Chương 77: Chu Hạo đính hôn
Quỷ Quỷ
06/03/2021
Hôm nay là ngày Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, sau khoảng thời
gian dài suy nghĩ và dưới sự ép buộc, hối thúc của Tống Lệ cộng thêm sự
thờ ơ không quan tâm của nội Chu và Thiên Băng đã khiến Chu Hạo phải
chấp nhận chuyện này.
Uyển Nhi nhìn mình trong gương khẽ nhếch môi, trong gương cô ta diện một bộ váy cưới sang trọng màu trắng tinh khôi. Đây là mẫu váy cưới được Tống Lệ cho nhà thiết kế bên Pháp làm riêng cho cô ta.
Thấy bản thân được coi trọng như thế trong lòng cô ta càng tỏ ra kiêu ngạo với người làm trong gia đình hơn.
Cửa phòng đột nhiên bật mở ra, đi vào trong chính là Tống Lệ. Bà ta thấy Uyển Nhi ngồi đó mặt lộ rõ nét tươi cười nhấc chân bước từng bước đi về phía cô ta.
Khi đến trước mặt bà ta để tay lên vai Uyển Nhi.
"Chúc mừng con sắp trở thành phu nhân của Chu Thị."
Uyển Nhi xoay người sang giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, cúi mặt xuống ấp úng nói:
"Con.con không ngờ sẽ có ngày được làm vợ của Hạo một cách chính thức như thế này."
“Đứa ngốc, con là người mà Chu Hạo yêu nhất thì sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho nó mà thôi, con có gì đâu mà phải xúc động như thế."
"Dạ"
Tống Lệ vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Uyển Nhi, nói giọng dụ dỗ.
"Nào, vậy bây giờ kêu ta một tiếng mẹ chồng xem sao. Ta chờ tiếng kêu này của con lâu lắm rồi đấy.”
Nhân lúc Tống Lệ không để ý, Uyển Nhi khẽ nhếch mày một cái, lòng thầm khinh bỉ bà ta.
Không ngờ bà ta lại dễ bị dụ như vậy, có thể bị mình qua mặt dễ dàng như thế.
"Sao còn ngây ra đó, con kêu đi chứ.”
Tổng Lệ đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô ta, bà nhìn cô ta như một đứa dâu ngoan của mình.
Cũng đúng thôi, so về địa vị, ngoại hình thì chỉ có Uyển Nhi là bà cảm thấy xứng đôi với Chu Hạo nhất. Người sợ bị mất mặt về gia thế như Tống Lệ thì đây là một hôn nhân cực kì tốt trong mắt bà ta.
[.)
Trong căn phòng kế bên phòng của Uyển Nhi, Chu Hạo thần thờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhanh như vậy mà đã trôi qua ba tháng rồi, kể từ ngày gặp An Hạ ở căn nhà hoang để ký giấy ly hôn thì cho đến nay cũng không còn thấy mặt của cô nữa.
Tiểu A đứng phía sau, thở dài nhìn Tổng giám đốc của mình đứng bơ vơ bên đó. Cả hai lần kết hôn của bản thân đều bị người ta bắt ép mà không được quyền quyết định.
Hạnh phúc của bản thân không được lựa chọn thì có thể hạnh phúc hay không?
Có điều cậu không hiểu là lúc trước có phu nhân rồi thì Tổng giám đốc muốn ly hôn để cưới Uyển Nhi, bây giờ chuyện đó sắp thành sự thật rồi thì giám đốc lại không muốn.
Phải chăng anh nhớ phu nhân và hối hận rồi?
"Tổng giám đốc! Anh làm sao thế? Hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Uyển Nhi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ."
Hai tay để bên người bỗng siết chặt lại, cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
Mắt vẫn nhìn chằm ngoài kia, miệng bất giác mở ra nói:
“Cậu nghĩ xem bây giờ An Hạ đang ở đâu?"
"Tôi..tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm hạnh phúc của đời mình rồi, tôi thấy cô ấy xứng đáng có được điều đó.”
Tiểu A nhìn bóng lưng cô đơn của anh và cố tình nói những lời đó để kích thích xem anh phản ứng như thế nào. Cậu muốn xem Tổng giám đốc có tình cảm với thiếu phu nhân hay không.
Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, trên mặt Chu Hạo vẫn thản
nhiên không xuất hiện tia biểu cảm nào khó chịu, thay vào đó là bình tĩnh xoay người lại đi ra ngoài.
"Chúng ta nên đến buổi lễ thôi."
[.)
Hàn Thiên tức giận khi nghe được Chu Hạo đã đồng ý lời yêu cầu của người nhà mà đính hôn với Uyển Nhi.
Cậu không thèm đến tham dự mà đặt vé máy bay, bay qua Mỹ tìm An Hạ.
Di Nhã từ nhà bếp đi lên cầm lấy đĩa trái cây đặt lên bàn cho An Hạ. Cô ở với An Hạ mà từ một luật sư không hay vào bếp mà nay phải tập làm công việc nội trợ.
An Hạ nằm trên ghế, tay cầm lấy trái dâu vừa ăn nhồm nhoàm vừa đưa mắt nhìn một bộ phim tình cảm đang chiếu trên tivi.
Sau khi cô trải qua thời kỳ ốm nghén kinh khủng của những tháng đầu thai kỳ thì giờ đây An Hạ đã có thể ăn được mọi thứ, thậm chí cô còn ăn rất nhiều nữa.
An Hạ thường nói đùa rằng, cô ấy ăn bù cho những tháng mình bị cấm ăn.
Di Nhã ngồi xuống kế bên cô, tay không tự chủ được mà vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của An Hạ. Miệng khẽ nói:
"Bé cưng có vẻ ngày càng lớn rồi."
“Dĩ nhiên, dưới sự ăn mất kiểm soát của mình thì đứa bé sẽ thật khỏe mạnh mà lớn nhanh."
Miệng thì ngậm một đống trái cây nhưng cô vẫn cố nói lên niềm tự hào mà bản thân làm vì con.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, Dĩ Nhã vội đứng dậy đi ra.
Đứng trước mặt cô ấy bây giờ chính là Hàn Thiên, Di Nhã liếc mắt nhìn vào trong nhà, đáy mắt hiện rõ tia lo lắng.
Cô không thể để anh ta thấy bộ dạng của An Hạ ngay lúc này được.
"Anh tới đây khi nào thế?"
Hàn Thiên cứ nghĩ người đi ra là An Hạ định tạo bất ngờ cho cô nhưng không ngờ người mà mình gặp lại là cô luật sư của cô.
“Tôi đến tìm An Hạ."
“Cậu ấy không có ở đây.”
Di Nhã vội nói ngay, nhưng An Hạ ở trong vì thấy cô ấy đi ra ngoài lâu quá mà nói vọng ra.
"Ai đấy Nhã?"
Di Nhã muốn khóc thét trong lòng, trong khi cô cố giấu giếm không để Hàn Thiên phát hiện thì chính An Hạ là người đã phá hết mọi chuyện của cô.
"Vì sao cô lại nói dối tôi?"
Hàn Thiên không để ý đến Di Nhã nữa mà đẩy cô ấy ra bản thân lách người đi vào trong.
"Em dâu."
Thấy cô ngồi quay lưng về phía mình, cậu hét lớn lên.
An Hạ đang cắn miếng táo, nghe tiếng kêu giật mình đánh rơi luôn miếng còn lại chưa kịp bỏ vào miệng.
Cô quay mặt ra sau bắt gặp Hàn Thiên đứng yên ngay đó, ánh mắt xuất hiện tia cười, cô đứng ngay dậy chạy thật nhanh lại sà vào lòng cậu.
"Anh qua đây từ lúc nào sao không nói em một tiếng để em ra đón."
Hàn Thiên đưa tay ra ôm lấy cô, tay xoa nhẹ lên mái tóc An Hạ một cách nuông chiều.
Người phụ nữ này luôn khiến cho cậu mỗi khi nhìn thấy đều muốn bảo vệ, che chở mà không hề xuất hiện một thứ gì gọi là tình cảm nam nữ giữa hai người.
Di Nhã đứng phía sau, hai tay đan vào nhau, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Ôm sát như thế thì bị phát hiện cho mà coi.
Như cảm giác có cái gì đó lạ lạ, cậu kéo cô ra rồi nhìn từ trên xuống.
An Hạ mặc một chiếc váy khá rộng, mặt có chút bầu bĩnh hơn, thân hình cũng trông béo ra. Anh nhìn cô chăm chú nghi ngờ.
“Em...em hình như có gì đó thay đổi thì phải.”
An Hạ lúc này mới nhớ mình đang là phụ nữ mang thai, bụng đã dần hiện lên rõ, chân lùi về sau mấy bước miệng ngượng ngạo nói:
"Đâu có đâu, em vẫn bình thường mà.”
Hành động của cô càng khiến cho cậu thêm nghi ngờ hơn mà tiến lên gần chỗ cô.
Cậu dù sao cũng là một doanh nhân nổi tiếng trên thương trường, với có giác quan nhạy bén thì cậu mới có được ngày hôm nay. Nói cậu không biết gì khi đối diện với người khác thì thật là phí những gì cậu cố gắng bao năm qua.
Cậu lần nữa đưa tay ra kéo cô lại gần mình, do quá bất ngờ và lo sợ mà An Hạ định xoay người bỏ chạy nhưng nào ngờ Hàn Thiên lại vô tình chạm vào vùng bụng mà kéo cô.
Ngay lập tức mắt cậu trừng lớn, miệng run rẩy nói lên cảm nghĩ của mình.
"Em.em mang thai sao?”
Uyển Nhi nhìn mình trong gương khẽ nhếch môi, trong gương cô ta diện một bộ váy cưới sang trọng màu trắng tinh khôi. Đây là mẫu váy cưới được Tống Lệ cho nhà thiết kế bên Pháp làm riêng cho cô ta.
Thấy bản thân được coi trọng như thế trong lòng cô ta càng tỏ ra kiêu ngạo với người làm trong gia đình hơn.
Cửa phòng đột nhiên bật mở ra, đi vào trong chính là Tống Lệ. Bà ta thấy Uyển Nhi ngồi đó mặt lộ rõ nét tươi cười nhấc chân bước từng bước đi về phía cô ta.
Khi đến trước mặt bà ta để tay lên vai Uyển Nhi.
"Chúc mừng con sắp trở thành phu nhân của Chu Thị."
Uyển Nhi xoay người sang giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, cúi mặt xuống ấp úng nói:
"Con.con không ngờ sẽ có ngày được làm vợ của Hạo một cách chính thức như thế này."
“Đứa ngốc, con là người mà Chu Hạo yêu nhất thì sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho nó mà thôi, con có gì đâu mà phải xúc động như thế."
"Dạ"
Tống Lệ vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Uyển Nhi, nói giọng dụ dỗ.
"Nào, vậy bây giờ kêu ta một tiếng mẹ chồng xem sao. Ta chờ tiếng kêu này của con lâu lắm rồi đấy.”
Nhân lúc Tống Lệ không để ý, Uyển Nhi khẽ nhếch mày một cái, lòng thầm khinh bỉ bà ta.
Không ngờ bà ta lại dễ bị dụ như vậy, có thể bị mình qua mặt dễ dàng như thế.
"Sao còn ngây ra đó, con kêu đi chứ.”
Tổng Lệ đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô ta, bà nhìn cô ta như một đứa dâu ngoan của mình.
Cũng đúng thôi, so về địa vị, ngoại hình thì chỉ có Uyển Nhi là bà cảm thấy xứng đôi với Chu Hạo nhất. Người sợ bị mất mặt về gia thế như Tống Lệ thì đây là một hôn nhân cực kì tốt trong mắt bà ta.
[.)
Trong căn phòng kế bên phòng của Uyển Nhi, Chu Hạo thần thờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhanh như vậy mà đã trôi qua ba tháng rồi, kể từ ngày gặp An Hạ ở căn nhà hoang để ký giấy ly hôn thì cho đến nay cũng không còn thấy mặt của cô nữa.
Tiểu A đứng phía sau, thở dài nhìn Tổng giám đốc của mình đứng bơ vơ bên đó. Cả hai lần kết hôn của bản thân đều bị người ta bắt ép mà không được quyền quyết định.
Hạnh phúc của bản thân không được lựa chọn thì có thể hạnh phúc hay không?
Có điều cậu không hiểu là lúc trước có phu nhân rồi thì Tổng giám đốc muốn ly hôn để cưới Uyển Nhi, bây giờ chuyện đó sắp thành sự thật rồi thì giám đốc lại không muốn.
Phải chăng anh nhớ phu nhân và hối hận rồi?
"Tổng giám đốc! Anh làm sao thế? Hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Uyển Nhi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ."
Hai tay để bên người bỗng siết chặt lại, cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
Mắt vẫn nhìn chằm ngoài kia, miệng bất giác mở ra nói:
“Cậu nghĩ xem bây giờ An Hạ đang ở đâu?"
"Tôi..tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm hạnh phúc của đời mình rồi, tôi thấy cô ấy xứng đáng có được điều đó.”
Tiểu A nhìn bóng lưng cô đơn của anh và cố tình nói những lời đó để kích thích xem anh phản ứng như thế nào. Cậu muốn xem Tổng giám đốc có tình cảm với thiếu phu nhân hay không.
Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, trên mặt Chu Hạo vẫn thản
nhiên không xuất hiện tia biểu cảm nào khó chịu, thay vào đó là bình tĩnh xoay người lại đi ra ngoài.
"Chúng ta nên đến buổi lễ thôi."
[.)
Hàn Thiên tức giận khi nghe được Chu Hạo đã đồng ý lời yêu cầu của người nhà mà đính hôn với Uyển Nhi.
Cậu không thèm đến tham dự mà đặt vé máy bay, bay qua Mỹ tìm An Hạ.
Di Nhã từ nhà bếp đi lên cầm lấy đĩa trái cây đặt lên bàn cho An Hạ. Cô ở với An Hạ mà từ một luật sư không hay vào bếp mà nay phải tập làm công việc nội trợ.
An Hạ nằm trên ghế, tay cầm lấy trái dâu vừa ăn nhồm nhoàm vừa đưa mắt nhìn một bộ phim tình cảm đang chiếu trên tivi.
Sau khi cô trải qua thời kỳ ốm nghén kinh khủng của những tháng đầu thai kỳ thì giờ đây An Hạ đã có thể ăn được mọi thứ, thậm chí cô còn ăn rất nhiều nữa.
An Hạ thường nói đùa rằng, cô ấy ăn bù cho những tháng mình bị cấm ăn.
Di Nhã ngồi xuống kế bên cô, tay không tự chủ được mà vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của An Hạ. Miệng khẽ nói:
"Bé cưng có vẻ ngày càng lớn rồi."
“Dĩ nhiên, dưới sự ăn mất kiểm soát của mình thì đứa bé sẽ thật khỏe mạnh mà lớn nhanh."
Miệng thì ngậm một đống trái cây nhưng cô vẫn cố nói lên niềm tự hào mà bản thân làm vì con.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, Dĩ Nhã vội đứng dậy đi ra.
Đứng trước mặt cô ấy bây giờ chính là Hàn Thiên, Di Nhã liếc mắt nhìn vào trong nhà, đáy mắt hiện rõ tia lo lắng.
Cô không thể để anh ta thấy bộ dạng của An Hạ ngay lúc này được.
"Anh tới đây khi nào thế?"
Hàn Thiên cứ nghĩ người đi ra là An Hạ định tạo bất ngờ cho cô nhưng không ngờ người mà mình gặp lại là cô luật sư của cô.
“Tôi đến tìm An Hạ."
“Cậu ấy không có ở đây.”
Di Nhã vội nói ngay, nhưng An Hạ ở trong vì thấy cô ấy đi ra ngoài lâu quá mà nói vọng ra.
"Ai đấy Nhã?"
Di Nhã muốn khóc thét trong lòng, trong khi cô cố giấu giếm không để Hàn Thiên phát hiện thì chính An Hạ là người đã phá hết mọi chuyện của cô.
"Vì sao cô lại nói dối tôi?"
Hàn Thiên không để ý đến Di Nhã nữa mà đẩy cô ấy ra bản thân lách người đi vào trong.
"Em dâu."
Thấy cô ngồi quay lưng về phía mình, cậu hét lớn lên.
An Hạ đang cắn miếng táo, nghe tiếng kêu giật mình đánh rơi luôn miếng còn lại chưa kịp bỏ vào miệng.
Cô quay mặt ra sau bắt gặp Hàn Thiên đứng yên ngay đó, ánh mắt xuất hiện tia cười, cô đứng ngay dậy chạy thật nhanh lại sà vào lòng cậu.
"Anh qua đây từ lúc nào sao không nói em một tiếng để em ra đón."
Hàn Thiên đưa tay ra ôm lấy cô, tay xoa nhẹ lên mái tóc An Hạ một cách nuông chiều.
Người phụ nữ này luôn khiến cho cậu mỗi khi nhìn thấy đều muốn bảo vệ, che chở mà không hề xuất hiện một thứ gì gọi là tình cảm nam nữ giữa hai người.
Di Nhã đứng phía sau, hai tay đan vào nhau, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Ôm sát như thế thì bị phát hiện cho mà coi.
Như cảm giác có cái gì đó lạ lạ, cậu kéo cô ra rồi nhìn từ trên xuống.
An Hạ mặc một chiếc váy khá rộng, mặt có chút bầu bĩnh hơn, thân hình cũng trông béo ra. Anh nhìn cô chăm chú nghi ngờ.
“Em...em hình như có gì đó thay đổi thì phải.”
An Hạ lúc này mới nhớ mình đang là phụ nữ mang thai, bụng đã dần hiện lên rõ, chân lùi về sau mấy bước miệng ngượng ngạo nói:
"Đâu có đâu, em vẫn bình thường mà.”
Hành động của cô càng khiến cho cậu thêm nghi ngờ hơn mà tiến lên gần chỗ cô.
Cậu dù sao cũng là một doanh nhân nổi tiếng trên thương trường, với có giác quan nhạy bén thì cậu mới có được ngày hôm nay. Nói cậu không biết gì khi đối diện với người khác thì thật là phí những gì cậu cố gắng bao năm qua.
Cậu lần nữa đưa tay ra kéo cô lại gần mình, do quá bất ngờ và lo sợ mà An Hạ định xoay người bỏ chạy nhưng nào ngờ Hàn Thiên lại vô tình chạm vào vùng bụng mà kéo cô.
Ngay lập tức mắt cậu trừng lớn, miệng run rẩy nói lên cảm nghĩ của mình.
"Em.em mang thai sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.