ ruột của cậu, cậu không biết tại sao bà lại biến thành như thế, phải ác độc lắm thì mới có thể nghĩ đến cách dùng hỏa hoạn hủy diệt một người.
Suy nghĩ cùng với cách làm của bà ta khiến cậu cảm thấy hoảng sợ, xa lạ, càng nhiều hơn là không thể chấp nhận được.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài, cậu mới có thể từng chút từng chút tiếp nhận, nhìn nhận nó, chấp nhận sự thật này.
Sau khi biết được chuyện đó, cậu không muốn gặp bà ta, cũng không muốn nhận bà ta, cho nên vẫn không có dự định trở về.
“Tôi biết rồi, cậu đã ăn gì chưa vậy? Ăn ở bên ngoài hay là ăn đồ tôi nấu đây?” Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Đến bệnh viện thăm anh trai của em trước đi.” Thẩm Trạch Hy hít một hơi thật sâu.
Anh trai nằm trên giường bệnh làm trong lòng Thẩm Trạch Hy cay đắng nói không nên lời, anh ấy vẫn luôn rạng ngời, có khi nào nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh ấy cơ chứ? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh cả sẽ tỉnh lại.” Thẩm Trạch Hy nói một cách kiên định, anh ta tin tưởng là anh cả sẽ tỉnh lại.
“Tôi cũng cho là như thế.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn người đàn ông, cô nói khẽ: “Cho dù bao lâu đi nữa, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Sau đó, Huyên Huyên thấy đói bụng, cô bé đòi được ăn. Cô để Thẩm Trạch Hy đi cùng thì cậu không chịu, muốn ở đây với Thẩm Hoài Dương, cho nên cô đành phải dẫn theo Huyên Huyên đi ăn.
Thẩm Trạch Hy ở bệnh viện hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cậu đứng dậy đi ra bệnh viện rồi lên xe taxi.
Bây giờ cậu đã cao hơn, thành thục hơn, dường như có thể gánh vác tất cả. Lúc Tô Tình xuất hiện trước mặt cậu, mắt cậu vẫn có chút run rẩy.
Bà ta đã gầy, đen hơn, làn da cũng không còn được bảo dưỡng giống như bình thường, mái tóc rối loạn, nếp nhăn đã xuất hiện.
Dường như là không ngờ tới Thẩm Trạch Hy sẽ đến thăm mình, Tô Tình có hơi xấu hổ vén sợi tóc ra sau tai, cảm thấy có chút khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.