Chương 792
Lam Linh Chi
13/09/2022
Con mình đến nhà tù thăm mình, chuyện này làm sao có thể khiến người khác dễ chịu được chứ?
Thẩm Trạch Hy căn bản không có ý muốn mở miệng nói chuyện, cứ ngồi ở đó mà im lặng, không nói một lời, không biết là cậu suy nghĩ cái gì.
“Mẹ bị kết án ba năm tù, bọn họ nói biểu hiện của mẹ tốt thì có thể giảm hình phạt, con hãy chăm sóc tốt cho mình, cũng chăm sóc tốt cho anh trai của con, là mẹ có lỗi với nó.” Tô Tình mở miệng trước, giọng nói của bà ta rất nhỏ, mặt cúi gằm xuống.
So sánh với Tô Tình cửa trước kia căn bản chính là hai người khác nhau, trong lòng hận bà vô cùng, nhưng mà khi nhìn thấy bà xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng này, trong lòng lại chua xót, lại khó chịu.
“Mẹ ở trong đó sống như thế nào?” Một lúc lâu sau, Thẩm Trạch Hy mới phun ra một câu.
“Mẹ sống rất tốt.” Tô Tình ngẩng đầu lên, mặc dù bà ta vừa đen lại vừa gầy, nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt, hai mắt sáng rực: “Thật đó, mẹ sống rất tốt, cũng vô cùng phong phú, đây là cuộc sống mà trước kia mẹ chưa bao giờ trải nghiệm.”
Giọng nói của bà ta rất nhỏ, lại rất thành thật: “Ở đây mẹ lao động cùng các bà ấy, may quần áo, cắt cỏ, trồng trọt. Trước kia lúc ở nhà họ Thẩm, mẹ chỉ có một mình, ngay cả người nói chuyện cũng không có, cuộc sống rất tẻ nhạt, buổi sáng sau khi thức dậy cũng không biết ngày hôm nay mình nên làm cái gì, uống trà, đi dạo phố, trồng hoa, nhưng mà cho dù có làm cái gì đi nữa thì cũng chỉ làm một mình, không có người nào nói chuyện, cũng không có người nào tiếp lời, trong đầu cứ luôn suy nghĩ lung tung. Lúc đi cùng với đám quý phu nhân kia, đề tài đều là ganh đua so sánh, nếu không thì chế giễu lẫn nhau, căn bản không có bạn bè chân chính, tinh thần trống rỗng, cho nên mới có thể ép mình đến loại tình trạng này. Còn ở đây thì tự mình làm hết tất cả, mẹ mới phát hiện tràn trề sức sống.”
Những lời này đều là lời nói thật long, làm cỏ trồng rau, mất một vài tháng để rau củ phát triển, đúng là có một loại cảm giác thành tựu.
Những ngày tháng ở trong tù, thứ được mài giũa không chỉ có kiên nhẫn mà còn có sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong người cũng sẽ bị mài mòn.
Thẩm Trạch Hy không ngờ là mình sẽ nghe thấy những lời nói này từ trong miệng bà ta, cậu cho rằng lúc nhìn thấy bà ta, bà ta sẽ khóc, sẽ kêu gào, sẽ kêu cậu nghĩ cách để mang bà ta ra ngoài. Nhưng mà nằm ngoài dự liệu, những lời mà bà ta nói lại là như thế.
“Mấy năm đó mẹ khiến mình sống như vậy, bây giờ mới tỉnh táo lại, mẹ ăn ngủ ở đây, lao động, sống rất tốt.”
Mấy năm qua bà ta đều vây quanh Thẩm Thiên Canh mà sống, ông ta ở huyện Thiểm không về nhà thì một mình bà ta ở lại nhà họ Thẩm, trông coi nhà họ Thẩm, mỗi ngày trong lòng đều suy nghĩ đến chuyện lúc nào ông ta sẽ trở về…
Càng về sau, bởi vì tâm trạng chán nản và trống trải khiến bà ta bắt đầu sinh sự, cứ thế gây ra những chuyện hoang đường, bây giờ bà ta ở đây rất tốt.
Không ai có thể hiểu rõ lại cảm giác cô đơn và trống rỗng, thật sự rất đáng sợ, mặc dù có chồng, nhưng mà lại giống như một quả phụ.
“Còn nữa, Diệp Giai Nhi, con nói một tiếng xin lỗi với cô ấy giúp mẹ…” Tô Tình ngẩng đầu lên: “Ngay cả chính mẹ cũng cảm thấy tại sao lúc đầu mình lại có thể hoang đường đến mức đó, mẹ cũng muốn ly hôn với ba của con, mấy năm nay ông ấy đối xử với mẹ như thế nào, chắc là con cũng biết, mẹ không muốn phải tiếp tục như vậy.”
Bà ta thật sự thay đổi rồi, Thẩm Trạch Hy vô cùng kinh ngạc, khó tin nhìn bà ta.
Có người đến báo thời gian thăm nuôi đã đến rồi, Tô Tình đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn Thẩm Trạch Hy, vừa cười vừa phất tay với cậu.
Ra khỏi ngục giam, Thẩm Trạch Hy vẫn còn chưa hồi thần, bà thật sự thay đổi rồi, nhưng mà lại trả một cái giá quá lớn.
Thẩm Trạch Hy căn bản không có ý muốn mở miệng nói chuyện, cứ ngồi ở đó mà im lặng, không nói một lời, không biết là cậu suy nghĩ cái gì.
“Mẹ bị kết án ba năm tù, bọn họ nói biểu hiện của mẹ tốt thì có thể giảm hình phạt, con hãy chăm sóc tốt cho mình, cũng chăm sóc tốt cho anh trai của con, là mẹ có lỗi với nó.” Tô Tình mở miệng trước, giọng nói của bà ta rất nhỏ, mặt cúi gằm xuống.
So sánh với Tô Tình cửa trước kia căn bản chính là hai người khác nhau, trong lòng hận bà vô cùng, nhưng mà khi nhìn thấy bà xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng này, trong lòng lại chua xót, lại khó chịu.
“Mẹ ở trong đó sống như thế nào?” Một lúc lâu sau, Thẩm Trạch Hy mới phun ra một câu.
“Mẹ sống rất tốt.” Tô Tình ngẩng đầu lên, mặc dù bà ta vừa đen lại vừa gầy, nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt, hai mắt sáng rực: “Thật đó, mẹ sống rất tốt, cũng vô cùng phong phú, đây là cuộc sống mà trước kia mẹ chưa bao giờ trải nghiệm.”
Giọng nói của bà ta rất nhỏ, lại rất thành thật: “Ở đây mẹ lao động cùng các bà ấy, may quần áo, cắt cỏ, trồng trọt. Trước kia lúc ở nhà họ Thẩm, mẹ chỉ có một mình, ngay cả người nói chuyện cũng không có, cuộc sống rất tẻ nhạt, buổi sáng sau khi thức dậy cũng không biết ngày hôm nay mình nên làm cái gì, uống trà, đi dạo phố, trồng hoa, nhưng mà cho dù có làm cái gì đi nữa thì cũng chỉ làm một mình, không có người nào nói chuyện, cũng không có người nào tiếp lời, trong đầu cứ luôn suy nghĩ lung tung. Lúc đi cùng với đám quý phu nhân kia, đề tài đều là ganh đua so sánh, nếu không thì chế giễu lẫn nhau, căn bản không có bạn bè chân chính, tinh thần trống rỗng, cho nên mới có thể ép mình đến loại tình trạng này. Còn ở đây thì tự mình làm hết tất cả, mẹ mới phát hiện tràn trề sức sống.”
Những lời này đều là lời nói thật long, làm cỏ trồng rau, mất một vài tháng để rau củ phát triển, đúng là có một loại cảm giác thành tựu.
Những ngày tháng ở trong tù, thứ được mài giũa không chỉ có kiên nhẫn mà còn có sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong người cũng sẽ bị mài mòn.
Thẩm Trạch Hy không ngờ là mình sẽ nghe thấy những lời nói này từ trong miệng bà ta, cậu cho rằng lúc nhìn thấy bà ta, bà ta sẽ khóc, sẽ kêu gào, sẽ kêu cậu nghĩ cách để mang bà ta ra ngoài. Nhưng mà nằm ngoài dự liệu, những lời mà bà ta nói lại là như thế.
“Mấy năm đó mẹ khiến mình sống như vậy, bây giờ mới tỉnh táo lại, mẹ ăn ngủ ở đây, lao động, sống rất tốt.”
Mấy năm qua bà ta đều vây quanh Thẩm Thiên Canh mà sống, ông ta ở huyện Thiểm không về nhà thì một mình bà ta ở lại nhà họ Thẩm, trông coi nhà họ Thẩm, mỗi ngày trong lòng đều suy nghĩ đến chuyện lúc nào ông ta sẽ trở về…
Càng về sau, bởi vì tâm trạng chán nản và trống trải khiến bà ta bắt đầu sinh sự, cứ thế gây ra những chuyện hoang đường, bây giờ bà ta ở đây rất tốt.
Không ai có thể hiểu rõ lại cảm giác cô đơn và trống rỗng, thật sự rất đáng sợ, mặc dù có chồng, nhưng mà lại giống như một quả phụ.
“Còn nữa, Diệp Giai Nhi, con nói một tiếng xin lỗi với cô ấy giúp mẹ…” Tô Tình ngẩng đầu lên: “Ngay cả chính mẹ cũng cảm thấy tại sao lúc đầu mình lại có thể hoang đường đến mức đó, mẹ cũng muốn ly hôn với ba của con, mấy năm nay ông ấy đối xử với mẹ như thế nào, chắc là con cũng biết, mẹ không muốn phải tiếp tục như vậy.”
Bà ta thật sự thay đổi rồi, Thẩm Trạch Hy vô cùng kinh ngạc, khó tin nhìn bà ta.
Có người đến báo thời gian thăm nuôi đã đến rồi, Tô Tình đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn Thẩm Trạch Hy, vừa cười vừa phất tay với cậu.
Ra khỏi ngục giam, Thẩm Trạch Hy vẫn còn chưa hồi thần, bà thật sự thay đổi rồi, nhưng mà lại trả một cái giá quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.